Chung Niệm Nguyệt vô thức mà làm rớt ngọc bội bên hông Tấn Sóc Đế.
Tấn Sóc Đế nhanh chóng đỡ lấy eo Chung Niệm Nguyệt, sau khi nàng đứng vững thì mới chậm rãi buông tay ra.
Xoay người lại nhặt món đồ rơi trên mặt đất.
Chung Niệm Nguyệt vội vàng hỏi: “Bị vỡ rồi sao?”
“Không sao.” Tấn Sóc Đế đứng thẳng eo, đặt món đồ kia trong lòng bàn tay.
Chung Niệm Nguyệt: “Ta xem thử.”
Nàng đưa tay tới kéo các ngón tay của Tấn Sóc Đế mở ra, nhìn thấy miếng ngọc bội đặt trong lòng bàn tay hắn.
Vẫn là miếng ngọc mà nàng đã khắc lúc trước.
Khi đó quan hệ của hai người hoàn toàn khác với hiện tại.
Nên nàng chỉ tùy ý khắc vài chữ lung tung.
Hiện tại…hiện tại nghĩ lại, Chung Niệm Nguyệt không nhịn được mà cảm thấy có chút xấu hổ.
“Ta thấy miếng ngọc này, có quá nhiều vết xước, có chút không tốt. Không thì hôm khác ta đổi một miếng ngọc tốt hơn cho bệ hạ?” Chung Niệm Nguyệt nhỏ giọng nói.
May là ánh sáng trong phòng vô cùng tối, nên cũng đã che đi hai gò má đang đỏ ửng của nàng.
Tấn Sóc Đế cười khẽ một tiếng, dường như tâm tình của hắn đang rất tốt, hắn nói: “Không cần đâu Niệm Niệm.”
Chung Niệm Nguyệt còn đang tính hỏi vì sao.
Thì quan tài phía sau lại vang lên tiếng ‘bụp bụp bụp’, tiếng sau so với tiếng trước còn to hơn.
Tấn Sóc Đế vẫn còn đang nở nụ cười: “Xác chết vùng dậy?”
Hắn nói: “Tuyên Bình Hầu vẫn nên mời thêm vài đạo sĩ tới làm phép mới phải.”
Tấn Sóc Đế đã không nhắc tới thì thôi.
Vừa nhắc tới, Tướng công tử lại nhớ lại, nếu không phải do thủ hạ của Đại hoàng tử mang người tới đốt miếu thì sao có thể mang Chung Niệm Nguyệt khỏi tay hắn ta được?
Tướng công tử tức giận đạp thêm hai cái nữa.
Chung Niệm Nguyệt không nhịn được bật cười.
Nàng lười biếng nói: “Tuyên Bình thế tử chết cũng không được an ổn, có thể thấy được bệ hạ nên phạt Chu gia thật nặng.”
Lúc này cửa bị gõ một vài tiếng.
Giọng nói của Tuyên Bình Hầu vang lên, cẩn thận nói: “Bệ hạ? Bệ hạ ở bên trong sao? Thần…thần lo lắng cho an nguy của bệ hạ, không thì thần vào trong được không?”
Lúc này Tuyên Bình Hầu cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Ông ta sợ Tấn Sóc Đế vào trong thì sẽ nghe được nhi tử và Chung tiểu thư nói chuyện. Có khi hôm nay nhi tử của ông ta sẽ nằm trong quan tài thật đấy.
Lúc này Tấn Sóc Đế mới chậm rãi thu lại ý cười, hắn gõ nhẹ hai cái lên nắp quan tài: “Kỳ Tương, trẫm chỉ c4n sai người lại đây đóng thêm mười cây đinh trên nắp quan tài. Thì bây giờ trên đời này sẽ không còn Tướng công tử nữa.”
Giọng nói của hắn chậm rãi, giống như vừa nói chuyện vừa uống trà chiều.
Nhưng giọng điệu như vậy lại khiến cho người ta cảm thấy rét run.
Chung Niệm Nguyệt không nhịn được quay đầu lại nhìn hắn.
Nàng cũng không cảm thấy kinh ngạc vì Tấn Sóc Đế biết rõ chuyện gì đang xảy ra.
Tướng công tử có thể lừa gạt tất cả mọi người nhưng muốn lừa được Tấn Sóc Đế đúng là có chút khó khăn.
Trong quan tài không có chút tiếng động gì.
Chung Niệm Nguyệt còn cho rằng Tướng công tử muốn dùng sự yên lặng để đánh cược cho mạng sống thì lúc này quan tài lại vang lên tiếng nói.
“Nếu ngươi giết ta, thì Chung tiểu thư sẽ làm sao?” Giọng nói Tướng công tử yếu ớt vang lên.
Tấn Sóc Đế không trả lời.
Chung Niệm Nguyệt cũng không xen vào.
Nàng vẫn không biết được giữa Tấn Sóc Đế và Tướng công tử có thù hận gì.
Một lần nữa trong phòng yên tĩnh trở lại.
Người đứng bên ngoài phòng, mồ hôi chảy ròng ròng.
Người trong quan tài, cũng ở trong không gian nhỏ hẹp tối tăm, chậm rãi đổ mồ hôi. Tướng công tử siết chặt ngón tay. Hắn ta phát hiện, hắn ta không hiểu hoàn toàn được Tấn Sóc Đế.
Từ đầu tới cuối, hắn ta vẫn rất sợ hãi nam nhân này.
Lúc này Vạn thị đi tới phía sau Tuyên Bình Hầu, bà thắc mắc hỏi: “Không phải nữ nhi của ta mới vừa đi vào sao?”
Tuyên Bình Hầu gật đầu, ngay lập tức cái khó ló cái khôn, vội vàng gõ cửa nói: “Bệ hạ, Chung phu nhân còn đang ở cửa chờ tiểu thư. Có phải tiểu thư ở trong đó không ạ?”
Lúc này Tấn Sóc Đế mới vươn tay tới, ôm lấy Chung Niệm Nguyệt đặt nàng sang một bên.
Sau đó hắn rũ mắt, đẩy nắp quan tài ra.
Người nằm bên trong mặc xiêm y màu trắng, đột nhiên ngồi thẳng dậy, rút chủy thủ từ dưới chân lên.
Chủy thủ đâm về phía Tấn Sóc Đế.
Bề mặt con dao sáng rực lên.
Chung Niệm Nguyệt nheo mắt lại.
Trong chớp mắt, nàng không chút nghĩ ngợi mà vươn tay ra, muốn kéo Tấn Sóc Đế về phía mình.
Nhưng còn chưa đợi nàng ra tay thì Tấn Sóc Đế đã hành động trước.
Nét mặt hắn không thay đổi mà chế trụ tay Tướng công tử, đập mạnh về phía quan tài, chỉ nghe thấy tiếng ‘rắc’ một cái, cánh tay Tướng công tử đã bị gãy, sau đó chủy thủ đã nằm trong tay Tấn Sóc Đế.
Đương nhiên Tướng công tử so với Chu công tử có cốt khí hơn nhiều, cổ họng hắn ta không hề phát ra chút âm thanh nào.
Ngược lại, trong bóng tối, ánh mắt của hắn ta còn sáng hơn.
“Đây là điều người phải chịu vì dám chỉ huy bắt cóc Niệm Niệm, khiến nàng hoảng sợ.” Tấn Sóc Đế nói.
Tướng công tử vừa cảm thấy đau vừa cảm thấy buồn cười,
Chung Niệm Nguyệt hoảng sợ ở chỗ nào vậy?
Lúc đó nàng còn vô cùng thoải mái mà sai sử bọn hắn đấy.
Tấn Sóc Đế đối xử với nàng thực sự là đặt ở đầu quả tim, người khác muốn chạm vào một chút cũng không được.
Hắn ta đã biết.
Tương lai sẽ còn nhiều người biết hơn…
Tướng công tử cảm thấy sau lưng có chút lành lạnh.
Hắn ta cứng đờ mà dựa vào quan tài, động cũng không dám động.
Mũi dao chủy thủ cách một lớp xiêm y, chạm sát vào eo hắn ta.
Hắn ta không biết Tấn Sóc Đế có biết sử dụng dao hay không.
Nhưng có lẽ là biết.
Cổ tay vừa động, vô cùng lưu loát mà đâm vào eo hắn ta…
“Bệ hạ.” Chung Niệm Nguyệt gọi nhẹ một tiếng.
Ánh mắt Tấn Sóc Đế rời khỏi người Tướng công tử, dừng trên người Chung Niệm Nguyệt.
Sau đó hắn mới chậm rãi dừng tay, nhàn nhạt nói: “Ngươi làm một tuồng kịch lớn như vậy, đúng là đã trả lại trong sạch cho Niệm Niệm. Qua bảy ngày sau, Tuyên Bình thế tử sẽ đưa quan tài của ngươi rã khỏi kinh thành, trẫm sẽ không ngăn lại. Nhưng nếu có ngày gặp lại trẫm sẽ giết ngươi.”
Hắn vẫn luyến tiếc không muốn cho Chung Niệm Nguyệt nhìn thấy máu.
Tướng công tử mím môi.
Hắn ta nên nói gì bây giờ?
Bệ hạ rộng lượng?
Vì Chung tiểu thư mà cho hắn ta một con ngựa…
Tuy là sau khi đi vào Chu phủ, hắn ta đã biết bản thân có thể nhờ mặt mũi của Chung Niệm Nguyệt mà giữ được một mạng.
Nhưng khi thực sự có kết quả, Tướng công tử lại không cảm thấy cao hứng chút nào.
Từ khi hắn ta được sinh ra, hắn ta chưa từng được quang minh chính đại mà sống tốt, cho nên muốn tồn tại chỉ có thể dùng thủ đoạn như vậy…Chung Niệm Nguyệt cho hắn ta một chút cảm động thì cũng đúng.
Nếu lấy hắn ta so sánh với Tấn Sóc Đế, hẳn là một chút cũng không bằng.
Lúc này ở bên ngoài phòng, ngay cả Vạn thị cũng cảm thấy nôn nóng.
Tuy rằng đã biết được tâm tư của bệ hạ, nhưng hôm nay bệ hạ lại ở chung một phòng với Niệm Niệm, rất lâu vẫn chưa thấy ra ngoài, hỏi thì lại không thấy ai trả lời…không biết là đang làm gì bên trong?
Ngay lập tức trong đầu Vạn thị hiện lên rất nhiều hậu quả đáng sợ.
Không thì bà lớn mật xông cửa vào?
Không không.
Bà phải giữ thể diện cho nữ nhi…
Phía bên trong, Tấn Sóc Đế cắm chủy thủ lên nắp quan tài, có thể nhìn thấy được hắn đã dùng sức rất lớn. Hắn không quan tâm nói: “Không thuộc về ngươi thì ngươi không đi lấy.”
Tướng công tử: “Năm xưa, bệ hạ cũng nói những lời này với phụ thân của ta sao?”
Tấn Sóc Đế: “Không. Là ông ta nói với trẫm.”
Lời này vừa nói xong, Chung Niệm Nguyệt không nhịn được mà quay đầu nhìn hắn.
Nàng chỉ biết hiện tại Tấn Sóc Đế có dáng vẻ như thế nào, mà trong sách cũng chưa từng miêu tả về Tấn Sóc Đế, chỉ viết mọi người sợ hãi hắn như thế nào, hắn vì Thái Tử mà đã khiến cho Đại Tấn thịnh thế tới mức nào.
Nàng không biết gì về quá khứ của hắn…
Khóe miệng Tướng công tử hơi cong lên, cười nhẹ nói: “Vậy sao bệ hạ còn nói những lời này với ta? Bệ hạ có thể đoạt được thứ không thuộc về mình, ta thì không thể sao?”
Tấn Sóc Đế: “Ngươi phế vật, ngươi không thể.”
Tướng công tử: “…”
Tấn Sóc Đế nói xong, ngay lập tức đậy nắp quan tài lại.
Tướng công tử chỉ có thể theo thế nằm xuống.
Nếu không eo hắn ta sẽ bị nắp quan tài cắt ngang mất.
Những suy nghĩ mấy năm qua khiến hắn ta bối rối, chỉ vào sáng nay đã biến mất hoàn toàn.
Hắn ta đã biết vì sao cha ruột lại thua dưới tay Tấn Sóc Đế.
Đột nhiên lúc này cánh cửa được mở ra.
Ánh sáng ở bên ngoài chiếu vào.
Chung Niệm Nguyệt bất giác mím môi, không biết lúc nãy hôn có bị lưu lại dấu vết không…
Tuyên Bình Hầu và Vạn thị liền bước vào.
Vạn thị ngẩng người, rất nhanh đã định thần trở lại. Chắc là do bà suy nghĩ nhiều.
Bệ hạ là chính nhân quân tử.
Nhưng nếu bà biết, lúc nãy Tấn Sóc Đế còn hôn Chung Niệm Nguyệt ở trước quan tài, Tướng công tử nằm bên trong tức giận muốn phát điên thì bà sẽ không nghĩ như vậy nữa.
Tuyên Bình Hầu quỳ xuống đất.
“Bệ, bệ hạ, thần vô tình quấy rầy, chỉ là…”
“Đứng lên đi.”
Tuyên Bình Hầu lau mắt, vội vàng đứng lên: “Đa tạ bệ hạ, đa tạ bệ hạ.”
Nhìn cho kỹ thì giống như là dáng vẻ của chó săn ân cần, làm gì còn dáng vẻ của hầu gia nữa?
“Trẫm và Niệm Niệm đã dâng hương cho thế tử, hầu gia hãy nén bi thương.” Tấn Sóc Đế nói xong, liền mang theo Chung Niệm Nguyệt ra ngoài.
Tuyên Bình Hầu khom lưng, đầu cúi thấp xuống đất: “Không dám không dám. Sao nhi tử của ta dám nhận ân sủng này của bệ hạ…”
Ông ta nghe thấy tiếng bước chân đã đi xa, mới đứng thẳng lưng dậy.
Quay đầu lại nhìn.
Trên nắp quan tài có một chủy thủ đang cắm trên đó.
Ông ta liền sợ tới mức toàn thân run rẩy.
Đây là ‘hương’ mà bệ hạ thắp sao?
“Chung phu nhân.” Sau khi ra ngoài, Tấn Sóc Đế nhìn về phía Vạn thị chắp tay, giống như đang hành lễ.
Vạn thị có chút thụ sủng nhược kinh, vội vàng nói: “Thần phụ không dám nhận lễ của bệ hạ.”
Tấn Sóc Đế nói: “Hôm nay chỉ là mặc thường phục ra ngoài, phu nhân không cần coi trẫm là hoàng đế.”
Vạn thị nghĩ thầm, mới vừa nãy Tuyên Bình Hầu hận không thể quỳ xuống dập đầu, sao bệ hạ cũng không nói như vậy đi…
Trong lòng bả hiểu rõ, vì sao Tấn Sóc Đế lại làm như vậy.
Bà không nhịn được nhìn về phía nữ nhì.
Lúc này Chung Niệm Nguyệt cũng đang nhìn Tấn Sóc Đế. Hay thật.
Nhờ cái này.
Mà đã có thể dụ được nương của nàng!
Chung Niệm Nguyệt chép chép miệng, cảm thán trong lòng.
Vạn thị nhìn thấy vậy, vẻ mặt liền thả lỏng.
Bởi vì chỉ tới đây để dâng hương nên Vạn thị cũng không ở lại lâu.
Tấn Sóc Đế tự mình đưa hai người ra ngoài.
Có không ít người âm thầm nhìn theo bóng lưng của bệ hạ, nhưng cũng không dám nhìn nữa, không biết trong đầu đã suy nghĩ bao nhiêu thứ.
Sau khi Vạn thị trở về phủ.
Bà vừa nhắc tới đương kim bệ hạ, là cười đến không khép miệng lại được, theo trực giác thì vị có quyền lực vô hạn này, dung mạo tuấn mỹ, lại là một người giỏi văn giỏi võ, chính là ứng cử viên tốt nhất cho nữ nhi.
Không hổ là bệ hạ.
Chung Niệm Nguyệt nghĩ thầm.
Hiện tại nàng không còn chút nghi ngờ nào nữa, trên đời này không có chuyện gì là Tấn Sóc Đế không làm được.
Sau ngày thứ bảy dâng hương cho Tuyên Bình thế tử.
Từ đó Chu gia biến mất ở kinh thành.
Những mưu kế của Chu phu nhân, những lời nói không biết lựa của Chu tiểu thư đều bị tính trên đầu Chu lão gia.
Vô số đại thần dâng tấu chương, mắng ông ta lạm quyền, ăn hối lộ, dung túng cho thê nữ, nói chuyện không biết suy nghĩ, tùy ý đánh chết hạ nhân, lại còn bức tử thế tử.
Để cho thê tử và con cái càn rỡ như vậy, có thể thấy được kẻ Chu Sĩ này, ngày thường cuồng vọng tới mức nào.
Sau khi trượng phu của bà ta bị mất chức quan, sau đó đã tự sát ở trong ngục vì hổ thẹn.
Đến cùng là tự sát vì hổ thẹn hay còn ẩn ý gì khác thì cũng không có ai quan tâm.
Lúc sau Chu công tử bị tước danh vị, sung quân đến Lĩnh Nam.
Chu phu nhân và Chu tiểu thư bị biếm xuống làm dân thường, nhưng lại không đưa hai người tới nơi khác.
Còn không bằng đi sung quân còn hơn.
Ngày thứ hai sau khi bố cáo được dán lên, những người còn lại của Chu gia đã tới mang theo hai mẹ con đưa đi nhận phạt của gia tộc.
Kết cục của Chu gia, không lâu sau đã được truyền khắp kinh thành.
Cao Thục Nhi nghe thấy liền há mồm trợn mắt.
Hai ngày qua nàng ta giả bệnh để tránh mẫu thân chọn hôn sự, ai biết được lại xảy ra chuyện như vậy.
Ngay hôm đó có người đưa thiếp, mời Chung Niệm Nguyệt tới chơi.
Lần này thực sự là cầu xin nàng tha thứ.
Thì ra ở bữa tiệc Chu gia ngày hôm đó, những gia tộc của các tiểu thư từng lên tiếng nói xấu Chung Niệm Nguyệt, đều chuẩn bị lễ vật đưa tới cho nàng.
Sau khi Chung Niệm Nguyệt tới dự tiệc.
Khi nữ nhi trong nhà xin lỗi, lại còn lộ ra vẻ mặt không cam lòng, đương gia chủ mẫu liền không cho nàng ta chút thể diện, tát ngay tại chỗ.
Cứ như vậy. Những người đó đều biết điều hơn không ít.
Chung Niệm nguyệt không có gì để nói.
Tại sao những kẻ này phải nhìn thấy cảnh giết gà dọa khỉ thì mới thông minh hơn một chút vậy?
Lạc Nương nhìn thấy vậy, không nhịn được cau mày nói: “Những người này tuy có sợ có kính trọng, nhưng chỉ sợ thanh danh của tiểu thư ở kinh thành sẽ không được tốt…”
Chung Niệm Nguyệt bật cười nói: “Thì sao chứ? Ai cần thanh danh tốt chứ? Hiện tại có khi, các nàng phải tìm được một chỗ an toàn rồi mới dám ngồi nghị luận…”
Khi Cao Thục Nhi tới bữa tiệc, đột nhiên nhìn thấy lúm đồng tiền của Chung Niệm Nguyệt liền sợ tới mức run cầm cập.
Nàng ta nghĩ thầm, về sau phải thuận theo nàng mới được.
Nếu không, còn chưa đợi nàng ta gả cho Thái Tử thì đã chết trước.
Chung Niệm Nguyệt được tất cả những người ở đây coi thành chúng tinh phủng nguyệt.
Bọn họ hết người này đến người khác, thay phiên nhau mà nói những lời tốt đẹp với nàng, khi nàng nghe tới mệt mỏi thì rời đi, không ai dám ngăn cản, chỉ có thể tiễn nàng ra ngoài.
Chung Niệm Nguyệt không nhịn được mà than nhẹ trong lòng.
Đáng giận.
Làm việc xấu thật đã quá đi.
Lúc này ở một phía khác.
Sắc mặt Tấn Sóc Đế không thay đổi mà nhìn về đống tấu chương trước mặt, sau đó ánh mắt dừng lại một cái trong số đó.
Mỗi năm đều sẽ có vài cái như vậy được dâng lên cho Tấn Sóc Đế, ý là muốn bệ hạ tuyển tú, để hậu cung được sung túc. Tấn Sóc Đế không thèm quan tâm tới, mà đám thần tử cũng chỉ là mỗi năm đi lướt ngang qua một chút để làm tròn bổn phận của thần tử mà thôi, sau đó cũng không nhắc tới nữa.
Mà năm nay, đột nhiên lại có nhiều như vậy.
Mạnh công công nhìn đến líu lưỡi.
Hiện giờ đã có Chung tiểu thư, mấy năm trước đã không tuyển, năm nay chắc là có à?
Hoặc là..những đại thần này sẽ cho là đã có Chung tiểu thư, thì cũng sẽ có Đinh tiểu thư, Vương tiểu thư phải không?
Tấn Sóc Đế nhìn tới chữ ký ở cuối trang, nói: “Lệnh cho Nhiễm đại nhân tiến cung.”
Mạnh công công không hiểu chuyện gì đang xảy ra, đáp lời.
Nhiễm đại nhân nhận được lệnh, ngay cả cơm cũng không ăn, vội vàng tiến cung.
Sau khi tới Cần Chính Điện, Tấn Sóc Đế đặt ngự bút xuống, cầm lấy tấu chương duy nhất được để riêng sang một bên, ném xuống trước mặt Nhiễm đại nhân.
Nhiễm đại nhân quỳ trên mặt đất, khom lưng xuống nhặt lấy tấu chương.
Ông ấy mở ra nhìn xuống.
Đó là tấu chương mà ông ấy đã viết cho bệ hạ hy vọng ngài ấy tuyển tú…
Năm ngoái ông ấy cũng viết.
Chỉ là năm nay viết văn vẻ hơn tí thôi mà.
Nhiễm đại nhân không hiểu suy nghĩ của Tấn Sóc Đế, nhất thời cảm thấy sợ hãi, một lát sau, sau lưng ông ấy đã thấm đẫm mồ hôi.
Ông run giọng nói: “Thần, thần không có ý này…Chỉ là nếu bệ hạ muốn tuyển Chung tiểu thư…không bằng mượn cơ hội này tuyển nàng vào cung.”
Còn những cái khác ông ấy không dám nhắc tới.
Thậm chí ông ấy còn cảm thấy có chút hối hận vì sao lại viết cái này.
Tấn Sóc Đế nói: “Viết tấu chương hy vọng trẫm lập hậu.”
Hắn ngừng lại một chút, chỉ vào cây cột trong chính điện, nói: “Ngươi hẳn là biết Tuyên Bình thế tử vì để chứng minh trong sạch mà đập đầu chết, hôm nay ngươi cũng học hắn ta, làm một trung thần ngay thẳng. Nếu Đại Tấn không có hoàng hậu, thì ngươi tự đập đầu vô cột mà chết đi.”
Nhiễm đại nhân hoảng sợ nhìn vạt áo của Tấn Sóc Đế, lúc này ông ấy thực sự hối hận muốn chết.
Cuối cùng cũng chỉ có thể run rẩy đáp lời: “Vâng…vâng.”