“Cố Vân Vân, ngươi thế nào một người đợi ở chỗ này a.
” Tiểu Thần Thần đứng bên người Cố Vân đang ngồi dưới tàng cây.
“Hừ.
” Tiểu Cố Vân kiêu ngạo nghiêng đầu sang một bên, mắt còn hồng hồng.
”Ta đã biết, ngươi bắn cung không có so với Lăng ca ca của ta, có đúng hay không! Sở dĩ một mình len lén chạy đến nơi này khóc nhè!”
“Mới không phải!” Tiểu Cố Vân đem Tiêu Lương Thần đè xuống đất, hung tợn chỉ vào y.
“Tiêu Thần Thần ta cho ngươi biết! Ta mới không có thua bởi hắn! Ta một ngày nào đó sẽ thắng hắn!”
Tiêu Lương Thần cười hì hì đưa tay ôm hắn.
”Cố Vân Vân ngươi đừng nóng giận lạp, ngươi xem, ta đem thứ Lăng ca ca thích trộm cho ngươi này.
”
Tiểu thiếu niên, đưa ra tay, một con chim nhỏ điêu khắc xinh đẹp nằm ở lòng bàn tay thiếu niên.
“Tiêu Thần Thần thật giỏi a1 Ngươi cuối cùng cũng không uổng phí ta ta đối với ngươi thật là tốt, ta nếu có ăn ngon sẽ cho ngươi một miếng nhỏ!
“Cái gì đó, chỉ có một miếng nhỏ thôi sao.
” Tiêu Lương Thần bất mãn bĩu môi.
“Lại nói, lần sau ngươi lại dám cổ vũ cho tên Công Tử Lăng kia, ta ta liền cũng không để ý tới ngươi nữa!”
“Được được được, tuỳ tâm trạng.
” Tiêu Lương Thần làm cái mặt quỷ, cười chạy đi.
.