Hoàng Hậu Của Trẫm

Chương 31



Nói đến lần trước, kế hoạch tỉ mỉ của Mạc tiểu công bị Hạ tiểu thụ biết được, sau đó bọn họ sẽ như thế nào đây?

“Hoàng thượng, mạt tướng khuyên ngài vẫn nên cân nhắc kĩ càng, hoàng thượng cho rằng, chỉ bằng mười mấy ám vệ thì có thể địch lại được mấy trăm tinh binh của mạt tướng sao?” Thanh âm không ấm không nóng của La Tố truyền vào trong tai Mạc Thiên Tiếu, hắn cười cười nhu hòa, đẩy cửa nhà lao đi ra.

“Ồ ~ Đại tướng quân sao biết trẫm chỉ có mười mấy ám vệ?”

La Tố thầm nghĩ không ổn, lẽ nào ngay từ đầu người trúng kế là bọn họ? Sau đó lại nghĩ kỹ, mấy tháng nay bọn họ tỉ mỉ thiết kế mỗi một bước đi, hoàng đế bị đuổi giết không biết sống chết, tên hoàng đế đóng thế thì ngày đêm sênh ca, thối nát cùng thịt rượu, làm sao biết được rằng chúng thần trong triều tâm cũng đã bắt đầu hướng về Ngũ vương gia.

Chẳng lẽ tất cả những thứ này đều là giả? La Tố rất nhanh lấy lại bình tĩnh, cho dù như vậy cũng không có gì phải lo lắng, hơn nửa binh quyền giang sơn đều đã nằm trong tay bọn họ, hắn hừ lạnh một tiếng, “Hoàng thượng thật biết nói đùa, dù cho hoàng thượng có thiên binh vạn mã đi chăng nữa thì như thế nào, mạt tướng chỉ cần ở đây giết chết hoàng thượng thì mọi chuyện liền xong xuôi!”

Thanh âm La Tố trở nên trầm thấp, “Dù cho có giết không được hoàng thượng cũng chẳng sao, chỉ bằng binh lực của vương gia bây giờ cũng đủ để cùng hoàng thượng đối kháng!”Nhìn thấy Mạc Thiên Tiếu nhàn nhã nhìn hắn, La Tố tâm trạng có chút bất an, hắn nhíu chặt hau hàng lông mày, bất mãn nhìn vị đế vương bộ dáng chật vật nhưng vẫn toát lên vẻ cao cao tại thượng kia.

Cái nụ cười do tình thế bắt buộc này thật sự là quá chói mắt. La Tố gần đây đã sớm phát hiện có điều không thích hợp, thân là một hoàng đế, dù cho có chật vật như thế nào, bất luận rơi vào tình cảnh khốn khó bao nhiêu sao có thể không có người giúp đỡ, huống chi một minh quân như Mạc Thiên Tiếu, sau đó càng nghĩ càng thấy không đúng, cho đến hôm nay, sau khi bàn giao vài việc cho thuộc hạ, lúc quay lại lại nhìn thấy mấy chục tinh binh thủ phục tại tầng gác giam giữ Mạc Thiên Tiếu toàn bộ đều ngã xuống đất. Hắn mới biết rằng việc này không phải chuyện nhỏ, sau khi phái người bẩm báo vương gia liền vội vã đưa tới mấy trăm đại quân mấy ngày nay mang theo bên người, vậy mà vương gia lúc này dĩ nhiên lại không có lý trí như vậy, không gặp bất luận người nào làm hắn chỉ biết tự mình ứng đối, nhìn người đế vương khí thế dọa người ở trước mắt, La Tố trong lòng mơ hồ bất an.

Bọn họ hiện tại đều đang ở Giang Nam, rời kinh ít nhất cũng nửa tháng, coi như cho dù bọn họ hiện tại gọi quân đội cũng không thể đến kịp, hắn rốt cuộc là đang bất an điều gì?

“Tướng quân, vương gia không cho bất luận người nào quấy rối, nếu dám quấy rầy liền……” Một tên thuộc hạ cúi người thấp giọng nói vào tai hắn.

La Tô thần sắc trong mắt dần dần tối sầm xuống, nhưng mà giờ khắc này không cho phép hắn suy nghĩ nhiều, hắn hơi nhướng mày, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Mạc Thiên Tiếu đối diện, người này tại sao một tia sợ hãi cũng không có, bỗng nhiên lại nhớ đến tình hình ngày ấy chạy đến trong rừng, hơn hai mươi tên sát thủ đều bị hai người bọn họ tiêu diệt toàn bộ…..

Nhưng, cứ coi như Mạc Thiên Tiếu có ba đầu sáu tay, với mấy trăm tinh binh ở nơi này, vô luận như thế nào cũng không thể chạy thoát!

Hắn hừ lạnh một tiếng, “Hoàng thượng đúng là rất nhàn nhã a!” Hai mắt ngập tràn lửa giận trừng trừng nhìn Mạc Thiên Tiếu, mười năm trước hắn mười lăm tuổi, khi đó mẫu thân hắn bệnh nặng, nếu không phải nhờ ngũ vương gia chỉ sợ từ lâu hắn đã chết đói ở đầu đường xó chợ, phần ân tình này, hắn thề sẽ lấy cả đời mình để trả lại, bất luận vương gia bảo hắn làm cái gì, hắn tuyệt đối sẽ không khước từ!

Tất cả mọi thứ hắn có hiện tại đều là vương gia cho hắn, điều hắn có thể làm cho vương gia cũng chỉ có thể là việc này…. Giúp vương gia cầm quyền! La Tố liếc nhìn người bên cạnh mình, bất kể là sống hay chết, hắn đều nhất định phải bảo vệ y.

“Ồ ~ Ánh mắt của tướng quân tại sao lại phức tạp như thế? Chẳng lẽ là sợ trẫm ư?” Mạc Thiên Tiếu thanh âm trầm thấp phát ra, thoáng nhìn thấy La Tố nhìn người bên cạnh mình, hắn trào phúng cười cợt, “Đại tướng quân a đại tướng quân, trẫm nói cho ngươi biết, nếu ngươi hiện tại đầu hàng, trẫm liền tha cho ngươi một mạng.”

La Tố cười gằn, “Trên chiến trường, không phải ngươi chết thì chính là ta chết, mạt tướng may mắn cùng đế vương của thiên hạ ta đấu một trận, chính là chết cũng đáng rồi!”

Mạc Thiên Tiếu lắc đầu, cười nói, “Tướng quân quá kích động rồi, một nhân tài như tướng quân đây, trăm năm khó gặp, tướng quân không bằng đầu quân dưới trướng trẫm, trẫm sẽ ban thưởng ngươi vạn lạng hoàng kim, ba ngàn giai nhân, cho ngươi đời đời kiếp kiếp là tướng quân của thiên hạ Mạc thị ta! Ngũ đệ cho dù có làm bá chủ của thiên hạ này cũng sẽ bởi vì không được dân tâm mà bại, tướng quân là người thông minh cỡ nào, lẽ nào không nhìn ra?”

“Hừ! Việc bất nhân bất nghĩa, mạt tướng chưa bao giờ làm!” (Ú: làm một người chủ, có một thuộc hạ thế này, thật tốt)

“Hay cho một câu bất nhân bất nghĩa! La Tố, trẫm nói cho ngươi biết, ngươi nếu giúp Ngũ đệ ngồi lên ngôi hoàng đế này, chỉ cần sau khi ngồi vững ở vị trí ấy, người đầu tiên y giết, chính là ngươi.” Mạc Thiên Tiếu lãnh khốc cười cợt, “La Tố thu thập binh quyền, ý đồ mưu phản, cũng may được Ngũ vương gia ngăn chặn, đáng tiếc hoàng thượng mệnh trời quá mỏng, chết dưới đao của La tướng quân, Ngũ vương gia phẫn nộ vạn ngàn, liền phái quân lính bắt giữ…..”

Mạc Thiên Tiếu nhìn thấy La Tố ngẩn người, hắn nhíu nhíu mày, “Tướng quân cảm thấy lí do này như thế nào?”

“Hoàng thượng không cần gây xích mích ly gián, mạt tướng chắc chắn sẽ không phản bội vương gia, hôm nay không phải người đi chính là ta chết! Mạt tướng tuyệt đối sẽ không nương tay, dù cho có đúng như những gì hoàng thượng nói, mạt tướng cũng chấp nhận!”

Mạc Thiên Tiếu tiếc hận lắc đầu, “Chà chà, ai cũng nói La đại tướng quân một lòng trung thành quả thực không sai, chỉ là lòng trung thành ngu ngốc này lại chính là điểm chí mạng của ngươi, La Tố, trẫm niệm tình ngươi là anh hùng, năng lực tài cán cũng không kém, vốn định thu người làm tướng quân của trẫm, đáng tiếc a đáng tiếc, tướng quân không biết lấy đó làm cảm kích.”

La Tố lông mày lạnh dựng đứng, “Hoàng thương không cần phí lời! Người đến! Đem tên hoàng đế giả có y đồ mưu phản này bắt lại cho ta!”

………..

La Tố đờ đẫn nhìn đám thuộc hạ đã theo mình không biết bao năm không chút động đậy, “Mệnh lệnh của bản tướng quân các ngươi đều nghe không hiểu à! Bắt lấy kẻ kia!” (Ú: chả biết vì sao ed chỗ này thấy không thích Mạc tiểu công tí nào, lại cảm thấy tội cho La Tố, với cả những bạn thuộc hạ kia, thân là hạ cấp chỉ biết gió chiều nào theo chiếu nấy thôi…..)

Một lúc lâu sau La Tố chợt thấy thân thể mềm nhũn, hắn lảo đảo vài bước, thần trí có chút hỗn loạn, tựa hồ là trúng phải mê dược gì đó. Không dám tin nhìn Mạc Thiên Tiếu, lại nghe Mạc Thiên Tiếu lạnh lùng nói một câu, “Bắt lấy.”

Trăm tên binh lính phía sau hắn lập tức tiến lên, đưa hai tay hắn trói ra đằng sau, La Tố cười khổ, chẳng trách hoàng thượng lại thong dong trấn định như vậy, chẳng trách hoàng thượng lại bày ra bộ dáng tình thế bắt buộc như vậy, hắn dĩ nhiên chưa bao giờ nghĩ tới những thuộc hạ thân vệ đi theo mình nhiều năm lại phản bội hắn lúc này!

“Vì sao! Các ngươi vì sao lại phản bội ta!” Hắn ngửa mặt lên trời kêu to, nước mắt từ khóe mắt không ngừng chảy xuống, có thân vệ khôn đành lòng, run run rẩy rẩy đứng dậy, “Tướng quân, hoàng thượng lấy tính mạng người thân của đám thuộc hạ uy hiếp, bọn thuộc hạ thật sự là…..” Người kia dừng một chút, “Hoàng thượng nói, nếu chúng ta đầu hàng, liền thả cho chúng ta gặp người thân, tuyệt không trách tội chúng ta, nếu không, thân nhi thê tử phụ mẫu trên dưới đều giết không tha, chúng ta cũng đành vậy…….”

La Tố tuyệt vọng nhắm mắt lại, “Chỉ sợ, những thứ hoàng thượng cho, còn nhiều hơn như thế…..”

“Đúng, trẫm đáp ứng để cho bọn họ đến những huyện thành nhỏ làm huyện lão gia. Trẫm tuyệt đối nói được là làm được, nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy, trẫm không phải là người như vương gia các ngươi. Tướng quân, trẫm niệm tình ngươi có công giết địch, trẫm hỏi lại ngươi một lần nữa, người có nguyện hàng không?”

“Hoàng thượng không cần phải nói nhiều lời như vậy, binh bất yếm trá (chiến tranh không ngại dối lừa), là mạt tướng sơ sót. Chỉ mong hoàng thượng để ta cùng thuộc hạ nói một câu.”

Mạc Thiên Tiếu nghe lời này, cười nói, “Còn muốn đem những binh phù kia cho vương gia sao?” Nhìn thấy La Tố trợn to mắt, hắn cười nói, “Ngươi cho rằng, trẫm thật sự có thời gian đi gặp thuộc hạ của ngươi sao? Những việc này đều là công lao của Lưu tướng quân không phải sao? Hắn chính là công thần của trẫm.”

“Tẩm nhi!” La Tố không dám tin kêu lên, đột nhiên từ trong miệng phun ra một ngụm máu, chỉ thấy một người vội vã nhào lên, “Hoàng thượng, điều kiện mạt tướng giúp hoàng thượng chính là thả đại tướng quân!”

Mạc Thiên Tiếu cười, “Điều ấy là tất nhiên, có điều trẫm vẫn hi vọng ngươi có thể khuyên hắn hàng phục trẫm, như vậy các ngươi đều có thể tiếp tục làm tướng quân.” Mạc Thiên Tiếu đối với ám vệ phất tay, “La tướng quân đây là làm sao vậy.”

“Bẩm hoàng thượng, tướng quân tựa hồ là trúng độc!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.