Hoàng Hậu Chính Là Thiên Hạ

Chương 72



Cái thứ đồ này có thể dùng để lưu truyền cho đời sau sao?

Chung Niệm Nguyệt trừng mắt nhìn bức tranh trên giấy, đưa tay ra giật lấy: “Cái này không cần.”

Dáng người Tấn Sóc Đế cao, đương nhiên cánh tay cũng dài hơn, hắn đưa tay lên cao là có thể tránh được Chung Niệm Nguyệt.

Hắn nói: “Vẽ không tồi, nhìn rất có hồn.”

Sử quan nghe xong vui mừng như điên, trong lòng cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn không ít.

May mà ông biết thân phận vị tiểu thư này cao quý, khác xa so với những khác, cho nên khi tiểu thư tới tìm ông, ông đã mạo hiểm đồng ý đi theo.

Phải biết rằng khi bước vào phòng, bệ hạ vừa lên tiếng đã khiến ông sợ tới mực quỳ rạp xuống.

Nhưng hiện tại thì yên tâm rồi.

Sử quan vội vàng khom lưng nói: “Bệ hạ, hạ thần không dám nhận. Kiến thức của hạ thần không đủ, còn phải xin bệ hạ chỉ giáo.”

Trong lòng Tấn Sóc Đế vừa cảm thấy tức giận vừa cảm thấy buồn cười, lúc này hắn chỉ có suy nghĩ muốn bắt nạt Chung Niệm Nguyệt, hắn vứt tờ giấy xuống để cho sử quan cầm lấy nó, sau đó hắn đưa tay vuốt nhẹ lông mày của Chung Niệm Nguyệt: “Lông mày của Niệm Niệm đẹp hơn, giống như vậy, phải vẽ mỏng hơn một chút, mi nhược viễn sơn.”

“Mặt phải vẽ nhỏ một chút.” Hắn vừa nói vừa véo nhẹ cằm của Chung Niệm Nguyệt.

Chung Niệm Nguyệt tức giận trừng mắt nhìn hắn, muốn quay đầu đi nhưng không được.

Còn sử quan kia lại rất nghiêm túc ngồi nghe: “Vâng…vâng…hạ thần đã nhớ kỹ.”

Chung Niệm Nguyệt mở miệng nói: “Sao bệ hạ không kêu Trương đại nhân nhớ những thứ kia? Nhớ mấy cái này thì có lợi ích gì?”

Nhưng Tấn Sóc Đế lại đè lên môi nàng, ngay cả mắt cũng không chớp: “Chứ Niệm Niệm kêu ông ấy tới đây để làm gì?”

Chung Niệm Nguyệt: “Um…um…”

Ngón tay Tấn Sóc Đế phác họa môi của nàng: “Môi của nàng cũng đầy đặn hơn…”

Sau khi sử quan nghe xong, rất thành thật ngẩng đầu lên quan sát.

Ánh mắt Tấn Sóc Đế dừng trên người ông ấy, đột nhiên giọng nói dừng lại. Lúc này Tấn Sóc Đế mới lộ ra vẻ mặt của một vị đế vương.

Tấn Sóc Đế thu lại ý cười, trầm giọng nói: “Thôi, hằng ngày nàng đều ở bên cạnh trẫm, ngoại trừ trẫm thì ai có thể vẽ nàng hoàn hảo được chứ? Cứ như vậy đi, lần sau hẵng lấy ra vẽ lại.”

Niệm Niệm đẹp như vậy, sao có thể để cho người khác nhìn chằm chằm được?

Sử quan vội vàng khom lưng nói: “Vâng vâng, ngày xưa bệ hạ trong kinh thành có tiếng tăm lừng lẫy là tay vẽ tuyệt vời, đương nhiên hạ thần không thể sánh bằng bệ hạ, lại càng không quen thuộc bằng bệ hạ. Hạ thần xin cáo lui trước.”

Tấn Sóc Đế đáp lời: “Ừ.”

Lúc này Chung Niệm Nguyệt thực sự cảm thấy không ổn rồi.

Tấn Sóc Đế ôm nàng rất chặt, lại sờ lông mày của nàng, lại sờ môi của nàng, nếu nàng còn không cảm nhận được hương vị xâm lược trên người nam nhân này thì đúng là quá ngu xuẩn rồi.

Chung Niệm Nguyệt có chút bối rối.

Vì để giảm bớt sự bối rối này, nàng vội vàng nắm lấy cánh tay Tấn Sóc Đế, muốn dùng sức đẩy ra nhưng có làm gì cũng không thể nhúc nhích được

Chung Niệm Nguyệt chỉ có thể há miệng, cắn vào tay hắn một cái.

Khi sử quan kia đang đi ra ngoài, dường như ông nghe thấy Tấn Sóc Đế hít sâu một hơi.

Ai dám cắn bệ hạ vậy?

Trong lòng sử quan giật mình, cũng không dám nghe nữa, cảm thấy giống như bản thân đã hiểu rõ nhưng không dám nghĩ tới nữa. Vì vậy vội vàng lui ra ngoài.

“Niệm Niệm là chó con sao? Để trẫm nhìn một chút.” Tấn Sóc Đế vẫn không thả nàng ra, ngược lại nắm lấy cằm của nàng, ngón tay tách miệng nàng ra, sờ vào hàm răng trắng nhỏ.

Cái này so với việc nắm cằm nàng còn quá đáng hơn.

Giống như lớp vỏ bọc đầu tiên đã bị lột ra, xâm nhập càng sâu hơn.

Chung Niệm Nguyệt bị ép dựa vào cánh tay hắn, nàng tức giận cắn thêm một cái nữa.

“Ta muốn trở về ngủ.” Nàng tức giận nói.

“Ngươi khiến cho trẫm thức giấc, còn bản thân lại chạy về ngủ? Sao Niệm Niệm lại bá đạo không biết nói đạo lý như vậy?” Tấn Sóc Đế thấp giọng nói.

Chung Niệm Nguyệt:?

Rốt cuộc là ai không nói đạo lý vậy?

Ngài còn sờ cả răng của ta!

Chung Niệm Nguyệt: “Bệ hạ mà không biết sao? Không phải bệ hạ vừa nói ‘sợ trẫm đồng ý nhưng không thừa nhận sao’, có khi ta bắt đầu hỏi thì bệ hạ đã tỉnh dậy rồi sao? Hoặc ta vừa vào cửa thì bệ hạ đã thức giấc. Ngược lại bệ hạ còn không biết xấu hổ nói ta làm bệ hạ thức giấc!”

Tấn Sóc Đế thở dài nói: “…Phải. Trẫm hiểu rõ tính tình của ngươi, ngươi sẽ không bao giờ để bản thân chịu thiệt, trẫm lấy xiêm y của ngươi, chắc chắn người sẽ lấy lại gì đó.”

Chung Niệm Nguyệt nghiến răng nghiến lợi.

Tức giận nhất chính là vừa nãy nàng thực sự nghiêm túc hỏi hắn!

Chung Niệm Nguyệt nghi ngờ nhìn hắn: “Không phải bệ hạ biết chỉ có lúc ta ngủ mơ màng mới đáp ứng bệ hạ nên mới cố ý lừa ta đó sao?”

Khóe mắt Tấn Sóc Đế vẫn còn ý cười, hắn nhìn Chung Niệm Nguyệt chậm rãi nói: “Niệm Niệm nghĩ trẫm như vậy, khiến cho trẫm thật đau lòng.”

Chung Niệm Nguyệt: “Vừa nãy ta đụng phải giá cắm nến, ta còn chưa cảm thấy đau đâu.”

“Phải, phải.” Tấn Sóc Đế đáp lời, đưa tay lên nhéo má nàng: “Ngươi để trẫm nhìn một chút.”

“Không có gì tốt để nhìn, ta muốn đi.”

“Không được.” Đối với vấn đề này Tấn Sóc Đế thực sự rất nghiêm túc, hắn giữ Chung Niệm Nguyệt lại, nâng mặt nàng lên. Chỉ là ánh đèn không đủ sáng nên không thể nhìn thấy rõ ràng. Vì vậy hắn hơi cao giọng nói: “Mạnh Thắng, thắp đèn lên hết.”

Mạnh công công đang canh giữ trước cửa phòng nhìn thấy sử quan đi ra.

Ông cao giọng nói: “Vâng.”

Sau đó ông nhìn mặt sử quan, vui mừng ra mặt…Mạnh công công lau mặt nghĩ thầm, dáng vẻ này của ông ấy là được bệ hạ khen sao?

Mạnh công công không nhìn ông ấy nữa, vội vàng bước vào phòng, có hai ba cung nhân đi theo sau.

Các cung nhân thắp sáng hết tất cả đèn trong phòng.

Góc tối duy nhất trong căn phòng cũng được chiếu sáng.

Chung Niệm Nguyệt bị Tấn Sóc Đế ôm chặt trong lòng ngực: “…”

Đúng là bị xử tội công khai.

Nhưng cái này chỉ là do nàng nghĩ.

Thực ra các cung nhân đều được huấn luyện rất nghiêm túc, các nàng ngay cả nhìn thêm một chút cũng không dám, sau khi thắp đèn xong thì cúi đầu đứng bất động.

Tấn Sóc Đế nhẹ giọng nói: “Lúc này nhìn rõ hơn rồi.”

Tay hắn dừng trên khuôn mặt của Chung Niệm Nguyệt, chạm nhẹ vào trán Chung Niệm Nguyệt: “Ở đây có chút đỏ, va vào rất mạnh sao, ngay cả chóp mũi cũng đỏ ửng.”

Hắn thấp giọng thở dài: “Sao Niệm Niệm lại không cẩn thận như vậy, đúng là khiến cho trẫm đau lòng.”

Tấn Sóc Đế đối xử với nàng rất tốt, nhưng rất ít khi hắn nói ra những lời như vậy.

Khi hắn ngồi ở đó, lúc nào cũng lãnh đạm, ngay cả khi cười dịu dàng cũng lộ ra vẻ có chút xa cách. Giống như thần tiên không nhiễm bụi trần.

Nhưng hôm nay đã thay đổi rồi.

Lời này vừa nói ra, thực sự Chung Niệm Nguyệt cảm thấy buồn nôn, còn khiến cho nàng cảm thấy vô cùng căng thẳng, không nói nên lời lại còn có chút lo lắng.

Chung Niệm Nguyệt mím môi, hung dữ nói: “Đó là tại giá nến của bệ hạ đụng trúng ta, sao lại trách ta không cẩn thận? Không phải do bệ hạ bày quá nhiều nội thất, cố ý để cho ta đụng trúng sao?”

Cung nhân nghe xong nghĩ thầm, tiểu thư đúng là càng ngày càng kiều khí.

Giá cắm nến và ghế đúng là rất kỳ lạ.

Nhưng Tấn Sóc Đế rất nghiêm túc trả lời: “Ừ, là do lỗi của giá cắm nến và ghế, trẫm sẽ chặt chúng nó làm củi. Nướng gà cho Niệm Niệm ăn được không?”

Chung Niệm Nguyệt: “Ta không ăn! Nuốt không trôi!”

“Vậy thì không ăn…trẫm biết Niệm Niệm lo lắng cho bá tánh, đương nhiên không thể hưởng thụ một mình. Chúng ta ăn cái khác vậy?”

Chung Niệm Nguyệt: “Ta muốn đi ngủ, lúc này ai có thể nuốt trôi được chứ?”

Tấn Sóc Đế: “Được, bôi thuốc xong rồi trở về.”

Chung Niệm Nguyệt: “Không bôi không bôi. Chỉ hơi đỏ mà thôi.”

Tấn Sóc Đế tiếc nuối nói: “Vậy trẫm đưa ngươi đi.”

Chung Niệm Nguyệt: “Không muốn không muốn, ta chỉ muốn đi một mình!”

Cuối cùng nàng cũng tìm được cơ hội, hai tay Tấn Sóc Đế hơi thả lỏng, nàng lập tức nhảy ra khỏi lòng ngực hắn.

Nàng bước nhanh tới cửa, suy nghĩ một chút rồi cầm lấy áo khoác và lò sưởi để lại cho hắn: “Rõ ràng là bệ hạ lừa gạt ta.”

Áo choàng, lò sưởi đã chuẩn bị tốt từ trước.

Hắn còn kêu cung nữ nói với nàng ‘bệ hạ đã nghỉ ngơi’, còn không phải là cố ý quăng mồi câu cho nàng sao?

Chung Niệm Nguyệt bước nhanh ra ngoài.

Tấn Sóc Đế dựa vào thành giường, nhìn theo bóng lưng của nàng, hắn cười khẽ.

Nhưng rất nhanh, nụ cười kia đã dần biến mất.

Ánh mắt có chút lạnh lẽo.

Mạnh công công không hiểu rõ tại sao mọi chuyện lại như vậy, chỉ có thể ngượng ngùng hỏi: “Bệ hạ, tiểu thư sao vậy…hình như ngài ấy rất tức giận? Bệ hạ lừa tiểu thư cái gì sao? Nếu chỉ là những yêu cầu bình thường, bệ hạ không đồng ý với tiểu thư sao?”

“Trẫm đồng ý, đồng ý tất cả.”

“Vậy sao lại…”

“Là trẫm khiến nàng sợ hãi.”

Mạnh công công kinh ngạc: “Bệ hạ…bệ hạ đã nói cho tiểu thư…biết…bệ hạ…” Mạnh công công kinh ngạc, thực sự đã bị dọa sợ không ít, hiếm khi nhìn thấy ông nói chuyện không rõ ràng như vậy.

Tấn Sóc Đế vuốt lấy xiêm y dưới chăn bông.

Vừa nãy nếu Chung Niệm Nguyệt để ý một chút, thì có thể nhìn thấy xiêm y của chính mình ở dưới chăn bông.

Nhưng sự chú ý của nàng chỉ đặt trên bức tranh của sử quan.

Một lúc sau, mới nghe thấy Tấn Sóc Đế bình tĩnh nói: “Nhẫn nại chính là việc khó làm nhất trên cuộc đời này.”

Vốn dĩ con mèo nhỏ này đã tự nhảy vào lòng hắn.

Nhưng nếu hắn có thể nhịn được…

“Là do Niệm Niệm quá đáng yêu.” Tấn Sóc Đế nhẹ giọng nói.

Hắn cũng cảm thấy lời nói của mình có hơi quá đáng, sao có thể đổ lỗi cho Niệm Niệm được chứ?

Tấn Sóc Đế thả màn che xuống: “Đều đi nghỉ đi.”

Hắn phải suy nghĩ, ngày mai phải làm cách gì để dỗ dành.

Phía bên này, Chung Niệm Nguyệt chạy như điên về viện của mình.

Thư Dung và Hương Đào nhìn thấy dáng vẻ này của nàng, giống như một con thỏ bị kinh sợ. Đúng là rất hiếm khi nhìn thấy. Từ xưa tới nay, các nàng chưa từng nhìn thấy tiểu thư sợ hãi như vậy, lúc nào cũng là dáng vẻ kiều khí bình tĩnh.

“Có phải tiểu thư bị bệ hạ trách mắng không?” Thư Dung run giọng hỏi.

Hương Đào trợn mắt nói: “Ngươi tưởng bệ hạ là Thái Tử sao? Chỉ có Thái Tử mới đối xử không tốt với tiểu thư mà thôi. Sao bệ hạ có thể trách mắng tiểu thư được chứ?”

Chung Niệm Nguyệt đi thẳng vào phòng, không trả lời bất kỳ ai, hiện tại nàng chỉ muốn đi ngủ.

Chớp mắt một cái một đêm đã trôi qua. Tấn Sóc Đế suy nghĩ suốt đêm, tìm cách để dỗ dành tiểu cô nương.

Chung Niệm Nguyệt thì cảm thấy tốt hơn, cho dù tâm trạng có lo lắng tới mức nào thì chỉ cần ngủ một giấc là sẽ ổn. Nếu không cả ngày cứ hết lo lắng cái này lại lo lắng cái kia, vậy thì lúc nàng mới xuyên qua sẽ không ngày nào được ngủ ngon rồi.

Mấy quan huyện đang thấp giọng thảo luận.

“Tần tiểu thư nói muốn phát cháo, sao mới một ngày lại không thấy tăm hơi rồi.”

“May mà không đưa sổ con cho nàng ta, hiện tại nghĩ lại, chỉ sợ thân phận nàng ta có chút không ổn, không biết là đang suy tính gì.”

“Không biết bá tánh có thực sự tôn sùng nàng ta là nữ Bồ Tát không…”

Quan tri huyện vuốt chòm râu cười nói: “Yên tâm đi, lúc đầu nàng ta mạnh miệng nói, hiện tại lại không nhìn thấy bóng dáng, sao bá tánh có thể tin tưởng nàng ta được chứ? Bất luận như thế nào, nàng ta chắc chắn không phải nữ Bồ Tát.”

Tô Khuynh Nga đứng sau bức tường, nghe thấy những tiện dân đó thảo luận: “Nữ Bồ Tát đi đâu rồi?”

“Nữ Bồ Tát cái gì chứ? Chỉ sợ là kẻ lừa đảo, vừa gặp phải người của quan phủ nên đã chạy trốn.”

“Nhưng nàng ta đã gặp quan tri huyện từ lâu rồi mà?”

“Sao giống nhau được chứ? Bệ hạ đã đích thân đến! Nàng chẳng phải là nữ Bồ Tát gì đầu, chỉ sợ chính là yêu ma quỷ quái, nên mới không chịu được long khí! Hôm đó, người ngồi bên cạnh quan tri huyện mới chính là là người có phúc khí, có vận may.” Người nói chuyện là một phụ nhân, sắc mặt kích động.

Tô Khuynh Nga tức giận không chịu nổi.

“Đúng là đám điêu dân lòng tham không đáy!” Nàng ta quay đầu nhìn qua Tướng công tử, muốn nói nhưng lại không dám nói thẳng ra: “Chẳng phải công tử đã nói, kế hoạch đã chuẩn bị tốt rồi sao…”

Tướng công tử trầm mặt nói: “Là ta nghĩ sai rồi. Sao Tấn Sóc Đế có thể là quân tử được chứ? Động thủ cướp lương thực người dân lương thiện, chuyện như vậy mà hắn cũng làm được.”

“Rõ ràng là do Chung Niệm Nguyệt thổi gió bên tai.” Tô Khuynh Nga không nhịn được nói.

Tướng công tử bật cười nói: “Nữ nhân thiển cận. Ngươi cho rằng một nữ tử có ảnh hưởng lớn như vậy?”

Hắn ta ngừng lại: “Hơn nữa, ta cũng không biết tại sao. Lạc Nương lại phản bội ta? Nếu nàng ấy có chút bản lĩnh thì sẽ không khiến chúng ta rơi vào hoàn cảnh như bây giờ.”

Bên trong phủ huyện, Lạc Nương hắt xì một cái, lấy khăn tay che mặt lại, nàng ấy không nên lây bệnh cho tiểu thư.

Chung Niệm Nguyệt vừa chuyển mình, thì nàng ấy đi tới trước mặt Chung Niệm Nguyệt, nhỏ giọng nói: “Hình như bệ hạ bị bệnh rồi ạ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.