“Thì ra là lần đầu tiên đi Quốc Tử Giám.” Tấn Sóc Đế ngừng lại một lát, “Lúc đầu là mời lão sư?”
“Không phải.” Chung Niệm Nguyệt lắc đầu, nói ra mấy chữ “Lúc đầu chơi.”
Khóe miệng Mạnh công công giật giật.
Đúng là...thành thật.
Tấn Sóc Đế tiếp tục hỏi nàng: “Vậy hôm nay ai dạy học?”
Chung Niệm Nguyệt nói: “Còn chưa gặp được lão sư nha” thì đã đánh Tam hoàng tử.
Chung đại nhân cúi đầu trả lời: “Thưa bệ hạ, vì nàng học nhiều lớp khác nhau nên có Sơn Chí tiên sinh, Lăng Thương tiên sinh...”
Ông nói liên tục mấy cái tên.
Sau khi nữ nhi của ông nói muốn đi học, Chung đại nhân liền cho người tìm hiểu.
Vậy mới nói Tấn Sóc Đế đối với Tam hoàng tử thật sự không quá quan tâm.
Hắn còn chưa từng hỏi ai là lão sư của Tam hoàng tử.
Tấn Sóc Đế nhàn nhạt nói: “Chưa từng nghe qua.”
Chung đại nhân liền nói: “Những người này tất nhiên không thể so sánh với các đại học sĩ.”
Cũng không phải là danh nho nổi tiếng.
Với thân phận và địa vị của Chung Ngạn, hẳn là nên mời một lão sư tốt cho nữ nhi mình.
Những lời nói đó lên tới miệng, Tấn Sóc Đế lại nuốt xuống.
Ánh mắt Tấn Sóc Đế dừng trên người Chung Niệm Nguyệt, thầm nghĩ, nàng cũng không phải quá yêu thích việc học, Lăng Thương, Sơn Chí gì đó lại càng thích hợp hơn.
Tấn Sóc Đế cảm thấy có chút tiếc nuối.
Giống như nhặt được cà rốt muốn đưa cho thỏ ăn, kết quả lại phát hiện rằng con thỏ này chỉ thích ăn cỏ.
“Lui xuống.” Tấn Sóc Đế nói.
Chung đại nhân liền đáp lại, nhanh chóng cùng Chung Niệm Nguyệt lui ra ngoài.
Lúc này Mạnh công công mới ghé vào tai Tấn Sóc Đế, lời nói cử chỉ của Chung Niệm Nguyệt lúc đi trên đường, tất cả đều nói cho Tấn Sóc Đế.
Trong đầu Tấn Sóc Đế liền hiện lên dáng vẻ của tiểu cô nương, dường như có thể tưởng tượng ra giọng điệu cùng vẻ mặt của nàng lúc đưa ra yêu cầu với Mạnh công công.
Vừa ngây thơ vừa linh động cũng ngạo kiều không kém.
Sau khi đám người Kỳ Hãn rời khỏi đại điện, Trang phi đau lòng ôm lấy Tam hoàng tử, nhẹ giọng hỏi: “Thái y nói sao? Có cảm thấy nhức đầu muốn nôn không?”
Sắc mặt Tam hoàng tử vẫn trắng bệch như cũ, mồ hôi trên trán bị gió lạnh thổi qua càng khiến hắn lạnh hơn.
Trang phi lại càng tức giận hơn, khẽ cắn môi, tức giận nói: “Không được, ta không thể để việc này qua như vậy!”
Kỳ Hãn liền quay đầu lại: “Tam đệ chắc là bị dọa sợ.”
Sắc mặt Trang phi liền thay đổi.
Lời này của Thái Tử còn không phải là đang châm chọc con của nàng ta nhát như chuột sao?
Tam hoàng tử có chút khó chịu, sắc mặt tái nhợt đã bớt đi một chút, hắn nắm lấy tay mẫu phi nói: “Mẫu phi, về cung trước đã.”
Nếu hắn càng nắm lấy Chung Niệm Nguyệt không buông, phụ hoàng sẽ càng xem thường hắn.
Trang phi hừ lạnh một tiếng lúc này mới đồng ý.
Kỳ Hãn nghe thấy giọng điệu âm dương quái khí đó của Trang phi, cảm thấy có chút khó chịu.
Huệ phi hành xử rất cẩn thận, tất nhiên đối với nhi tử càng có nhiều yêu cầu.
Nàng muốn hắn phải “yêu quý” đệ đệ của mình, muốn hắn làm một quân tử bụng đầy văn thơ...hắn thật sự phải làm rất nhiều điều.
Nhưng hôm nay những khó chịu đó đều được phát tác ra.
Những việc hắn không thể làm Chung Niệm Nguyệt đều đã làm thay hắn.
Nhìn thấy những người khác đã đi tới của cung, tiểu thái giám bên cạnh nhịn không được hỏi: “Điện hạ, chúng ta về trước?”
Kỳ Hãn lắc đầu: “Ta ở đây chờ biểu muội.”
Tiểu thái giám ngây người.
Hắn thầm nghĩ, rắc rối hôm nay đều từ Chung Niệm Nguyệt gây ra.
Kỳ Hãn không biết tại sao tới giờ này Chung Niệm Nguyệt vẫn chưa ra.
Chuyện gì xảy ra?
Chẳng lẽ sau khi bọn họ rời đi, phụ hoàng sẽ trừng phạt nàng?
Ngay lúc này Huệ phi vội vàng đi tới, trâm cài tóc trên đầu có chút rối loạn.
Nàng ta tiến lên một bước hỏi: “Biểu muội của con đâu?”
Kỳ Hãn: “Ở trong điện.”
Hai người vừa nói xong, Chung Niệm Nguyệt liền chậm rãi ra ngoài, phía sau còn có Chung đại nhân đi theo.
“Nguyệt nhi, con làm a di thật sợ hãi, lần sau không được làm ra những chuyện như vậy nữa!” Huệ phi thực sự rất sợ hãi, hành động này của Chung Niệm Nguyệt là tính trên đầu Thái Tử.
Chung Niệm Nguyệt đi đọc sách, lại đọc ra thêm nhiều phiền toái!
Chung Niệm Nguyệt ngẩng đầu nhìn Huệ phi, không nhanh không chậm nói: “Vậy sao, con còn đang chờ a di đến cứu con.”
Mạnh công công cũng đi theo sau, vừa đi tới cửa liền nghe thấy lời này, ông dừng lại một chút.
Chung tiểu thư còn cần người tới cứu à?
Huệ phi: “A di...”
Chung Niệm Nguyệt liền nói: “A di sao lại tới muộn như vậy? Kêu ta chờ? Mẫu thân của Tam hoàng tử vừa nghe tin đã vội chạy đến.”
Huệ phi theo bản năng siết chặt ngón tay.
Không biết có phải do nàng ta nghĩ nhiều hay không, lời này của Chung Niệm Nguyệt giống như là đang nói nàng ta cố ý đến muộn...
Nhưng lúc này ánh mắt của Huệ phi chợt lóe lên, nàng ta dường như nhìn thấy vạt áo của Mạnh công công, nàng ta tươi cười ngay lập tức.
Muốn ngay lập tức đưa thuốc nhỏ mắt cho Trang phi, ám chỉ rằng tin tức của Trang phi quá mức linh thông...
“Nguyệt nhi nghe a di nói...”
Chung Niệm Nguyệt căn bản không cho nàng ta cơ hội nói tiếp, nhẹ nhàng thở dài nói: “Nhưng thật may cha ta đã tiến cung kịp lúc, ta vừa thấy ông ấy trong lòng đã bình tĩnh lại, không còn thấy sợ Tam hoàng tử nữa.”
Chung đại nhân nghe thấy những lời này, cảm giác giống như đang uống một vò rượu mạnh trong mùa đông giá lạnh, ấm áp từ đầu đến chân.
Trong nhất thời ông đứng thẳng lưng lên ưỡn ngực ra.
Thì ra vì có ông ở đó nên nữ nhi mới thoải mái như vậy!
Kỳ Hãn im lặng một lúc mới trầm giọng nói: “Hôm nay biểu muội thực sự rất lợi hại...”
Huệ phi ngạc nhiên.
Trước đây mỗi lần nhắc đến Chung Niệm Nguyệt, Thái Tử đều không vui cho dù nàng ta có làm bao nhiêu cách đi chăng nữa. Nhưng hôm nay...sao lại đổi hướng vậy?
Với lại hôm nay Chung Niệm Nguyệt lợi hại ra sao?
Kỳ Hãn nói: “Để ta đưa dượng và biểu muội ra cửa cung.”
Chung đại nhân nhíu mày từ chối: “Không dám làm phiền Thái Tử, Huệ phi lo lắng cho Thái Tử, Thái Tử vẫn nên ở lại đi.”
Ông vốn dĩ không quan tâm đến mối quan hệ của Thái Tử và nữ nhi, nhưng hôm nay ông đã nhận được một hồi chuông cảnh báo.
Thái Tử, Đại hoàng tử, Tam hoàng tử trong tương lai chắc chắn sẽ tranh giành quyền lực với nhau.
Tuy rằng đã lập Thái Tử, nhưng chỉ cần thông minh một chút là có thể nhận ra được rằng hắn không nhận được ân sủng từ Hoàng Thượng.
Nếu không Hoàng Thượng sẽ không ban phủ bên ngoài cung, mà nên để hắn theo bên cạnh để học hỏi làm việc vậy mới gọi là ân sủng.
Nói đến Huệ phi tới tận bây giờ vẫn chưa được nâng vị, Trang phi và Kính phi đều đứng ở trên đầu nàng ta.
Thậm chí Cao Bỉnh cũng bị chuyển sang làm lão sư cho Tam hoàng tử...tất cả đều có thể thấy được, địa vị của Thái Tử không hề vững chắc.
Sắc mặt của Chung đại nhân càng lúc càng lạnh.
Vì ông là Hình Bộ thị lang luôn xử lí các vụ án lớn nhỏ, ngày nào cũng có thói quen truy tìm chứng cứ nên tất nhiên ông càng trở nên cẩn thận hơn.
Ông cũng có chút hoài nghi Huệ phi này giống như muốn lợi dụng nữ nhi của mình, cố ý kéo dài thời gian đợi tới lúc hạ màn rồi mới vội vàng chạy tới ôm nữ nhi của ông vào lòng rồi kêu “tiểu tâm can”.
Chung đại nhân: “Niệm Niệm, đi thôi.”
Mạnh công công bước tới, cười nói: “Đại nhân chờ một lát đã.”
Chung đại nhân ngạc nhiên quay đầu lại: “Bệ hạ vẫn còn gì sai bảo sao?”
Mạnh công công nói: “Chẳng phải Chung tiểu thư đang buồn ngủ sao? Chỉ sợ lát nữa sẽ không đi đường được.”
Sau đó, Mạnh công công vỗ tay, ngay lập tức có hai tiểu thái giám bê một cái ghế đi tới.
Mạnh công công nói: “Vẫn là nên khiêng đi.”
Chung đại nhân ngạc nhiên, trong lòng cảm thấy hơi bối rối. Nhưng Mạnh công công đã nói tất nhiên không thể từ chối.
“Niệm Niệm, ngồi lên đi.”
Huệ phi trơ mắt nhìn Chung Niệm Nguyệt ngồi lên, được hai tiểu thái giám khiêng ra ngoài.
Ánh mắt Huệ phi hơi chuyển động.
Chung lão thái gia đã về hưu đã từng được hưởng qua đãi ngộ này sao? Có quý nữ nhà ai hưởng qua được hưởng đãi ngộ này?
Chung Niệm Nguyệt gần đây không còn thân cận cùng nàng ta nữa.
Nhưng sau chuyện này, nàng ta không thể nào bỏ qua Chung Niệm Nguyệt được.
Ra tới cửa cung, Chung Niệm Nguyệt cũng không cần quay lại Quốc Tử Giám nữa nhưng Chung đại nhân vẫn phải quay về Hình Bộ, vì vậy hai người liền tách ra, Chung Niệm Nguyệt lên xe ngựa về phủ trước.
Thư đồng của Chung Niệm Nguyệt đã về phủ từ sớm.
Khi nghe thấy tiếng bước chân, Thư Dung rốt cuộc cũng yên tâm, liền nói: “Có phải tiểu thư đã trở lại không?”
“Là ta.” Chung Niệm Nguyệt bước vào cửa nhưng người nhìn thấy đầu tiên không phải là Thư Dung mà là Chung Tùy An đang ngồi ở đó.
Bên cạnh Chung Tùy An đặt một đĩa điểm tâm cùng một tách trà. Trà đã không còn hơi nóng nhưng có vẻ hắn vẫn chưa uống ngụm nào.
Chung Tùy An nhìn thấy nàng, hơi giật giật khóe môi, thấp giọng nói: “Lúc đầu huynh nghe nói Thái Tử và Tam hoàng tử gây lộn với nhau nhưng lúc mới biết được còn có cả muội. Tới lúc huynh chạy tới, bọn họ nói muội đã tiến cung...”
“Huynh không phải hoàng tộc cũng không phải thần tử, không được đệ thiếp tiến cung, chỉ có thể về phủ trước mà chờ muội.”
Chung Niệm Nguyệt chớp chớp mắt.
Thiếu niên trước mắt cũng chỉ mới mười bốn mười lăm tuổi, trên mặt lại có chút phiền muộn.
Giống như nhận thấy rằng bản thân có chút nhỏ bé.
Cẩu ca ca này có chút thuận mắt hơn rồi.
Chung Niệm Nguyệt nghĩ thầm.
“Cha tới cứu muội.” Chung Niệm Nguyệt nói.
Nàng nói xong liền hỏi Chung Tùy An: “Lúc ca ca tới tìm muội, có nhìn thấy ai không?”
Trong nguyên tác, nữ chính Tô Khuynh Nga gặp Chung Tùy An hơi muộn.
Lúc đó bởi vì Tô Khuynh Nga cùng Thái Tử quá thân cận nến khiến người khác ghen ghét, bị người ta chơi xấu đưa vào thanh lâu. Chung Tùy An lúc đó mới được vào triều làm quan, được đồng liêu kéo đi, tới nơi mới biết là đây là địa phương gì. Vì vậy mới vô tình cứu được Tô Khuynh Nga, bắt đầu một đoạn tình duyên giữa hai người.
Nhưng hôm nay Chung Niệm Nguyệt đã gặp Tô Khuynh Nga ở Quốc Tử Giám.
Trong nguyên tác Tô Khuynh Nga không được vào Quốc Tử Giám.
Không biết là có phải là do hiệu ứng cánh bướm mà nàng gây ra không.
Cho nên nàng mới lo lắng, cuộc gặp mặt của Tô Khuynh Nga và Chung Tùy An sẽ xảy ra vào ngày hôm nay.
“Gặp được ai?” Chung Tùy An hơi nhíu mày, “Không có.”
Chung Niệm Nguyệt đến gần hắn, ngồi lên ghế bên cạnh, chống cằm hỏi: “Chỉ là muội nhìn thấy ở Quốc Tử Giám có rất nhiều quý nữ xinh đẹp, ca ca không nhìn trúng ai sao?”
“Huynh nhìn những người đó làm cái gì?” Chung Tùy An trầm giọng hỏi.
Chung Niệm Nguyệt nũng nịu nói: “Khi nào thì ca ca mới nói chuyện yêu đương nha?”
Chung Tùy An lại nhăn mày hơn, thiếu chút nữa không nhịn được hỏi nàng, nàng muốn gả cho Thái Tử nhanh như vậy? Muốn huynh trưởng thành thân nhanh một chút để còn đến phiên nàng?
Giọng nói Chung Tùy An mang theo một chút trách cứ: “Huynh mỗi ngày chỉ đọc sách làm văn, chưa nghĩ tới việc đó...Muội cũng đừng có mà nghĩ tới, bây giờ muội mới bao nhiêu tuổi? Nếu đã vào Quốc Tử Giám thì hãy chăm chỉ đọc sách một chút.”
Chung Niệm Nguyệt: “Hôm nay ca ca không gặp muội, có nhớ muội không?”
Nàng chóng cằm nhìn vẻ mặt đầy mong chờ.
Chung Tùy An: “...Có.”
“Sau khi ca ca làm văn xong, không suy nghĩ tới việc hôn sự, cũng không suy nghĩ tới việc khác, vậy hãy nhớ tới muội nhiều một chút.” Chung Niệm Nguyệt làm nũng nói.
Làm sao mà Chung Tùy An có thể chống đỡ nổi!
Quan hệ hắn cùng muội muội vốn lạnh nhạt nên chưa bao giờ nhìn thấy muội muội làm nũng. Nhưng một khi nàng đã làm thì...
Chung Tùy An cầm tách trà lên, cúi đầu uống một ngụm, lúc này mới phát hiện ra trà đã lạnh ngắt, cũng không thể nhổ ra chỉ có thể nuốt xuống.
Chung Tùy An: “Vì sao?”
Chung Niệm Nguyệt: “Bởi vì muội là muội muội ruột duy nhất của huynh nha!”
Trái tim Chung Tùy An khẽ rung động.
Nàng nói không sai.
Nàng là muội muội ruột duy nhất của hắn, hắn đương nhiên phải nhớ nàng nhiều hơn một chút.
Chỉ mấy câu nói ngắn ngủi, Chung Tùy An liền có suy nghĩ muốn làm một người ca ca tốt.
Chung Niệm Nguyệt mềm như bông dựa vào ghế, ngẩng khuôn mặt nhỏ lên nói: “Lúc trước a di luôn cùng muội nói, biểu ca và muội sinh ra cùng ngày, lớn lên cùng với nhau, nên là huynh muội thân thiết nhất.”
C
hung Tùy An cũng không phải chưa từng nghe qua nhưng lúc này nhắc lại, hắn cảm thấy có chút...khó chịu.
Ý tưởng muốn làm ca ca tốt liền bị chọc thủng.
“A di còn nói, muội phải sống trọn đời với biểu ca...lúc đó muội liền nghĩ rằng, nếu làm thê tử của biểu ca chẳng phải sẽ sống chung cả đời sao?”
Sau khi nghe thấy lời này, tay Chung Tùy An bất giác nắm chặt lại.
Chung Niệm Nguyệt lắc đầu nói: “Nhưng muội đã nghĩ thử, muội không muốn làm thê tử của hắn.”
Vẻ mặt của Chung Tùy An có chút ngây ngốc.
Thì ra bởi Huệ phi nói nên muội muội mới có suy nghĩ này. Huệ phi...Huệ phi này rốt cuộc là muốn làm gì? Ánh mắt Chung Tùy An trở nên lạnh hơn.
“Hơn nữa muội đã có một ca ca, biểu ca cũng không bằng ca ca.” Chung Niệm Nguyệt miễn cưỡng từ trong trí nhớ của nguyên chủ lựa ra một vài cái, “Muội khi còn nhỏ thích nghe [Oan Đậu Nga], khi đó còn nhỏ nghe không hiểu nhưng mỗi lần muội khóc, ca ca liền học hai câu ghé vào giường hát cho muội nghe nha...”
Chung Tùy An ngẩn người ra.
Hắn lúc lớn cũng không còn nhớ rõ.
Đó là việc lúc mấy tuổi?
Khóe miệng Chung Tùy An hơi giật giật: “Muội còn nhớ rõ?”
Chung Niệm Nguyệt: “Nương nói với muội, có phải là có việc này đúng không?”
Chung Tùy An nói không ra tiếng nhưng trong lòng bất giác mềm xuống.
Hắn mơ hồ trả lời: “Ừ.”
Chung Niệm Nguyệt lại nói: “Hôm nay Tam hoàng tử kêu hạ nhân tới giáo huấn muội, khi đó muội liền nhớ tới ca ca.”
Ngón tay Chung Tùy An siết chặt tách trà, thấp giọng nói: “Lúc đó Thái Tử có bảo vệ muội không?”
Chung Niệm Nguyệt thở dài: “Có ích gì cơ chứ? Hắn không phải ca ca của muội, hắn là ca ca của Tam hoàng tử.”
Chung Tùy An tính nói trong hoàng thất không có cái gọi là tình huynh đệ nhưng lời này đến bên miệng hắn lại nuốt xuống.
Thì ra hôm nay lúc nàng bị dọa sợ, nàng lại nhớ tới vị ca ca này. Có phải hay không nàng hi vọng hắn tới cứu nàng...
Có phải nàng đã bị dọa mà khóc...
Trong ngực Chung Tùy An lên cơn giận dữ, lại dâng lên suy nghĩ muốn làm một người ca ca tốt.
“Lần sau nếu có người bắt nạt muội, liền kêu hạ nhân tới tìm huynh.”
Chung Niệm Nguyệt nghe thấy liền ngọt ngào cười.
Nàng lại mở miệng nói: “Vậy từ nay về sau, muội nói gì ca ca cũng sẽ nghe sao?”
Chung Tùy An suy nghĩ nàng chỉ nhờ hắn mỗi khi bản thân bị bắt nạt, nên không do dự mà gật đầu: “Đúng vậy.”
Chung Niệm Nguyệt đi một vòng lớn như vậy rốt cuộc cũng đã đạt được mục đích.
Nàng là đang nghĩ.
Nếu tương lai nàng có thể rời khỏi chỗ này, trở lại thế giới của mình nên muốn giúp nguyên chủ có một vị ca ca cưng chiều nàng ấy hơn một chút, một phụ thân yêu thương nàng ấy hơn một chút, một gia đình hoàn chỉnh.
Chung Niệm Nguyệt đưa ngón tay út lên: “Ngoéo tay.”
Chung Tùy An ngạc nhiên.
Muội muội này của hắn đúng là còn nhỏ, cư xử vẫn còn có chút ngây thơ.
Chung Tùy An đưa ngón tay lên cùng nàng ngoắc ngón tay: “Ngoéo tay.”
Chung Tùy An và Kỳ Hãn có chút bất đồng.
Hắn là bị Huệ phi bắt buộc phải làm quân tử, không tình nguyện mà thể hiện cho có mà thôi.
Nhưng Chung Tùy An nhận được sự dạy dỗ từ Chung đại nhân, từ cách ăn nói tới cách làm việc, hắn thật sự là một quân tử.
Nếu Chung Tùy An nếu đã hứa thì chắc chắn hắn sẽ làm được.
Tuyệt vời.
Chung Niệm Nguyệt vui vẻ trở về viện của mình.
Nàng không muốn một ngày nào đó Chung Tùy An dắt Tô Khuynh Nga về nói muốn cưới nàng ta đâu.
Chung Tùy An không biết Chung Niệm Nguyệt đang bàn tính gì, hắn rất thích sự ỷ lại của muội muội, nhéo đầu ngón tay của mình cứ cảm giác như hắn đang mơ...
Hắn nhìn bóng dáng Chung Niệm Nguyệt cao hứng rời đi, vì vậy tâm trạng của hắn cũng trở nên tốt hơn rất nhiều.
Đêm đó Chung đại nhân trở về, ba người khó có một hôm ngồi cùng nhau dùng bữa tối.
Hạ nhân của Chung phủ đã lâu không nhìn thấy hình ảnh này, những hạ nhân lâu năm trong phủ giống như Tiền ma ma, cảm động đến sắp khóc.
Đến sáng ngày hôm sau.
Chung Niệm Nguyệt còn đang mơ mơ màng màng, Hương Đào lại kêu nàng: “Tiểu thư, thức dậy...”
Mắt Chung Niệm Nguyệt còn chưa mở nổi, lười biếng nói: “Trễ một chút hẵng đi.”
Hương Đào lên giọng nói: “Đại công tử đang chờ người ở sân.”
Chung Niệm Nguyệt:?
Hương Đào kích động nói: “Đại công tử muốn cùng tiểu thư đi Quốc Tử Giám!”
Chung Niệm Nguyệt:???
Chung Niệm Nguyệt nằm trong chăn lăn qua lăn lại vài cái, lúc này mới chậm rãi bò dậy.
A, nàng có hơi hối hận...ca ca tốt sao lại tới nhanh như vậy! Còn một hai phải kéo nàng dậy sớm đi Quốc Tử Giám! Thật là đáng giận!
Chung Tùy An dường như muốn từ hôm nay trở đi, làm một người ca ca tốt nên vẫn luôn đứng trong sân chờ muội muội ra.
Bên ngoài vừa có gió vừa có tuyết.
Chung Niệm Nguyệt thở dài một tiếng, ngoan ngoãn kêu nha hoàn chải đầu cho mình, kêu Thư Dung xách theo rương sách, lúc này mới ra cửa.
Hai người ngồi cùng xe ngựa đi tới Quốc Tử Giám.
Nhưng hôm nay bọn họ phát hiện Tam hoàng tử vậy mà không tới.
Chung Niệm Nguyệt thì lại tới.
Còn được vị ca ca thiên tài kia của nàng đưa tới.
Tô Khuynh Nga đứng trong góc, vẻ mặt kinh ngạc.
Không có khả năng!
Tính tình Trang phi chanh chua như vậy, Tấn Sóc Đế dưới vỏ bọc hoàn hảo kia chính là một người tàn nhẫn. Không phải dễ đối phó!
Chung Niệm Nguyệt sao có thể hoàn hảo mà đi ra???
Còn có Chung Tùy An, rõ ràng quan hệ của hắn cùng muội muội vô cùng gay gắt!
Như thế nào lại...tại sao lại thay đổi như vậy?
Tô Khuynh Nga quay đầu lại nhìn xung quanh.
Chỉ thấy con cháu thế gia xung quanh, ánh mắt đều hướng về phía Chung Niệm Nguyệt, hoặc là sợ hãi hoặc là hâm mộ,...sau khi Chung Niệm Nguyệt đánh hoàng tử chảy máu, lại càng được hoang nghênh hơn?
Mà Chung Niệm Nguyệt bên kia, từ trong rương sách lấy ra một quyển sách nhỏ, thoải mái ngồi đọc. Mặc kệ sự ghen ghét từ bốn phía.