Hoàng Hậu Của Trẫm

Chương 34



Nói đến chuyện lần trước, Mạc tiểu công không thể chờ được nữa, bỏ lại giang sơn sau lưng, quyết tâm đuổi theo tiểu thụ của mình, Ngũ vương gia thì bị người nào đó gặm sạch sẽ từ trong ra ngoài, Hạ tiểu thụ tâm hoảng ý loạn chạy trốn, cuối cùng……..

Hạ Ly Lạc bất đắc dĩ nhìn người trước mắt mình, có trời mới biết Mạc Thiên Tiếu làm sao cho thể tìm được y, y đều đã ẩn thân đến thế rồi tại sao còn có thể tìm thấy được? Bị tìm thấy, cũng đã qua năm ngày, Mạc Thiên Tiếu ngày ngày đều theo phía sau y, như hình với bóng, lúc y ngủ trên cành cây Mạc Thiên Tiếu liền thủ ở dưới gốc cây, lúc y ngủ trên mái nhà, Mạc Thiên Tiếu liền ngồi thủ bên cạnh y.

“Hoàng thượng……” Hạ Ly Lạc cuối cùng cũng đầu hàng, y vô lực nhìn người trước mắt, “Thân là đế vương của thiên hạ này, ngươi không thể ích kỷ như vậy…. Ngươi nên vì thiên hạ mà nghĩ lại! Theo ta như vậy có gì tốt! Lại nói, ngươi không phải cần để ý đến giang sơn của mình sao! Sao lại nhàn nhã như vậy!”

“Hạ đại hiệp cứ nói đùa, trẫm đây là đang vi phục xuất tuần, thị sát dân tình, trẫm chỉ là vừa vặn cùng đường với Hạ đại hiệp thôi.”  Nhìn thấy sắc mặt Hạ Ly Lạc dần dần trở nên khó chịu, Mạc Thiên Tiếu cười, đi tới trước mặt Hạ Ly Lạc, một tay ôm chầm lấy eo của y, nhẹ giọng nói, “Hơn nữa, trẫm cũng đã bày ra tâm ý của mình, nếu Ly Lạc không cho trẫm cái đáp án chuẩn xác thì sao trẫm có thể cam tâm?”

“Ngươi!” Hạ Ly Lạc thời khắc này mới phát hiện, Mạc Thiên Tiếu căn bản cũng không phải cái gì mà chính nhân quân tử, hắn vốn là đăng đồ tử (kẻ dâm đãng) thì đúng hơn! Là kẻ vô lại, còn là bá chủ của thiên hạ này! Y ban đầu sao lại cảm thấy tên ngốc này là một người chính trực, thành thật đáng tin cậy vậy chứ? Mạnh mẽ muốn đẩy người kia, thế nhưng bàn tay to lớn kia y vận nội lực thế nào cũng đẩy không ra.

“Ly Lạc.” Mạc Thiên Tiếu ở bên tai Hạ Ly Lạc nhẹ nhàng kêu, mạnh mẽ giữ chặt lấy cơ thể muốn chạy trốn của ai kia, lực đạo mạnh tới nỗi khiến Hạ Ly Lạc không nhịn được đau đớn, y vừa định muốn biểu thị kháng nghị, liền nghe Mạc Thiên Tiếu thấp giọng nói một câu, “Nếu ngay cả người mình yêu cũng không giữ được, ta muốn giang sơn này còn có tác dụng gì.”

Cảm thấy cơ thể Hạ Ly Lạc run lên, Mạc Thiên Tiếu đem cằm vùi vào trong cổ y, hơi thở ấm áp khiến y có chút khó chịu, tai đỏ đến độ không thể đỏ thêm, Hạ Ly Lạc hồi hợp không thôi, y cảm thấy nhiệt độ đang tăng lên, trên mặt dần dần ửng hồng, cả khuôn mặt của y đều chôn trong lồng ngực người kia nên không nhìn thấy được vẻ mặt của hắn.

Trong rừng vô cùng yên tĩnh, chỉ còn nghe mỗi tiếng đập mạnh mẽ của trái tim của y cùng Mạc Thiên Tiếu, nhịp tim của Mạc Thiên Tiếu lại trầm ổn mạnh mẽ như vây. Bị hắn ôm vào trong lòng, lại có thể ấm áp đến như vậy, an tâm đến như vậy. Hạ Ly Lạc cảm thấy nhịp tim của mình càng lúc càng nhanh, bàn tay ôm lấy lưng y của Mạc Thiên Tiếu càng ngày càng nới lỏng, một bàn tay ấm áp quen thuộc phủ phục trên khuôn mặt y, y dần dần ngẩng đầu lên. Con ngươi đen láy sâu thẳm kia của Mạc Thiên Tiếu nhìn chăm chú lấy mình, y có thể thấy được bóng dáng của chính mình phản chiếu trong đôi mắt ấy, trong mắt của Mạc Thiên Tiếu, chỉ có một mình y, gương mặt đó không ngừng phóng to trước mắt, mãi đến tận khi bờ môi ám áp của hắn chạm vào môi của y.

Y không có từ chối…… Hạ Ly Lạc trong lòng nghĩ như vậy.

…………

Dọc theo đường đi hai người không nói gì, nơi này là một thị trấn của Giang Nam, ngày ấy Hạ Ly Lạc không có lựa chọn, cũng không biết tại sao mình lại chạy đến được thị trấn này, nhưng không ngờ ngày thứ ba bị Mạc Thiên Tiếu tìm thấy, năm ngày sau khi Mạc Thiên Tiếu không nói không rằng chỉ lặng lẽ đi theo y, y cuối cùng chịu không nổi liền đem hắn vào trong khu rừng này, muốn nói chuyện rõ ràng. Nhưng không ngờ sự tình lại phát triển theo hướng này, bản thân quả nhiên quá dễ mềm lòng, lại bị những lời nói ấy của hắn làm dao động, hắn thật sự vì mình mà không muốn giang sơn ư? Không……. Hắn đây là muốn cái gì? Vô luận như thế nào, chính mình cũng là nam nhân, sao có thể cùng một nam nhân khác ở cùng một chỗ.

Lại nghĩ đến những hành động trước kia của Mạc Thiên Tiếu… Căn bản cũng không phải ý này! Chẳng biết vì sao, trong lòng sinh ra một luồng bất mãn, Mạc Thiên Tiếu làm hoàng đế, tự nhiên không thể không có việc ôm ấp nữ nhân, chỉ cần vừa nghĩ đến mấy thể loại thân là đế vương như Mạc Thiên Tiếu, y liền bất mãn vạn phần.

Lạnh lùng bước nhanh lên trước, Hạ Ly Lạc lạnh lùng nói, “Ngươi thân là vua một nước, vẫn nên lấy quốc gia đại sự làm trọng, không nên ở chỗ này lãng phí thời gian với ta.”

Hai người lúc này đang ở trước cửa lầu Di Tình nằm trên đường lớn, một đám nam tử tướng mạo thượng thừa, dáng người xinh đẹp ùa ra, kéo lấy Mạc Thiên Tiếu. Hai người đều không khỏi cả kinh, Mạc Thiên Tiếu ngốc lăng cả nửa ngày trời cũng không biết đây là loại tình huống gì, hắn chưa từng tới nơi này bao giờ, trong lòng có chút nghi ngờ, sao chỉ kéo lấy ta? Vì sao Ly Lạc không có chuyện gì?

“Ôi ~ công tử, sao ngài lâu lắm rồi không ghé qua đây thế ~ ” Trong đó một nam tử mảnh mai nhu mị, vẻ mặt e thẹn không ngừng đối với Mạc Thiên Tiếu liếc mắt đưa tình, “Công tử ~ Ngữ nhi không biết đã chờ ngài bao lâu rồi, chúng ta còn tưởng rằng ngài đã queenc chúng ta ~”

“Đúng vậy đúng vậy, công tử ~ ngài sao lâu như thế không đến thăm chúng ta, ta nhớ ngài muốn chết ~ ”

“Các ngươi……” Mạc Thiên Tiếu một trận dại ra, đây là….cái quái quỷ gì vậy? Ánh mắt muốn cắn người này của Ly Lạc là đang ghen sao? Sao lại có thể khả ái như vậy? Trong mắt hắn chỉ cần người kia, không chút nghĩ ngợi liền đem đám nam tử y phục hở hang kia đẩy ra, nhưng không ngờ đám nam tử ấy lại càng quấn chặt lấy người hơn!

Mắt thấy hai mắt ngập tràn của Hạ Ly Lạc, Mạc Thiên Tiếu không khỏi rống to, “Ly Lạc! ta không quen biết bọn họ!”

“Ai nha ~ công tử thật đáng ghét, mấy ngày trước còn theo người ta…. Còn là như vậy……” Hạ Ly Lạc nhìn thấy năm tử kia đỏ bừng khuôn mặt, cả người ngượng ngùng không biết làm gì, y nộ khí xung thiên (bùng phát tức giận), trợn mắt giân dữ nhìn Mạc Thiên Tiếu, được lắm, vừa mới nãy còn bảo thích ta, hiện tại lại còn dụ dỗ đám nam tử này!

Nếu như trước đây nói với y rằng nam tử cũng có thể như nữ tử mà ở lầu xanh, đi làm cái loại chuyện kia y chắc chắn sẽ không tin….. Chứ đừng nói chi là Mạc Thiên Tiếu có dính dáng…. Nhưng, bây giờ y sau khi nếm trải qua nam nhân cùng nam nhân trong lúc đó như thế nào……. Hưởng thụ cảm giác cá nước vui vầy như thế nào, hiện tại lại thấy dáng vẻ ấy của Mạc Thiên Tiếu, trong lòng y không khỏi vô cùng tức giận.

Nhìn thấy Mạc Thiên Tiếu cả người muốn đi về phía Hạ Ly Lạc, nam tử mềm mại lập tức kéo lấy tay Mạc Thiên Tiếu, thuận thế tiến vào trong ngực hắn, gắt giọng, “Công tử thật đáng ghét, hôm qua mới nói ngày hôm này muốn đưa ta về nhà ~ ”

“Mạc Thiên Tiếu! Hạ Ly Lạc ta xem như chưa từng quen biết ngươi!” Hạ Ly Lạc tức giận, thiệt cho y vừa mới bị Mạc Thiên Tiếu làm cho cảm động, giờ lại thấy một màn như vậy, lửa giận trong lòng triệt để bùng phát, nam nhân trong lòng Mạc Thiên Tiếu kia sao lại chói mắt như vậy, Hạ Ly Lạc nhịn xuống nội tâm tức giận cũng chua xót của chính mình, phất tay áo quay lưng rời đi.

Mạc Thiên Tiếu không ngờ y động tác lại nhanh như vậy, hắn mới đẩy nam tử trong lòng kia ra thì chỉ còn thấy bóng lưng của Hạ Ly Lạc, tâm trạng một trận cười khổ, Ly Lạc căn bản cũng không tin hắn, hắn mấy ngày nay vẫn luôn đi theo bên cạnh y thì thời gian đâu mà đi tiêu dao? Với lại, hồi nãy ngầm nghĩ kỹ, nhất định là có người bên trong làm khó dễ, nếu không đám nam tử này sao lại dính người đến vậy.

Giương mắt nhìn xung quanh, bỗng nhiên thấy được Hạ Ly Uyển ở “Di Tình lâu” này. Mạc Thiên Tiếu nhìn Hạ Ly Uyển, bất đắc dĩ thở dài, quay người đi lên lầu.

Hạ Ly Lạc rời đi với một trạng vô cùng bất mãn, trong lòng giận chuyện tình cảm của Mạc Thiên Tiếu, mà càng giận kẻ kia hớn chính là, y đi rồi vậy mà Mạc Thiên Tiếu dĩ nhiên không có đuổi theo! Y vốn định, nếu Mạc Thiên Tiếu đuổi theo y coi như cũng chưa từng có cái gì xảy ra…… Vậy mà……

Vậy mà trong nháy mắt y quay đầu lại, nhìn thấy Mạc Thiên Tiếu dưới sự quây quanh của đám nam tử kia đi vào “Di Tình lâu”. Tâm trạng y một trận chua xót, Mạc Thiên Tiếu quả nhiên chỉ đang đùa giỡn y, Mạc Thiên Tiếu sao có thể thích y chứ? Sao có thể vì một nam nhân mà từ bỏ giang sơn này?

Làm đế vương, hắn có hậu cung ba ngàn giai nhân, nơi nào đến phiên Hạ Ly Lạc y hầu hạ? Hắn nắm quyền thiên hạ, bên cạnh có không biết bao nhiêu tài tử, có thể vì hắn dốc sức đâu có thiếu? Hắn tính toán cái gì? Mạc Thiên Tiếu hắn chỉ là vô tình gặp phải một võ lâm nhân sinh vô tri? Hay là hắn cũng chỉ đang lợi dung một con cờ?

Trong lòng trăm mối tâm tư, Hạ Ly Lạc không biết chính mình khi nào lại trở nên đa sầu đa cảm như vậy, khi nào lại trở nên quan tâm tất cả những thứ liên quan đến Mạc Thiên Tiếu như thế?

Hồn bay phách lạc nhìn thân ảnh Mạc Thiên Tiếu biến mất trước cửa “Di Tình lâu”, y ma xui quỷ khiến thế nào lại đi đến trước cửa lâu, bị bao vây bên trong một đám son phấn trang điểm, lần đầu tiên trong đời y bước vào nơi gọi là “thanh lâu”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.