Chỉ là khi Đại hoàng tử và Tam hoàng tử nhìn thấy nàng ấy, trên mặt đều thẹn quá hóa giận.
Bọn hắn không nhận ra bản thân đã bị nữ nhân này lừa gạt, mà còn thật sự muốn cầm danh sách đó đi bắt người, khó trách ánh mắt của phụ hoàng lúc đó lại kỳ lạ như vậy.
Dáng vẻ của Lạc Nương vẫn yểu điệu rụt rè như cũ, đi bên cạnh Chung Niệm Nguyệt, muốn dựa vào nhưng lại không dám. Chỉ sợ những cung nhân kia nhìn thấy lại đi cáo trạng với Tấn Sóc Đế.
Hiện giờ nàng ấy đã sợ Tấn Sóc Đế muốn chết.
“Mời điện hạ nếm thử, đây là do thiếp thân tự tay làm.” Lạc Nương đứng dậy, lấy đĩa thức ăn từ trong hộp ra ngoài, đặt trước mặt Đại hoàng tử.
Trong xương cốt Đại hoàng tử vẫn còn chút khí phách của nam nhân, cho nên khi nhìn thấy dáng vẻ Lạc Nương nhu nhược, hắn cũng không so đo với nàng ấy nữa.
Tam hoàng tử thì khác, trong mắt hắn ta xưa nay không phân biệt nam nữ, nếu không lúc đầu cũng sẽ không ra tay với Chung Niệm Nguyệt. Hắn ta nhếch miệng, cười lạnh nói: “Đại ca dám ăn sao?”. Dứt lời, đột nhiên hắn ta nhớ ra điều gì đó, quay sang nhìn Chung Niệm Nguyệt, cau mày nói: “Không phải là ngươi đã ăn rồi chứ? Phụ hoàng không quản ngươi sao?”
Lạc Nương nhẹ nhàng nói: “Sao điện hạ lại nói như vậy, hiện tại thiếp thân đã là…của tiểu thế tử” người. Chữ này đã bị nàng ấy nuốt vào.
Đều tại thói quen lẳng lơ.
Suýt chút nữa đã nói ra rồi.
Nếu như bị báo lại cho Tấn Sóc Đế thì tiêu rồi.
Tam hoàng tử nghe tới đó, nét mặt hắn ta có chút kỳ lạ.
Mà nét mặt Đại hoàng tử lại trầm xuống, chỉ cảm thấy tên tiểu bạch kiểm này thật gian xảo, thời khắc như vậy, lại chỉ đắm chìm trong nhan sắc, mới hai ngày trôi qua, mà đã ngủ với người ta rồi sao?
Lạc Nương nhìn trái nhìn phải, vội vàng nói: “Là đại trù nữ của tiểu thế tử.”
Đại hoàng tử: “…”
Tam hoàng tử: “…”
Ngay lập tức hắn thở phào nhẹ nhõm.
Đại hoàng tử nhìn thoáng qua Chung Niệm Nguyệt, thì ra là do hắn hiểu lầm.
Chỉ có Tam hoàng tử nghĩ khác, ngay cả kẻ lừa đảo mà Chung Niệm Nguyệt cũng có thể mang theo làm đại trù.
Đúng là Lạc Nương biết nấu ăn.
Trước khi nàng ấy bị bán cho nhà phú hộ, vì để cuộc sống được tốt hơn một chút, nàng ấy đã nỗ lực học rất nhiều thứ, hầu hạ người khác hay tự tay làm thức ăn, nàng ấy đều làm được hết.
Sau khi Chung Niệm Nguyệt nghe xong, còn nói: “Thật ra ngươi rất lợi hại.”
Nàng không hề chán ghét những thủ đoạn của Lạc Nương.
Tục ngữ có nói, nếu đặt một người vào hoàn cảnh nào đó thì người này sẽ biến thành dạng người đó. Tất cả đều chỉ là vì tồn tại mà thôi.
Lạc Nương nghe xong thì ngây ngốc.
Chưa có ai khen nàng ấy như vậy cả.
Có người khen nàng ấy xinh đẹp, có người nói nàng ấy ngực bự eo thon, có người nói nhìn thấy nàng ấy vô cùng đáng thương.
Cũng có người nói nàng ấy đê tiện, lẳng lơ, ngu xuẩn chưa từng trải việc đời.
Tướng công tử nói, nàng ấy giống với mẹ của hắn ta, là một nữ nhân có thủ đoạn, nam nhân bình thường không thể cưỡng lại được. Đây là những lời dễ nghe nhất mà nàng ấy đã từng nghe trong đời.
Đây là lần đầu tiên có người khen nàng ấy lợi hại.
Chung Niệm Nguyệt khó có thể nói thành lời, nàng ấy bị cha mẹ bán đi, còn bị đổi đi đổi lại, bị quyền lực áp bức, chịu mọi hoàn cảnh gian khổ nhưng vẫn có thể nghĩ ra biện pháp học tập nhiều thứ. Còn chưa thể gọi lợi hại sao?
Nhưng nếu nói ra những lời này thì sẽ đâm vào vết sẹo của người khác.
Chung Niệm Nguyệt chỉ nói: “Ngươi từng nhìn thấy Sinh Thạch Hoa(1) chưa?”
(1)Sinh Thạch Hoa: Được gọi bằng một số tên như sinh thạch, ngọc đầu thạch, sen đá, xương rồng, thạch lan, hoa đá, hoa sỏi v.v.
Lạc Nương lắc đầu.
Nàng ấy tự nhận kiến thức bản thân có hạn.
Nhưng trên mặt ‘tiểu thế tử’ lại không biểu hiện gì cả.
Chung Niệm Nguyệt nói: “Đó là loài hoa lớn lên ở sa mạc, ta cũng chưa từng tới sa mạc, cũng chưa từng nhìn thấy nhưng mà đã nghe qua. Nó nở ra từ một vết nứt, có màu trắng hoặc vàng. Phải, ngươi giống với loài hoa này, rất lợi hại.”
Lạc Nương chưa bao giờ nghe là có loài hoa như vậy cả.
Ở sa mạc cũng có thể nở hoa sao?
Còn có cả hoa nở ra từ vết nứt nữa à?
Lạc Nương vì không muốn chết nên mới dùng hết tất cả thủ đoạn để bảo vệ cái mạng nhỏ này.
Nàng ấy còn nghĩ, nếu về sau có thể đi xa, nàng ấy sẽ đi tới sa mạc xem thử, có thật là có loại hoa tên Sinh Thạch Hoa hay không.
—
Có bốn huyện ở Thanh Châu bị lũ lụt.
Đương nhiên Tấn Sóc Đế cũng không dự định ở lâu tại đây.
“Kỳ Phương lưu lại.” Tấn Sóc Đế nói.
Đương nhiên Tam hoàng tử cảm thấy không cam lòng, vội vàng nói: “Phụ hoàng, không thì để đại ca bảo hộ an nguy cho phụ hoàng. Long thể phụ hoàng quan trọng hơn. Còn việc này cứ giao cho nhi thần làm là được.”
Chung Niệm Nguyệt vừa nghe xong là trừng mắt nói ngay: “Khi chúng ta bắt đầu khởi hành thì huyện Vĩnh Thần sẽ trở thành hậu phương. Hậu phương không vững chắc thì sao có thể yên tâm? Ngươi làm gì có bản lĩnh như người ta? Còn không bằng đi nướng cá cho ta ăn.”
Mặt Tam hoàng tử đỏ bừng lên.
Hạ nhân bên cạnh Tam hoàng tử cũng kinh ngạc không ít, bọn họ nghĩ thầm trong lòng, đúng là rất hiếm khi nhìn thấy người nào có thể áp chế được Tam hoàng tử.
Đại hoàng tử cũng liếc mắt sang nhìn Chung Niệm Nguyệt nghĩ thầm, tiểu bạch kiểm này đang khen hắn lợi hại sao?
Đại hoàng tử nguôi giận ngay.
Hắn sẽ ghi nhớ ân tình ngày hôm nay, nếu có thể kéo người này về phe mình, nói không chừng sẽ là một lợi thế.
Sao Chung Niệm Nguyệt biết được trong đầu mấy người này đang nghĩ gì.
Nàng thong thả đi tới xe ngựa ngồi chờ, Lạc Nương cũng đi sát theo sau.
Lạc Nương nhỏ giọng nói: “Đêm qua, Tướng công tử sai người truyền tin tới.”
Chung Niệm Nguyệt: “Sao?”
Lạc Nương lại nói: “Thiếp thân, không biết…không biết nên hồi âm như thế nào?”
Sao lại hỏi nàng chứ?
Không phải nên đi hỏi Tấn Sóc Đế à?
Chung Niệm Nguyệt chớp chớp mắt: “Truyền tin tới muốn ngươi làm gì?”
Nét mặt Lạc Nương kỳ lạ nói: “Là muốn thiếp thân để ý tới một người, nghe nói là nữ nhi duy nhất của Hình Bộ thị lang trong kinh thành, tên là Chung Niệm Nguyệt. Muốn thiếp thân nhớ kỹ những lời nàng nói hay làm cái gì, để hồi âm lại.”
Đúng là quá trùng hợp phải không?
Còn không phải là ta sao?
“Ngươi biết Chung Niệm Nguyệt sao?”
“Không biết ạ. Mấy ngày nay vẫn chưa nhìn thấy…thật là kỳ lạ, tại sao Tướng công tử lại chắc chắn Chung tiểu thư có trong đội ngũ chứ?”
Đúng vậy.
Sao lại chắc chắn như vậy?
Chung Niệm Nguyệt nghĩ thầm.
Vậy là Tướng công tử có thể là người mà nàng biết, hoặc là bên cạnh Tướng công tử có ai đó biết nàng.
Trong lúc nói chuyện, màn xe bị người nào đó vén ra.
Người đó tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chung Niệm Nguyệt, chẳng lẽ ngươi cảm thấy đại ca giỏi hơn ta sao?”
Sau màn che, là khuôn mặt của Tam hoàng tử.
Khuôn mặt tuấn mỹ có hơi méo mó.
Hôm nay Tam hoàng tử nhớ lại, rất lâu trước kia, Chung Niệm Nguyệt vô cùng bảo vệ Thái Tử.
Thái Tử nàng cũng bảo vệ, Cẩm Sơn Hầu nàng cũng bảo vệ, Đại hoàng tử nàng cũng bảo vệ, chỉ còn sót lại một mình hắn ta.
Trước kia Tam hoàng tử cảm thấy vô cùng khinh thường, nghĩ thầm ta coi thường ngươi, thời gian còn dài về sau sẽ thu thập ngươi.
Nhưng hôm nay không nhịn được mà cảm thấy chua xót.
Hắn ta không thể không nghĩ về điều này.
Cho dù làm một người độc ác, thì cũng có hy vọng trong thiên hạ này có người thích hắn ta.
Hạ nhân cung nữ bên người thích hắn ta, mẫu phi thích hắn ta, người trong gia tộc mẫu phi thích hắn ta, vậy tại sao chỉ có một mình Chung Niệm Nguyệt không thích hắn ta?
Lúc này, Lạc Nương kinh ngạc nhìn Tam hoàng tử, lại kinh ngạc nhìn Chung Niệm Nguyệt.
Thì ra tiểu thế tử, à không, nàng chính là Chung tiểu thư mà Tướng công tử đã nhắc tới. Chung Niệm Nguyệt không nhịn được nói: “Tên ngu xuẩn này, ai cho ngươi gọi tên của ta?”
Tam hoàng tử tức giận nói: “Sao? Không được gọi khuê danh à? Ta gọi cả tên lẫn họ của ngươi không biết bao nhiêu lần rồi. Cùng lắm thì, ta cưới ngươi…”
“Tam hoàng tử muốn cưới ai?” Giọng nói Tấn Sóc Đế ở phía sau vang lên.
Tam hoàng tử theo bản năng cảm thấy rùng mình.
“Cưới, cưới…” Giọng nói của Tam hoàng tử nghẹn ở cổ họng, để Tấn Sóc Đế không nghĩ rằng hắn ta khi dễ Chung Niệm Nguyệt, hắn ta chỉ có thể nói: “Nhi thần nói, Thanh Châu bùng phát lũ lụt, có không ít cá ở ven đường, nhi thần tính bắt cá, nướng cho nàng ăn.”
Tấn Sóc Đế: “Ừ.”
Tam hoàng tử nhường đường, nhìn phụ hoàng bước lên xe ngựa.
“Ngu xuẩn.” Chung Niệm Nguyệt nói: “Ngươi cho rằng lũ lụt đều trong veo như nước sông sao? Đều là nước bùn thì cá đó có thể ăn được sao? Trong đó còn có không ít xác của gà, vịt, dơ muốn chết. Có khi lại có cả dịch bệnh.”
Tam hoàng tử ngây ngốc.
Lũ lụt, không phải chỉ là nước chảy tới cuốn trôi người đi thôi sao?
Hắn ta nghiến răng, hiện tại cảm thấy vô cùng hối hận vì bản thân không chịu học hành.
Thanh danh Chung Niệm Nguyệt không học vấn không tài năng đã truyền xa, mà hắn ta ngay cả Chung Niệm Nguyệt cũng không bằng.
Ngay lập tức Lạc Nương vuốt mông ngựa: “Tiểu…không, thế tử tài cao, ngay cả chuyện này cũng biết.”
Thật ra Tấn Sóc Đế cảm thấy có chút tự hào.
Chỉ khi tự tay dạy một người nào đó, mới có thể cảm nhận được thành tựu này.
Tấn Sóc Đế cười nhẹ, nhìn Mạnh công công gật đầu.
Ngay lập tức Mạnh công công dẫn Tam hoàng tử đi.
Tam hoàng tử xoay lưng rời đi.
Lạc Nương cúi đầu, nói lại với Tấn Sóc Đế những lời vừa nãy.
Tấn Sóc Đế: “Vậy về đi, viết cái gì thì đưa tới cho trẫm xem.”
Lạc Nương thở phào nhẹ nhõm, đáp lời: “Vâng ạ.”
Rất nhanh đội ngũ khởi hành một lần nữa.
Chỉ là khi vừa mới rời khỏi huyện Vĩnh Thần, thì gặp được bá tánh xin ăn ở ven đường.
Chuyến đi lần này, Tam hoàng tử mang theo một biểu huynh bên nhà ngoại.
Biểu huynh kia nhìn thấy cảnh này: “Điện hạ còn thất thần làm gì? Dân như con. Nếu lúc này điện hạ không lộ ra vẻ thương xót thì tới khi nào mới làm? Đại hoàng tử kia đã nhận được quyền to ở huyện Vĩnh Thần rồi.”
Tam hoàng tử cau mày.
Hôm nay hắn ta hỏi biểu huynh, mới biết được khi lũ lụt xảy ra thì sẽ như thế nào.
Biểu huynh cũng không nói rõ được hết, chỉ nói nhà cửa sẽ sụp đổ, bá tánh sẽ chết, ruộng đồng sẽ bị ngập úng.
Lúc này Tam hoàng tử mới phát hiện, ngươi bên cạnh hắn ta chẳng có mấy ai thông minh cả.
Sau khi hắn ta nghe xong, nếu là ngày xưa, hắn ta sẽ làm theo lời biểu huynh nhưng hôm nay, hắn chỉ ngồi yên ở đó, hỏi: “Lộ vẻ thương xót như thế nào?”
Biểu huynh biết Tam hoàng tử là một kẻ không tim không phổi, khi nghe thấy cũng không cảm thấy kỳ lạ.
Không phải mọi người đều giống nhau sao?
Nhìn thấy bá tánh chết ở trên đường, thì còn suy nghĩ gì khác sao? Còn không đau lòng bằng bình ngọc lưu ly bị vỡ.
Nhưng phải giả bộ chứ.
Hắn nói: “Đương nhiên là sai người xuống xe ngựa, tặng bọn họ thức ăn, cho bọn họ nước với lửa. Vậy chẳng phải bá tánh trên đường này sẽ nhớ rõ danh hào Tam hoàng tử ngươi sao? Có khi còn quỳ gối vái lạy ngươi.”
Người ủng hộ Tam hoàng tử không nhiều, kém xa so với Thái Tử.
Ánh mắt hắn ta khẽ động.
Nếu những bá tánh này thích hắn ta, ủng hộ hắn ta, vậy Chung Niệm Nguyệt có còn nói hắn ta ngu xuẩn nữa không?
Nhưng suy nghĩ này rất nhanh bị d3 xuống.
Hắn ta bị Chung Niệm Nguyệt mắng nhiều tới mức bị ám ảnh.
Hắn ta liền vén rèm, nói nhỏ với tiểu thái giám một vài câu: “Ngươi đi tìm Chung…không, Tuyên Bình thế tử, nói những lời này rồi sau đó trả lời cho ta…”
Không lâu sau, tiểu thái giám đã trở lại.
“Nói gì?”
Tiểu thái giám nuốt nước miếng.
“Nói!” Tam hoàng tử tức giận nói, sau đó sửa miệng lại: “Khoan, ngươi nói nhỏ một chút.”
Tiểu thái giám lắp bắp nói: “Nói, nói là đồ ngu xuẩn, nếu muốn phát lương thực thì phải có binh lính canh gác, sau đó mới bắt đầu phát cháo, phải có quy chế nghiêm ngặt. Nếu không mọi thứ rối loạn lên, thì có thể hù chết ngươi…ngài.”
Tam hoàng tử cảm thấy vô cùng may mắn.
May là tiểu thái giám nói nhỏ.
Vốn dĩ Tam hoàng tử nghe thấy ‘ngu xuẩn’ thì rất là không vui, nhưng nghĩ lại thì không phải là đang mắng hắn ta.
Ngu xuẩn là đang mắng biểu huynh đó chứ.
Tam hoàng tử liền cảm thấy thoải mái trở lại.
Hắn ta xoay người ngồi lại.
Biểu huynh lo lắng nói: “Sao điện hạ còn ngồi ở đây? Chẳng lẽ muốn đưa cơ hội này cho người khác sao?”
Lại nghe thấy Tam hoàng tử cười nhạo hắn: “Ha, ngươi ngu xuẩn tới mức còn không bằng một tiểu cô nương.”
Phía bên này bên trong xe ngựa, Tấn Sóc Đế bình tĩnh hỏi: “Tại sao người bên cạnh Tam hoàng tử lại tới tìm Niệm Niệm?” Từ khi nào mà Niệm Niệm và Tam hoàng tử lại thân cận như vậy?
Hắn biết Niệm Niệm luôn được lòng người khác.
Không ai là không thích nàng.
Chỉ là việc này nằm ngoài sức tưởng tượng của hắn.