Hoàng Hậu Chính Là Thiên Hạ

Chương 87



Hôm nay động tác của cung nhân thực sự rất chậm chạp.

Chung Niệm Nguyệt ngồi ở đó đợi một lúc lâu thì bọn họ mới mang gương tới cho nàng.

Gương của thời cổ đại cũng không mờ như những gì nàng đã nghĩ.

Mà ngược lại, mặt gương bóng loáng nhìn rất rõ, có thể nhìn rõ từng chi tiết nhỏ trên khuôn mặt.

Vì vậy khi gương được đặt đối diện mặt nàng, ngay lập tức phản chiếu lại khuôn mặt của nàng, nàng bất giác cắn nhẹ môi, khuôn mặt rạng rỡ, lỗ tai hai bên ửng đỏ.

Cảm ơn các ngươi đã cho ta nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ của chính mình.

Chung Niệm Nguyệt vươn tay tới úp mặt gương xuống.

Tấn Sóc Đế ở sau lưng nàng gọi một tiếng: “Niệm Niệm.”

Chung Niệm Nguyệt: “Không…” Lời nói đã tới miệng như lại bị nàng tức giận mà nuốt xuống.

Tấn Sóc Đế thực sự quá xảo quyệt, khiến cho người khác không thể không phòng bị.

Nếu lỡ như nàng nói ‘không sợ’, Tấn Sóc Đế chắc chắn sẽ hỏi ‘nếu đã không sợ, vậy thì hôn thêm mấy cái nữa được không?’.

Chung Niệm Nguyệt nghẹn ngào nói: “Sợ.”

Nhưng nói xong, nàng lại không muốn Tấn Sóc Đế cảm thấy buồn. Dù sao bọn họ vẫn còn chút cảm tình.

Nàng lại khó khăn rặn thêm mấy chữ nữa: “Sợ một chút.”

“Vậy sao? Nhưng trẫm nhìn thấy dáng vẻ này của Niệm Niệm vô cùng thoải mái tự tin hào phóng thì sao lại cảm thấy sợ được chứ?”

“…”

Vậy là đang trách kỹ thuật diễn của nàng không đủ tốt à?

Chung Niệm Nguyệt cố gắng nặn ra hai giọt nước mắt, hai mắt ngập nước nhìn thẳng Tấn Sóc Đế: “Bệ hạ nhìn lại lần nữa đi?”

Tấn Sóc Đế rũ mắt nhìn nàng, thấp giọng hỏi: “Niệm Niệm khóc sao?”

Chung Niệm Nguyệt: “Chẳng lẽ không khóc sao? Nếu bệ hạ lại chọc ta tức giận hơn nữa, ta sẽ khóc lớn hơn.”

Tấn Sóc Đế: “Niệm Niệm khóc như lê hoa đái vũ, nhìn thấy mà thương.”

Sao câu này nghe thấy có chút gì đó không ổn cho lắm.

Tại sao việc nàng khóc lại càng khiến cho hắn gợi lên hứng thú hơn vậy?

Chung Niệm Nguyệt mím môi, trừng mắt nhìn hắn.

Tấn Sóc Đế không dám làm cho nàng nổi giận.

Hắn cầm lấy khăn bông từ tay cung nhân, lau mặt cho Chung Niệm Nguyệt: “Sao trẫm có thể để cho Niệm Niệm tức giận tới khóc được chứ? Đã ăn mì trường thọ rồi, cũng đã búi lại tóc, trẫm cho người đưa nàng về Chung gia đoàn tụ với gia đình được không?”

Dễ dàng thả nàng đi như vậy?

Chung Niệm Nguyệt không nhịn được nhìn chằm chằm hắn, nói: “Không phải là bệ hạ muốn hỏi tới vụ bắt cóc sao?”

Tấn Sóc Đế: “Không vội, đã bắt được hai tên.”

Bắt được?

Chung Niệm Nguyệt liền hỏi: “Vậy có bắt được Tướng công tử không?”

Tấn Sóc Đế nhìn nàng nhiều hơn một chút, chậm rãi nói: “Hiện tại chỉ mới bắt được hai thuộc h4 thân cận của hắn ta, một người là Mai Nương, người còn lại là Võ Húc.” Hắn ngừng lại một chút rồi đưa tay lên xoa đầu Chung Niệm Nguyệt: “Có phải hai kẻ đó bắt nạt Niệm Niệm không?”

Nắm tóc ta còn bóp mặt của ta.

Không sai!

Từ xưa tới nay có không ít lần Chung Niệm Nguyệt chơi trò cáo trạng, nên không hề cảm thấy ngượng ngùng gì.

Chỉ là mấy ngày nàng bị bắt lại, cũng đã tra tấn bọn họ không ít, nên lúc này không thể nào mở miệng nói phóng đại bọn họ bắt nạt nàng được.

Tấn Sóc Đế không chờ nàng trả lời, hắn đứng dậy, nắm lấy cổ áo sau lưng của nàng nhấc lên, thuận tiện đỡ lấy eo của nàng, cười nói: “Niệm Niệm nên trở về rồi.”

Trong lòng Chung Niệm Nguyệt vẫn rất nhớ Vạn thị, nên cũng không cảm thấy ngượng ngùng gì mà gật đầu.

Mạnh công công nhìn thấy vậy, vội vàng cầm lấy đèn lồng dẫn đường đi trước: “Để lão nô đưa tiểu thư xuất cung.”

Chung Niệm Nguyệt nhìn ông: “Chân của công công lành rồi sao?”

Mạnh công công vội nói: “Khi trời mưa sẽ còn hơi đau, nhưng không sao…”

Chung Niệm Nguyệt cắt ngang lời ông: “Thương gân động cốt thì nên tĩnh dưỡng đủ một trăm ngày. Công công không cần tiễn ta, cứ nghỉ ngơi cho tốt đã, bệ hạ chỉ cần phái hai cấm vệ đi theo ta là được.”

Nghe thấy vậy, trên mặt Mạnh công công lộ ra tia cảm động.

“Đa tạ tiểu thư quan tâm, tiểu thư không trách tội lão nô, lão nô đã vô cùng cảm kích rồi…”

“Ta trách ông làm gì?” Chung Niệm Nguyệt lắc đầu: “Bất cứ thời điểm nào thì bọn chúng đều có thể ra tay.”

Nàng nói: “Bệ hạ, ta đi đây.”

Mạnh công công khom lưng nói: “Cung tiễn tiểu thư.”

Tấn Sóc Đế cười nhạt, đáp lời: “Ừ.”

Sau khi Chung Niệm Nguyệt đi tới cửa, bước chân nàng ngừng lại, quay đầu lại nhìn Tấn Sóc Đế nói: “Bệ hạ vẫn nên đi tắm rửa rồi ngủ một giấc.” Nàng nhỏ giọng nói: “Ta biết những ngày ta bị bắt cóc…chắc là bệ hạ đã rất nhớ ta.”

Khóe miệng của Tấn Sóc Đế càng cong hơn.

“Được.” Hắn nói: “Trẫm nghe theo Niệm Niệm.”

Chung Niệm Nguyệt đi thẳng ra ngoài.

Sao Tấn Sóc Đế có thể chỉ phái hai cấm vệ đi theo nàng được chứ?

Bốn cấm vệ nâng kiệu, sáu cấm vệ đi trước đi sau canh gác.

Đãi ngộ như vậy, giống như là đang chiếu cáo cho thiên hạ biết, trẫm rất quan tâm đến người này.

Sau khi nhuyễn kiệu được nâng lên, lặng yên không chút tiếng động mà rời khỏi hoàng cung.

Chung Niệm Nguyệt vén một góc màn che, thậm chí nàng có thể nhìn thấy những lính tuần vệ đang lặng lẽ đi theo sau nàng, cứ như vậy mà một đoàn người dài đằng đẵng bước vào bóng đêm lạnh lẽo, giống như có một mãnh thú hung dữ đang bảo vệ ở phía sau.

Tâm trạng của Chung Niệm Nguyệt rất phức tạp.

Nàng im lặng thở dài, không thể không nói, Tấn Sóc Đế làm như vậy khiến nàng yên tâm hơn rất nhiều.

Vạn thị còn nghĩ rằng, bệ hạ nói muốn giữ nữ nhi lại trong cung cho an toàn, chỉ sợ là tới rạng sáng nàng mới có thể trở về.

Khi bà vẫn đang trằn trọc suy nghĩ tới hoành thánh đinh hương, thì bên ngoài đột nhiên có tiếng bước chân vang lên. Dường như bà nghe thấy được Tiền ma ma vui mừng nghẹn ngào nói: “Tiểu thư…”

Ngay lập tức Vạn thị ngồi thẳng dậy.

Người đang nằm bên cạnh bà cũng ngồi dậy ngay lập tức.

Lúc này Vạn thị mới phát hiện, thì ra trượng phu cũng không ngủ được, dưới mắt ông có hai vết quầng thâm, nét mặt vừa tiều tụy lại buồn bã.

Vạn thị cũng không rảnh mà ngồi nhìn mặt ông, bà vội vàng gọi nha hoàn tới thay xiêm y cho mình, sau đó mở cửa bước nhanh ra ngoài.

“Niệm Niệm!”

“Vậy mà bệ hạ lại để con trở về!”

Trong lòng Vạn thị vô cùng biết ơn Tấn Sóc Đế, bà nhìn thoáng qua phía sau nàng, liền nhìn thấy một vài cấm vệ đứng sau lưng nàng, trong lòng vô cùng kinh ngạc với ân sủng của Tấn Sóc Đế dành cho nữ nhi, sau đó vội vàng nắm tay nàng đi vào trong ăn hoành thánh đinh hương.

Chung đại nhân thở dài một tiếng, muốn nói nhưng lại thôi, đôi mắt thâm quầng hiện lên chút không cam lòng.

Nữ nhi của ông!

Tất cả những con rể mà ông đã chọn lọc tốt cho nữ nhi! Trung thực biết bao che như Cẩm Sơn Hầu! Trầm tĩnh nho nhã, anh tuấn tài giỏi như Tần Tụng! Còn có cả hoạt bát, hướng nội…tất cả đều có đủ.

Nhưng có đánh chết, ông cũng không dám nghĩ tới người này!

Đột nhiên Chung đại nhân xoay người lại.

Thôi thôi!

Ông và Vạn thị ngồi nhìn nữ nhi ăn xong chén hoành thánh, lại tự mình đưa nàng trở về phòng trong, tận mắt nhìn thấy nàng ngủ thì lúc này mới cảm thấy yên tâm.

Bên ngoài Chung phủ.

Đoàn người yên lặng đi tới, thiếu niên trên lưng ngựa mặc cẩm hoa y phục, hắn dừng lại ở phía đối diện Chung phủ, chỉ có thể nhìn thấy đèn lồng treo ở mái hiên.

“Đi thôi.”

“Điện hạ không vào sao?”

“Không cần quấy rầy nàng ngủ, tới rạng sáng quay lại gặp nàng là được. Chỉ sợ a di không có tâm trạng tổ chức lễ cập kê, ta phải thay nàng chuẩn bị thật tốt.”

“Vâng…”

Lần này Chung Niệm Nguyệt ngủ rất sâu.

Trong mơ nàng nhìn thấy Tướng công tử biến thành cô hồn dã quỷ đi theo nàng đòi mạng, nàng quay đầu lại nhìn hắn ta nói, phiền ngươi uống thêm hai chén canh Mạnh Bà nữa, cảm ơn…sau đó có một vài tiếng động bên ngoài phòng vang lên, khiến nàng tỉnh dậy từ giấc mơ hoang đường này.

“Tiểu thư tỉnh rồi sao?”

“Nhanh nhanh, mau mang xiêm y tới.”

“Đi lấy thức ăn, à không, nên mang nước trà tới trước.”

Trong nhất thời, các nha hoàn trong phòng Chung Niệm Nguyệt vô cùng vui mừng mà luống cuống tay chân, vẫn là bị Tiền ma ma quát một tiếng, mới bình tĩnh trật tự trở lại.

Tiền ma ma chậm rãi đi tới: “Tiểu thư mau dậy thôi, hôm nay là ngày vô cùng quan trọng của tiểu thư…”

Ma ma làm như hôm nay là ngày thành thân của ta vậy.

Chung Niệm Nguyệt giật mình nghĩ.

Nhưng mà lễ trưởng thành của bản thân, đúng là rất đáng để vui mừng.

Rất nhanh Chung Niệm Nguyệt vứt hết tất cả mọi thứ ra sau đầu, hôm nay nàng phải vô cùng cẩn thận vì Vạn thị đã vì ngày này mà chuẩn bị từ rất lâu rồi.

Bởi vì không biết khi nào Chung Niệm Nguyệt mới trở về, nên thiệp mời của lễ cập kê Vạn thị vẫn chưa cho người đi phát.

Tuy là hôm nay có hơi vội vàng, nhưng Vạn thị vẫn kêu hạ nhân trong phủ cầm theo thiếp mời đi khắp nơi xung quanh mà phát cho các phủ.

Tới hay không là việc của bọn họ.

Phát hay không là việc của Chung gia.

Lúc này các phủ vẫn đang âm thầm nghị luận.

“Nghe nói hôm qua, đột nhiên bệ hạ xuất cung, một đường chạy như bay tới phủ Đại hoàng tử?”

“Sau khi Thái Tử biết tin này, có tức tới mức không ngủ được không nhỉ? Hắn vất vả cần cù giám quốc mấy ngày qua, còn chưa khen hắn được nửa câu thì đột nhiên lại nhìn thấy bệ hạ vô cùng quan tâm tới Đại hoàng tử.”

“Còn hơn vậy nữa. Có hơn hàng trăm bá tánh nhìn thấy…khi bệ hạ cưỡi ngựa hồi cung, trong ngực còn ôm thêm một người nữa, chỉ là ôm người nào, dáng vẻ ra sao thì không ai biết rõ. Đương nhiên những cái bá tánh đó sao dám ngẩng đầu lên nhìn thẳng quý nhân được chứ.”

“Đương nhiên là nữ tử, nếu không sao lại được bệ hạ ôm trong ngực được?”

Ai cũng không nghĩ tới người được bệ hạ ôm lại chính là Chung Niệm Nguyệt.

Giống như khi nghe tin Chung Niệm Nguyệt mất tích, người trong kinh thành đều cho rằng Chung Niệm Nguyệt bị mất tích khi đi theo huynh trưởng của nàng.

Sở dĩ bệ hạ hạ lệnh đi tìm là vì cho Chung gia thể diện, cũng giống như là cho Vạn lão tướng quân đã qua đời chút mặt mũi…Chung Niệm Nguyệt kiêu căng như vậy, lại còn ăn chơi trác táng, huống chi nàng và Tam hoàng tử lại rất ghét nhau, hơn nữa nàng còn là biểu muội của Thái Tử, tương lai cũng sẽ thành thân với hắn, sao lại có liên quan đến bệ hạ được chứ?

Hôm nay đúng là vừa khéo lại đúng ngày nghỉ của bọn họ, không có đại triều cũng không có tiểu triều.

Còn chưa đợi bọn họ có sắp xếp khác thì hạ nhân của Chung gia đã đưa thiếp mời tới.

“Không phải Chung Niệm Nguyệt đã bị bắt cóc rồi sao? Sao lại còn tổ chức tiệc? Chẳng lẽ tìm được rồi sao?”

“Nếu đã tìm thấy, sao lại không khua chiêng gõ trống mở tiệc chúc mừng chứ? Vạn thị cũng thật là đáng thương, chỉ sợ là vẫn không chịu thừa nhận nữ nhi đã bị mất tích.”

“Vậy đi hay không?”

“Ngươi cho người đi hỏi thử xem, hôm nay Thái Tử có đi không?”

“Được…”

Hạ nhân nghe thấy lời này liền đi ra ngoài tìm hiểu, còn đi tới các phủ khác hỏi thử.

Khi tới giờ Mùi, ngoài cửa Chung gia đã bắt đầu náo nhiệt hơn, có vài người yên lặng trở về.

“Đến sớm nhất là xe ngựa của Xa Xương Vương, thứ hai là…đúng là kỳ lạ, đó là xe ngựa của Tam hoàng tử, còn có Tần phủ, Phương phủ, Vạn phủ…”

“Thái Tử thì sao?”

“Thái Tử còn có sự vụ phải xử lý, hiện tại vẫn chưa thấy động tĩnh gì.”

“Vậy chờ thêm một chút nữa…”

Vào lúc này, ngay cả Đại hoàng tử cũng đến, còn có cả nhà mẹ của Thái Hậu La gia nhiều năm không xuất hiện, tiếp theo là Trưởng công chúa và Tuyên Bình Hầu,…Vương công quý tộc, đại thần có thực quyền, trong khoảng thời gian ngắn đã tới không ít.

Lúc này những kẻ đang ngồi nghị luận đó, sao còn có thể ngồi im được nữa?

Bọn họ thắc mắc: “Tuy là Huệ phi là tỷ muội với Vạn thị, nhưng cũng không phải là thân sinh. Mà Vạn lão tướng quân đã chết, Chung lão thái gia cũng đã cáo ốm nhiều năm,…Dù thanh danh của bọn họ tốt, là một đại gia tộc nhưng cũng không thể có ảnh hưởng lớn tới mức này. Cho dù là những đại gia tộc khác cũng không mời được nhiều khách quý như vậy!”

Trong lúc bọn họ thắc mắc thì khách đến Chung gia lại càng nhiều hơn.

Hạ nhân chạy vội vào cửa mà té ngã nhào, trong miệng kêu to: “Lão gia! Lão gia! Bệ, bệ hạ…bệ hạ đến Chung phủ rồi!”

Còn chờ Thái Tử làm khỉ gì?

Người tôn quý nhất Đại Tấn đã đứng trước cửa Chung gia rồi.

Bọn họ nheo mắt lại, không dám chậm trễ nữa, chỉ hận không thể bay tới liền ngay lập tức.

Tiêu rồi, đến còn trễ hơn cả Tấn Sóc Đế, vậy chẳng phải là đang tự cho là bản thân còn tôn quý hơn cả bệ hạ sao?

Lúc này ở bên trong Chung phủ.

Chung Niệm Nguyệt vẫn chưa xuất hiện mà phía trước đã rất náo nhiệt.

Trưởng công chúa quỳ gối trước mặt Tấn Sóc Đế, cắn môi nói: “Bệ hạ kêu ta làm tư giả cho Chung tiểu thư, thì có chút…có chút…”

Có chút hạ thấp thể diện của bà ta!

Trưởng công chúa tự tiến cử nói: “Ta có thể làm chính tân cho Chung tiểu thư.”

Tấn Sóc Đế: “Không cần, đã có người khác.”

Người mà Vạn thị mời làm chính tân là cô nãi nãi của Cố gia đức cao vọng trọng, là người đã từng được tiên đế khen ‘trinh đức hiền thục’. Tư giả chính là vú già của bà ấy.

Sao bà có thể biết được, Tấn Sóc Đế lại kêu Trưởng công chúa tới cầm trâm chứ.

Vạn thị đi ra phía cửa sau, chào hỏi một vài người.

Người này là đại nha hoàn bên cạnh Cố gia cô nãi nãi, nhìn Vạn thị khom lưng cung kính hành lễ, xấu hổ mở miệng nói: “Mấy ngày qua thân mình cô nãi nãi không được thoải mái cho lắm, sợ là sẽ không tới kịp.”

Vạn thị biết bọn họ còn cho rằng Niệm Niệm vẫn chưa trở về, đương nhiên không muốn tốn công tới đây một chuyến.

Bà liền nói: “Hiện tại nữ nhi của ta vẫn còn đang chờ ở phòng trong.”

Nha hoàn kia liền thay đổi sắc mặt, giống như nghe thấy một câu chuyện kinh dị nào đó, cho rằng Vạn thị đã bị rối loạn tâm thần, lùi về phía sau một bước.

Ngay lập tức Vạn thị vô cùng tức giận.

Nếu nữ nhi của ta không trở về thật, thì các ngươi cũng nên tôn trọng người khác một chút! Lễ cập kê này đã chuẩn bị từ sớm, nếu ngay từ đầu không muốn nhận thì tại sao lại không từ chối!

Vạn thị vô cùng tức giận, quay đầu kêu hạ nhân tới mời Xa Xương Vương Phi làm chính tân.

Thân phận Xa Xương Vương Phi vô cùng tôn quý, nhưng Niệm Niệm và Cẩm Sơn Hầu lại là bằng hữu của nhau, bà nuốt không trôi cơn giận này nên tự làm chủ cho người mời bà ấy.

Bệ hạ đã nói sẽ tổ chức cho Niệm Niệm một lễ cập kê long trọng…nhưng thời gian ngắn như vậy, đúng là khó tìm được người.

Trong lúc Vạn thị nghĩ ngợi lung tung, thì nghe thấy hạ nhân nói: “Phu nhân, bệ hạ tới rồi! Bệ hạ đang chờ ở bên ngoài…còn có cả Trưởng công chúa…”

Vạn thị không nhịn được nói thầm: “Ta vẫn chưa đưa thiếp mời cho phủ Trưởng công chúa mà.”



Sau khi Chung Niệm Nguyệt dùng xong bữa sáng, thì cảm thấy có hơi buồn ngủ.

Nàng chống cằm ngủ một chút thì bị Tiền ma ma đánh thức, mơ mơ màng màng nghe thấy ma ma nói: “Có người trong cung…tìm tiểu thư…”

Ngay sau đó cánh cửa được mở ra.

Mạnh công công bước vào.

Ông nhìn Chung Niệm Nguyệt vén áo hành lễ: “Chúc mừng tiểu thư.” Ông nhìn thấy nét mặt Chung Niệm Nguyệt vẫn còn buồn ngủ, cười nói: “Bệ hạ nhìn thấy tiểu thư như vậy, sợ là ngài ấy rất đau lòng…”

Lời nói của Mạnh công công không che giấu chút nào, khiến cho Tiền ma ma kinh ngạc quay đầu lại nhìn.

Mạnh công công lại nói: “Bệ hạ nói, trong phủ tiểu thư có chút nhỏ.”

Chung Niệm Nguyệt:?

Sao? Muốn tặng hoàng cung kia cho ta luôn à?

- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.