Người này vậy mà biết quan sát ánh mắt của người khác.
Hắn không lên tiếng phủ nhận lời nói của Lạc Nương, hắn muốn mượn cơ hội này để quan sát phản ứng của Niệm Niệm.
Những lời này hắn không thể nói thẳng ra, nhưng người khác thì được.
Chung Niệm Nguyệt ngây ngốc một lát, sắc mặt trở nên kỳ quái.
Hình như Lạc Nương…hiểu lầm gì rồi phải không?
Chung Niệm Nguyệt cũng không đỏ mặt, cũng không lên tiếng nói Lạc Sương nói sai, chỉ cười nói: “Bệ hạ cũng không hiếm lạ gì. Hắn còn chê nước miếng của ta.”
Lạc Nương nghe thấy liền ngẩn người, không nhịn được nói thầm, chẳng lẽ nàng ấy đoán sai? Không thể nào.
Nàng ấy đánh bạo, cẩn thận quay đầu nhìn Tấn Sóc Đế.
Nét mặt Tấn Sóc Đế không thay đổi.
Hắn cười nhạt nói: “Nếu ngươi hôn trẫm không hiếm lạ vậy cắn trẫm mới hiếm lạ sao? Lúc ngươi cắn trẫm thì lá gan rất lớn, kêu ngươi hôn một chút thì lại không chịu.”
Lần này tới lượt Chung Niệm Nguyệt ngây ngốc.
Hắn nghiêm túc à?
Cắn và hôn không giống nhau.
Nàng cắn được nhưng không hôn được.
Tấn Sóc Đế thu nét mặt của nàng vào mắt, vẫn chưa nhìn thấy vẻ hoảng sợ hay lo lắng của nàng. Hắn bình tĩnh nói: “Thôi, ngươi cứ giữ lại đi. Sau khi xử lý mọi việc xong thì hôn cũng không muộn.”
Chung Niệm Nguyệt không nhịn được hỏi hắn: “Hôn chỗ nào?”
Tấn Sóc Đế: “Ngươi cắn ở đâu thì hôn ở đó.”
Chung Niệm Nguyệt chỉ cho rằng hắn mang thù, lẩm bẩm nói: “Không phải vết cắn đã lành từ sớm rồi sao.”
Tấn Sóc Đế làm như không nghe thấy, chỉ gọi thủ lĩnh cấm vệ tới, nói nhỏ vài câu.
Ngay lập tức có cấm vệ đi thẳng tới nhìn chằm chằm vào xe ngựa mà Tô Khuynh Nga vừa bước xuống. Sao Tô Khuynh Nga có thể không nhận ra cấm vệ được chứ? Trong nhất thời sắc mặt nàng ta trở nên trắng bệch.
Tướng công tử sẽ không bị bắt đi chứ?
Nhưng rất nhanh nàng ta đã khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh.
Không sao, nếu bị bắt thì nàng ta có thể nói là do nàng ta đã bị bọn họ bắt, nếu có thể mượn cách này để thoát khỏi hiềm nghi, được trở về kinh thành cũng tốt…
Lúc này Tướng công tử nhìn xung quanh.
Hắn ta vẫn còn đang nhìn ‘Chung Niệm Nguyệt’ trong miệng của Tô Khuynh Nga, chỉ là nhìn tới nhìn lui lại cảm thấy có chút không phù hợp…khoan đã.
Tướng công tử nhìn chằm chằm.
Tuyên Bình thế tử là do Chung Niệm Nguyệt đóng giả?
Trong lòng Tướng công tử đã có đáp án.
Ngay lập tức hắn ta cảm thấy nhẹ nhõm hơn, chậm rãi mà dựa lưng vào gối.
Có lẽ những người ở đây đều sợ bị bắt, nhưng chỉ có duy nhất một mình hắn ta không sợ.
Tấn Sóc Đế nổi tiếng là người nhân đức hiền danh, đương nhiên sẽ không ở trước mặt bá tánh mà bắt người.
Mà có bắt hắn ta thì cũng không sao.
—
Có suy nghĩ cướp lương thực là Chung Niệm Nguyệt, nhưng Tấn Sóc Đế mới là người thực hiện nó.
Lương thực của Tô Khuynh Nga đặt ở chỗ nào?
Cần phải biết được chỗ này thì mới cướp lương thực được.
“Nếu chỉ cứu một ngày thì sao có thể gọi là Bồ Tát sống? Nhưng nàng ta muốn nổi danh thì ít nhất phải cứu tế từ 5 tới 10 ngày. Nhiều lương thực như vậy thì cũng không có nhiều nơi để được. Nếu nàng ta liên tục vận chuyển tới thì cũng chỉ có thể vận chuyển vào ban đêm, nếu là ban ngày thì sẽ hấp dẫn tới ánh mắt của người khác.” Tấn Sóc Đế nhàn nhạt nói.
“Ngày mai, nếu Niệm Niệm muốn, thì có thể đi xem. Đến lúc đó Niệm Niệm muốn phát lương thực bằng cách nào? Nàng ta giả thành sư cô được lớn lên trong chùa, Niệm Niệm muốn đóng giả thành gì? Nữ đạo sĩ sao?” Giọng điệu Tấn Sóc Đế mang theo chút hứng thú.
Chung Niệm Nguyệt lắc đầu nói: “Ai hiếm lạ mấy cái này? Ta không muốn giả làm sư cô, cũng không muốn giả làm nữ đạo sĩ. Cũng không muốn tốn lương thực.”
Tấn Sóc Đế: “Không sợ người khác dị nghị sao?”
“Ta sẽ không sợ bị dị nghị. Chỉ là phát lương thực chẳng có gì mới mẻ sao? Ta không muốn bị so sánh với Tô Khuynh Nga. Bệ hạ muốn phát tiền không? Không thì đưa tiền đây, ta phát dùm cho. Phát cái này mới có ý nghĩa.” Chung Niệm Nguyệt nói, hoàn toàn không cảm thấy hơi thở tràn ngập mùi tiền.
Tấn Sóc Đế bật cười.
Hắn biết, từ xưa tới nay nàng chẳng bao giờ đi con đường giống người khác.
Người khác muốn làm như thế nào, thì nàng lại càng không muốn làm cái đó.
“Được. Ngươi đi. Chỉ là không thể lấy thân phận Tuyên Bình thế tử.”
“Tại sao?”
“Tại sao Niệm Niệm phải tạo danh tiếng cho người khác?”
“À, đúng rồi.” Nàng cũng chẳng biết Tuyên Bình thế tử này ra sao, nếu đã hắn dính tới rắc rối mà nàng gây ra cũng không tốt.
“Chỉ là đã từng có tiền lệ nữ tử đi cứu tế chưa?”
“Có.” Tấn Sóc Đế trầm giọng nói: “Tiền triều của Tư Mã hoàng hậu đã gặp hạn hán ba năm, bà không chỉ đi phát châu báu trang sức, còn mặc cả xiêm y vải thô, dẫn theo thái giám tổng quản xuống ruộng cuốc đất, dựng lều phát cháo, để bá tánh yên tâm hơn.”
Chung Niệm Nguyệt:?
Ta đang nghĩ, ta cũng không phải là hoàng hậu mà!
“Ngươi cũng không cần lấy danh nghĩa của triều đình, nhưng vẫn có thể lấy tiền từ quốc khố của trẫm.”
“Thôi, quốc khố của bệ hạ thì có bao nhiêu chứ?”
“Dư sức nuôi ngươi.”
Nghe xong lời này, Chung Niệm Nguyệt có hơi đỏ mặt, cảm thấy lời này của Tấn Sóc Đế đã gần gũi hơn rất nhiều.
Dường như hắn chỉ đang toàn tâm toàn ý cố gắng nuôi dưỡng nàng thật tốt.
“Đi thôi, trở về thôi.” Chung Niệm Nguyệt nói.
Tấn Sóc Đế đáp lời.
Đoàn người quay trở lại phủ huyện, Lạc Nương đỡ Chung Niệm Nguyệt đi thay xiêm y, các quan huyện run rẩy đứng trước mặt Tấn Sóc Đế, sợ bệ hạ chỉ trích bọn họ làm không được việc.
Nhưng trên mặt Tấn Sóc Đế lại không biểu hiện gì.
Phía bên này, Lạc Nương đi bên cạnh Chung Niệm Nguyệt, nhỏ giọng nói: “Hôm nay là do thiếp thân lắm miệng.”
“Sao?”
“Thiếp thân chưa từng nghĩ tới, thì ra chỉ có bệ hạ thích tiểu thư mà tiểu thư thì…”
Chung Niệm Nguyệt không nhịn được ngắt lời nàng ấy, cười nói: “Ngươi nhìn ở đâu ra mà thấy bệ hạ thích ta?”
Lạc Nương kinh ngạc.
Thì ra tiểu thư vẫn chưa phát hiện sao?
Trong nhất thời nàng ấy hơi do dự, sợ là bản thân sẽ phá hỏng mọi thứ.
“Ngươi nói đi.” Nét mặt Chung Niệm Nguyệt nghiêm túc.
Lạc Nương cắn môi, nói: “Chỗ nào cũng nhìn ra.”
Nhìn ra chỗ nào?
Chỗ nào cũng nhìn ra sao?
Câu trả lời này thực sự khiến cho Chung Niệm Nguyệt sợ hãi.
Lạc Nương ngẩng đầu lên, thao thao bất tuyệt nói: “Vậy nói tới việc hôm nay ở trên xe ngựa đi, sẽ có nam tử nào thảo luận một việc quan trọng như vậy với nữ tử sao? Chắc chắn là không. Khi đó ta chỉ muốn học thêm mấy chữ nên đã năn nỉ phú hộ dạy cho ta. Ban đầu, hắn ta cũng khoe tài văn chương của mình, dạy ta đọc hai câu thơ, viết chữ ra sao, còn nghĩa như thế nào thì ta không biết. Về sau ngay cả thơ cũng không dạy, hắn ta chỉ nói ta là một người đê tiện như vậy, sao có thể xứng với những thứ này? Dạy ta chính là bôi nhọ văn nhân.”
“Nhưng bệ hạ lại chịu dạy cho tiểu thư, không chỉ dạy mà còn dạy rất cẩn thận. Dạy tất cả mọi thứ mà không phân biệt nam hay nữ.”
Chung Niệm Nguyệt nghe thấy nàng ấy nói thì cảm thấy có chút mềm lòng.
Nhưng càng nghe lại cảm thấy có chút mơ hồ.
“Đây không phải chỉ là đang chứng minh, hắn coi ta là tiểu bối mà dạy dỗ sao?” Chung Niệm Nguyệt hỏi lại nàng.
Lạc Nương lắc đầu nói: “Không phải, ta chỉ là hâm mộ. Bệ hạ trân trọng tiểu thư.”
Bước chân Chung Niệm Nguyệt hơi dừng lại.
Chỉ là sáu chữ ngắn gọn nhưng phân lượng lại không nhỏ chút nào, từng chút từng chút chạm vào trái tim nàng.
Thực ra nàng chưa từng nghĩ tới việc này.
Thứ nhất, nàng và hắn thân cận với nhau là vì sự việc trúng độc, mà nàng mỗi ngày đều làm trời làm đất, thì sẽ có người thích nàng như vậy sao? Thứ hai, đó là hoàng đế mà, mỹ nhân giai lệ nào mà chưa từng nhìn thấy chứ? Ai lại vô cớ mà suy nghĩ, một người có thân phận trưởng bối như hoàng đế lại có tình cảm với mình chứ? Làm gì có ai tự luyến tới mức như vậy.
Lạc Nương mím môi: “Nếu tiểu thư không tin…thì ngày khác ta chỉ tiểu thư hai cách, tiểu thư cố gắng làm thử thì đương nhiên sẽ biết được.” Chung Niệm Nguyệt há hốc miệng.
Ta thử để làm gì?
Thử bằng cách nào?
Trong nhất thời nàng cảm thấy đầu óc mơ hồ đi ba phần.
Nếu thử xong thì…sẽ như thế nào?
Chung Niệm Nguyệt mím môi nói: “Thôi, đừng nhắc tới việc này nữa.”
Nếu Lạc Nương đoán sai…vậy chẳng phải mối quan hệ của nàng và Tấn Sóc Đế sẽ rất xấu hổ sao?
Nếu lỡ hắn còn cho rằng nàng nổi lên suy nghĩ không đúng, hơn nữa nữ chính Tô Khuynh Nga đã mang theo hào quang trở lại, Thái Tử cũng đám nắm quyền giám quốc, à khoan đã, vậy chẳng phải đã tới lúc nàng và Chung gia tiêu rồi sao?
Lạc Nương cũng đè suy nghĩ lại.
Quanh năm, nàng ấy đều đối mặt với nam nhân, có rất nhiều thủ đoạn trong đầu, lúc sau chọn đại ra hai cái cũng có thể giúp cho Chung tiểu thư.
Nàng ấy nghĩ thầm.
Không lâu sau Chung Niệm Nguyệt đã thay xiêm y xong.
Không cần trâm cài khuyên tai, cũng không cần cẩm hoa y phục, nhan sắc nàng xinh đẹp như tiên, không một trộn lẫn với bất kỳ ai.
Màu sắc càng đơn giản, càng tôn lên nhan sắc xinh đẹp này của nàng.
Đến khi trở lại đại sảnh.
Đột nhiên đám quan huyện nhìn thấy nàng, nhất thời không suy nghĩ được gì, nhìn chằm chằm một lát mới chậm chạp cúi đầu xuống.
“Bệ hạ, xin hỏi đây là…”
Vừa rồi Chung Niệm Nguyệt kêu Lạc Nương không nói nữa, nhưng đến khi đi tới trước mặt Tấn Sóc Đế, nàng không nhịn được mà cảm thấy có chút kỳ lạ.
Từ xưa tới nay nàng không phải là người hay ngượng ngùng.
Muốn cái gì, không muốn cái gì, đều sẽ nói thẳng ra khỏi miệng.
Suy nghĩ này vừa hiện lên, nàng nhịn không được mà muốn đưa móng vuốt nhỏ ra thăm dò một chút.
Nàng nói: “Bệ hạ nuôi dưỡng.”
Tấn Sóc Đế nhướng mày, người xưa nay chưa từng biểu hiện bất cứ điều gì trên khuôn mặt, hôm nay đã có hơi dao động.
Người phía dưới cũng sợ hãi không kém.
Bệ hạ nuôi dưỡng?
Vậy chắc chắn đó không phải là cung nhân.
Bệ hạ cũng không có công chúa. Hay là quận chúa? Không, không có quận chúa nào dám nhận được bốn chữ ‘bệ hạ nuôi dưỡng’.
Chỉ là giọng nói này có hơi quen tai.
Bọn họ lớn mật ngẩng đầu, vừa ngẩng lên liền nhìn thấy thiếu nữ kia nhấc nhẹ làn váy, đi tới trước mặt Tấn Sóc Đế nói: “Đi được một lúc, thực sự rất khát nước…bệ hạ rót cho ta chén nước.”
Tấn Sóc Đế nhàn nhạt nói: “Kiều khí.”
Nhưng hắn vẫn cầm bình trà lên rót nước.
Hắn nâng tách trà lên, nhưng vẫn chưa đưa cho thiếu nữ kia mà gọi một tiểu thái giám tới, chia ra một nửa, ra lệnh cho tiểu thái giám nếm thử trước, sau khi thấy không có gì xảy ra mới đưa sang cho thiếu nữ.
Mọi người nghĩ thầm, đây là đãi ngộ mà chỉ hoàng đế mới có! Có người thử độc trước!
Lúc này trong đầu Chung Niệm Nguyệt đã nảy ra một ý tưởng.
Nàng tự học thành tài.
Dụ dỗ người khác thì nàng chưa làm qua, nhưng không phải là chưa từng nhìn thấy!
Cái gì mà chạm vào mu bàn tay.
Sờ nhẹ lòng bàn tay.
‘A’ nhẹ một tiếng rồi ngã vào lòng ngực.
Ngay lập tức Chung Niệm Nguyệt đưa tay ra cầm lấy tách trà từ tay Tấn Sóc Đế.
Sau đó ngón trỏ và ngón giữa đều chạm vào lòng bàn tay của Tấn Sóc Đế.
Nhưng Tấn Sóc Đế lại không có chút phản ứng nào, ngay cả mí mắt cũng không nâng lên.
Thật là kỳ lạ.
Lẽ nào Lạc Nương đoán sai?
“Sao không nhận lấy? Còn muốn trẫm đút ngươi uống?” Tấn Sóc Đế hỏi.
Chung Niệm Nguyệt nghĩ thầm, hay thử thêm lần nữa.
Tấn Sóc Đế vẫn như cũ không nhúc nhích, ngay cả ngứa cũng không cảm thấy.
Trong lòng Chung Niệm Nguyệt cảm thấy vô cùng tức giận.
Hắn là tượng đá sao?
Cho dù tức giận thì cũng nhìn ta một cái đi! Nếu không không phải là đã tốn công vô ích rồi sao?
Chung Niệm Nguyệt lại khều thêm cái nữa.
Cái này tốt hơn, sức lực mạnh hơn, nhưng lại không thấy giống như đang ám chỉ. Mà giống như là vết mèo cào, cào một cái, trên tay Tấn Sóc Đế đã hiện lên một vệt màu đỏ.
Lỡ hắn lại ôm hận một lần nữa thì sao?
Chung Niệm Nguyệt không chút ngượng ngùng nào, chỉ vội vàng nói: “À, là do móng tay của ta quá dài. Vô tình cào trúng bệ hạ.”
Sau đó vội vàng cúi đầu xuống thổi thổi cho hắn, giống như chưa xảy ra bất kỳ việc gì.
Trong lòng Tấn Sóc Đế cảm thấy vô cùng buồn cười.
Ánh mắt hắn trầm xuống, thật sự không thể kiềm chế được.
Nhìn thấy nàng đang nghiêng người về phía hắn, ngay lập tức nắm lấy eo nàng, tay còn lại che lấy miệng và mắt nàng, sau đó bế người lên, nhấc nhẹ một cái, đặt nàng ngồi lên đùi hắn.
“Không sao, đợi sau khi cứu trợ xong. Trẫm sẽ cắt móng tay cho ngươi.” Giọng điệu hắn vẫn bình đạm như cũ.
Chung Niệm Nguyệt bị che đi tầm mắt, nhưng nàng đã đoán trước được vẻ mặt hắn vẫn bình tĩnh như cũ.
Nhưng bàn tay người này to, dường như hắn đã khống chế sức lực lại. Chung Niệm Nguyệt có thể cảm nhận được rõ ràng, hắn dùng sức ấn nhẹ môi nàng hai cái.
Cảm giác này thực sự rất kỳ lạ.
So với nàng khều mấy cái thì cái này lại càng giống ám chỉ hơn.
Nhưng khi Chung Niệm Nguyệt cẩn thận cảm nhận lại, thì Tấn Sóc Đế đã ngừng lại.
Tấn Sóc Đế biết lúc nãy Lạc Nương đã nói gì đó với nàng.
Niệm Niệm thông minh, nhìn như lười biếng không có chí tiến thủ, nhưng thật ra nàng không thích đặt vận mệnh của nàng vào trong tay người khác.
Mỗi khi nàng cảm thấy hoài nghi, đều muốn tự mình thăm dò.