Minh Hoàn có chút không dám tin: “Ta… Ta mang thai con của ngài rồi sao?”
Lưu Đàn phủ tay lên bụng Minh Hoàn: “Giờ nàng mới phát hiện ra hả? Có phải nàng cảm thấy chỗ này rất nóng không?”
Bị hắn ấn mấy cái, cả người Minh Hoàn cũng hơi nóng lên, đầu óc nàng là một mảnh trống rỗng, cũng không phân biệt được rõ cảm giác cụ thể trên người: “Có, có một chút xíu.”
“Vậy thì đúng rồi.” Lưu Đàn lại xoa nhẹ vài cái. Bụng nàng bằng phẳng rất mềm mại, sờ vào rất thoải mái. “Hoàn Hoàn à, bình thường nàng phải chú ý một chút. Mang thai cẩn thận, chưa tới một năm là con chúng ta sẽ ra đời.”
Minh Hoàn hơi tỉnh táo hơn chút. Nàng đẩy tay Lưu Đàn ra: “Điện hạ, ngài lừa ta. Người khác có em bé chẳng phải đều là mấy tháng mới phát hiện ra sao?”
“Người nào khác? Hửm?” Lưu Đàn mỉm cười nói, “Hoàn Hoàn, nàng nói cho ta biết, nhà ai có em bé mà trễ như thế mới phát hiện ra nào?”
Minh Hoàn không nói ra được. Nàng nhớ láng máng, là nô bộc trong nhà hay là ai đó đã từng nói, con dâu không biết mình có thai, chờ tới lúc mời đại phu khám thì mới biết đã mang thai được bốn tháng rồi. Lúc đó nàng cũng không chú ý lắng nghe, thị nữ bên người cũng sẽ không nói cho nàng biết. Nàng cũng không đặc biệt xem qua sách liên quan tới phương diện này, cho nên, một chốc một lát, ký ức của Minh Hoàn cũng có chút hỗn loạn, cảm thấy trước đây hình như mình đã nghe nhầm.
Nàng hoang mang nhìn Lưu Đàn: “Điện hạ làm thế nào mà phát hiện ra ạ?”
“Ta thường nghe người ta nói, vợ chồng mới cưới, thường thường ngày đầu tiên chung phòng là sẽ thụ thai. Đêm qua chúng ta đã xảy ra quan hệ như vậy, thân thể nàng bình thường, thân thể ta cũng bình thường. Ta nói nàng có thai là chuyện có xác suất rất lớn.” Lưu Đàn nói, “Nếu Hoàn Hoàn không tin, lát nữa ta gọi đại phu tới xem cho nàng.”
Minh Hoàn hỏi: “Điện hạ thật sự không lừa ta đấy chứ?”
“Sao ta có thể lừa gạt Hoàn Hoàn được?” Lưu Đàn áp tay nàng lên mặt mình, “Nếu ta lừa nàng thì cho nàng phạt ta, có được không?”
Tay kia hắn vẫn đặt trên vai Minh Hoàn bất thình lình thu lại, kéo nàng vào trong lòng mình: “Ta mặc nàng trừng phạt. Đánh cũng được, mắng cũng được, ta nhất định sẽ không phản kháng.”
Minh Hoàn khẽ xoa bụng. Nàng cũng cảm thấy bên trong hình như có thêm cái gì đó, thế nhưng, nàng cũng không nói ra được cụ thể là cảm giác gì. Có lẽ đây là ngày đầu tiên mang thai cho nên chưa rõ ràng lắm.
Lưu Đàn nói: “Qua ít ngày nữa, chờ cho bụng to lên, người khác nhìn ra được thì sẽ ảnh hưởng tới thanh danh của nàng. Hoàn Hoàn à, sau khi chúng ta trở về, nhất định phải sớm ngày thành thân.”
Minh Hoàn “dạ” một tiếng. Quần áo nàng tán loạn. Ở trước mặt Lưu Đàn mà áo quần xốc xếch thế này khiến nàng cảm thấy rất xấu hổ, cũng rất mất mặt. Nàng kéo áo lên thật nghiêm chỉnh, rồi buộc đai áo lại. Lúc tay sơ ý chạm vào xương quai xanh nàng mới cảm thấy một chỗ đau nhói.
Là Lưu Đàn cắn ra.
Lưu Đàn cũng đã chú ý tới. Hắn giữ lấy tay Minh Hoàn: “Đừng nhúc nhích, để ta xem xem.”
Dấu răng rất rõ ràng. Da nàng mỏng, rất dễ bị thương, xung quanh đã đỏ cả một mảng.
Trên làn da trắng như tuyết chợt xuất hiện một mảnh đỏ rực thế này, nửa thuần khiết, nửa mờ ám, cả hai tôn nhau lên, thực ra lại đẹp cực kỳ. Mắt Lưu Đàn tối đi: “Đêm qua ta thô lỗ quá.”
Hắn khó mà nói rõ ra được ham muốn chiếm hữu dành cho Minh Hoàn. Nhìn thấy nàng là hắn luôn muốn cắn nàng một cái, hoặc làm cái gì đó với nàng để thể hiện cảm giác tồn tại của mình, để cho nàng biết, nàng thuộc về hắn, hắn đã đóng dấu trên người nàng.
Lúc chạm vào nàng, để cho nàng tỉnh táo ý thức được nàng là của hắn, Lưu Đàn có một chút cảm giác thích thú rất nhỏ.
Thế nhưng sau đó, hắn lại thường đau lòng hối hận.
Cái áo ngủ Minh Hoàn mặc vốn dĩ không có cổ áo, nàng muốn che giấu cũng không cách nào che được.
Ngón tay Lưu Đàn vuốt ve nhè nhẹ. Minh Hoàn lui về phía sau một chút: “Đừng.”
Hắn đột nhiên cúi đầu, cánh môi phủ lên một mảng đỏ tươi đó.
Cảm giác ẩm ướt. Minh Hoàn đột nhiên nắm chặt bả vai Lưu Đàn. Vai hắn rất rộng, cơ bắp săn chắc, có thể cho người ta cảm giác rất an toàn.
Minh Hoàn có phần hoang mang, hoàn toàn không hiểu Lưu Đàn làm thế này là có tác dụng gì.
Nàng không hiểu chuyện tình cảm, cũng không hiểu người đàn ông này.
Một lúc lâu sau Lưu Đàn mới thả nàng ra.
Môi mỏng mang theo nụ cười: “Hoàn Hoàn.”
Vành tai Minh Hoàn cũng hiện lên màu phấn hồng nhàn nhạt, từ cần cổ đến chỗ được vải vóc che phủ cũng là màu hồng.
Nàng hơi bối rối, cũng có chút xấu hổ. Nàng ngồi dậy muốn xuống giường: “Ta muốn đi thay quần áo.”
Lưu Đàn ngồi trên giường, khẽ cười một tiếng: “Chậm một chút, chú ý đứa bé trong bụng.”
Minh Hoàn làm bộ không nghe thấy mà đi vào gian bên trong.
Cánh cửa bị đóng lại, lúc này Lưu Đàn mới thu lại ý cười, ngón tay thon dài chậm rãi vuốt ve đôi môi mỏng. Hắn đang mặc áo ngủ màu đen, vải vóc cực kỳ hoa lệ, cảm giác rủ xuống rất đẹp, mơ hồ lộ ra ánh sáng. Đai áo chưa thắt, cơ bắp từ phần ngực đến phần bụng vô cùng rõ ràng, không phô trương quá mức, cũng không có vẻ gầy yếu, mà là ngập tràn sức lực cùng vẻ đẹp.
Bởi vì đã ngủ một đêm, mái tóc đen của Lưu Đàn xõa xuống, cũng có hơi lộn xộn. Mặt mày hắn tuấn tú. Mũi cao môi mỏng, đường nét khuôn mặt góc cạnh, cực kỳ hoàn mỹ, khiến người ta không xoi mói ra được chút khuyết điểm nào.
Tay kia hắn vỗ mép giường. Ngón tay thon dài đập lên gỗ lim tơ vàng, phát ra một tiếng nặng nề.
Minh Hoàn giống như một trang giấy trắng, mà hắn thì là một nghiên mực, tùy tiện nhỏ lên trang giấy sạch sẽ này, nhuộm đen nàng, để cho nàng hoàn toàn trở thành người của hắn.
Có giọng nói rất nhỏ truyền đến bên cạnh cửa sổ bằng gỗ tùng, đôi mắt phượng của Lưu Đàn chợt lạnh lẽo: “Vào đi.”
Một bóng dáng với bản lĩnh tuyệt hảo nhảy qua cửa sổ mà vào: “Bẩm điện hạ, đây là tin tức tới từ Hiến Châu. Việc điện hạ phân phó lúc trước đã làm xong rồi ạ.”
Lưu Đàn mở ra, hờ hững nhìn lướt qua: “Ta đã biết, lui ra đi.”
Chờ cho người đi rồi, Lưu Đàn cũng đứng dậy từ trên giường, cầm quần áo mặc vào. Thị nữ ở bên ngoài đã nghe thấy tiếng nói, lần lượt đi vào, hầu hạ Lưu Đàn và Minh Hoàn rửa mặt súc miệng.
Minh Hoàn ở phòng bên trong, thị nữ ở đây đã chuẩn bị đầy đủ quần áo mới cho nàng. Toàn bộ đều là kiểu dáng nàng thích. Minh Hoàn chọn một bộ màu hồng cánh sen. Sau đó, nàng ngồi trước bàn trang điểm, thị nữ cầm lược ngà voi, nhẹ nhàng chải đầu cho nàng.
Thị nữ hỏi dịu dàng: “Minh cô nương thích kiểu nào, nô tỳ sẽ chải cho cô kiểu đó.”
Minh Hoàn cũng không có yêu cầu gì quá lớn. Nàng nói: “Giống như hôm qua, chải hai búi rủ xuống là được.”
Lúc thị nữ chải đầu, Minh Hoàn vẫn một mực nghĩ tới việc mình mang thai. Nàng hơi thất thần mãi cho đến khi thị nữ đặt lược ngà xuống: “Minh cô nương, đã chải xong rồi ạ.”
Minh Hoàn nâng tay sờ sờ châu hoa trong tóc, khẽ mỉm cười: “Làm phiền ngươi rồi.”
“Cô nương không cần khách sáo với nô tỳ.” Thị nữ nói, “Có việc gì, xin cứ việc phân phó nô tỳ đi làm là được ạ.”
Bữa sáng đã chuẩn bị xong. Minh Hoàn và thị nữ cùng đi ra, Lưu Đàn đang đứng ở ngoài cửa, vươn một tay về phía Minh Hoàn: “Hoàn Hoàn, tới đây.”
Thị nữ vội vàng đứng sang một bên.
Minh Hoàn đi qua đó: “Điện hạ, khi nào chúng ta rời đi ạ?”
“Cái này không vội. Đợi dùng xong bữa sáng, ta để đại phu bắt mạch cho nàng xong rồi chúng ta sẽ rời đi.” Lưu Đàn chủ động nắm chặt tay nàng, “Tối hôm qua nàng ngủ không được ngon giấc, có đói bụng không?”
Minh Hoàn cũng không đói lắm. Đêm qua, nàng cũng không rõ ràng quá trình cụ thể lúc phát sinh quan hệ với Lưu Đàn, đầu óc lộn xộn liền ngủ mất, cũng không cảm thấy bản thân tiêu hao bao nhiêu sức lực.
Chờ tới khi ngồi xuống, Minh Hoàn bưng cái bát nhỏ lên uống một ngụm cháo.
Sức ăn của nàng vốn đã không nhiều, nửa bát cháo cộng thêm một ít rau là có thể ăn no rồi. Lưu Đàn cứ nhất định nói nàng ăn ít quá, không tốt cho cục cưng trong bụng. Minh Hoàn đành phải ăn thêm mấy ngụm cháo nữa.
Lưu Đàn dùng khăn lau tay, phân phó thị nữ: “Thu dọn những thứ này. Mời đại phu đến sương phòng sát vách bắt mạch cho Minh cô nương.”
Mấy người hầu thu dọn đồ trên bàn, mấy người khác thì đi ra ngoài. Lưu Đàn nắm lấy cánh tay Minh Hoàn: “Đi sang phòng bên cạnh ngồi một lát.”
Chưa tới hai khắc đồng hồ, một người đàn ông trung niên mặc áo bào màu xanh được thị nữ dẫn vào. Ông ta quỳ xuống hành lễ với Lưu Đàn: “Thuộc hạ gặp qua điện hạ.”
Lưu Đàn nhìn về phía Minh Hoàn: “Đây là thần y nổi tiếng Yên Châu, là ông chủ của hiệu thuốc Trần thị. Hoàn Hoàn cứ yên tâm.”
Minh Hoàn nghe người đàn ông trung niên này tự xưng làthuộc hạ, thì nghĩ nhất định là người có quan hệ mật thiết với Lưu Đàn. Nếu đã là người của Lưu Đàn chắc cũng có một ít bản lĩnh.
Lưu Đàn lạnh lùng nhìn người trung niên kia: “Đây là Vương phi tương lai của ta, đã có thai được một ngày. Vương phi không muốn tin. Trần Hợp, ông tới xem mạch đi. Xem xem ta nói có phải là thật không.”
Trần hợp: “…”
Mang thai được một ngày?
Đừng nói Vương phi tương lai không tin, ông ta cũng không tin. Ông ta có thần thông thế nào đi nữa, ít nhất cũng phải hơn một tháng mới bắt ra được mạch, cái thai một ngày này ông ta có lẽ bắt không chuẩn.
Trần Hợp quỳ trên mặt đất, cũng không dám ngẩng đầu. Trên đường tới đây, thị nữ đã dặn dò, điện hạ nói cái gì thì chính là cái đó, ngàn vạn lần không được phản bác. Còn có Vương phi tương lai nữa. Vương phi tương lai được điện hạ coi trọng, cũng không được tùy tiện nhìn, nếu là dám nhìn lén thì dù thế nào cũng sẽ bị điện hạ cho lột da.
Lúc này Minh Hoàn hơi ngây người ra: “Điện hạ, có thai một ngày thật sự có thể nhìn ra được ạ?”
Bên người Minh Hoàn thực ra cũng không có người nào có thể mang thai. Nhiều nhất chính là đầy tớ, nhưng đầy tớ có thai, nàng cũng sẽ không đi tìm hiểu tình hình. Mặc dù hiểu biết không nhiều lắm, nhưng nàng luôn cảm thấy là lạ.
Lưu Đàn nắm lấy một lọn tóc của nàng rồi quấn một vòng quanh đầu ngón tay: “Nhiễm phong hàn hay là bệnh gì khác, chỉ ốm nửa ngày mà đại phu đã có thể chẩn đoán ra được, cái này sao lại chẩn đoán không ra?”
Trần Hợp nghe hai người này nói chuyện, thầm nhận ra có điều không thích hợp. Mục Vương điện hạ quyền cao chức trọng, là bá chủ một phương, có nhất thiết phải lừa gạt người ta thế này không?
Có điều, tuy không dám ngẩng đầu nhìn Mục Vương phi tương lai, nhưng nghe giọng nói dịu dàng êm tai này cùng với mức độ cưng chiều của điện hạ, Trần Hợp không khó tưởng tượng ra, Mục Vương phi ắt hẳn là một mỹ nhân có một vị phong tình riêng.
Chỉ là, mỹ nhân này có chút ngây thơ, có chút khờ thì đúng hơn.
Lưu Đàn nắm cổ tay Minh Hoàn, nhẹ nhàng cuộn tay áo của nàng lên. Hắn lấy ra một cái khăn tay từ trong ngực, phủ lên cổ tay Minh Hoàn, lúc này mới nói lạnh lùng: “Bắt mạch đi.”
Trần Hợp có thể dừng chân ở Yên Châu, thanh danh truyền xa, y thuật tự nhiên là không tầm thường. Ông ta cống hiến sức lực cho Lưu Đàn, người bình thường cũng không mời được ông ta. Có thể để cho Trần Hợp tới chẩn bệnh, hiển nhiên đều là quan to quý nhân. Trần Hợp có một khả năng đó là chẩn đoán trong sạch của người con gái.
Dù sao thì chuyện xấu xa trong những gia đình quyền quý cũng rất nhiều. Có nhiều cô gái trẻ tuổi không đứng đắn, có đôi khi cần dùng đến chỗ Trần Hợp.
Ông ta rõ ràng có thể chẩn đoán được, Vương phi tương lai này vẫn còn một thân trong trắng.
Mục Vương và Vương phi tương lai trái lại cũng rất kỳ quái, người còn trong trắng làm sao có thai được?
Nhưng Trần Hợp không dám nghịch lại Lưu Đàn. Dù gì sống mấy chục năm rồi, ông ta biết ngụy trang vô cùng giỏi, sẽ không lộ ra chút xíu sơ hở trước mặt Minh Hoàn.
Dưới ánh mắt lạnh lẽo của Lưu Đàn, Trần Hợp lại dập đầu: “Chúc mừng điện hạ, Vương phi nương nương đúng là có hỉ mạch ạ.”
Lưu Đàn mỉm cười: “Hoàn Hoàn, nàng xem ta nói có đúng không?”
Tin tức đột nhiên được xác nhận, cảm xúc trong lòng Minh Hoàn càng thêm phức tạp. Nàng thoáng nhìn Lưu Đàn, nếu như, nếu như nàng đã có đứa bé của Lưu Đàn, ngày nào đó nàng nói sai cái gì chọc phải Lưu Đàn, chắc hẳn Lưu Đàn cũng sẽ nể tình đứa bé, không cho nàng chết quá thảm đâu nhỉ?
Trải qua một loạt sự việc ở Yên Châu, quả thực đã để lại một chút ám ảnh trong lòng Minh Hoàn.
Lưu Đàn nói: “Vương phi vui quá, lúc này không biết nên nói gì. Trần Hợp, ông đi xuống lĩnh thưởng đi, khoảng thời gian này ta muốn cùng Vương phi gấp rút lên đường. Ông đi kê cho Vương phi một ít thuốc tẩm bổ.”
Trần Hợp cảm ơn rồi lui ra ngoài.
Minh Hoàn lại sờ bụng, từ hôm qua tới giờ, rất nhiều chuyện giống như là nằm mơ vậy. Minh Hoàn vẫn không dám tin là nàng có thể có một đứa bé nhanh đến thế. Chờ tới khi về đến Mục Châu, nàng vẫn nên tìm đại phu nhà mình nhìn lại xem.
Lưu Đàn nói: “Hoàn Hoàn, nàng đang nghĩ gì đấy? Nàng không vui à?”
Minh Hoàn lắc đầu: “Không có không vui.”
Nhưng là, ánh mắt nàng lại né tránh, không dám nhìn Lưu Đàn.
Lưu Đàn đưa tay xoa xoa cằm Minh Hoàn, tay lại hướng lên trên. Mặt của nàng rất nhỏ, so với bàn tay thon dài mạnh mẽ của hắn thì có vẻ vô cùng tinh xảo, đôi đồng tử trong veo đó của nàng vẫn còn nghi hoặc không che giấu được: “Đang nghĩ xem là con trai hay con gái đúng không?”
Nói thật, thực ra Lưu Đàn cũng không muốn có con. Thực ra hắn muốn một mình chiếm lấy Minh Hoàn. Ích kỷ chiếm giữ nàng, cho nàng phần thương yêu duy nhất.
Có điều, lúc này lừa nàng như vậy vẫn rất là thú vị.