Hoàng Hậu Của Trẫm

Chương 20



Lần trước nói đến, hai người Mạc, Hạ trốn dưới thác nước, sát thủ như mây (theo ta ý ở đây là chỉ sát thủ rất nhiều), hai người lần thứ hai thoát được.

“Vương gia, người đã đi rồi!”

“Nha~” Mạc Thiên Hàm khóe miệng hơi cong lên, “Vậy đã tra ra hắn ở đâu? Hôm qua là ai nhìn thấy hai người bọn chúng ở phía trước nơi này?”

“Bẩm Vương gia, là thuộc hạ thấy.” Một nam tử áo đen quỳ xuống, hắn cúi đầu trước mặt Mạc Thiên Hàm, hơi hơi bất an tiếp tục nói, “Hôm qua thuộc hạ đến nơi này tìm, không ngờ đánh bậy đánh bạ lại thấy được hoàng thượng! Hoàng thượng không biết là có chuyện gì, nhắm trong núi chạy vào, hoàn toàn là bất chấp, thuộc hạ vốn định đi theo phía sau hoàng thượng nhưng không ngờ chợt thấy một nữ nhân……”

“Nữ nhân?”

“Đúng vậy, thuộc hạ vì không muốn bứt dây động rừng liền trốn lên trên cây nên chưa bị nữ nhân kia nhìn thấy, thuộc hạ thấy nàng đi đến địa phượng hoàng thượng biến mất tìm kiếm liền lén lút đi theo phía sau. Nhưng…… Mới đến giữa sườn núi nữ nhân kia đã không thấy tăm hơi đâu nữa, mặc cho thuộc hạ tìm như thế nào cũng không tìm được hoàng thượng cùng nữ nhân kia…..”

“Vì thế, ngươi đêm qua đem cơ hội tốt nhất để giết hoàng huynh vứt đi rồi hả?”

“Vâng…… Xin Vương gia bớt giận!” Người áo đen sợ hãi nhìn khuôn mặt không hề bớt giận của Mạc Thiên Hàm, hắn cố gắng kiềm chế run rẩy ra sức dập đầu, ai mà không biết, Mạc Thiên Hàm là bạo quân.

Mạc Thiên Hàm hơi nhếch lên đôi môi hoàn mỹ của mình, khuôn mặt cùng Mạc Thiên Tiếu có năm phần tương tự lộ ra một nụ cười tàn nhẫn, tay phải hắn nâng kiếm, một chiêu đem đầu người mặc áo đen kia chém xuống, không ai dám hé một lời, sợ bản thân sẽ chọc giận vị quân vương này.

“Vương Gia! Nói vậy Hoàng thượng bọn họ mới vừa đi không xa!” Chẳng biết lúc nào, một hắc y nhân nào đó bước ra, bỗng nhiên vui vẻ nói, hắn vừa mới tìm đường, nhìn thấy bốn phía đều ẩm ướt, trên một vài cành cây còn mắc chút y phục bị kéo rách, Mạc Thiên Hàm nở nụ cười hung ác, hoàn toàn không biết người bản thân muốn giết nhất đang ở ngay trước mặt cách đó không xa, Mạc Thiên Hàm tuy là người tập võ nhưng cũng không như Mạc Thiên Tiếu tập võ từ nhỏ, do đó công lực so với Mạc Thiên Tiếu cũng không bằng.

Mạc Thiên Tiếu cùng Hạ Ly Lạc giờ khắc này chăm chú ngưng thở, không dám có bất kỳ một động tác gì, cái này cũng là do Mạc Thiên Tiếu chưa phát hiện ra duyên cớ của bọn họ, hắc y nhân võ công cao cường kia cứ như vậy lại bị Mạc Thiên Hàm khát máu tức giận giết chết tại chỗ, làm cho ai cũng không dám nhiều lời, còn có người phương nào sẽ đi chú ý hai người kia có phải thật hay không rời đi nơi này rồi?

“Còn không nhanh đuổi theo!” Mạc Thiên Hàm hơi hồ nghi nhìn một chút thác nước phía trước, bỏ qua suy đoán trong lòng liền theo ám vệ cùng rời khỏi nơi này.

Một lúc lâu sau, mãi cho đến lúc hai người không còn nghe thấy khí tức của người, Hạ Ly Lạc hơi dại ra, mang theo ngữ khí bất kahr tư nghị hỏi: “Thiên Khiếu! Ngươi là….. Ngươi là hoàng thượng!” Hạ Ly Lạc trợn mắt lên, bên mép vẫn còn tự lẩm bẩm nói: “Chẳng trách cha ta bỗng nhiên đồng ý ta đi với ngươi, Mạc chính là họ của hoàng thất….. Là ta ngu ngốc không biết…….”

“Ly Lạc!” Mạc Thiên Tiếu ôm chặt Hạ Ly Lạc đang thất thần, ghé vào lỗ tai y lẩm bẩm nói, “Lạc nhi…… Lạc nhi….. Lẽ nào cũng bởi vì ta là hoàng đế nên ngươi cũng không nguyện trở thành bằng hữu của ta?”

Hạ Ly Lạc phảng phất bị một tiếng này gọi tỉnh, y chỉ tức giận vì Mạc Thiên Tiếu không nói cho y thân phận thật của hắn, chẳng trách có nhiều ngươi muốn tính mạng của hắn như vậy, nguyên lai hắn là hoàng đế!

Này là vua của một nước, là minh quân được hàng ngàn hàng vạn lê dân bách tính kính yêu! Khó trách y vẫn cảm thấy hắn cũng với nhiều người khác không giống, thì ra là như vậy.

“Ngươi vì sao ngay từ đầu không nói cho ta!” Hạ Ly Lạc mang theo trách cứ nhìn Mạc Thiên Tiếu, lại thấy ánh mắt vô tội của đối phương, y đột nhiên cảm thấy chính mình cố tình gây sự, có lẽ Mạc Thiên Tiếu không phải có ý định giấu y.

“Ai….. Khi đó ta nghĩ, nếu ta nói ra, ngươi sẽ vì sợ mạo phạm ta mà không muốn cùng ta làm bằng hữu, vậy ta nên làm thế nào cho phải?” Mạc Thiên Tiếu hơi nhíu mày, “Lạc, chúng ta rời đi chỗ này trước rồi nói sau đi, một hồi nữa hai chúng ta lặng lẽ đến phòng Liễu cô nương nói nàng giúp chúng ta chuẩn bị vài thứ cần thiết rời đi, sau đó sẽ lên đường khởi hành.”

“Ân.” Ngoan ngoãn gật đầu, hai người lần thứ hai lẻn vào đáy nước, sau khi bơi lên bờ hai người lập tức phi thân rời đi, ngay sau khi hai người rời đi không lâu Mạc Thiên Hàm dẫn người quay trở về, nhìn thấy trên đất ướt át, Mạc Thiên Hàm hung hăng cắn răng, thân hình cao lớn khẽ run, hắn lại một lần nữa để Mạc Thiên Tiếu đào tẩu ngay trước mắt hắn.

Thực sự là không thể tha thứ! Mạc Thiên Tiếu, nếu không để cho ngươi chết không có chỗ chôn, ta quyết không bỏ qua! Mạc Thiên Hàm hai mắt đỏ ngầu, khóe miệng nhếch lên vẻ tươi cười, “Tra được cái gì?”

“Hoàng thượng khoảng thời gian này đều ở nơi này.” Người kia nhàn nhạt mở miệng, “Xem dấu vết vừa rồi, hoàng thượng bọn họ hẳn là quay trở về, nếu Vương gia đi ngay bây giờ có thể bắt được ngay tại trận.”

“Đi.” Khóe miệng ý cười dày đặc, Mạc Thiên Hàm chưa từng cảm thấy hưng phấn như thế, hắn vừa nãy rõ ràng thấy được vết chân hai người, chắc là hoàng huynh đã có người thích, nếu trước mắt hắn làm nhục người hắn thích, ha ha….. Không phải là một chuyện thú vị sao?

Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần là thứ hắn thích, hắn dùng mọi cách hết thảy đoạt lấy, bây giờ cũng không ngoại lệ, ngôi vị hoàng đế sớm muộn cũng là của hắn, Mạc Thiên Tiếu, sớm muộn cũng sẽ trở thành vong hồn dưới đao của hắn!

“Mạc Thiên Tiếu! Ngươi thật là làm cho ta thất vọng, ngươi nghĩ Hạ Ly Lạc là hạng người gì chứ? Há có thể bởi vì thân phận của ngươi mà không dám cùng ngươi trở thành bằng hữu! Tri kỷ khó cầu, ngươi dĩ nhiên lại đối xử với ta như vậy, uổng cho ta tín nhiệm ngươi như thế! Ngươi lại dám gạt ta!”

“Ly Lạc!” Mạc Thiên Tiếu bất đắc dĩ xoa xoa trán, hai người lúc này đang ở trong phòng của Liễu Ngôn, Liễu Ngôn đã đi giúp hai người bọn họ chuẩn bị y vật, Mạc Thiên Tiếu trừng mắt, Hạ Ly Lạc bĩu môi xoay đầu qua một bên, không thèm để ý đến hắn.

“Lạc……..” Khẩu khí lần này khá là bất đắc dĩ, Mạc Thiên Tiếu nhìn bộ dáng khó chịu của Hạ Ly Lạc, lập tức không biết như thế nào cho phải, chỉ biết chặt chẽ vòng quanh y, hắn nhẹ giọng nói, “Nghe ta nói….. ta rất tín nhiệm ngươi, chỉ là, ta không muốn liên lụy ngươi, thân phận này gông xiềng nhiều lắm….. Nếu là có thể, ta cũng muốn cùng ngươi giống như thế này, làm một người bình thường.”

“Có như vậy thì ngươi cũng không nên đối với ta như thế! Nếu là thật sự tin tưởng ta, sao lại che giấu thân phận của ngươi, hơn nữa, Hạ Ly Lạc ta đâu phải là cái loại người ham muốn danh lợi kia chứ? Càng không phải là loại tiểu nhân nịnh nọt, chỉ biết vâng vâng dạ dạ kia!”

“Ta biết, người phương nào mà không biết Hạ đại hiệp chính là ‘Ngọc Diện công tử’ hóa thân chính nghĩa vô cùng tiếng tăm trong chốn võ lâm, ta vô cùng biết rõ chứ, chỉ là…… Ta ngay từ đầu đã tin tưởng ngươi mà, vì thế nên ngay từ khi bắt đầu đã nói tên thật của mình cho ngươi, Mạc chính là họ của hoàng tộc, thế nhân này đều biết, là do ngươi quá mức sơ sẩy bất cẩn thôi.”

Lời nói nhỏ nhẹ khiến Hạ Ly Lạc mềm nhũn ra, y thả lỏng cơ thể mặc cho chính mình dựa vào cái ôm ấm áp của Mạc Thiên Tiếu, y khẽ thở dài một cái, “Mặc kệ thế nào đi chăng nữa ta cũng không nói lại ngươi!” (Ú: móa, há có bằng hữu nào mà hành động như hai cái đứa này =3=)

“………..” Nhìn thấy dáng vẻ ỷ lại này của Hạ Ly Lạc, Mạc Thiên Tiếu lập tức nở nụ cười, Ly Lạc cũng thật là đáng yêu, y đến cùng liệu có biết hay không bằng hữu mà y nói đến, lại luôn đối với y có chút tâm tư riêng? Có mục đích gì đó?

Vù vù….. “Nhanh! Ngoài thôn tựa hồ có người rồi!” Liễu Ngôn chưa dứt lời đã xong vào cửa, ngay lập tức nhìn thấy cảnh tượng phu phu hài hòa kia, nhưng trong lòng nàng biết đây không phải là thời điểm thưởng thức một màn phu phu ân ái, nàng một phát tách hai người ra, nhanh chóng đem y phục nữ nhân chùm trên đan y của Hạ Ly Lạc, nhanh chóng đem hai cái bánh bao lớn nhét vào ngực của Hạ Ly Lạc.

Hạ Ly Lạc sắc mặt ửng đỏ, cũng không nói gì, chỉ là khuôn mặt có chút lúng túng khi thấy Mạc Thiên Tiếu mỉm cười. Y nói, “Liễu cô nương, để Hạ mỗ tự làm đi.”

“Đừng dài dòng!” Liễu Ngôn vội vàng giúp Hạ Ly Lạc chuẩn bị, chợt thấy ánh mắt đầy ý cười của Mạc Thiên Tiếu, nàng quay sang trừng một cái, “Ngươi cũng là, nhanh thay y phục cho ta! Sau đó ta giúp các ngươi hóa tranh, nhanh lên!”

“Ân.” Mạc Thiên Tiếu không nói nữa, nghe lời thay xong y phục mà Liễu Ngôn chuẩn bị, ngồi xuống một bên, nhìn Liễu Ngôn tỉ mỉ giúp Hạ Ly Lạc hóa trang, Mạc Thiên Tiếu trong lòng sinh ra từng trận cảm kích, chỉ chốc lát, một tiểu mỹ nhân vô cùng trang nhã cứ như vậy xuất hiện trước mặt Mạc Thiên Tiếu. Hạ Ly Lạc trước mắt, sau khi được trang điểm đã không còn một chút cảm giác của nam tử.

Trên mặt y đường nét ôn hòa, đôi mắt phượng nhếch lên câu dẫn lòng người, môi anh đào điểm nhỏ, gò má phấn hồng, trong nháy mắt khiến Mạc Thiên Tiếu lạc mất hồn phách.

Không thể không nói, tay nghề hóa trang của Liễu Ngôn thật là xuất thần nhập hóa, giờ khắc này, hai người hoàn toàn biến thành một người khác, không cần dịch dung cũng có thể như vậy, đã như thế, cho dù Mạc Thiên Hàm có gặp hai người bọn họ cũng chưa chắc đã nhận ra, dù gì lúc bọn họ nhìn chính mình trong gương đồng, đều kinh ngạc hồi lâu. (Ú: chắc Liễu cô nương lúc chưa xuyên không là chuyên viên trang điểm chuyên nghiệp:v)

“Trưởng thôn tỷ tỷ! Chẳng biết vì sao ngoài thôn lại có nhiều quan binh đến nhiều như vậy!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.