Sáng sớm, Tiêu Lương Thần lại ngồi ở bên cạnh bàn may vá y phục cho hài tử.
“Thần ca ca, Thần ca ca! Dây chuyền hoàng thượng tặng cho ta không thấy, ngươi theo ta đi tìm một chút đi, có được hay không vậy.
”
Thiếu niên thật nhanh vọt vào, cầm lấy góc áo Tiêu Lương Thần không ngừng lắc.
“Được rồi.
” Tiêu Lương Thần chống thắt lưng đau nhức, cùng Niên phi tìm sợi dây chuyền khắp nơi.
Không biết vì sao, Tiêu Lương Thần vốn nên là hận hắn, nhưng hết lần này tới lần khác liền không hận nổi, có lẽ là bởi vì hắn rất giống mình trước kia đi.
“Ai, Niên phi nương nương, phía trước là hồ băng, không thể lại đi tiếp nữa.
”
Tiêu Lương Thần bắt được tay của Niên phi.
“Thế nhưng Thần ca ca, dây chuyền của Niên nhi, rơi ở nơi nào đây…”.
truyện ngôn tình
Hắn ngẹo đầu thiên chân vô tà cười với Tiêu Lương Thần, một giây kế tiếp, lại đẩy mạnh y về phía sau, chính hắn ngã ngồi ở trên mặt hồ, ca một tiếng, hồ băng rạn nứt, phù phù — Niên phi rơi xuống.
Tiêu Lương Thần bị hắn đẩy lảo đảo vài cái, ngồi bệt xuống đất.
“Ách –” Tiêu Lương Thần sắc mặt trắng xanh, ôm bụng, y còn không có phản ứng chuyện gì xảy ra, hoảng sợ nhìn lổ thủng lớn ở giữa hồ băng.
“Ai u! Mau tới người a, Niên phi nương nương ngã xuống hồ!”
Tiêu Lương Thần quay đầu lại, nhìn thấy Công Tử Lăng bên cạnh Lý công công, hắn đang chạy về phía bên này.
“A –” Tiêu Lương Thần quay đầu, ôm bụng.
Y nghĩ, Lăng ca ca nhất định sẽ cảm thấy là y đẩy Niên phi xuống đi.
“Thần Thần!” Người nọ lại xông lại ôm lấy y, nhìn cũng không nhìn phía Niên phi ngã xuống.
“Thần Thần! Ngươi không sao chứ!” Tiêu Lương Thần lăng lăng nhìn Công Tử Lăng, hắn vậy mà không có đi cứu Niên phi.
“Ách… Lăng ca ca… Ta đau bụng…”
“Không có chuyện gì, không có chuyện gì, một hồi liền hết đau, Thần Thần ngoan.
”
Công Tử Lăng ôm lấy Tiêu Lương Thần đang ôm bụng, đau ra mồ hôi lạnh, như điên chạy về phía trong điện.
“Nhanh đi truyền thái y! Nhanh!”.