Hoàng Hậu Anh Túc

Chương 66



Tôi rầu rĩ hừ nhẹ một tiếng, thực ra theo ý tôi tới thấy hắn bình yên đứng ở trước mặt tất cả lửa giận đều tan thành mây khói, tôi liếc xéo mắt nhìn hắn khoé môi không kìm được khẽ nhếch lên cười.

Xa xa là cảnh tuyết mênh mông, thoải mái hét to một tiếng, “Quên đi, quên đi, cứ coi như là đứa ngốc một lần vậy! Bản cô nương ta đây lòng dạ rộng lượng không thèm so đo với anh. Dù sao thì sau này các ngươi không được phép vứt bỏ tôi”

“Được rồi” Tôi quay đầu lại chạm vào mắt Long Kỳ đang cười, Long Kỳ cười với tôi có vẻ trân trọng lắm, tôi mỉm cười, chưa bao giờ lại biết tâm tư mình lại thăng hoa cùng trời đất như thế.

Cùng Long Kỳ trở lại lều trại, tất cả mọi người kinh ngạc, hỏi chào tôi ríu rít, bầu không khí ấm áp đó dường như đã xua tan sự giá lạnh của bên ngoài, Hà công công cũng lại gần, đi tới ôm chặt lấy tôi, “Ôi, bà cô của ta ơi”

A! Cô chạy đi cũng phải nói một câu với tôi chứ! Cô có biết mấy ngày nay cô không về ta nóng ruột sắp chết không, vội chạy nhanh đi tìm thiếu gia, suýt nữa bị mất đầu rồi, aizz….May quá, biết cô đi trong cung đụng phải vương tử Cao Ly, nếu không….aizzz” Ông ta lại thở dài, dường như nóng ruột lắm, mọi cảm xúc cứ tràn đầy trên mặt.

Nhìn biểu hiện sinh dộng như thật của ông ta, mọi người ai nấy đều cười ầm lên, trong lòng tôi đột nhiên cảm thấy có chút muốn xin lỗi ông, tôi nghi hoặc nhìn tất cả mọi người, “Tôi ở trong cung tất cả mọi người đều biết cả sao?”

Trương Ngũ Ca càng cười ầm hơn, “Diệp cô nương thực sự là người tài nghệ thông mình hơn người đó, cách đó mà cũng nghĩ ra được nữa!” Gì cơ? Cả người tôi nổi đầy gai ốc lạnh toát, cả chuyện này họ cũng biết nữa sao? Chả nhẽ tôi vừa ra cửa đã có người theo dõi rồi? Ai vậy nè? Lòng tôi bốc hoả, không ngờ tôi lại bị mọi người nắm được cả mà không biết, tầm mắt tôi quét tới mọi người, khi quét tới người đầu tiên là Long Kỳ, miệng hắn cứ ngoác ra cười thản nhiên, mất mặt chết lên được.

Mặt tôi bắt đầu đỏ lên, hận một cái là không có cái lỗ nẻ chui vào, tôi cất cao giọng vừa tức vừa nói, “Nè, các ngươi ai theo dõi tôi thế? Còn có đạo lý gì nữa không hả?” Cái này lại làm bọn họ cười một trận nghiêng ngả.

Tiếp đó, tôi bắt đầu đem chuyện nghe được tin tức từ Cao Ly ra nói cho bọn họ, ngay từ đầu họ nghe rất chăm chú, dần dần trên nét mặt đã thấp thoáng cười nhạt, làm ra vẻ như đã biết rồi vậy.

Tôi càng nghĩ càng thấy sai, chả lẽ tôi cố gắng cực khổ để hỏi thăm tin tức mà họ đã biết hết rồi sao?

Vẻ mặt tôi mơ hồ không hiểu, đại ca Lý Tiến cười bảo, “Diệp cô nương nói những chuyện đó, chúng tôi đã sớm nghĩ đến rồi, chính là vừa nghe cô nói, chúng tôi mới biết chủ nhân thật anh minh, sao mà mắc mưu được chứ”

Lòng tôi lập tức chán nản, tôi sớm phải nghĩ ra Long Kỳ tuyệt đối không thể lấy sinh mệnh mình ra đùa giỡn được chứ, có phải là tôi lo lắng quá mức hay không? Mặt tôi nóng lên, coi thường, tôi nghĩ tất cả mọi chuyện đều nằm tỏng lòng bàn tay Long Kỳ cả, người đàn ông này đúng là bất ngờ quá.

Tiếp đó tôi hỏi họ sự kiện thích khách náo loạn hai lần trong cung có phải do họ làm không, họ đều gật đầu thừa nhận, nhưng mà đều thất bại, nước Đột Quyết đều bảo vệ rất chặt chẽ, đại ca Lý Tiến còn bị thương trở về nữa. tôi buồn bực sao vẫn không thấy Viêm Hoả và Lãnh Phù nhỉ? Hoá ra họ vẫn đang chấp hành nhiệm vụ, họ đã không có ở đây nên tôi đứng trước mặt đám đàn ông thấy xấu hổ chút, tốt nhất vẫn là Hà công công đề nghị, bảo tôi đi sang lều bên cạnh nghỉ ngơi.

Ngồi trên giường tôi bình tĩnh nghĩ lại, không chỉ có thầm bội phục với Long Kỳ, chẳng trách nước lớn Vĩnh Hán cử hắn làm thái tử, quả nhiên là đúng.

Mấy ngày liền nước không uống cơm không muốn gánh nặng trầm trọng nhất trong lòng đã buông, tôi cảm thấy mệt mỏi không chịu nổi, nằm trên giường lập tức ngủ mê mệt.

Thế mà lúc tỉnh lại thì đã là sáng hôm sau rồi, đi ra lều trại, thấy không khí trên thảo nguyên đặc biệt tươi mát, tuyết đọng đã tan, mấy con tuấn mã nhàn nhã gặm cỏ, vầng dương đang dần hiện lên.

Bỗng dưng từng đám mây trăng bồng bềnh trôi qua làm cả bầu trời thoạt trông thoáng đãng, sáng ngời, lòng tôi bình tĩnh lại ngay, nhắm mắt lại, dường như nghe thấy có tiếng gió lướt qua, có thể đem chính bản thân hoà trong đó.

Bên tai truyền tới tiếng chân bước trầm ổn, tôi quay đầu lại, đón nhận ánh mắt sâu thẳm, giật cả mình, ánh mặt trời rọi vào mặt hắn làm cho càng toả sáng, tôi nhìn ngây ngốc.

Cho tới khi có tiếng cười khẽ của người nào đó, cắt đứt việc thưởng thức soái ca của tôi một cách lịch sự tao nhã, tôi tức giận trừng mắt liếc nhìn Hà công công đứng bên cạnh hắn một cái, Hà công công thực ra cũng không để ý lắm, cười nói, “Diệp cô nương à, phong cảnh thảo nguyên này làm cô mê mẩn lắm sao?”

Tôi chuyển ánh mắt dời đến thảo nguyên mênh mông vô ngần trài dài, gật gật đầu, “Đẹp lắm, tiếc là không biết cưỡi ngựa đi chơi được!” Tôi đem nỗi tiếc nuối trong lòng nói ra.

Hà công công lập tức cười ha hả bảo, “Sao lại không được, có người dạy là được mà! Đúng không chủ nhân?” Hà công công cố ý nháy mắt với tôi, lòng tôi sáng tỏ, nhìn về phía Long Kỳ, hắn có đồng ý không đây?

Long kỳ chớp chớp mắt, nói thản nhiên, “Đi tản bộ chắc cũng được!”

Nói vậy là hắn đồng ý rồi sao? Tôi vui mừng hẳn lên, LOng kỳ đã dắt con tuấn mã đen tuyền đi về phía tôi, tôi còn chưa kịp định thần thì Long Kỳ đã tiện tay kéo tôi lên ngựa, tôi kinh hãi kêu lên, ông trời ơi, tôi có biết cưỡi ngựa đâu cơ chứ. Lúc này con ngựa cũng bất an động đậy, tôi cầm vội dây cương kêu lên, “Tôi không biết cưỡi ngựa đâu!” Bên môi hắn hiện lên nét cười ảm đạm bảo, “Ta biết!” Nói xong đã xoay người nhảy lên ngựa, từ phía sau ôm gọn lây người tôi, năm lấy tay tôi, đầu dây cương run lên, côn ngựa lập tức đi “đát đát” tiến lên phía trước.

Tôi kinh hoảng vẫn chưa hồi phục lại tinh thần, không phải là dạy tôi cưỡi sao? Sao lại ngồi cưỡi chung cùng hắn chứ? Cả người tôi cứng nhắc trên lưng ngựa, cảm giác thân hắn dính sát vào người tôi, hơi thở nam tính ấm áp phả tới.

Vật liệu may mặc cứ ái muội chọc vào thần kinh tôi, tôi sợ tới mức muốn tức cũng không nổi nữa, cả người căng thẳng, chẳng may mà bị rơi ngựa thì thảm lắm, tỏng lòng tự dưng nổi lên suy nghĩ kỳ quái, tôi muốn đoán trong lòng hắn nghĩ gì cũng không nổi.

Hắn có thể cảm thấy tôi có phóng đáng quá không nhỉ? Không được, thề chết phải duy trì nữ tính tôn nghiêm chứ. Nhưng mà mất đi cơ hội này sợ sau này không còn nữa, vậy chẳng phải hối hận lắm thay? Hắn là ngôi trên cao, mày để lại tôn nghiêm lớn mật thử một lần cho biết đi. Sau này nếu hắn lên làm hoàng đế, mày đến cả sờ góc áo của hắn cũng không nổi nữa là, nếu không tận dụng thời cơ chu du một chuyến, cứ rụt rè thì ích gì? Nghĩ đến đây hơi thở nam tính của hắn bắt đầu dụ dỗ bản năng nữ tính của tôi, cả người tôi mềm hẳn, dựa càng sát vào trong lòng hắn, miệng thì len lén cười mãi, mặc kệ mặc kệ, con ngựa tiến vào rong ruổi trên thảo nguyên.

Giục ngựa phi nhanh một đoạn, tốc độ nó chậm dần, con ngựa dần dừng lại, tôi mở to mắt lên nhìn khắp xung quanh, cỏ xanh mênh mông, một dòng suối nhỏ uốn lượn quanh co khúc khuỷu trên cỏ, nước trong suốt thấy đáy. Dưới ánh mặt trời sáng như gương soi.

“Xuống dưới nào!” Long Kỳ nhảy xuống ngựa, đưa tay đỡ lấy tôi xuống, tôi mím môi cười, nắm lấy tay hắn nhảy xuống ngựa, nhìn cảnh sắc tuyệt đẹp duyên dáng trước mặt, tôi không thấy lạnh, nhìn sang nam tử tuấn mỹ bên cạnh, tựa như trời và đất yên lặng trang nghiêm hoà vào nhau như tranh vẽ vậy.

“Thật đẹp quá đi!” Tôi kìm không được than nhẹ, tuyết tan trên mặt cỏ, ngưng tụ thành từng viên nước tròn, loé sáng dưới ánh mặt trời, cứ như ai đó làm rớt hạt ngọc xuống vậy, toả sáng ngời ngời.

“Có thích không?’ Long Kỳ nói nhẹ nhàng, tôi gật gật đầu, chân lướt nhẹ nhàng trên cỏ nhìn thảo nguyên mênh mông, trong lòng cũng thấy thoải mái hẳn lên, tôi giang hai tay ra đón gió, xoay tròn, từng đợt cười ròn tan ngân vang trong gió.

Tôi thực sự vui lắm, vui vô cùng, đợi tới lúc tôi ngừng lại bỗng phát hiện có chút choáng váng, cả người run lẩy bẩy, lại bị kéo vào trong vòng ôm ấm áp, tôi ngước mặt lên cười, cứ áp sát vào đem mặt vùi sâu trong người hắn, trên lưng được một đôi tay ôm chặt. Cái ôm này làm tôi vừa ngượng vừa vui sướng, không nghĩ đến ý đồ ôm của hắn, cũng không muốn nghĩ đến hành động có phải quá đi hoang hay không, tôi chỉ muốn thời gian như ngừng lại giờ này, khắc này, bởi vì trong lúc đó cả hai chúng tôi đều không cần ngôn ngữ nào cả.

Cái ôm này thực lâu, thực lâu, lâu tới nỗi tôi tưởng như mình đã ngủ cả một ngày liền rồi, mới mở mắt ra, thấy một mắt rất sáng nhìn, tôi đỏ mặt xấu hổ không biết chui vào đâu. Tôi khẽ đấm vào hắn, “Không được nhìn tôi!”

Long Kỳ cúi đầu cười, “Không nhìn thì không nhìn, dù sao bộ dạng của nàng cũng không đẹp lắm mà!” Đáng đánh lắm, tôi bĩu môi, dướn cổ, tung nắm đấm ra đấm vào ngực hắn, “Bộ dạng tôi chán lắm cần gì huynh lo, huynh đừng có ôm tôi nha! Tôi cũng không cần huynh tới sưởi ấm cho tôi đâu” Tôi nói xong, né người ra khỏi hắn thì lại bị ôm vào chặt hơn, hắn mắng, “Ta chỉ là công cụ sưởi ấm cho nàng sao? Tiểu nha đầu!”

Tôi cười to, “Đúng vậy! Là chiếc ấm lô siêu đại đó!” Lòng tôi thấy ấm hơn, tôi nói với chính mình, trên đỉnh đầu truyền đến tiếng cười, lúc này, cảm giác cả không khí cũng có vị ngọt ngào khó tả.

Trở lại lều trại đóng quân thì đã là giữa trưa, vừa lúc xuống dưới thì nhìn thấy Lãnh Phù từ lều trại đi ra, đi đến trước mặt Long Kỳ, khó hiểu liếc mắt nhìn tôi một cái, rồi nói với Long Kỳ, “Chủ nhân, đã bố trí xong năm mươi đại nội cao thủ, ngày mai chuẩn bị hành động!”

Tôi đứng cạnh thất kinh, đại nội cao thủ à? Nhất định Long Kỳ đang chuẩn bị ngày mai làm chuyện lớn quyết sống chết lấy được chứng cớ, lòng tôi thầm lo lắng vô cùng, theo họ vào trong lều trại. Chuyện vừa rối sau khi trải qua hành động mờ ám với Long Kỳ xong, lúc đó cũng không có thời gian mà nghĩ nhiều, giờ ngẫm lại lại không thể chấp nhận nổi được nên tôi nghĩ ngợi rất nhiều, Long Kỳ thích tôi sao? Có thể lắm chứ, nhưng không được rõ cho lắm, bởi vì khi chỉ có nam và nữ với nhau, ý chí hai người đều bạc nhược cả, nên chắc sẽ gây ra một chút chuyện khác người gì đó mà chẳng chứng minh được gì, có lẽ vậy đi! Nhưng trong lòng lại hồi hộp, có lẽ còn hàm nghĩa nhiều hơn.

Mọi người ở lại bàn bạc với nhau hết một ngày xong, đám người Long Kỳ túm tụm một chỗ thảo luận từng bước kế hoạch cho ngày mai, phân công kỹ, trừ tôi và Hà công công là người rảnh rỗi ra, những người khác đều tham dự cả.

Tôi không muốn tán gẫu nữa mà chui vào một lều đi ngủ cũng không rõ vì sao nữa. Tôi cũng không muốn nghĩ mà nhanh trở về kinh đô, lại muốn được dừng lại đây lâu hơn chút, tựa như ngày hôm nay là ngày đặc biệt vậy.

Có cảnh hôm nay, mọi chuyện từ nay về sau làm tôi cứ nghĩ mãi, sau khi Long Kỳ lấy được chứng cớ, chuyện đầu tiên cần làm là tố cáo kế hoạch mưu phản của đại hoàng tử, đến lúc đó Long Kỳ cứ thế thuận lợi mà trở thành thái tử.

Tiếp đó, hắn sẽ nhanh chóng trở thành hoàng đế, đứng trên vạn người, được vạn người kính ngưỡng (Kính trọng và ngưỡng mộ). Còn tôi thì chỉ như một trong những vạn người dân bình thường vậy, hắn có thể còn nhìn đến tôi nữa hay không đây? Trở lại kinh đô ư? Vậy Ngọc Hoán thì sao? Chàng đang đợi tôi mà! Nghĩ đến đây, lòng tôi hỗn loạn quá, rất nhiều từ ngữ cứ thế tuôn ra làm cho tôi bỗng chốc không thể bình tĩnh lại được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.