Hoàng Hậu Anh Túc

Chương 8: Lao ngục (2)



Đợi lúc tôi tỉnh lại thì đã là ngày hôm sau rồi, tôi nhìn thấy vị quan khâm sai đứng bên giường mà ảo não không ngừng “Đại nhân, thực xin lỗi…dân nữ..” “Trước đừng có nói gì, ăn chút gì đi rồi hãy nói” Hắn ngăn tôi lại, hành vi rất xa cách, tôi ngẩng đầu lên nhìn hắn, trên mặt hắn không có biểu hiện gì, nhưng ánh mắt hắn ánh lên tia thân thiết “Ăn chút gì đi” Bên người hắn một nha hoàn bưng lên gì đó rất cẩn thận, mùi hương thơm bốc lên nghi ngút, tôi đỡ lấy cái bát, nghe thấy ngoài cửa có người bẩm báo, quan khâm sai quay người đi tới cửa. “Ngươi nha cũng buồn cười thật đó, thế mà lại choáng váng trong lòng đại nhân, ngươi có phải đã vài ngày chưa được ăn cơm không?” Con bé vẻ mặt tò mò ngắm tới ngắm lui trên mặt tôi, nếu ngươi mà đói bụng vài ngày xem, ta xem ngươi có khiồcn dựa cả vào trong lòng hoàng thượng nữa ấy chứ, còn dám cười nhạo ta hả, hừ! Trong lòng nghĩ vậy nhưng bề ngoài thì tôi tươi cười, nhanh chóng húp cháo, tôi âm thầm may mắn là vị quan khâm sai kia đi ra ngoài, nếu không cái kiểu tôi không dùng thìa mà ăn cháo chắc chắn làm hắn ngã ngửa nát kính mắt mất “Ta lại đi lấy cho ngươi một bát nữa nhé” Tiểu nha hoàn đỡ lấy bát của tôi rồi đi nhanh ra cửa, tôi xoa xoa bụng quả nhiên đau đớn đã hết, một lát sau, tiểu nha hoàn lại bưng tới một bát, tôi an phận ngồi xuống, cầm lấy thìa húp từng húp một từ từ ăn. Một lát sau, tuỳ tùng của vị khâm sai kia đi vào “Diệp cô nương, đi thôi!”

“Đi đâu?” Tôi khó hiểu nhìn hắn. “Đi huyện nha, do tình trạng ngươi khá đặc biệt nên quan khâm sai đại nhân muốn kéo dài thăng đường thẩm vấn, nhanh chút đi thôi” Cái gì cơ? Nhanh như vậy đã thẩm án rồi sao? Không biết Tiểu Thuý và Tiểu Lan đã tìm được chưa, tinh thần tôi lập tức xúc động hẳn lên, tôi chính là loại người càng bị áp bức lại càng hăng hái, tôi đáp nhanh, rồi vấn tóc qua loa, theo hắn đi ra khỏi cửa phòng. Thẩm án vẫn là ở huyện nha, trước đó là quan đường thẩm án của huyện lão gia, tôi đi vào cửa, ánh mắt hung tợn nhìn chằm chằm vào một phụ nữ quỳ trước công đường, sinh ra đã có khuôn mặt xinh đẹp như thế, sao lại có lòng dạ ngoan độc đến thế cơ chứ? Khuôn mặt đó ở trong mộng tôi đá ngàn đá, đám vạn chưởng, hiện giờ là vẻ mặt của bà ta đắc ý nhìn tôi, hiện giờ ánh mắt tôi cỡ nào là ánh ắmt hy vọng giết người ta, tôi sẽ bắn nát bà ta ra, mẹ nó chứ! Tôi trừng trừng nhìn như chết vào bà ta, cho tới tận lúc quan binh áp tải tôi bắt quỳ xuống tôi mới giương mắt nhìn vị đề đốc kia đang ngồi ở phía trên, vẻ mặt nghiêm túc nhìn tôi chằm chằm, vị khâm sai kia ngồi bên cạnh lão ta, cũng nhìn tôi, tôi choáng váng, tôi dường như đã thực sự thành tên tội phạm trong miệng người khác rồi. “Thăng đường” Tiếng hô vang lên, quan sai bên cạnh cùng hô “Uy vũ” “Phạm nhân Diệp Vũ, ngươi đã biết tội chưa?” Đề đốc đại nhân vỗ mạnh miếng gỗ kinh đường quát một tiếng. “Không biết đại nhân, dân nữ đã phạm phải tội gì?” Tôi ngẩng đầu nhìn lão ta hỏi lại, tiếp đó chuyển sang nhìn trên mặt người đàn bà bên cạnh, yêu phụ này, tưởng ép chết tôi, cửa cũng chưa nhé!

“Ngươi có ý đồ gây rối, ám sát một người đứng đầu huyện, ngươi còn không biết tội sao?” Đề đốc mớm. “Đại nhân, dân nữ bị oan, dân nữ không có giết hại lão gia, hung thủ giết hại lão gia là bà ta” Tôi chỉ vào mặt người đàn bà bên cạnh, khuôn mặt kia có chút thay đổi, khí sắc tái đi, xem ra gần đây bà ta ngủ thực yên ổn ghê!

“Ngươi nói bậy, ta tận mắt nhìn thấy người giét chết lão gia nhà ta, ngươi còn nói dối sao” Triệu Vận Chi bỗng chốc cãi lại, trên mặt giả vờ giả vịt tức giận. “Bà mới nói bậy thì có” Tôi lại cất cao giọng, hung hăng nhìn bà ta, “Tôi tận mắt nhìn thấy bà cầm dao giết lão gia, bà còn chống chế nữa sao, bà còn muốn từ chối hành vi phạm tội, vu tội cho người khác, bà…” “Im lặng” Đề đốc lại đập tấm gỗ kinh đường xuống, ngăn hai chúng tôi cãi nhau, tôi ngẩng đầu lên nhìn đề đốc ngồi trên, trực giác nói cho tôi biết, Triệu Vận Chi và lão ta có quan hệ không đơn giản, mà lúc này, ánh mắt của tôi lơ đãng nhìn lại vị khâm sai ngồi bên, ánh mắt hắn phức tạp nhìn toàn bộ, không nói một lời nào. “Tội dân lớn mật, ngươi nói ngươi bị oan, vậy ngươi có chứng cớ gì không?” Lời nói cuối của đề đốc đã thay đổi, lão ta nhìn chằm chằm vào tôi. “Đương nhiên là có” Tôi nhìn sang bên vị khâm sai kia, đúng lúc tôi chuẩn bị nháy mắt với hắn thì đằng sau truyền tới âm thanh quen thuộc. “Dân nữ Tiểu Thuý, Tiểu Lan khấu kiến đại nhân” Hai nha hoàn cùng đồng thanh nói, quỳ xuống bên cạnh tôi, chúng tôi nhìn nhau một cái. “Đại nhân, chúng tôi có thể chứng minh kẻ giết hại lão gia là phu…phu nhân” Hai tiểu nha hoàn đúng là làm tôi tức chết mất, đều đã đối chất trên công đường rồi, mà nói còn khổ sở mất hết cả khí thế như thế, các nàng còn thận trọng không dám liếc nhìn cả Triệu Vận Chi bên cạnh nữa, chỉ biết cúi đầu. Ánh mắt Triệu Vận Chi lập tức sáng lên, nét mặt hiện vẻ đắc ý. “Đại nhân, bọn họ nói dối, họ đều cùng là đồng phạm, lại biết bao che cho nhau, sao lại là người làm chứng được chứ? Xin đại nhân giải oan cho ta, vì sự trong sạch cả đời của lão gia nhà ta, vậy mà bị chết thảm quá, luật trời khó dung ha” Nói xong, bà ta lại giả vờ quỳ sụp khốn khổ. Lý đề đốc gật gật đầu đồng tình, nhưng lại như lo lắng tiếp theo mới hỏi vị khâm sai ngồi bên “Long đại nhân, ngài nói xem có thể dùng người làm chứng này được không?’ Hắn ta họ Long sao? Tôi nhìn về phía hắn, đến giờ cả tên hắn là gì tôi cũng không biết, lúc này mắt hắn nhìn về phía tôi, tôi đặt nhiều kỳ vọng vào hắn lắm! Nhưng câu nói tiếp theo của hắn đã làm kỳ vọng của tôi tan tành, hắn gật gật đầu, “Không thể được”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.