Hoàng Hậu Anh Túc

Chương 73



Đợi khi Ngọc Hoán và vị công tử kia phân thắng bại thì đã là một canh giờ sau rồi, Ngọc Hoán nhìn tôi đứng góc xa, vẻ mặt xin lỗi, tôi cười cười không ngại, cùng chàng bước trở về nhà. Ngọc Hoán nói ngày mai muốn vào cung diện thánh, không thể theo giúp tôi được, tôi lo sợ nói, “Sao thế? Trong cung lại phát sinh chuyện gì à?’ Ngọc Hoán lắc lắc đầu, “Không phải, lần này là bồi Hoàng thượng đi Phúc Khải dâng hương cho tiên hoàng, chúng ta là thần tử thì đều phải cùng đi”

Tôi “a” một tiếng, yên lòng, cả người có chút hoảng hốt, không rõ cảm xúc. Ăn cơm chiều xong thì Quá phu nhân tới tìm tôi. Tôi cảm thấy rất kinh ngạc, lại đoán không ra bà tới tìm tôi có chuyện gì?

Bà vừa ngồi xong thì đón tôi ngồi đối diện, bà khẽ thở dài nhìn tôi, “Nhà cô nương ở đâu vậy? Cha mẹ vẫn còn chứ?”

Lòng tôi bắt đầu bồn chồn, bà đã hỏi như vậy có phải muốn thành toàn cho tôi và Ngọc Hoán hay không đây? Lòng tôi như có dòng điện chạy, cúi thấp đầu, Quá phủ là nhà giàu nổi tiếng trong trốn kinh thành này, không biết trong lòng họ có xem môn đăng hộ đối là quan trọng không? Nếu có thì tôi thảm rồi, tôi biết đi đâu tìm ở đâu ra một gia đình có bối cảnh tương tự như Quá phủ chứ! Quá phu nhân mắt ngời sáng nhìn nét mặt tôi, sắc mặt tôi buồn bã, giọng điệu nặng nề, “Nhà tiểu nữ ở huyện Kinh Đô! Cha và mẹ thì đã qua đời lúc cháu còn rất nhỏ, nay chỉ còn lại mình cháu tứ cố vô thân!” Nói xong, tôi len lén liếc mắt nhìn Quá phu nhân một cái, thần sắc của bà cũng nặng nề chút, tôi cố ý lấy thân thế bi thảm ra chút, để xem khí chất của Quá phu nhân được rèn rũa ra sao, nếu là lòng có sự đồng tình cao hy vọng có thể vượt qua.

Quá phu nhân nhìn tôi với ánh mắt an ủi, “Aizz, không ngờ thân thế cô nương lại bi thảm như thế, mấy năm nay thật khổ cho cháu rồi!”

Lòng tôi mừng thầm, trên mặt vẫn hiện lên nét đau đớn kịch liệt, lắc lắc đầu cười khổ bảo, “Mấy năm nay không sao, cũng may cháu còn một tay vẽ tranh để bán có kiếm được chút tiền, có thể tự nuôi sống chính mình!”

Oh, my god! Toàn thân tôi như nổi lên gai ốc, tôi còn nuốt không trôi chính bản thân mình khạc ra hai chữ đau xót nữa, Quá phu nhân tán thưởng gật gật đầu, tiếp đó, bà còn hỏi chút xem tôi và Ngọc Hoán gặp nhau thế nào nữa. Tôi cứ ăn ngay nói thật kể không sót tý nào, hơn nữa còn thêm chút mắm muối, Qúa phu nhân nghe qua cực kỳ vui vẻ, chỉ là bà để lại một câu mà tôi ngẫm mãi cũng không hiểu, bà bảo, “Cháu có thể kết thành vợ chồng với Ngọc Hoán hay không thì còn xem phúc khí của cháu nữa! Ta không giúp gì được cho cháu đâu!”

Cái gì với cái gì chứ? Nghe có cảm giác là lạ nha, bà không giúp được tôi là sao đây? Ý của bà là tôi đã qua được một cửa là bà nhưng cửa khó nhất vẫn là cửa của Quá đại nhân kia sao? Hình như là vậy đó. Nhưng lại có cảm giác không đúng, mà rốt cục không đúng ở chỗ nào tôi cũng không rõ được, nghĩ ngợi mãi rồi cũng ngủ thiếp đi, mặc kệ phía trước chàng là sa mạc hay đại dương mênh mông, Diệp Vũ tôi đây cả thời không đều xuyên qua thì còn sợ gì nữa chứ!

Sáng sớm Ngọc Hoán dặn tôi hôm nay không cần đi ra đường, Hoàng Thượng ra cung, mọi dân chúng đều phải tránh. Tôi gật đầu đồng ý, nhìn theo bóng chàng đi, lòng tôi rối loạn vô cùng, trong đầu hiện lên một bóng hình, một giọng nói trong lòng thầm gọi, hôm nay hắn ra cung, hôm nay hắn đã xuất cung rồi…

Lòng tôi tràn đầy mâu thuẫn khôn cùng, đi hay không để gặp mặt hắn một lần đây? Hắn có còn nhớ tới tôi không? Nhưng trên thế giới này có thứ duy nhất không thể lừa nổi mình đó chính là cảm giác, bất kể tôi có nguỵ trang kiểu gì, bất kể tôi có cươì to đến mấy thì trong lòng tôi vẫn nhớ đến hắn, so với lời nói thì trong lòng khắc sâu hơn nhiều, tuy mỗi khi trào lên niềm xúc động muốn được gặp hắn, song tôi biết mỗi lần tôi đè nén thì mỗi lần lại càng ngày càng mạnh hơn, tôi không biết nữa. Tôi nhớ hắn tới mức tưởng sắp phát điên rồi nè, tuy trước mắt tôi ở cùng Ngọc Hoán rất hạnh phúc, cũng rất nhàn nhã vui vẻ, nhưng đối với hắn vẫn không khống chế nổi bản thân, tựa như lúc trước không khống chế nổi tình cảm nảy sinh với hắn vậy. Mỗi đêm khuya trong mộng, lòng tôi vẫn in đậm bóng hình hắn, lúc đó tôi biết lựa chọn ra sao đây?

Trải qua chuyện đấu tranh mãnh liệt, sâu trong tâm khảm có một luồng dục vọng rục rịch muốn được tới gặp hắn, đi gặp hắn…Cho dù là chỉ đứng ở một nơi xa xa nhìn hắn một lần cũng được.

Tôi bước ra cửa, lập tức chạy trên đường, khoé môi khẽ nhếch lên cười, hoá ra bản thân mình còn muốn làm một chuyện mà làm cho người ta thấy sung sướng nữa, xa xa nghe thấy tiếng xôn xao trên đường truyền tới, tuy có lệnh dân chúng phải tránh xa, nhưng làm sao mà ngăn nổi việc họ mong chờ đối với quân vương của mình chứ?

Trên đường cái là cả một biển người, có rất nhiều quan binh ra sức ngăn đám đông dân chúng đến, cố sức dẹp đường cho rộng, con đường này chính là con đường mà xe ngựa của Long Kỳ sẽ phải đi qua. Lòng tôi kích động không thôi, cố đè nén ngực lại, hít một hơi thật sâu, chăm chú nhìn vào xa xa, lúc này, một quan binh gõ la, kêu lớn, “Hoàng thượng xuất hành, mọi người tránh ra!”

Hắn đến rồi, hắn đến rồi. Lòng tôi kịch liệt kêu lên, mở to mắt nhìn, đằng trước có hai hàng quan binh chỉnh tề, tay cầm giáo, vẻ mặt nghiêm túc, tiếp đó, một chiếc xe có tám ngựa kéo chậm rãi tiến tới. Đầu óc của tôi mụ mị. Tôi nhìn chằm chằm vào gương mặt đã lâu mà xa vời kia, lẳng lẳng xẹt qua mặt hắn, mi hắn, mũi của hắn, tóc của hắn và dừng lại ở cặp con người đen như bóng đêm kia của hắn, vẫn thâm trầm như trước, vẫn tà mị như thế. Lúc này hắn mặc toàn thân long bào, đầu đội vương miện, trông uy nghiêm hiển hách ngồi trên xe ngựa, vẻ mặt khó đoán, trên người tản ra một luồng khí áp bức thiên hạ. Tôi thở dài, Thiên tử kiểu nào cũng có một khí thế kiêu ngạo thế mà!

Ngực phập phồng, hơi thở hổn hển nhưng mà…

Đám đông xunh quanh kêu ồ lên, xe ngựa vô tình xuyên qua trước mắt tôi, hắn ngồi bên trong, hình như đang lâm vào tâm sự, ánh mắt không nhìn đám đông đang bùng nổ, tôi biết phụ hoàng của hắn vừa mất đi, tâm tình trầm trọng là đúng rồi.

Tôi thở dài mở to mắt nhìn đằng sau chiếc xe ngựa có một đám người mặc quan phục theo theo sau, đi đầu là Quá bá phụ và một ông lão, tiếp đó tôi nhìn thấy Ngọc Hoán, chàng đi vị trí thứ ba, cùng với một vị nam tử trẻ tuổi. Tôi lẩn nhanh vào đám đông trốn, lòng lại bi thảm dâng trào. Vận mệnh mà! Đúng là một trò nực cười làm sao!

Trở lại Quá phủ thì đã là buổi chiều. Tiểu Thuý tiểu Lan nhìn thấy tôi chạy từ trên đường trở về thì hoảng sợ, “Tỷ tỷ, người sao thế?’

Tôi thở mạnh một hơi, kéo tay hai cô nhóc, “Đừng nói với Ngọc Hoán là ta đi ra ngoài đó, biết không?”

Lòng tôi chột dạ như trẻ con làm sai điều gì vậy, hồi hộp lo sợ vô cùng. Tiểu Thuý tiểu Lan không hiểu lắm nhưng cũng không dám hỏi tôi chỉ có gật gật đầu.

Lòng chưa bao gìơ thấy loạn như thế, tâm hồn dường như đã thoát ra khỏi lòng bàn tay tôi vậy, không thể ngăn nổi, không thể đoán trước được, tựa như một con sói ác, như hổ rình mồi vậy, cứ lặng lẽ cắn nuốt lấy tôi, làm tôi dường như không thể bắt lấy được lòng tôi nữa.

Vừa rồi cả Ngọc Hoán và hắn đều trực tiếp quấy nhiễu lòng tôi, không biết áp lực với Long Kỳ lâu thế, hay là có điều khác. Tôi có cảm giác như tình cảm của mình với hắn còn mãnh liệt hơn so với Ngọc Hoán vậy.

Buổi tối chúng tôi và người trong Quá phủ ăn cơm rất hoà thuận vui vẻ. Tôi vẫn cúi đầu, trong lòng bất an. Những việc làm của tôi hôm nay đều là bất trung với Ngọc Hoán. Tôi tự nói với chính mình, đừng vậy, sau này đừng như vậy nữa.

Bỗng dưng thấy một đám người đi tới, đi đằng trước là một vị trông ra dáng thái giám, Quá bá phụ cười nghênh đón, “Lưu công công, đã trễ thế này rồi, người còn tới có gì sai bảo vậy? Không sợ cấp trên trách tội sao?”

Lưu công công cười to, lấy ra trong lòng một cuộn màu vàng, sắc mặt Quá bá phụ trở nên kính trọng, đi đầu quỳ xuống, Quá phu nhân theo sau, cả Ngọc Hoán cũng đều quỳ. Tôi lập tức phản ứng, cái cuộn màu vàng kia có thể là thánh chỉ trong truyền thuyết rồi, vội nhanh tay kéo hai nha đầu cùng nhau quỳ xuống.

Lúc Lưu công công đọc xong, qua một hồi lâu mà đầu óc của tôi vẫn trống rỗng. Tôi không dám nhận chuyện này là thực. Cái gì cơ? Hoàng thượng muốn mời tôi tới làm hoạ sỹ sao? Cuối cùng khi lão thái giám nhắc nhở nhiều lần, tôi mới tiếp nhận thánh chỉ dưới bao con mắt nóng bỏng của mọi người. Mọi người đã bái lậy xong đều đứng dậy, Quá bá phụ và Quá phu nhân đều chuẩn bị bạc đưa cho Lưu công công. Trước khi đi, Lưu công công còn tiện nói thêm một câu, “Gần đây hoàng thượng đang muốn chọn tú nữ, hoạ sỹ sẽ nhiều việc bộn bề lắm, Diệp hoạ sỹ chuẩn bị ngày mai tiến cung nhậm chức không được chậm trễ. Nếu là làm hỏng chuyện tốt của Hoàng thượng, e rằng sẽ bị bay đầu, đừng trách lão thân không cảnh tỉnh ngươi”

Tôi bỗng chốc tỉnh mộng, hồi hộp ư? Kích động sao? Sợ hãi à? Phẫn nộ ư? Tôi bỗng chốc không có cảm giác gì cả, Hoàng thượng hắn làm sao biết tôi biết vẽ chứ? Hắn làm sao mà biết tôi đang ở Quá phủ đây? Hắn còn biết gì nữa hả?

Quá quý phủ nghe thấy Hoàng thượng tự mình hạ chỉ phong tôi làm hoạ sỹ, vui mừng khôn xiết, lại lần nữa trở lại bàn ăn chúc mừng tôi, tôi thấy họ nhiệt tình nói chúc mừng mà cảm giác như mình đứng trước cơn bão giông sắp tràn tới làm mình suýt ngạt thở, lòng tôi thấy bất an không thôi.

Ngày hôm sau, Ngọc Hoán định tự mình mang tôi vào cung, an bài cho tôi, tôi cự tuyệt, ngồi xe ngựa của Quá phủ tiến vào cung, đến khi tôi tiến vào cửa chính Hoàng cung – cửa chính Vĩnh Xương.

Đi qua cánh cửa này, tâm tình của tôi không còn rối loạn nữa, tôi biết Long Kỳ đang giở trò gì rồi, nhưng mà tôi cũng biết rất rõ công việc của một hoạ sỹ như tôi, vẽ các nữ nhân được tối sủng ái nhất trong cung, Long Kỳ à, anh đang tra tấn tôi đấy ư? Lại là vinh hạnh của tôi đó sao?

Tôi sợ nhất là gặp Hoàng thượng, nhưng may sao không gặp. Họ đem thẳng tôi tới một nơi hẻo lánh, yên tĩnh, nghe nói nơi này rất thích hợp để vẽ tranh, trước mắt sự thực nói cho tôi biết, tôi ở trong một góc của hoàng cung, một nơi rất yên tĩnh mà không có ai bước chân tới, có tức mấy cũng chẳng ích gì, một cung điện to như thế mà chỉ có mỗi mình tôi, còn các hoạ sỹ khác không biết ngày hôm qua tất cả đã chuyển đến nơi nào rồi.

Bỗng có một luồng cảm giác mát lạnh toàn thân, tôi rùng mình run rẩy một cái, viên quản sự nghiêm cẩn dặn xong thì đã biến mất không thấy, sao tôi có cảm giác như tiến vào trong một vòng tròn, không có điểm ra vậy?

Tôi dường như trở thành một kẻ bị vứt bỏ, không người hỏi thăm, cứ đợi ngây ngốc mấy ngày nhưng cũng không thấy một ai. Sao Ngọc Hoán không đến thăm tôi vậy nè? Lòng tôi buồn bực mãi không thôi, theo lý thuyết mà nói, Ngọc Hoán không có khả năng cứ bỏ mặc tôi vậy, ít nhất ngày hôm sau chàng phải đến thăm tôi rồi chứ! Nhưng hiện gìơ thì sao? Tôi mỗi lần mong chờ là một lần thất vọng tràn trề, bây giờ, mỗi ngày tôi ngoài ăn ba bữa cơm do hai cung nữ mang đến thì lúc khác cả cung điện đều im lặng chỉ có một mình tôi, đến bóng cũng là bóng của chính mình nữa.

Hay lắm, cái loại cảm giác này tôi rất thích, bởi vì trong lòng rất rối nên vừa lúc có thể lợi dụng chuyện này để gỡ dần cho rõ, nhưng mà trong lòng tôi lại càng loạn hơn, có trăm ngàn vấn đề rối rắm, nghi vấn cứ tràn đầy óc, rối loạn hơn.

Nhìn thấy cung nữ chuẩn bị bữa tối cho tôi, tôi lạnh lùng hỏi, “Sao mỗi lần tới chỉ có hai ngươi thôi vậy?” Hai cung nữ hoảng sợ, kinh hoàng nhìn tôi, nói khe khẽ, “Bởi vì bên ngoài có lính ngăn cản, người ngoài rất khó vào! Diệp hoạ sỹ không biết sao?” Tôi biết cái quỷ ý, đến cả một tin tức cũng chẳng có, tôi sao mà biết được gì chứ?

Vì sao binh lính bên ngoài ngăn lại vậy? Lòng tôi thấy rất kỳ lạ, nhưng vừa nghĩ lại thì thấy phẫn nộ vô cùng. Có chuyện gì nữa đây? Nói rõ bảo tôi đến làm hoạ sỹ trong cung, thế mà giờ lại xem ra giống như tù nhân vậy, ngăn tôi lại, rõ ràng không cho tôi ra.

Tôi quét mắt liếc nhìn hai cung nữ một cái, các nàng ta vội vàng thu dọn bát đũa lẩn vào bóng tối.

Cấm ư? Ha ha! Cuối cùng cũng có một người khách tới thăm, đó cũng là con gái của Tể tướng, Lâm Nhược Nhiên. Nàng ta lướt nhẹ đi tới, tôi miễn cưỡng duỗi thân mình nằm trên ghế, nhìn nàng ta tới, tôi nhìn nàng ta cười cười.

Hình như cuối cùng nàng ta cũng tìm được tôi trong cái cung điện to như vậy, kêu lên vui sướng, “Không ngờ lại hạ chỉ nhanh đến vậy, cô đã vào cung rồi chứ!” Nói xong đôi mắt trong veo như nước của nàng ta nhìn tôi chăm chú.

Nghe thấy lời nàng ta nói, tôi ngẩn ra, chả nhẽ là nàng ta đã bảo hạ chỉ sao? Tôi cau mày, “Là cô bảo tôi tiến cung làm hoạ sỹ à?’

Nàng ta cười rung rung mi, “Không phải! Ta biết cô sẽ thấy lạ, sao tự dưng cô lại bị gọi vào trong cung! Là như vầy, lần trước cô tặng cho ta bức tranh kia, còn nhớ rõ không? Ta rất là thích. Ta chưa từng bao giờ được nhìn thấy một bức tranh như vậy, nên mới đưa cho hoàng đế ca ca xem. Ai ngờ, ngài ấy lại cầm luôn không trả lại cho ta. Bất đắc dĩ, ta chỉ có thể cầu xin ngài ấy hạ chỉ tuyên bố cô lên làm hoạ sỹ thôi”

Tôi đứng sững sờ, hoá ra tôi vô tình khoe tài vẽ mà lại bị rơi vào tay Long Kỳ. Lòng tôi lạnh toát, sống lưng càng lạnh hơn, nếu tôi nhớ không nhầm thì dưới bức tranh này tôi có đề tên của mình. Ông trời ơi! Sao tôi khổ thế này chứ. Thấy kỳ lạ quá, hoá ra là do chính mình tự hại mình. Lâm Nhược Nhiên cười yếu ớt đợi tôi biểu hiện thái độ của mình, tôi không trách nàng ta, nàng ta cũng chỉ có ý tốt thôi, nếu không có sự gặp gỡ của tôi và Long Kỳ trước đây, có lẽ kiểu đãi ngộ như thế này đối với một người dân thường là một vinh hạnh tột cùng, ai ngờ lòng tôi thấy khổ quá mà!

Tự dưng tôi bị gọi vào cung nguyên nhân cũng đã rõ, chỉ còn chút nghi vấn, làm họa sỹ cũng bị cấm sao? Không cho phép bất kỳ ai đến cửa thăm hay sao? Nhưng Lâm Nhược Nhiên sao đã đến được vậy?

Tôi nghi hoặc nhìn nàng ta, “Vậy bên ngoài cung điện này có quan binh là ý gì vậy? Vì sao người khác không thể vào được, mà cô lại có thể đi vào được vậy?”

Lâm Nhược Nhiên trừng mắt nghĩ ngợi, lắc đầu, “Điều này ta cũng thấy lạ nha, nghe nói là do Hoàng thượng an bài cả! Ta có thể được vào cũng là do Hoàng thượng đặc biệt cho phép, còn những người khác thì ta không rõ!”

Nói vậy là ý gì đây? Đặc biệt cho phép mà không chuẩn y, chả nhẽ tôi thực sự bị nhốt sao? Chẳng trách mà Ngọc Hoán không thể tới gặp tôi được, xem ra là có người cố ý ngăn cản, sao hắn phải làm vậy chứ? Trả thù tôi đấy ư?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.