Hoàng Hậu AtuLa

Chương 10: Đau đớn hóa Tuyệt tình



Tiếng hét lên đầy hoảng sợ, gió thổi vun vút, lá cây xào xạc, sấm chớp ầm ầm vang dội, những hạt mưa mở đầu ập xuống, rít gào mãnh liệt tuôn rơi, tạo cho người ta cảm giác lạnh lẽo đến nghẹt thở, chỉ thấy váy áo đỏ rực kia vẫn lao như điên về phía trước, nàng như ngọn lửa đỏ cuồng lộ bay trước gió, điên cuồng mãnh liệt đầy hoang dã tựa như con thú hoang bị thương.

“Không...ta không cho phép, Phong...”

Băng Băng giờ phút này, hoàn toàn không hề nghe thấy gì cả, nàng chỉ thấy trước mắt mình, nam nhân mà nàng yêu thương đang lao thẳng xuống vực thẳm, hắn như đang dời xa nàng vĩnh viễn, và nàng không biết làm gì hơn, là phải giữ lấy hắn, giữ lấy nam nhân của nàng.

Mắt nhìn thấy Băng Băng sắp lao xuống vực, Nguyệt hoảng hốt hét lên đầy kinh hoàng, tiếng hét sắc bén tuyệt vọng vang dội khắp đất trời, hận mình sao không bay nhanh hơn một chút nữa, để có thể đuổi kịp thân ảnh kia, níu lấy, mà giữ lấy.

“Tiểu thư, vương gia sẽ trách ngài, hài tử của vương gia, người phải giữ”

Băng Băng cả người đang lơ lửng trên không trung, chỉ còn 1 bước nữa là có thể tiến xuống, đúng lúc ấy, nàng nghe thấy tiếng hét lên bên tai, mặc dù gió thổi mạnh ù ù bao lấy xung quanh, nhưng nàng vẫn có thể nghe thấy được, hài tử, là hài tử trong bụng nàng.

Nguyệt nhìn thấy tiểu thư chùn bước, dốc hết sức cuối cùng lao nhanh đến bên nàng, vội vã quỳ xuống đất, đôi tay run rẩy đưa ra ôm chặt váy áo đỏ rực, như sợ không kịp làm gì nữa, vừa nức nở vừa nghẹn ngào lên tiếng.

“Tiểu thư, không nên, người phải giữ lấy huyết mạch của vương gia, hài tử vẫn còn trong bụng ngài…”

Hài tử, trong bụng nàng có hài tử của hắn, nhưng nàng lại mất hắn, vậy thì còn ý nghĩa gì nữa, chi bằng cả nhà 3 người, sống chết có nhau, hắn đi đâu, nàng cũng theo cùng, dù là chân trời góc biển, hay địa phủ nhân gian, thì nàng cũng nguyện đi theo hắn, nàng không cho phép hắn dời xa, không cho phép hắn biến mất, tuyệt đối không.

“Nguyệt, buông tay”

Nguyệt nghe thấy giọng lạnh nhạt sát khí vang lên, hoảng sợ đưa tay níu chặt hơn, nàng sợ, sợ tiểu thư nghĩ sẽ dời đi, sợ chỉ cần buông tay, thân ảnh đỏ rực này sẽ biến mất, vội vàng lên tiếng, lời nói nhanh như không ngớt, giống như con dao nhỏ đang đâm vào lòng ai.

“Vương gia sẽ trách người, nhất định sẽ trách người, chẳng lẽ người định để hắn chịu oan, người không muốn đòi lại công đạo cho hắn sao, tiểu thư, còn có hài nhi của hai người, là hài nhi của hai người, tiểu thư…”

Hắn trách ta, ngươi sẽ trách ta sao, Phong, ngươi thực sẽ trách ta sao, vậy thì ta sẽ trách ai, trách ai bây giờ, vì sao vội dời đi, vì sao lại nói chờ, vì sao lại biến mất trước mắt, rồi lại không quay đầu nhìn lần nữa, hận, ta hận thế nhân này, hận tất cả những gì đang diễn ra tươi đẹp trước mắt, hận vì sao lại cướp ngươi khỏi ta, hận đất trời cư nhiên giám đối xử với ta như thế.

Nghĩ đến đây, nàng đôi mắt đỏ rực nhìn vào khoảng không phía trước, tiếng hét lên đầy bi thương vang vọng khắp đất trời, gió thổi mạnh, mưa rơi ào ào, sấm chớp ầm ầm như tiếng trời giáng phạt, ai oán khóc than đến nát lòng, vang vỏng khắp non nước đầy âm u, dáng đứng cao ngạo tỏa ra hơi thở tử thần đầy lạnh lẽo, tiếng hét lên như đất trời sụp đổ, tựa như trái tim nàng cũng đang tan vỡ thành trăm mảnh. “A….a…a…a…a”

Nguyệt còn đang ôm lấy chân Băng Băng, nhưng khi tiểu thư thất thanh hét lên, nàng cảm thấy có luồng gió mạnh thổi bay mình ra, hất tung nàng sang một phía, đến khi hoảng sợ ngẩng đầu lên, thân ảnh kia đã quỳ sụp xuống đất, đôi mắt sáng ngời nay thấm đầy nước, không biết là mưa hay nước mắt, nhưng nàng chắc, đó là nước mắt, tiểu thư, người đang khóc.

Trước mắt tất cả mọi người, thân ảnh hồng sắc nước mắt tuôn trào, gió cuốn lấy váy áo nàng tung bay, mưa như trút xuống mà dồn hết về phía nàng, mái tóc đen tuyền hòa vào không gian, tựa như hắc ám đang lan tràn khắp nơi, như ngọn lửa cháy hừng hực đến từ âm phủ, muốn cuốn đi tất cả sự sống trên cõi đời này, gieo rắt lên đất đai màu mỡ tươi đẹp này, nỗi bi thương tận sâu cùng của trái tim.

Băng Băng quỳ sụp ngay mép vực sâu, hai tay hoàn toàn buông thả, đôi mắt đầy nước nhìn xuống khoảng không sâu hút phía dưới, tựa như khoảng cách của nàng với hắn vậy, tim trong lồng ngực hình như đang bị xé toạc ra, từng chút, từng chút một, đau đến nghẹn lời, tựa như hô hấp hoàn toàn không còn, như xương tủy đang đứt lìa khỏi thể xác, nỗi đau quá lớn, lớn đến nỗi khiến nàng không đỡ nổi, đất trời trước mắt như sụp đổ, khí nặng đè nàng muốn nghẹt thở, đau, tim đau quá…

Nước mắt cứ thế tuôn trào, nhưng chẳng nghe thấy tiếng nức nở nào cả, răng cắn chặt lấy môi, như cố gắng giam cầm những yếu đuối vừa mới hình thành, đã cố kìm nén lại, nhưng vẫn không giữ được mà thoát ra tiếng nức nở ư ư nho nhỏ, tựa như của nỗi đau tận cùng trái tim, như con thú bị đâm đang gầm gừ, bên khóe môi còn chảy ra những giọt máu đau thương đầy tuyệt vọng, giữa đất trời, nàng cứ như vậy mà nhìn vô định về hướng đó, như thể nơi đây, đã cướp đi linh hồn của nàng vậy.

Nguyệt nhìn thấy tiểu thư như thế, nước mắt cũng tuôn rơi không ngừng, nàng cảm thấy, tiểu thư, nỗi đau này quá lớn, bi thương đã quá nhiều, tựa như đất trời này, đau đớn đang trút xuống người con gái trước mắt, nặng nề, ai oán đến nhói nát tâm người nhìn, từng chút, từng chút một đóng băng lấy trái tim, cô đơn tịch mịch bao lấy thân ảnh ấy, sao thấy chua xót tang thương đến như vậy.

Tất cả mọi người đều mở to mắt nhìn, nhìn nam nhân kia rơi thẳng xuống vực sâu, cho đến khi nữ nhân luôn lạnh nhạt hờ hững này nổi lên xung động, điên cuồng muốn lao thẳng xuống dưới kia, rồi tiếng hét lên như oan hồn dai dẳng khắp đất trời, cho đến khi nguyệt sắc tuyệt vọng ngồi sụp bên bờ vực, váy áo tung bay theo gió đầy thương tâm và nước mắt như máu kia đang chảy ra không ngừng trên đôi mắt lạnh, hơi thở của bọn họ, như đã bị cướp đi hoàn toàn, và trái tim, cũng bị đau đớn kia lây nhiễm.

Nàng… nước mắt thôi không rơi nữa, yếu đuối… đã khắc chặt vào tận cùng nỗi đau, không nói, mà chỉ im lặng nhìn xuống dưới vực, đôi mắt bi thương dần thối lui, bắt đầu hình thành lên trong đó, vô tình quyết tiệt đầy chết chóc, đứng lên, kiếm rút ra khỏi vỏ, nàng như một thần chết đang nhìn về phía bọn họ.

Tất cả mọi người khi nhìn thấy ánh mắt nàng, ai cũng phải hít vào một ngụm hàn khí, khí lạnh tỏa ra từ thân ảnh đỏ rực kia đang từ từ thấm vào xương tủy họ, tựa như lưỡi kiếm dài kì lạ kia, nó như một lưỡi đao của tử thần, đoạt lấy hồn phách không chút lưu tình, và đôi mắt ấy, chỉ thấy một mảnh chết chóc và u tối, họ thấy máu, máu sẽ cuộn trào khắp nơi. “Tiểu…tiểu thư”

Nguyệt hoảng hốt đứng lên, hơi thở hoàn toàn ngừng lại, tim trong lồng ngực đập điên cuồng, bước chân cứng nhắc hướng thân ảnh kia đi tới, là sát khí, sát khí trước nay chưa từng có, Thượng Quan Băng Băng, TuLa Sát đã nổi giận.

Tất cả còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, thì thân ảnh đỏ rực kia đã lao vút trong gió tiến về phía họ, như cuồng phong bão vũ, như oan hồn đang gào hét, lưỡi kiếm vung lên, cho đến khi tiếng hét đau đớn vang lên từ phía sau, thì tất cả mới giật mình nhìn lại.

Một đám hắc y nhân, không, phải nói là mấy trăm người, họ như một bóng đen đang đổ xuống, nổi bật trong đó, y bào đỏ rực tung bay trên không trung, một mình lao thẳng về phía màn đêm đấy, lưỡi kiếm dài nhọn liên tục vung lên, đi đến đâu, người ngã xuống đến đó, một nhát vung ra, 3,4 người ngã xuống, máu từ chính giữa trái tim phun trào không ngừng, người ngã xuống như chưa kịp nhận biết chuyện gì đang xảy ra, thân thể đứt lìa mấy mảnh, đôi mắt hoảng sợ kinh hãi mở to, một cảnh đẫm máu đến rùng mình ớn lạnh, in sâu vào khủng hoảng tận sâu tâm người.

Tên hắc y nhân cuối cùng đang đứng phía xa nhất, đôi tay cầm kiếm run run, trong mắt hiện lên tia kinh hoàng khiếp sợ, nữ nhân trước mắt, váy áo đỏ rực, lưỡi kiếm dài nhọn vẫn còn chảy xuống những giọt máu tươi, sát khí tỏa ra đầy chết chóc, lạnh lẽo đến tận xương tủy, một mình nàng giết chết 200 sát thủ tinh nhuệ, nhanh như chớp, sắc như phong, xé gió như một thần chết TuLa, sát phạt cướp đi sinh mạng người như Diêm đế.

“Ngươi…ngươi…”

Tất cả mọi người hoàn toàn kinh hãi nhìn theo, tiếng sợ hãi lắp bắp kia hoàn toàn bị cắt đứt ngay khi lưỡi đao nhọn vung lên, máu tươi phun trào, toàn thây bị chém thành mấy khúc, máu văng lênh láng khắp nơi, tạo nên một cỗ mùi nồng nặc tanh tưởi theo gió cuốn đi.

Cảnh sắc trước mắt, nhìn vào sẽ không kìm được mà nôn mửa, xác người chất chồng lên nhau, máu tươi tuôn không ngừng, những mảnh thịt rải rác khắp nơi, đứt lìa không toàn thây, gió thổi mạnh cuốn đi, mùi máu tanh đến cồn cào bụng dạ.

Tiếng gió hun hút như mang những oan hồn giãy dụa gào thét, mang đến nỗi khiếp sợ cho nhân gian, tựa như tiếng gọi đến từ âm phủ, ám ảnh như gieo vào, ma quỷ như đang gọi, vậy mà nguyệt sắc y bào kia vẫn đứng đó, váy áo tung bay, tóc dài buông thả, giết vô số mạng người, nhưng vẫn không hề dính một giọt máu nào lên góc áo nàng, chỉ có cây kiếm trong tay, máu vẫn chảy nhỏ giọt chậm rãi, như trêu ngươi, rình rập, như đe dọa nhăm nhe sinh mạng thế nhân, cả người tỏa ra hơi thở chết chóc của tử thần, mắt lạnh chợt nhìn lên.

Trương Ưu và Mạc Thanh đứng cùng Độc Cô Dạ ở phía trên cao, bắt gặp cái nhìn lạnh lẽo của Thượng Quan Băng Băng, tựa như có lưỡi kiếm vô hình đâm thẳng vào tim họ, một màn vừa rồi, khiến sự khiếp sợ khủng hoảng tận cùng trong tâm hồn dâng trào, nữ nhân này, giết người trong tích tắc, thủ đoạn tàn nhẫn tuyệt tình, thật đáng sợ.

Độc Cô Dạ khóe môi khẽ cười, mắt vẫn đối diện với đôi mắt âm u kia, cả người như đang bay trong gió, cao ngạo mà nhìn xuống phía dưới, nơi nguyệt sắc đỏ rực đang đứng, lúc sau, người biến mất không thấy thân ảnh nữa, chỉ để lại tiếng cười cợt nhạo còn lan tản trong gió. Thượng Quan Băng Băng, cứ đau thương đi, và ngươi sẽ nếm trải được nỗi đau mà ta đã chịu, nó sẽ khiến ngươi, đau đớn đến tận xương tủy, hận thù đến ăn mòn nhân tâm. …

Băng Băng chính thức lên cầm quân, thay thế vị trí Lãnh Phong để lại, tất cả mọi người khi chứng khiến một màn vừa rồi, đều nghẹn lời mà không nói thành câu, có lẽ, là họ không biết nói gì hơn, ngoài cố gắng theo sau, để bảo vệ thân ảnh trước mắt, cũng như hài tử của vương gia để lại.

Màn đêm buông xuống, trăng trên cao đang soi sáng tất cả, trời hôm nay, khí lạnh như phủ xuống mọi nơi, ám trầm cô tịch đến u buồn.

Lãnh Phi ngồi vắt vẻo trên cây, bộ dáng tiếu ý hoàn toàn thu lại, hiện rõ chân thật nhất, một thân nam nhân thâm trầm đầy trưởng thành, đôi mắt như cười nay chất đầy đau thương, một màu u ám như chứa đựng cả nước mắt, đau đớn bây giờ như mới được dịp phát ra.

Tận mắt chứng kiến người yêu thương rơi xuống vực thẳm, bản thân lại không thể làm gì ngoài đứng yên, nỗ lực muốn tiến tới, nhưng chân cứ như chôn tại chỗ, chỉ có thể mở to mắt nhìn, nhìn ca ca rơi xuống, nhìn hắn bị cuốn đi trước mắt mình, trái tim, đau đớn muốn vỡ tung, lòng như có gì đó cứa nát.

Lãnh Phi mắt khẽ động, nhìn theo vạt áo vừa mới bay đi, chính là nữ tì thân cận của Thượng Quan Băng Băng, không nghĩ gì, hắn cũng thả người theo hướng đó đi tới.

Trước mắt hắn, 3 hộ vệ của Băng Băng, còn có 10 người thân cận của Lãnh Phong đang đứng cách Thượng Quan Băng Băng 1 khoảng cách không xa, Thượng Quan Băng Băng lúc này, đang đứng gần với bờ vực thẳm, hướng mắt nhìn ra xa và quay lưng lại với bọn hắn, vì thế, hắn hoàn toàn không nhận biết biểu tình của nàng ra sao.

Chỉ thấy vạt áo tung bay, mái tóc buông rơi, khí lạnh như đang bao lấy nàng, một thân u thương tản mát phẫn hận đang tỏa ra, hắn lúc này mới hiểu, tại sao ca ca lại yêu thương nàng đến như vậy.

Băng Băng nhìn vào khoảng không u tối, mặt vẫn không quay lại, chỉ lạnh giọng ra lệnh.

“10 ám tòa và Ảnh, ngay bây giờ tìm đường xuống đáy vực, phải tìm được Lãnh Phong, không thấy người…”

“…không thấy người cũng phải thấy xác, nghe rõ không”

“Rõ”

Ngay tức khắc, 11 người đã không thấy thân ảnh, chỉ còn lại Nguyệt, Huyết Tinh và Lãnh Phi cùng với Thượng Quan Băng Băng vẫn đứng quay lưng lại kia.

“Các ngươi về đi”

Huyết Tinh và Nguyệt thoáng chần chờ, nhưng hiểu rõ tính cách của nàng, nên tạm an tâm, hai người cùng với Lãnh Phi dời đi, trước khi đi, Lãnh Phi còn để lại một câu nói, theo gió, thoang thoảng tiến tới tai nàng.

“Ta vẫn tin, Lãnh Phong vẫn còn sống”

Băng Băng nhìn xuống phía dưới, hoàn toàn chỉ thấy một màu đen hắc ám, tựa như con đường dẫn vào địa ngục vậy, sâu thẳm không có giới hạn, bên tai, nàng còn nghe thấy tiếng gió thét gào, tiếng sói tru hay gầm gừ của hổ đói, tựa như thể, phía dưới, là một thế giới đã chết vậy. Nhưng nơi đó có hắn, có nam nhân mà nàng yêu, có nam nhân đã khiến trái tim nàng không kìm được mà dao động, hắn, là tướng công, là phu quân của nàng, hắn còn là phụ thân của hài tử nàng đang mang, là người đang giữ lấy trái tim của nàng, nhưng hắn lại dời xa, khoảng cách trước mắt, như thể là chỉ cần nhảy xuống, thì có thể với tới, nhưng thực tại, lại xa xôi đến không một đường nào đến được.

Nàng ghét cái cảm giác này đây, ghét cái khoảng cách và cái yếu đuối vốn dĩ không nên có, ghét cái ấm áp dịu dàng hắn gieo vào lòng và sự yêu thương lúc nào cũng trao gửi, ghét tất cả những gì hắn mang đến nhưng lại đột nhiên cướp đi.

Giá như không yêu, không thèm muốn một bờ vai, giá như trước nay lạnh giá đã quen và tin tưởng hoàn toàn không xuất hiện, giá như hắn đừng đến, đừng cướp đi trái tim và tình yêu thương đã ẩn nấp tận sâu trong tim nàng, thì chắc hẳn bây giờ, tim sẽ không đau, lòng sẽ không vỡ nát như thế này.

Còn đâu những lúc ấm áp của một bờ vai, của đôi tay đã ôm nàng vào lòng, và còn đâu nữa, những lời nói dịu dàng đầy thâm tình nhắn nhủ, nàng mất hắn, cũng như đánh mất chính trái tim mình vậy.

Nhưng trái tim hoàn toàn đóng băng trước kia sẽ không biết đau, không biết nhớ thương và sẽ không như bây giờ, bây giờ, nó như đang rỉ máu, đang từ từ tan vỡ, và nỗi đau ấy, cứ từ từ thấm vào tận sâu cùng của xương tủy lẫn linh hồn, như thể nó quá lớn, quá sâu, quá nặng …

Giờ đây, trong đầu nàng chỉ toàn là hình ảnh của hắn, tất cả đều bị hắn lấp đầy, không còn một khoảng trống nào hết, nàng nhớ hắn, nụ cười tà mị ôn nhu, lời nói dịu dàng đầy thương yêu, nàng muốn, muốn bây giờ có thể ở trong cái ôm ấm áp, có thể đến bên cạnh để biết rằng hắn không sao, muốn được nhìn thấy hắn, nghe hắn nói cười, nhưng tại sao lại không thể, bất lực, nàng cảm thấy bất lực trước thế gian này.

“Phong…híc híc…ta hận ngươi…hận ngươi đến chết”

A…tim đau quá….

Phong…

…tim ta rất đau…

Giữa đất trời bao la, bóng đen phủ xống ngày càng dày đặc, lá cây xào xạc, tiếng gió ríu rắt như tận sâu trong chốn xa xôi vọng lại, khí lạnh ùa đến, run sợ đến sởn gai ốc, vậy mà ở gần vực sâu, luôn có một bóng một người con gái ngồi đó, mấy đêm dài liên tiếp, đêm nào cũng thấy bóng dáng nàng, một thân nguyệt sắc đỏ rực, dáng người cô tịch, bi thương đầy chất ngất, lạnh lẽo tỏa ra ngày một sâu hơn.



Quân đội Long triều đang nhiệt huyết sôi trào tập duyệt vũ khí, trước là nợ nước, nay lại nợ nhà, Đông triều nợ họ, nợ vị anh hùng trong lòng họ một mạng, vì vậy, nợ máu phải trả bằng máu, sẽ quyết giết tận cùng Đông triều, để an táng cho tướng quân của mình.

Băng Băng đứng trên núi nhìn xuống, tất cả binh lính đều toát lên quyết tâm cao độ, tin chắc rằng chỉ cần binh lính Đông triều ở đây, ngũ mã phanh thây, chết không toàn vẹn là điều có thể, bọn hắn cũng như nàng, phải khiến Đông triều và hắn ta, chết chìm trong biển máu. Độc Cô Dạ đừng trách nàng tàn độc, nàng sẽ cho thiên hạ này, cho Đông triều của hắn, cho tất cả những người muốn Lãnh Phong chết, phải khóc than và hối hận với những gì mình đã làm, để thế nhân này, phải sợ hãi tận xương tủy, đau đớn tận tâm gan.

Nguyệt đứng phía sau, nhận chim ưng đưa thư rồi lại trao tận tay cho Băng Băng, nàng biết, mấy ngày nay, chúa tể bầu trời này chỉ có một nhiệm vụ duy nhất, đó là gửi tin tức tìm kiếm vương gia của Ảnh, nhưng suốt mấy ngày nay, đều hoàn toàn không có manh mối gì.

Băng Băng cầm chặt tờ giấy trong tay, đôi mắt nhắm lại rồi chợt mở ra, dấu đi hết tất cả, những đau đớn cùng lo lắng bất an, chỉ còn hiện rõ, lạnh lẽo cùng hắc ám, tất cả như báo hiệu, một điều kinh sợ sắp xảy ra.

“Bắt đầu đi”

Thượng Quan Băng Băng, vương phi của Lãnh vương gia- Lãnh Phong cầm quân ra trận, đã trở thành một lời bàn tán vang dội khắp mọi nơi, đây chắc chắn, là một chuyện trước nay chưa từng có, nghịch đảo thiên hạ, phi lý bất nhân.

Tất cả mọi người, ai cũng nghĩ Long triều sẽ thất hại thảm hại cùng tướng sĩ sẽ chết không toàn thây, tiếng thương tiếc cho một triều đình hùng mạnh, sự chế nhạo cho nữ tử to gan còn chưa nổi lên, tin tức chấn động năm châu đã đập tan hoàn toàn tất cả.

Quân đội Đông triều chỉ trong 10 ngày, chết không chừa một mạng, kinh đô trong nước, máu chảy thành sông, nhuộm đỏ cả một con sông Hàn Giang vĩ đại, tiếng khóc than thét gào, lời van xin lạy lục, tất cả tựa như sấm rền vang vọng khắp nơi trên mảnh đất Đông triều, cảnh tượng chìm trong máu chảy khiến người người khiếp sợ, ám ảnh đến tận trí óc, như cơn ác mộng reo rắt suốt cuộc đời họ.

Độc Cô Dạ đứng trên đỉnh núi cao, đôi mắt lạnh lẽo hoàn toàn không nhìn ra đau lòng cùng tiếc thương, tựa như cái chết của con dân Đông triều, với hắn mà nói là không liên quan, cùng với cái chết giệt quốc và sự xóa bỏ cái tên hùng mạnh này, không hề quan trọng.

Trương Ưu và Mạc Thanh đứng bên cạnh chủ tử của mình, mắt vẫn không ngừng quan sát xung quanh, chuyện Thượng Quan Băng Băng đã làm, không khác nào như một nhát kiếm đâm vào lòng sợ hãi của bọn họ, nữ nhân ấy, cách cầm binh và thủ đoạn cao siêu quỷ diệt ấy, hoàn toàn không phải là người thường, ả là quỷ, một ác quỷ khát máu tuyệt tình.

“Độc Cô Dạ, ngươi là đang chờ ta sao”

Trương Ưu nghe thấy tiếng nói lạnh buốt tim người kia, mắt thoáng hiện lên sự chấn động, tay cầm kiếm không tự chủ run run, nữ nhân ấy, Thượng Quan Băng Băng đã tới, ả tới là để đòi lại mạng sống cho Lãnh Phong.

Độc Cô Dạ quay lưng lại phía nàng, gương mặt vẫn lạnh nhạt vô cảm như lúc đầu, vạt áo tung bay, như thần tiên không sống ở thực tại, mang đến cho người ta, cảm giác như đang sống trong mộng tưởng vô hồn, nàng đã đến.

“Phải, ta chờ nàng, chờ lâu rồi”

Thượng Quan Băng Băng không biết từ đâu vụt tới, nhanh như chớp đã đứng phía sau ba người, khoảng cách không xa, nên vẫn có thể nhận được sát khí đang tỏa ra không ngừng kia, theo sau nàng, hai người thân cận cũng nhanh chóng đứng phía sau. “Sao nào, cảm giác thế nào, đây chính là nơi Lãnh Phong rơi xuống phải không, không tệ chứ, hắn chắc hẳn là tan xương nát thịt đến nỗi không tìm được thân xác”

Gió ù ù thổi mạnh, lời nói vừa phát ra kia, không khác nào đã châm lên ngòi nổ, mắt hằn lên tia máu, lưỡi kiếm vung lên, như một cơn cuồng phong bão tố, thân ảnh nguyệt sắc như mũi tên hướng thẳng đến ba người.

Trương Ưu và Mạc Thanh còn kịp làm gì, nhát kiếm dài lạnh lẽo kia đã vút gió lao về phía họ, kiếm khí không chút lưu tình đâm chính giữa tim hai người, hàn khí đánh bay thân xác rơi thẳng xuống vực sâu.

Độc Cô Hàn vẫn đứng im nhìn nữ nhân đang điên cuồng lướt kiếm về phía mình, hắn không hề né tránh, chỉ đứng im và gánh chịu lưỡi kiếm đang đâm thẳng vào tận tim mình.

Mắt nhìn thấy nữ nhân băng lạnh đang ở ngay trước mắt mình, còn có hương sen thuần khiết như mê hồn đã ám ảnh hắn không thôi, mỉm cười, nụ cười trước nay chưa hề có, hắn chỉ biết tặng cho nàng nụ cười đầu tiên cũng như cuối cùng này, cả người theo đó rơi thẳng xuống vực thẳm, mắt lạnh hoàn toàn đóng lại, trong tiềm thức, lời nói ấy vẫn không thể thốt ra.

Hắn muốn nói, hắn yêu nàng, hắn đã yêu nàng kể từ lần đầu gặp mặt, yêu người không nên yêu, yêu người càng không thể yêu, nhưng cuối cùng, vẫn không thể kiềm chế được mà yêu, tình yêu này, là một tình yêu không nên có.

Nếu hắn không phải Độc Cô Dạ, nếu hắn không phải là thuộc hạ của người ấy, nếu như người ấy không yêu nàng và nếu như giữa nàng và hắn, hoàn toàn không hề có khoảng cách, thì có phải là tốt biết bao.

Hắn muốn nói với nàng, hắn không muốn nàng đau khổ, không muốn nàng sẽ hận thù, không muốn hai người sẽ trở thành địch nhân, muốn nói, tất cả chuyện này, đều không phải hắn làm, nhưng cuối cùng, lời nói ấy lại không thể phát ra, vì tự tôn, vì người ấy, vị chủ nhân mà hắn không thể phản bội.

Thượng Quan Băng Băng, ta yêu nàng…

Hãy nhớ đến ta…

Một chút thôi…

Dù là hận cũng được…

Tên của ta…

Là Tinh Hồn…



Một tháng sau

Lãnh vương phủ, một mảnh lạnh lẽo cô thương đang bao phủ khắp mọi nơi, không gian hoang sơ tịch mịch đến đáng sợ, sơ xác tiêu điều đến đau lòng, tại Lãnh Phi Các, bước chân tựa như vào chốn hầm băng, im lặng như không có hơi thở.

Nguyệt đứng ở một góc nhìn lên, cảnh tượng trước mắt khiến nàng không kiềm chế mà nước mắt tuôn rơi, trước mắt nàng, chiếc xích đu đang lặng lẽ đưa, người con gái nằm trên đó, gương mặt vô hồn không xúc cảm, mắt hạnh mở ra đang nhìn về một nơi vô định nào đó, váy áo đỏ rực đã không còn, thay vào đó, là một thân bạch y trắng muốt đầy tang thương.

Cách đây 1 tuần, đám người tìm kiếm tung tích của Lãnh vương đã hoàn toàn thất bại, ngọn núi bị lật tung khắp nơi nhưng vẫn không thể tìm thấy hắn, Lãnh Phong như là đã bốc hơi hoàn toàn khỏi thế giới này, chỉ sợ một điều, là đám động vật hoang dã phía chân núi kia đã… Băng Băng đưa mắt nhìn lên, bầu trời sao thấy ảm đạm và cô thương đến thế, tựa như nó sắp không chịu được mà sụp đổ, cũng như nỗi đau trong tim nàng vậy, đau quá, đau đến nát lòng, đến tưởng chừng sẽ không thể thở được.

Nàng sớm sẽ bị hắn giết chết, sớm bị những ám ảnh mà hắn để lại giết chết, trong mắt nàng, thế gian này đã không còn như trước, xung quanh, như một thế giới đã chết rồi, vô hồn vô sức sống, vô cảm vô sầu bi.

Nguyệt đang đau lòng nhìn về phía tiểu thư, thì bỗng nhiên thấy nàng có điểm lạ, vội vã chạy về phía nàng.

Băng Băng đang bình thường, lại thấy đau đớn từ đâu đột nhiên ập đến, lúc đầu là da thịt, sau đó ăn mòn tận xương tủy, trái tim trong lồng ngực, như bị ai đó bóp chặt, bên tai, chỉ nghe thấy tiếng lo lắng của Nguyệt, mắt từ từ nhắm lại, ý thức chìm vào bóng đêm.



Diêm vương phủ lạnh lẽo âm u, khắp nơi chỉ thấy một cỗ hắc ám lạnh buốt, nổi bật trong đó, tiểu oa nhi phấn hồng nguyệt sắc, nàng bé nhỏ ngồi trên ghế quý của diêm vương, khuôn mặt lạnh nhạt còn hơn cả băng tuyết.

“Tiểu cô cô, ngươi muốn ta làm thế nào mới chịu đầu thai đây”

Diêm vương bất đắc dĩ nhìn tiểu oa nhi đã làm khách ở phủ hắn 7 ngày, hắn thật sai lầm khi gạch nhầm tên, lại đúng phải tiểu yêu tinh này, nếu không uống rượu nhiều, sẽ không dẫn tới tình huống khó xử lí như vậy.

Cho nó đầu thai, nó còn không chịu, nói cái gì mà không dễ như vậy, cái gì mà phải tìm lên thiên đình kể tội, phải bắt hắn từ chức cho bằng được, lão thiên, chỉ sợ không cần đợi đến ngày đó, hắn cũng sớm chết mất.

Thiên đình sắp cho Soát thần xuống kiểm tra việc làm trong phủ, nếu chẳng may biết được có hơi thở của nhân loại ở đây, lại lòi ra việc hắn gạch nhầm tên, hắn thật sự gánh vác không nổi, chỉ mong tiểu yêu tinh khác người này, sớm đi nhanh một chút, để trả lại yên bình cho hắn.

“Không làm gì hết, ta muốn ở lại đây”

“Không được, tuyệt đối không được”

Thượng Quan Băng Băng nhướng mày, tên diêm vương khốn này còn giám ra điều kiện, giết nàng oan, còn muốn trốn tránh trách nhiệm, đừng tưởng cái đầu cáo của hắn nghĩ gì nàng không biết, thật coi thường nàng quá.

Diêm hậu nhìn tiểu oa nhi mũm mĩm dễ thương, mấy ngày nay nàng chơi với nó rất vui, nếu được tên phu quân hậu đậu kia đồng ý, nàng sẽ rất vui mừng sống cùng nó nha.

“Hay để Băng Băng ở đây chơi với chúng ta, chuyện đó có thể tính sau”

Diêm vương vò đầu bứt tai, yêu hậu mọi khi u ám lạnh nhạt, nay thấy tiểu yêu tinh này lại vui vẻ hàn huyên, thật đúng là muốn hắn tức chết, đuổi, phải đuổi đi bằng bất cứ giá nào, nếu không hắn sẽ mất vợ như chơi.

“Ta cũng muốn, nhưng triều đình sẽ trách phạt, thôi thì kính nhờ tiểu cô cô đại từ đại bi giúp ta lần này”

“Thế sao chàng gạch nhầm tên ta, vẫn giấu được cả gần 100 năm nay đấy thôi” “Cái đó là khác”

Hắn cũng không hiểu vì sao, lúc ấy khi nhìn thấy nữ nhân này, nàng một thân bạch y, gương mặt hờ hững, nhìn hắn không hề sợ hãi, trong mắt còn có khiêu chiến không lùi, tự nhiên, hắn cũng bị đôi mắt ấy hút đi, rồi yêu thương chưa hề có chiếm lấy, khiến hắn muốn nàng mãi mãi bên mình, để yêu thương thân cận, nhưng còn tiểu oa nhi này, chỉ thấy tai họa thôi, khác hẳn, tuyệt không được.

“Muốn ta đầu thai đi đâu”

Diêm vương nghe nàng ra chiều đồng ý, dựa vào tính cách nàng, liền chọn ngay một tiểu oa sắp chết, nói liên hồi về gia thế của nó, mong nàng sẽ sinh lòng hiếu kì, rồi đồng ý hộ hắn cho rảnh nợ, hắn còn không quên bù vào một chuyện.

“Còn có nhân duyên của ngươi”

“Người ấy, sẽ đến với ngươi trong kiếp này, ngươi hãy đưa tay giữ lấy hắn ta, trước khi chưa quá muộn”

Băng Băng nãy giờ nghe cũng thấy không tệ, lại nghe thấy tình duyên, không kìm được mà thắc mắc.

“Vì sao muộn”

“Bởi vì hắn đã đợi ngươi gần 5 kiếp, lẽ ra kiếp này không thành, nên sẽ chết sớm, nhưng nếu ngươi xuất hiện, ta sẽ cố gắng sửa đổi”

Băng Băng nghe ra, trong tâm không khỏi chấn động, đợi nàng gần 5 kiếp, hắn ta đợi nàng sao, bất giác, lòng hiếu kì và chờ mong xuất hiện, nàng thực muốn biết, nam nhân nào lại nặng tình đến như vậy.

“Được, ta đồng ý”

Diêm vương nghe nàng nói vậy, mặt hiện rõ vui mừng cùng an tâm, may mắn, may mà hắn lại chọn đúng thời điểm, xem ra chuyện này, tốt cả 3 đường, hắn không bị trách phạt, tiểu oa này tìm được lạc thú, còn có nam nhân đáng thương kia sẽ không phải chờ đợi nữa.

Nhắc tới nam nhân kia, hắn không khỏi sinh ra hảo cảm đặc biệt, nam nhân đó đã đợi 5 kiếp, cũng như hắn đã gặp nam nhân ấy 5 lần rồi, vì thế, ấn tượng của hắn về nam nhân kia đặc biệt sâu sắc.

Hắn còn nhớ rất rõ, đôi mắt sâu thẳm u buồn, dáng người tà mị nhưng đầy lạnh lẽo, cả người lúc nào cũng tràn ngập trong thương tâm tuyệt vọng, chờ đợi rồi hy vọng, hy vọng rồi thất vọng, thất vọng rồi lại chờ, cứ như vậy, hắn đã chờ 5 kiếp, cuối cùng đã được gặp.

Vì không muốn nam nhân ấy sẽ chịu đựng trong đau khổ và chờ mong, nên ở kiếp này, hắn đã vô tình lấy đi kí ức mà hắn đã mang trong suốt 4 kiếp kia, chỉ khi nào hắn gặp được nữ nhân hắn yêu, thì giấc mơ báo hiệu mới xuất hiện, còn đoạn kí ức đau thương ấy, nếu đã gặp, thì là bắt đầu, quá khứ đã qua, nên hắn sẽ xóa tan nó, nếu muốn nhớ lại, chỉ trừ trường hợp...

“Không biết người kia có xuất hiện không, những nếu có chuyện gì xấu đến, nam nhân của ngươi sẽ nguy hiểm, lúc ấy, ngươi có bằng lòng dời xa, chịu đau thương một mình cho hắn không, thì ngươi tự quyết định”

Băng Băng muốn hỏi người kia là ai, thì đã thấy một luồng đỏ nhập vào chính giữa mi tâm mình, sau đó, xuất hiện một viên thuốc cùng màu đỏ rực giữa không trung. “Ta đã để lại ấn kí cho ngươi, khi đủ 15, nếu ngươi gặp nam nhân của mình, nó sẽ hiện lên điểm hồng trên trán, khi kết duyên, sẽ hình thành nụ sen hồng, nếu chính thức là phu thê, hoa sen sẽ nở đỏ rực”

“Còn đây là viên hoàn đơn cho hắn, ta sẽ không thể tự mình giúp ngươi, nên khi hắn đứng giữa bờ vực sống chết, hãy cho hắn uống nó, lúc ấy, số mạng hắn sẽ được đổi khác, nhưng…”

“Nhưng sao”

“Lúc hắn uống nó, cũng là lúc hoa sen của ngươi sẽ biến mất, ngươi sẽ phải gánh chịu đau đớn thay cho hắn, và nếu như hắn ở gần ngươi, hắn cũng sẽ chịu đau đớn không ít, lúc ấy, đoạn kí ức hắn mang trong 4 kiếp kia cũng sẽ phải trả lại cho hắn, và hắn có thể sẽ quên ngươi”

Băng Băng càng nghe càng không thể chịu đựng, nghiệt ngã như thế, muốn nàng mang gánh nặng sao, đừng nói nàng phải trả nợ hắn 5 kiếp chứ.

“Ta nghĩ, tốt nhất nên ở lại đây, nghĩ lại thấy thiệt”

“Không không, đấy chỉ là tạm thời, ta nghĩ cũng không nhanh như vậy xảy ra, vì thế ta sẽ sửa lại được”

Băng Băng mắt hạnh trêu trọc nhìn diêm vương, đưa tay bé nhỏ cầm lấy viên thuốc cho vào bao, đứng lên, nàng khóe môi nhếch lên đầy kiêu ngạo.

“Ta chưa chắc đã yêu hắn, vì thế, ngươi không cần phải tính trước, sống chết của hắn, ta không quản, chỉ là tò mò thôi”

“Nhớ đấy, ta không muốn làm phế nhân ở cái cổ đại ấy, vì thế, trong lúc ta luyện võ, ngươi phải bổ trợ ta”

“Được được, thế giới cổ đại này sẽ không ai là địch thủ của ngươi được, như vậy được chưa”

“Giao dịch hoàn tất”

Băng Băng vừa nói dứt câu, liền thấy một luồng khí trắng bao lấy mình, mắt hạnh nhìn hai người, nàng cứ thế từ từ biến mất, đến lúc gần biến mất hoàn toàn, bên tai nàng còn vang lên lời nói gấp gáp của tên diêm vương đáng chết.

“Phải cẩn thận với người kia, còn nếu như ngươi muốn dời đi kiếp này, hãy báo cho ta biết bằng cách gọi tên ta 5 lần, nhớ kĩ tên ta, U Minh Đế” …

Băng Băng mắt từ từ mở ra, cảm thấy vừa rồi, mình như đã trải qua một trận lóc xương lột tủy, toàn thân như không còn sức lực, mệt mỏi rã rời, khí lực như mất cạn.

Nguyệt cố gắng dừng lại nước mắt, không nói gì mà chỉ đứng bên cạnh tiểu thư, nhìn nàng mái tóc ướt đẫm, da thịt xanh xao trắng bệch, gương mặt yếu ớt như bị mất cạn sinh lực, lòng cảm thấy nhói đau, nước mắt không kiềm được lại rơi, tiểu thư, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.

“Ra đi, ta muốn nghỉ ngơi”

“Tiểu thư…”

“Không sao”

Cánh cửa vừa kép lại, Băng Băng như không kiềm được nữa, hai bàn tay nắm chặt vào da thịt muốn lạnh ngắt, mồ hôi lại tuôn ra không ngừng, cơn đau liên tục kéo đến, một trận đau đớn lại bắt đầu tiếp tục, đau đến kìm nén không được mà tự cắn lấy môi mình.

Trải qua một trận lăng trì lột xác, lúc này đau đớn mới lui dần đi, nàng hơi thở yếu đuối, mắt mệt mỏi nhìn vào khoảng không trước mắt, nước mắt bên khóe mi, lặng lẽ tuôn rơi.

Lãnh Phong còn sống, nàng biết hắn còn sống, hắn vẫn còn sống trên đời này...Phong, ngươi ở đâu …

Nguyệt đã chuẩn bị xong nước nóng, bước đến giường đỡ nàng dậy, đôi mắt khi nhìn thấy hình ảnh kia, mắt mở to cùng giọng hoảng hốt vang lên.

“Tiểu thư, hoa sen trên trán người”

Băng Băng không hiện rõ cảm xúc gì, mặc dù trong tim, cảm thấy như có gì đó đứt lìa, tựa như khoảng cách giữa nàng và hắn, là hai khoảng trống không giới hạn vậy.

“Không sao, đỡ ta dậy”

Nguyệt đỡ tiểu thư lên, dù đang có rất nhiều nghi vấn trong lòng, về chuyện tiểu thư bỗng nhiên ngất xỉu, rồi hoa sen không còn, càng khác lạ hơn là, tiểu thư đã khôi phục trạng thái trước đây, nàng muốn hỏi, nhưng lại sợ chạm đến vết thương của người, nên đành lòng nén lại hết, Nguyệt đưa mắt nhìn xuống, vô tình đập vào mắt nàng, là sắc đỏ kì dị không nên xuất hiện trên váy áo trắng tinh, lại là ở ngay phía dưới...

“Tiểu thư, người chảy máu...là…”

Băng Băng nghe Nguyệt hoảng sợ thất thanh, nàng cũng đưa mắt nhìn xem, dưới áo bào trắng không tì vết, loang lổ trên đó là màu máu đỏ tươi đập vào mắt nàng, trời đất như đang quay quồng hỗn loạn, tim trong lồng ngực đau nhói, như có mũi kiếm đâm thẳng vào tim, đang xé toạc vết thương một lần nữa.

“Tiểu thư…”

Nguyệt sợ hãi nhìn nước mắt đang chảy ra không ngừng của Băng Băng, đây là lần thứ hai nàng nhìn thấy tiểu thư khóc, ngoại trừ lúc trên bờ vực ấy, khi mất đi người tiểu thư thương yêu, thì bây giờ, trước cái mất mát to lớn ấy, tiểu thư lại mất đi đứa con của mình, nàng không muốn mất tiểu thư, người quan trọng nhất trên thế gian này.

Băng Băng nhắm mắt lại, nước mắt tuôn trào không ngừng, đau đớn quá nhiều khiến nàng không thể chịu đựng được, tim trong lòng, đau quá, đau đến muốn chết lặng, muốn biến mất mãi trên cõi đời này, Phong…tim ta…tưởng chừng sẽ vỡ nát mất…chàng ở đâu...

Một nam nhân đứng trên ngọn núi, tim trong lồng ngực đột nhiên nhói đau không ngừng, mắt lạnh lẽo cô thương tịch mịch nhìn về nơi xa xăm nào đó, trong đó chất chứa những nỗi đau tận cùng của thế nhân, tựa như hắn đã sống trên cõi đời này mấy trăm năm, môi mỏng tuyệt tình thốt lên lời luyến tiếc mong mỏi.

“Băng nhi, khi nào nàng mới xuất hiện, ta đã đợi nàng, đợi lâu lắm rồi”



-Hết tập 10-

Mun: Moah Moah Moah...Tung bông ăn mừng Mun hoàn thành sớm. Mọi người cho Mun ý kiến nha.

P/S tập 11: Chuyện gì sẽ xảy ra, mời mọi người đón đọc. Tập 11, sẽ có nhiều điều được tiết lộ, những cảnh bi thương thấm đẫm nước mắt sẽ có. Zị thui nha, Pipi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.