Băng Băng nghe Lãnh Phong hỏi vậy, mắt hơi hướng lên nhìn hắn, trong gương, nàng nhìn thấy một đôi mắt đen sâu thẳm cũng đang nhìn mình, hắn vẫn nhẹ nhàng chải tóc cho nàng từ phía sau, bàn tay dịu dàng hoàn toàn không phù hợp với gương mặt vốn lạnh lùng này, bất giác, nàng khóe môi khẽ cong, như cười, như nói mà lên tiếng.
“Gặp thì hiện, phu thê thì nụ, động phòng hoa sẽ nở, ta chẳng phải đã nói với chàng, chàng đã định sẵn là nam nhân của ta”
Lãnh Phong nghe Băng Băng nói, liền liên tưởng đến giấc mơ của mình kể từ lúc gặp nàng, lần đầu gặp nàng, tiểu oa nhi váy áo đỏ rực đứng giữa đất trời bao la u tối, từ lúc đó trở đi, hắn đã mộng tưởng không biết bao nhiêu lần.
Trong mơ, hắn thấy một người con gái, nàng váy áo đỏ rực tung bay, gương mặt không rõ luôn xuất hiện trong mờ ảo, cứ thế, nàng cứ đứng từ xa nhìn hắn suốt 10 năm như vậy, rồi khi thành thân với Băng, giấc mơ ấy chợt tắt, nó không còn mơ màng như trước, mà hiện lên rõ nét hơn.
Bóng dáng nàng, nụ cười nàng, còn có đôi mắt luôn nhìn về phía hắn, người đó chính không ai khác, chính là nữ nhân đang ở trước mắt hắn đây, nữ tử mà hắn đã đem lòng yêu thương.
“Có lẽ, nàng cũng đã định sẵn sẽ là của ta, vì giấc mơ 10 năm qua, nàng vẫn luôn ám ảnh ta mãi như vậy”
Băng Băng đôi môi mỉm cười thoải mái nhìn hắn, nàng không biết hắn đã mơ thấy gì, nhưng nàng biết, 10 năm qua, hắn cũng nhớ đến nàng, như nàng luôn nhớ đến hắn vậy, như thế đã quá đủ rồi.
Có những chuyện, bây giờ không thể nói thành lời, về bí mật của bông sen, nàng sẽ giữ lại một nửa, bởi vì không biết tại sao, có gì đó vô hình như chặn giữ lời nói của nàng lại, khiến nàng, không thể nói rõ với hắn trọn lời, thôi thì, hẹn một ngày khác, nàng sẽ nói rõ với hắn sau, và mong rằng, hắn sẽ không để bông sen này biến mất.
…
Độc Cô Dạ đứng một chỗ bên bờ hồ, áo trắng khẽ bay, dáng người cô tịch, hắn mang lại cho người ta một cái gì đó xa cách như không ở với thực tại, nhìn hắn lạnh lẽo khó gần, âm u cô tịch, thêm vào đó là cái gì đó bi thương chất ngất của thế gian này.
Độc Cô Dạ thật không ngờ mình lại bị một nữ nhân gài bẫy, chuyện này đối với hắn mà nói, trước nay là chưa từng có, nhưng hắn càng không hiểu, tại sao nàng lại có thể làm như vậy, thực chất là giải độc, lại biến thành độc dược, thực chất là cứu người, song lại đoạt đi tính mạng.
Trên đường đi đến đây, dù có tức giận căm phẫn đến bao nhiêu, dù là đã lo lắng mưu tính biết bao điều, thì hắn vẫn không thể phủ nhận, là hắn đang chờ mong gặp nàng, Thượng Quan Băng Băng.
Tiếng bước chân từ xa vọng tới đã làm dừng suy nghĩ trong lòng Độc Cô Dạ, quay đầu lại, hắn nhìn thấy, một thân ảnh nhỏ nhắn rực rỡ đang đi tới phía mình, bên cạnh nàng, hắc y nhân tuấn tú tà mị thân mật kề bên, hắn ta không ai khác chính là Lãnh Phong.
Nhìn thấy hai người sóng vai bước đi, lòng như có gì đó không vui, tâm cũng không hiểu tại sao lại nổi lên tia tức giận, là hắn khi nhìn thấy nàng, người đã hạ độc Độc Cô Mị nên tức giận, hay còn có nguyên nhân nào khác, hắn không biết, hắn chỉ biết, là khi nhìn Thượng Quan Băng Băng và Lãnh Phong như vậy, trong lúc này, hắn thấy thật chướng mắt.Lãnh Phong và Băng Băng đứng đối diện Độc Cô Dạ, hai người như không để ý đến hắn, vẫn lạnh lùng im lặng, thờ ơ như không phải chuyện của mình, thực chất, sống chết của Độc Cô Mị hoàn toàn không liên quan đến họ.
“Thượng Quan Băng Băng, ngươi muốn gì”
Băng Băng nhìn về phía hồ nước, đôi mắt nổi lên tia sát ý vô hình, gương mặt trong trẻo như băng hàn tụ lại, cả người tỏa ra một tầng khí lạnh đến từ u mình, nhìn nàng lúc này, hoàn toàn như một khối hàn băng có thể giết người.
“Độc Cô Dạ, tốt nhất ngươi nên tranh thủ nhìn mặt muội muội mình lần cuối, bởi vì, ngươi chẳng có gì để ta muốn cả, cho nên, mạng của Độc Cô Mị, ta không quản”
Độc Cô Dạ nghe Băng Băng nói vậy, mắt lạnh nhìn thẳng về hướng nàng, Thượng Quan Băng Băng vô tình đến vậy sao, nữ nhân này, chẳng lẽ thật sự muốn hắn nợ máu phải trả bằng máu, thật sự muốn hai người sẽ là địch nhân.
“Độc Cô Mị vô can”
“Nhưng ta thích vậy, nếu không muốn nàng chết oan, ngươi hãy rút cạn máu mình cho nàng đi”
Lãnh Phong nãy giờ không nói gì mà chỉ đứng bên cạnh cùng nàng, hắn có thể cảm nhận, nàng bây giờ đang tức giận và đang nổi lên sát khí, hắn biết tại sao nàng lại làm như vậy, nàng làm như thế, là vì hắn.
Vì hắn, nàng tức giận, vì hắn, nàng muốn tìm lại công đạo, nàng vì hắn mà không ngại dính máu tươi, không quản người đời nói mình ác độc, nàng như vậy, khiến hắn cảm thấy vừa đau vừa vui, vừa muốn lại vừa không, nữ nhân này, nàng thật ngốc tử.
Độc Cô Dạ đang định nói gì thì Trương Ưu từ xa chạy vội tới, trên gương mặt hắn hiện lên nét gấp gáp cùng khủng hoảng khôn cùng, hắn quỳ xuống, mắt hiện rõ đau thương cùng tuyệt vọng, hướng Độc Cô Dạ lên tiếng.
“Chủ nhân, có tin báo, công chúa đã…”
Độc Cô Dạ tay nắm chặt trong gấu áo, mắt lạnh hiện lên một thoáng đau khổ, sau đó lại chuyển thành hận thù sâu sắc, nhìn nữ nhân trước mắt, hắn lạnh lẽo như người không có hơi thở.
“Thượng Quan Băng Băng, ngươi sẽ phải hối hận vì việc làm này”
Băng Băng không nhìn đến Độc Cô Dạ, hoàn toàn không để ý đến sát khí hắn tỏa ra, thờ ơ vô cảm nhìn đi chỗ khác, nàng đôi mắt không gợn sóng và đôi môi khẽ cong đầy bí hiểm.
“Ta sẽ chờ xem, ngươi sẽ mang đến cho ta điều gì”
Độc Cô Dạ sau khi nghe Băng Băng nói dứt câu thì biến mất hoàn toàn, chỉ thấy trong không khí, nơi hắn vừa đứng đó, khí lạnh như còn tụ lại.
Lãnh Phong vòng tay ôm lấy Băng Băng, muốn trao cho nàng ấm áp của mình, muốn nàng biết rằng, bây giờ, bên cạnh nàng, đã có hắn kề bên.
Băng Băng tựa người vào lòng Lãnh Phong, bàn tay bé nhỏ ôm lấy hắn, mắt thoáng dịu đi, ấm áp như đã trở về, khí lạnh băng hàn dần dần tan biến, nàng mắt nhìn hướng xa, môi phát ra lời bá đạo.
“Lãnh Phong, bất kể là ai, cũng không có quyền làm tổn thương chàng, dù là một chút”
Lãnh Phong không nói gì, dịu dàng nâng cằm nàng lên, nhìn sâu vào đôi mắt sáng long lanh đen láy, môi bất giác khẽ cong mỉm cười, cúi đầu xuống, hắn phủ lên đôi môi đầy mật ngọt, nụ hôn nhẹ nhàng dịu dàng đầy yêu thương.Thượng Quan Băng Băng, nàng cũng vậy, bất kể là ai, nếu thương tổn nàng dù chỉ là một cộng tóc, ta sẽ khiến hắn, chết không toàn thây.
…
Ngày hôm sau, lễ mai táng công chúa Đông triều diễn ra rầm rộ, vị công chúa kiêu ngạo cường giả kia ra đi, nhưng cũng để lại trong lòng mọi người một chút gì đó tiếc nuối, là tài năng vũ khúc bậc nhất, hay còn là dung nhan kiều mị nổi danh một phương, họ chỉ biết, công chúa ngang ngạch bỗng nhiên lâm trọng bệnh rồi qua đời, ngoài ra, họ không hề biết, qua chuyện này, sóng gió bắt đầu nổi lên, chuyện kinh thiên động địa, ám ảnh đến tận xương tủy, như một tiếng gọi u hồn đoạt đi mạng người sắp diễn ra.
Lãnh Phong ngồi cùng Băng Băng trên chiếc xích đu như mọi ngày, nhìn nữ nhân đang tựa vào vai mình, thoải mái cầm cuốn sách vô tư đọc mà không hề lo lắng, hắn nghĩ đến Độc Cô Dạ, hắn ta có lẽ đã lầm, bởi vì lời nói hắn ta để lại, đối với nàng mà nói, lại không hề công dụng một chút nào.
Một làn gió thổi qua, lá xào xạc rơi rụng khắp bầu trời, tiếng gió vụt qua, âm thanh vút nhẹ trong gió lưu chuyển, thoáng chốc, quỳ trước mắt hai người, 11 hắc y nhân đen tuyền, tất cả đều đeo mặt lạ với đủ loại màu sắc quỷ dị, khí tức mang đến đầy âm u lạnh lẽo.
Băng Băng buông sách xuống, lười biếng nhìn 11 người trước mắt, với nàng mà nói, thế lực của Lãnh Phong trước nay như thế nào hoàn toàn không quan trọng, bởi vì nàng biết, chỉ khi nàng ở bên cạnh hắn, thì nàng mới có thể an tâm, ngoài ra, cho dù là 1000 hộ vệ bảo hộ, nàng cũng không thể hạ lòng dù chỉ một giây.
“Tham khiến chủ nhân”
Mười một người, có nam có nữ, có người còn không thể nhận rõ là nam hay nữ, nhưng rõ nhất vẫn là, trong mắt họ, chứa đầy sùng bái cùng tôn kính với người nam nhân trước mắt này, chủ nhân tối cao trong lòng họ.
Mười một người, mười một cái tên khác nhau, cùng mười một chiếc mặt lạ khác nhau, nhưng chỉ cần nhắc đến 1 người, cũng đủ khiến những người khi nghe, đều trắng mắt mà run sợ.
Bởi vì, họ là những ám tòa đắc lực nhất của giáo chủ Vô Tình: Vũ, Lôi, Thiên, Địa, Minh, Qủy, Ám; Tuyết Tiệt, Kinh Vân, Xạ Phùng, Điêu.
Băng Băng nhìn 11 người, lại liếc nhìn Lãnh Phong bên cạnh, hóa ra người nàng luôn tìm kiếm điều tra, lại đang ở ngay trước mắt nàng, tưởng chừng là xa, nhưng không ngờ gần đến thế, Lãnh Phong, hắn đúng là kiến nàng không ngớt ngạc nhiên.
“Vô Tình giáo chủ, hân hạnh gặp mặt”
Lãnh Phong nghe nàng nói, khóe môi kẽ cong lên đầy thích thú, hắn biết, nàng vẫn luôn tìm kiếm người có danh xưng là Vô Tình, hắn còn biết, nàng chính là ma nữ trong truyền thuyết- Huyết Ảnh TuLa mà người người khiếp sợ, khóe môi khẽ con, hắn trêu trọc phát ngôn.
“Nếu mọi người biết vương phi dịu hiền thực chất lại là một ác nữ, thì không biết họ sẽ có biểu hiện gì”
“Hừ, ta không quản họ nghĩ gì”
Nàng đưa mắt nhìn hắn, đôi mắt hiện rõ trắng đen sáng ngời, như vì sao đang tỏa sáng giữa bầu trời đêm u tối, nàng không quan tâm thế nhân nghĩ gì về nàng, nàng thà phụ người trong thiên hạ, cũng không để người trong thiên hạ phụ nàng, nhưng duy nhất chỉ có hắn.“Ngoại trừ chàng, Phong”
Mười một người, ngoại trừ hai hộ vệ thân cận là Vũ, Lôi, hai người đã quá quen thuộc với cảnh tượng trước mắt này, nên bây giờ khi nhìn thấy, cũng không cảm thấy lạ lẫm gì, nhưng 9 người còn lại thì khác, 9 cắp mắt mặc dù bên ngoài đang là bĩnh tĩnh vô cảm, nhưng trong đó, đều hiện lên ít nhất một sự ngạc nhiên khó kìm nén.
Lãnh Như Phong là ai, địa vị như thế nào, với họ mà nói thì không quan trọng, quan trọng nhất là, bọn họ chỉ biết, nam nhân đang ngồi ở đây, vị giáo chủ Vô Tình luôn luôn lãnh huyết coi thường mạng sống này, bây giờ lại đang dịu dàng đầy yêu thương với nữ nhân bên cạnh.
Với họ mà nói, đây là một chuyện trước nay chưa hề có, kể từ khi đi theo sau hắn, biểu hiện này, thái độ này, chưa một lần hiện ra như thế cả.
Huyết Tinh, Ảnh và Nguyệt kể từ lúc trước khi 11 người xuất hiện đã đứng phía sau hai người, cái cách để được đi sau Thượng Quan Băng Băng chính là, nhanh, mạnh và sắc, chỉ khi nào đạt được cảnh giới như vậy, mới có đủ can đảm đứng phía sau nàng, vì vậy, 3 người họ có sự nhạy cảm sắc bén hơn người cũng là chuyện bình thường.
Theo sau ATuLa là 5 người, không ai có thể nhận rõ khuôn mặt thật của họ, ngay cả khi họ giao chiến tàn khốc như thế nào, thì thế gian này, người biết mặt họ duy nhất chỉ có một người, TuLa kiếm.
Năm người, 2 nữ 3 nam, tung hoành ngang dọc khắp mọi lục địa, thế lực rộng lớn đến không đoán được, nghe đến danh xưng, là đã nghe thấy mầm tai họa.
“Theo sau Lãnh Phong, ta thực muốn biết các ngươi có năng lực như thế nào”
Lời của Băng Băng vừa dứt, 11 đôi mắt liền nhìn về phía nàng, chỉ thấy nữ nhân đang ngồi kia, nàng váy áo đỏ rực, mái tóc đen tuyền và đôi mắt như trân bảo của thế gian đang tà mị phát ra lời nói đầy ngạo mạn, không thể phủ nhận, lời nói ấy đã khơi lên tự tôn của 11 người ở đây.
”Chủ nhân”
Lãnh Phong không để ý đến tiếng gọi đồng thanh của 11 người, hắn nhìn nàng, ở sâu trong đôi mắt đen thẳm ấy, như sáng lên một điều gì đó kì lạ, là niềm vui sâu kín, hay hạnh phúc dâng trào, là cái gì đó, sâu đến tưởng như không bao giờ hiện rõ, nhưng nay, lại sáng ngời như đang mỉm cười.
Hắn biết vì sao nàng lại nói vậy, hắn càng biết cái miệng xinh xắn kia, ngoài những lời nói ngạo mạn kinh thường thế nhân ra, còn có sự quan tâm lo lắng giành cho mình, bởi vì thế, bây giờ hắn mới thấy, trên đời này, hóa ra còn có một người để hắn đặt trọn niềm tin.
“Ta sẽ cho các ngươi chứng tỏ năng lực của mình”
“Tinh, Ảnh, Nguyệt”
Ba người đứng phía sau, khi nghe thấy tiếng gọi thì liền xuất hiện ngay trước mắt 11 hắc y nhân, bọn họ biết, trận đấu này rất khó xử lý, tiểu thư muốn thử 11 người kia, nhưng họ phải xuất toàn lực, làm sao không để chết, nhưng cũng không thể hòa, mà phải phân chia rõ ràng năng lực của nhau.
Chỉ là trước nay, mỗi khi 3 người ra tay, vũ khí luôn dính đầy máu tươi, lần này, xem ra không dễ dàng.
11 người, 8 người tự động lùi lại, còn 3 người đứng đối diện 3 người kia, với họ, thắng là phải vẻ vang, thắng phải đúng với nguyên tắc của mình.Giọng ngang tàng, gương mặt thích thú ngồi trên xích đu, Băng Băng nhìn cảnh sắc trước mắt, đôi mắt sáng lên tia kì dị.
“Chọn 3 người nổi trội nhất đi”
Vũ, Lôi, Qủy là 3 người đắc lực nhất dưới tay Lãnh Phong, nếu 3 người đó đấu với Tinh, Ảnh, Nguyệt, thì đó chính là sự công bằng dễ hiểu nhất.
6 người đứng đối diện nhau, gió từ đâu vụt tới, không gian im lặng không một tiếng động, thậm chí có thể nghe thấy tiếng lá cây vừa mới lìa cành, khi phiến lá vừa chạm đất, khí lạnh ám trầm đột nhiên nổi lên, 6 người im lặng cùng một lúc động thủ.
Băng Băng lười biếng tựa người vào Lãnh Phong, mặc dù chỉ mới nhìn qua, nhưng nàng biết, 3 người kia cũng không phải là vô tích sự, chỉ sợ trên giang hồ, người muốn địch lại 3 người họ, cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, chỉ cần có họ, Lãnh Phong có thể an toàn trong những lúc nguy hiểm nhất, nàng tin là vậy.
Qua một lúc lâu, 6 người đều dừng lại động tác, 6 người đều không nhìn ra sự khác biệt gì, nhưng ngay sau đó, trên tấm áo bào của 6 người, 6 chỗ ở 6 nơi khác nhau đều để lại đường cắt của kiếm.
Lãnh Phong nhìn 6 người, chỉ cần nhìn, dù là người không biết võ công cũng có thể biết được ai là người thắng cuộc, dĩ nhiên, 3 vết cắt trúng nhược điểm do Tinh, Ảnh, Nguyệt đả thương được nhiều nhất đối phương.
Trong võ học, có một cảnh giới tối cao là đả thương trúng điểm yếu, và cảnh giới cao nhất là một nhát một mạng, một khi kiếm xuất ra, chỉ một đường là có thể lấy đi mạng người, trước đây có lẽ hắn không tin, nhưng đã được chứng kiến tận mắt.
Đó là lúc mười năm trước đây, một tiểu oa nhi váy áo đỏ rực như máu, xuất ra 50 nhát kiếm để giết chết 50 hắc y nhân, máu váng lên sông, thuyền, máu đỏ tươi phun ra từ chính tim, tiểu oa nhi ấy đã cho hắn biết, không có gì không thể xảy ra, người ấy không ai khác chính là nàng, nữ nhân đang an vị bên cạnh hắn đây, chỉ là không biết, bây giờ, nàng đã đạt đến cảnh giới nào nữa.
“Nàng khiến ta thực chờ mong”
“Hừ, trên đời này, người có thể đấu cùng ta, còn chưa xuất hiện”
Theo sau lời nói, tiếng cười hào sảng vang lên đầy chân thật, Băng Băng tặng cho hắn cái liếc mắt lơ đãng nhưng đầy ẩn ý, nhìn 11 người này, nàng tuyên bố.
“Đối với Lãnh Phong, các người đừng bao giờ nghĩ đến chuyện phản bội, bởi vì ta sẽ là người đầu tiên, tiễn các ngươi đi nếu có chuyện đó xảy ra”
Lời nói bá đạo, giọng đầy lạnh lẽo, phút chốc, cảm giác bình ổn nhanh chóng biến chuyển, khí lạnh như từ địa ngục ập tới, 11 người bọn họ, bỗng cảm thấy kinh ngạc, nữ nhân này, rốt cuộc có bao nhiêu đáng sợ.
…
Lãnh Vương Phủ hôm nay, khí trời trong lành, gió mát khẽ đưa, thỉnh thoảng còn có tiếng lá rụng nước chảy, đinh đinh đang đang đầy êm ái, cùng với những bóng râm của tán cây mang đến sự tươi mát đầy dễ chịu.
Trên chiếc võng ấy, cũng như mọi ngày, đây đã là điểm quen thuộc của những ai muốn tìm đến vương gia, bởi vì họ biết, cứ mỗi buổi sáng mới lên và khi chiều hạ xuống, nơi đây, luôn luôn có bóng hình đôi phu thê ân ái dịu dàng bên nhau, cảnh sắc xung quanh họ, tràn ngập yêu thương mật ngọt.Nguyệt đặt khay trà lên bàn bên cạnh, nhìn nam tử đang mờ ám cúi đầu thì thầm bên tai tiểu thư, chuyện này trước đây sẽ lạ lẫm, nhưng bây giờ, có lẽ đã là bình thường, ngược lại nếu như không có, khéo khi lại là chuyện lạ.
“Hừm…thưa vương gia, có Bạch Tâm Lăng và Lãnh Phi cầu khiến”
Băng Băng nghe thấy tên Bạch Tâm Lăng, mắt hiện rõ điểm sáng nổi lên, nữ nhân này đến thật đúng lúc, nàng bây giờ đang bị tên ác nam này quấy rối, thật muốn có người xả bớt cơn tức giận.
“Cho vào”
Lãnh Phong nghe nàng đồng ý, thật không muốn có người phá hoại không khí riêng tư này, cho dù là đệ đệ mới từ xa lâu ngày gặp mặt, thì hắn cũng không muốn dời nàng, đừng tưởng hắn không biết nàng đang nghĩ gì.
Băng Băng lời vừa dứt, liền bị hơi nóng như lửa bao quanh, thoáng chốc, cả người liền rơi vào vòng ôm ấm áp, lời nói tà mị và hơi thở mờ ám phả lên mặt mình, ngay sau đó, đôi môi còn sưng đỏ liền bị chiếm lấy, nụ hôn nóng bỏng liên tục trút xuống, cả người như dính vào nam nhân phía trên, chỉ biết vô lực mà đón nhận sự bá đạo.
Tiếng gọi thanh thúy, bước chân vội vã đang chạy về phía 2 người, nghe ra thì biết chủ nhân của nó là người tinh nghịch như thế nào, hai nữ hầu đang đi bưng trà, chỉ thấy vụt qua họ, một thân ảnh hồng sắc tươi tắn, hắn đi qua, hương thơm còn đọng lại như một loài hoa nào đó quen thuộc cũng đầy xa lạ, nhìn từ phía sau, chỉ thấy mái tóc được buộc lỏng bằng dải lụa hồng đỏ, dải lụa ấy, như có gì đó đang buộc lấy tâm người nhìn.
“Ca Ca, Phong Ca Ca”
Nam nhân hồng sắc dừng bước, đứng trước đối diện trước hai người, mái tóc vương lại trên trán cao và làn da trắng trẻo tinh xảo, mắt hạnh đào yêu mị đang mở to, môi mỏng đỏ hồng tự nhiên há hốc, tiếng gọi tắt lịm mà nhìn hai người.
Hai người đang ngồi trên thứ đồ kì lạ, dưới bóng cây rợp bóng, còn có tiếng đinh đinh đang đang lạ lẫm từ đâu vọng lại, mờ mờ ám ám cúi đầu vào nhau, mặc dù là đã bị tóc và áo che khuất, nhưng chỉ cần nhìn là có thể nhận ra họ đang làm gì.
Lãnh Phong dời môi nàng ra, luyến tiếc liếm nhẹ môi đỏ ửng mềm, như không thèm để ý kẻ mới xuất hiện, hắn gian xảo thì thầm bên tai, môi và lưỡi cố tình chạm vào da thịt nhạy cảm của nàng.
“Đừng nghĩ trêu trọc ta, hư…”
Băng Băng cố gắng trấn tĩnh lại, tim trong lồng ngực muốn loạn nhịp, tên ôn thần đáng ghét, dám trêu trọc nàng ngay trước mặt mọi người, hắn muốn nàng đeo mặt lạ để sống sao.
Lãnh Phong ngẩng đầu lên nhìn nam tử mới xuất hiện, tay vẫn còn vuốt ve mái tóc mềm mại của nữ nhân đang tựa vào lòng mình mà thở dốc, hắn cảm thấy thật thích thú khi khiến nàng như vậy.
Lãnh Phi bắt gặp đôi mắt quyến rũ gợi cảm đến hút hồn của Lãnh Phong, như quên tất cả chuyện vừa mới xảy ra, hắn chạy đến lao vào lòng của Lãnh Phong, 2 năm xa cách, hắn thật rất nhớ ca ca, còn tưởng sẽ có cái ôm thân mật, nào ngờ chưa kịp chạm đến người, đã bị bàn tay quen thuộc gạt qua một bên, lúc này, Lãnh Vân Phi đang ngồi bệt trên thảm cỏ, đôi mắt mở to long lanh nước nhìn Lãnh Phong.Lãnh Phong một tay ôm nàng, một tay đưa ra ứng phó với tên bạch tuộc vừa xuất hiện, nếu để nàng nhìn thấy, chắc chắn hắn sẽ chết không toàn thây.
Bạch Tâm Lăng bước đến, cười hiền dịu nhìn hai người, ra vẻ rất biết điều mà an phận ngồi một chỗ thưởng thức trà và xem trò hay trước mắt, đây chẳng phải là một thú vị nhất sao.
Lãnh Phi rất thân với nàng, nên nàng biết hắn ta nghĩ gì, cần gì và muốn gì nhất, nhưng dù thân, nàng cũng không thể hy sinh cho hắn, vì điều hắn muốn, cũng là thứ nàng muốn duy nhất trên cõi đời này, đó cũng là khát vọng gần 10 năm của nàng, vì thế, nàng dĩ nhiên không thể bỏ.
Băng Băng thu lại một màn trong mắt, tên nam nhân phấn phấn nộn nộn vừa mới xuất hiện này, nàng không muốn nói, nhưng hắn rất có thể sẽ trở thành địch nhân của mình, quả thật, đôi mắt to tròn ứ nước và gương mặt oan ức hồng hồng kia khiến nàng không khỏi nghĩ đến điều đó.
“Đứng lên đi, có ai bắt nạt đệ đâu”
“Huynh còn nói, huynh…huynh không thương Phi Phi nữa sao”
Lãnh Phong đưa 2 tay ra, muốn cầm lấy 2 bàn tay nhỏ nhắn của Lãnh Phi để kéo lên, dù gì nó cũng là đệ đệ cùng huyết thống duy nhất của hắn, xa cách nhiều năm, hắn cũng rất lo lắng cho đệ đệ nghịch ngợm này của mình.
Lãnh Phi cười tít mắt khi thấy Lãnh Phong đưa tay ra với mình, đôi mắt ứ nước hiện lên ánh sáng lạ, khi hai tay của Lãnh Phong vừa nắm lấy tay mình, đôi tay trắng trẻo nổi bật qua y bào hồng sắc dùng lực một cái, lôi người không hề phòng bị kia về phái mình, sau đó còn cười thỏa mãn khi cả người Lãnh Phong chồm lên người mình, lời nói phát ra có phần nhõng nhẽo nhí nhảnh.
“Ca ca hư, huynh làm đệ đau”
Lãnh Phong dù không hài lòng với hành động vừa rồi của Lãnh Phi, nhưng cũng chỉ mắng cho qua chuyện, Lãnh Phi tuy đã 19 tuổi, nhưng vẫn còn vô tư nghịch ngợm, trách hắn, thì thà nói chuyện với tảng đá còn hơn, chỉ mong rằng vị đại tẩu kia đừng giáng tội oan uổng cho hắn là được, đỡ đệ đệ lên, hắn trách cứ.
“Không thấy đại tẩu à, cấm nghịch ngợm”
Lãnh Phi như không thèm để ý đến lời nói của ca ca, càng không để ý đến gương mặt chất đầy băng lạnh của người ngồi bên cạnh, hắn thích chí dụi đầu vào lòng Lãnh Phong, giọng mè nheo nịnh nọt.
“Người ta không biết, người ta muốn ca ca thôi”
Băng Băng nhìn một màn này, thì dám khẳng định một điều, tên Lãnh Phi không biết sợ chết này, hắn ta thực sự luyến ái Lãnh Phong, yêu thương ca ca của mình.
Tức giận muốn trào lên khi nhìn thấy một màn này, không chút lưu tình, nàng đưa tay cầm lấy cổ áo của Lãnh Phi, kéo hắn ra khỏi lòng tên ôn thần kia, vứt người hắn thẳng xuống thảm cỏ, cho hắn tiếp xúc thân mật với đất mẹ thân yêu lần thứ 2.
Lãnh Phi đang vui vẻ như xuân tươi thì bị vứt lần hai, kì lạ một điều, biểu hiện lần này khác một trời một mực với Lãnh Phong, hắn nước mắt chảy dài, sụt sịt khóc toáng lên.
“A… Ca ca, có người bắt nạt đệ”
Băng Băng giọng sắc lạnh bén nhọn vang lên, nước mắt ngắn dài kia như có khóa khóa lại, mắt hắn mở to nhìn nữ nhân phía trên.“Ca Ca của ngươi ta còn xử dược, huống chi là ngươi”
“Ơ…ơ…”
“Nghe đây, ta là đại tẩu của ngươi, Lãnh Phong là của ta, nghe rõ chưa”
…
Lãnh Phi ngồi trong hoa viên, mắt thỉnh thoảng ngó nghiêng lén lút, nữ nhân kia thật hung ác, nàng căn bản không xứng với ca ca.
“Ca ca, nữ nhân kia thật đáng sợ”
Lãnh Phong cong môi nhìn ra bầu trời đen tối, nhớ lại chuyện sáng nay, hắn thật sự vui trong lòng, nàng cư nhiên ăn dấm chua với đệ đệ của hắn, thật sự khiến hắn không kìm được mà cười to, kết quả là bị nàng đuổi ra khỏi phòng, rồi gặp tên bạch tuộc ngồi ngơ ngẩn ở đây.
Lãnh Phi nhìn biểu hiện của Lãnh Phong, lòng như có gì đó khó hiểu dâng trào, không biết nói gì, chỉ có thể mở to mắt nhìn ca ca của mình, ca ca huynh ấy…
Nếu như mọi ngày, chỉ cần hắn nói không thích ai, ca ca sẽ im lặng lắng nghe
Nếu như mọi ngày, những lúc hắn bị bắt nạt oan ức, ca ca của hắn sẽ bảo vệ hắn hết mình
Nếu như mọi ngày, có việc gì đó xảy ra, cho dù là lớn đến đâu đi nữa, thì ca ca cũng chỉ lãnh nhạt thờ ơ
Và có rất nhiều cái nếu như nữa, thì ca ca cũng không bao giờ nở một nụ cười hay có thái độ quan tâm đến một ai khác như bây giờ
Ca ca bây giờ, khóe môi khẽ cong đầy mị hoặc, đôi mắt sâu thẳm chất đầy thần sắc mỗi khi hắn nhắc đến nữ nhân kia, ca ca đã biết cười, biết quan tâm đến ai đó…như một con người, nhưng lại không phải dành cho hắn, vì vậy, hắn không thích ca ca như thế này, hắn muốn ca ca, chỉ quan tâm, chỉ bảo vệ cho một mình hắn.
“Huynh yêu nàng ta sao”
Lãnh Phong không nhắc thì thôi, nhắc đến nàng, hắn lại thấy nhớ nàng đến kinh khủng, không biết nữ nhân kia đang làm gì, chắc là đang nằm trên ghế nhuyễn và vuốt ve con bò cạp đỏ kì dị, hay là nàng cũng đang nhớ đến hắn, thậm chí còn mắng hắn trong lòng nữa, mỉm cười không nói gì, Lãnh Phong chỉ để lại lời nói rồi bước đi.
“Khi đệ yêu một ai đó, đệ sẽ biết cảm giác của ta lúc này”
Lãnh Phi ngồi một mình, đôi mắt long lanh trở lên tối lại, gương mặt phấn hồng tinh xảo thu lại hết, tỏa ra là âm u ảm đạm đến đáng sợ.
Hắn tại sao lại không biết cảm giác ấy, hắn thậm chí còn biết rõ hơn, cái cảm giác yêu một người, nhưng người đó lại không thể yêu, càng không thể quang minh chính đại nói rõ tiếng yêu cho người ấy biết, cảm giác ấy chỉ có thể tươi cười để che lấp, thậm chí bị xem là nghịch ngợm chỉ để tìm được hơi ấm của người mình thương hay cái ôm ấm áp của người mình ái mộ, tình yêu của hắn, cả thế gian này đều kinh ghét chối bỏ, đều sỉ nhục đến luân hồi.
Yêu…
Hắn đã yêu…
Một tình yêu không hồi kết…
Tim lúc này….sao cảm thấy đau quá…người ấy đã xa…nay lại còn xa hơn nữa…
…Lãnh Phi Các, đèn treo lủng lẳng chỉ vài ba cái, còn lại, tất cả đều chìm vào trong màn đêm u tối, không gian vẫn tĩnh lặng như thường ngày, chỉ khác là, trên chiếc xích đu hôm nay lại vắng bóng người.
Lãnh Phong,chân vừa mới bước lên hiên, thì thấy Nguyệt từ phòng đi ra, còn đang định đẩy cửa tiến vào, trong phòng đột nhiên vọng ra tiếng nói.
“Cấm chàng bước vào”
Lãnh Phong nghe nàng nói vậy, bước chân chợt dừng lại một chút, không nói gì, mà chỉ kẽ cười một tiếng, vẫn lì mặt mà bước vào trong, cánh cửa vừa mở, một chiếc kim châm từ trong lao thẳng về phía hắn, mắt hơi động, hắn không tránh, ngay sau đó ôm người ngã xuống.
Băng Băng nhíu mày nhìn cảnh tượng trước mắt, hắn là đang định diễn tuồng cho nàng xem sao, định giở trò gì nữa đây, nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng bước chân vô thức đã hướng về phía ấy, giọng nói trách cứ theo đó phát ra.
“Đừng đùa kiểu này”
Lời vừa dứt, người cũng mới ngồi xuống, tên ôn dịch đang quay lưng lại phía nàng bỗng nhiên quay người lại, nhanh chóng vùng lên ôm lấy nàng, trên gương mặt còn hiện rõ nét hài lòng thích thú, bước chân trầm ổn tiến về phía màn trướng, theo đó, từng tấm màn lụa ở hai bên buông xuống, những ngọn nến cũng từ từ tắt đi, chỉ để lại duy nhất một ngọn nến mờ ảo ám muội, tiếng trách cứ cứ thế nhỏ dần đi, thay vào đó, lời nói nỉ non, tiếng than nhẹ do không kìm được mà phát ra, đêm, chỉ mới bắt đầu.
…
Lãnh vương phủ vào buổi sáng sớm, nắng lên, chim hót ríu rít và gió đưa dịu dàng, mang lại cho toàn phủ một sức sống mới lạ, ngay cả Lãnh Phi Các mọi hôm ám trầm cũng khác, có gì đó ấm áp như được đắp vào.
Trong Lãnh Phi Các, không khí hôm nay cũng khác hẳn mọi hôm, trong lành, dễ chịu và thư thái biết bao, cảnh sắc cứ thế mà lặng lẽ diễn ra nếu không có tiếng bước chân dồn dập và tiếng gọi í ới ở đâu vọng lại, đã phá tan không gian hiếm có này.
Cánh cửa bất ngờ mở, đập vào mắt người mới tới là một cỗ nồng nặc ám muội từ phía trong bay ra, chân chưa kịp bước vào, tiếng trầm khàn đầy đe dọa vọng ra, đây rõ ràng là sự ra lệnh không có lựa chọn từ chối.
“Cấm bước vào, đóng cửa lại ngay”
Người mới tới mà không sợ chết chính là Lãnh Vân Phi, hắn nghe thấy giọng nói vừa phát ra kia, tim trong lồng ngực đập bình bịch, bàn tay run run nhanh chóng đóng cửa lại, chân vội vã bước chạy, trên gương mặt hiện rõ ửng hồng hai má, dù ngu ngốc đến đâu đi chăng nữa, cũng có thể nhận biết được tình cảnh trong phòng là gì, chốn chạy, hắn muốn chạy đi thật xa nơi này, đến nơi tận cùng xa nhất.
Lãnh Phong nghe tiếng bước chân ngày càng nhỏ, mắt cảnh giác thu lại hết hoàn toàn, nhìn nữ nhân còn đang ngủ say trong lòng mình, hắn yêu thương cúi xuống, đặt lên đó một nụ hôn trên trán. Hắn đã có một thói quen mới hình thành, đó là được ngắm nhìn gương mặt say giấc không chút phòng bị của nàng, được thỏa mái làm những gì mình thích khi nàng đang ngủ say.
Băng Băng đã tỉnh dậy từ lúc Lãnh Phong lên tiếng, khi đôi môi mỏng chưa kịp chạm trán, nàng đã nhanh chóng quay mặt đi, nụ hôn không thành hụt hẫng, ngay sau đó, đầu bị giữ lại, môi bị chiếm lấy, những nụ hôn liên tiếp phủ xuống và bàn tay tà ác đang lộng hành trên da thịt mẫn cảm của nàng.Lãnh Phong hài lòng nhìn nàng vô lực tựa vào lồng ngực mình, ngón tay mờ ám lướt nhẹ môi nàng, cúi đầu xuống, bên tai nàng, lưỡi đưa ra chạm vào vùng tai mẫn cảm cùng lời nói ám muội phát ra mở đầu cho ngày mới.
“Ngủ ngon chứ, nương tử”
Băng Băng ngẩng đầu lên, cố gắng trấn tĩnh nhịp tim đang đập loạn nhịp, làm như không có gì, nàng phát ra lời nói trách mắng.
“Mặt dày”
Lãnh Phong nghe Băng Băng nói vậy, cũng không phải lần đầu nghe thấy, nhưng lần nào cũng vậy, hắn đều thấy nàng thật đáng yêu, đáng yêu như đôi môi sưng đỏ đang kiêu kích mình vậy, và lần nào cũng thế, hắn đều không kiềm chế được mà điên cuồng chiếm lấy, hắn đã nghiện, nghiện một loại thuốc mà không có thuốc giải, nhưng hắn, lại nguyện trầm luân trong đó.
…
Băng Băng ngồi tựa trên xích đu, Lãnh Phong bị hoàng thượng triệu gặp, nàng dĩ nhiên không có hứng thú vào cung, chi bằng dành cho mình một khoảng thời gian khi không có hắn, đột nhiên, hình ảnh Bạch Tâm Lăng dịu dàng đi về phía mình đập vào mắt nàng, khóe môi khẽ cong, xem ra, nàng sẽ không cảm thấy nhàm chán nữa rồi.
Bạch Tâm Lăng về, Nguyệt từ đâu xuất hiện, Băng Băng tà ác cong môi tuyệt tình, Bạch Tâm Lăng muốn ngư ông đắc lợi, nghĩ nàng ngu ngốc như vậy sao, thật khiến nàng ta thất vọng rồi, xưa nay, chỉ có nàng tính kế người, chứ chưa ai có thể tính kế nàng, kết cục cuối cùng, chỉ có chết.
“Tiểu thư, Độc Cô Dạ bắt đầu hành động”
Băng Băng nghe Nguyệt lên tiếng, mắt cợt nhả thu lại hết, Độc Cô Dạ bắt đầu hành động, nàng thực chờ mong, xem hắn sẽ mang lại cho nàng bất ngờ gì nào.
“Gọi Vũ, Lôi đến”
“Vâng”
Điều nàng lo sợ, trước nay không hề có, cho nên Độc Cô Dạ muốn đối phó nàng, nàng sẵn sang đón nhận, nhưng bây giờ, điều nàng lo lắng đã xuất hiện.
Nàng sợ, sợ hắn chịu thương tổn, sợ hắn sẽ mãi dời xa, sợ hắn sẽ biến mất khỏi tầm nhìn của mình, Lãnh Phong không biết từ lúc nào, đã trở thành là điểm yếu duy nhất của nàng, vì vậy, nàng có một số việc cần phải làm, trước khi chuyện đó xảy ra.
…
Tin tức Lãnh Phong sẽ ra trận để đáp lại lời khiêu chiến của thái tử Đông triều đã nhanh chóng lan tỏa khắp mọi nơi, hai nhân tài nổi trội sẽ sống chết với nhau, đây chắc hẳn sẽ là tin tức đáng chú ý và gây nhiều tranh cãi nhất hiện nay, Long triều và Đông triều, đều là những cường quốc nổi danh một phương.
Băng Băng nhìn Phi Phàm và Hiên Viên Tuyết đang thảo luận cùng Lãnh Phong để chuẩn bị khởi hành cho vài ngày nữa, còn có Lãnh Phi đang ngồi nghe cũng sẽ theo hắn ra trận, lòng không hiểu vì sao thấy xốn xang, như có gì đó bất ổn đang hình thành.
Lãnh Phong đã để ý đến sự khác thường của Băng Băng, nên ngay khi 3 người kia bước đi, hắn liền bước lại phía xích đu mà nàng đã đặt tên, đưa tay ra ôm nàng vào lòng, cảm nhận nàng khẽ rung động, hắn dịu dàng nói lời trấn an.“Có chuyện gì sao”
Đưa mắt nhìn lên, chỉ thấy đôi mắt thâm tình sâu thẳm đang nhìn mình, còn có quan tâm lo lắng đang dâng trào trong đó, lo lắng bất an theo đó cũng tăng lên ngày một nhiều.
“Khi nào khởi hành”
“Ba ngày nữa”
“Ta đi cùng chàng”
…
Đội quân Long triều anh dũng thiện chiến đã lên đường được 3 ngày, hiện nay tạm thời đóng quân trong rừng, chờ tin từ tướng quân rồi sẽ lên đường tiếp, họ luôn tin tưởng vị thống soái của mình, dù là ra chiến đấu với đội quân tinh nhuệ của Đông triều, nhưng họ tin, chỉ cần có tướng quân, thì bất kể là quân địch nào, họ sẽ giành chiến thắng.
Trên sườn núi cao, địa hình khá hiểm trở, nhưng khoảng rộng rất lớn, phía dưới là vực cao hút gió, Lãnh Phong và Băng Băng đi đầu, bên cạnh hai người, Hiên Viên Tuyết, Phi Phàm, Lãnh Phi cùng 11 ám tòa và 3 hộ vệ thân cận ngay phía sau, chỉ cần 17 người này, cũng đủ để đấu lại với cả nghìn binh mã.
Đột nhiên, một trong 4 vị phó tướng theo sau họ lên tiếng.
“Tướng quân, mật thám truyền thư”
Lãnh Phong cầm thư, tất cả mọi người dừng lại, nhìn lướt qua nội dung bên trong, nhíu mày, ngay sau đó, nhìn Băng Băng và nói.
“Nàng đợi ta ở đây”
Băng Băng đang định nói gì, tên phó tướng vừa mới đưa thư cùng Phi Phàm đã lao ngựa lên cùng Lãnh Phong, cây kiếm trong tay Phi Phàm chỉ chỏ những nơi này nọ ở trước mắt, sau đó lại nhìn trong bản đồ như tìm hiểu gì đó, Vũ, Lôi cũng phi ngựa theo chỉ để lại lời nói.
“Vương phi yên tâm, vương gia là đang điều tra hướng đi”
Băng Băng nhìn hướng Lãnh Phong đang đi tới, mắt hạnh chợt nhíu lại, kì lạ, quá kì lạ, cảnh sắc ở đây rất kì lạ, hướng gió không đúng, ánh nắng không đều, còn có tiếng gì đó, nàng nghe thấy tiếng gì đó, là tiếng…
“Tiểu thư, thiên ưng truyền thư”
Băng Băng dừng lại suy nghĩ, đưa tay nhận lấy thư do Nguyệt đưa, mắt không quên hướng tới thân ảnh cách đó không xa nhìn lại một lần, khi dời tầm mắt tới bức thư, các chữ trong đó như lưỡi đao đang uốn lượn trước mắt nàng.
[Thượng Quan Băng Băng, hãy nhận lấy lễ vật của ta đi]
Đầu vừa ngẩng lên, cách đó không xa, mảnh đất phía trước bỗng nhiên sụt lở, thân sắc đen tuyền cùng ngựa kia đang lao thẳng xuống vực thẳm, cảnh sắc trước mắt hoàn toàn thay đổi, mảnh đất trước mắt, hoàn toàn là khoảng trống sâu hút, tất cả đều được dựng lên một cách hoàn mĩ, con đường vòng quanh núi bị giấu kín, âm thanh của gió mạnh từ vực cao như hố sâu không nhìn thấy đáy.
Băng Băng mở to đôi mắt sáng rực, hằn lên trong đó là máu tươi như tuôn trào, khi thấy thân ảnh kia rơi xuống hố vực thẳm ngay trước mặt mình, tức khắc, nàng đã không chần chờ mà lao thẳng về phía trước, tiếng gọi thất thanh thê lương vang lên như sấm rền.
“Phong…”
Nguyệt, Ảnh, Tinh cùng 10 ám môn ngay lập tức cũng lao theo thân ảnh nàng, mục đích duy nhất là giữ lấy nguyệt sắc y bào kia, Nguyệt nhìn thấy Băng Băng đang lao với tốc độ như điên về phía vực sâu, tiếng hét đầy sợ hãi tuôn ra như sấm nổ vang trời.
“Tiểu thư, không, người đừng quên hài tử của vương gia…”
…
-Hết Tập 9-
Mun: Cảm ơn các bạn, những người đã động viên và ủng hộ truyện của Mun trong suốt thời gian qua, yêu mọi người nhiều lắm, moah…
Giới thiệu tập 10: Số 10, số đẹp, vì thế, ta sẽ cố gắng viết thật hay, chấm hết. *chạy*
(Thung cảm, ta còn đang suy nghĩ, nên chưa nghĩ hết, thui thì mọi người thứ lỗi cho tại hạ nha, mọi người nhớ đón đọc nga, tập 10, sẽ hứa hẹn nhiều điều hay ho đấy, yên tâm, sẽ ra sớm hơn trước, Moah….)