Nhìn thấy Mặc Ý như vậy, Y Kiều không khỏi nhíu mày.
Không phải nàng không biết đến sự khinh bỉ của xã hội phong kiến đối với khoa học nghiên cứu và số học, nhưng ở hiện đại, quan niệm chỉ cần học tốt toán lý hóa, đi khắp thiên hạ cũng không phải sợ đã sớm đóng đinh vào trong lòng mỗi người, ai dám nói chúng không quan trọng? Huống chi, nàng còn rất giỏi số học.
Đối với sự bất công mà số học gặp phải ở thời đại này, nàng chỉ biết, lại chẳng muốn hiểu sâu.
Nhưng giờ đây xem ra, loại tư tưởng kì thị hoang đường ấy đã sớm tạo thành một vết thương lớn cho những con người đam mê học hỏi lĩnh vực này.
Nàng thầm thở dài, bước ba bước xuống khỏi bục giảng rồi đi tới trước mặt Mặc Ý: "Ai ai ai, Vân đồng học, cái gì gọi là “người đời chỉ xem toán học như một thứ để làm thú vui tiêu khiển" chứ? Chẳng lẽ ngay cả lời của lão sư ta huynh cũng không nghe lọt sao?"
Mặc Ý thấy nàng bất ngờ bước xuống khỏi bục giảng, lại nghe những lời này thì không khỏi hơi sửng sốt. Sau đó mới nhanh chóng hoàn hồn, vội vàng giải thích: "Ta hoàn toàn không có ý đó..."
Y Kiều nhướng mày: "Sao nào? Hoàn toàn không có ý đó? Vậy không lẽ huynh cho rằng vi sư nói sai sao?"
Mặc Ý không ngờ nàng sẽ nói ra những lời như vậy, nhìn nàng mà dở khóc dở cười, trong phút chốc lại chẳng biết nên trả lời thế nào.
Thấy bầu không khí đau thương đã được xoa dịu đi đôi chút, Y Kiều mới thở phào một hơi.
Nàng trừng mắt với hắn, cười đầy gian trá: "Đùa với huynh thôi. Vi sư không thể đứng nhìn môn sinh tâm đắc của mình sa sút như thế được."
Mặc Ý cũng không tiện nói lời nào, chỉ cười nhẹ một tiếng.
"Bọn họ giễu cợt khinh bỉ là vì bọn họ ngu ngốc. Chuyện trên thế gian này cũng giống nội dung bài giảng ngày hôm nay của ta, vừa có lý mà cũng vô lý. Huống hồ với khuynh hướng của ngày hôm nay, chắc chắn không phải là thứ mà ta và huynh có thể thay đổi bằng sức mình. Nếu đã không thể thay đổi được thì cứ ủ rũ thì làm được gì? Thật ra có vài niềm vui chỉ có bản thân mình mới có thể hiểu được. Người khác chê, nhưng ta vui, thế là đủ. Huống hồ đã muốn nghiên cứu thì phải có sức chịu đựng cao, sẵn sàng đối mặt với mọi sự hiểu lầm, chỉ trích, thậm chí là cô đơn. Hiện tại thứ huynh đang phải đối mặt chỉ có thể được xem như vài thứ đơn giản để rèn luyện tâm trí mà thôi, hoặc cũng có thể nói, chỉ mới là chuyện qua đường."
Y Kiều nói xong một đoạn dài như thế thì tiện tay vỗ bả vai Mặc Ý, rất có cảm giác khích lệ chiến hữu.
Mà đang lúc nàng nói chuyện say mê, không hề chú ý tới vẻ mặt có chút cứng nhắc và ánh mắt thoáng lóe sáng của người kia.
"Còn nữa, ta đã nói rồi, đã là chân lí thì chắc chắn sẽ được phát hiện ra. Sớm muộn gì người đời cũng sẽ nhận ra được tầm quan trọng của toán học, tri thức sâu rộng mà vĩ đại này sẽ có ngày được đưa ra ánh sáng. Chuyện này huynh cứ yên tâm, nên biết rằng năng lực tiên đoán của ta khá tốt đấy."
Song e rằng ngày này còn khá dài, có lẽ phải đến hơn năm trăm nữa.
Mặc Ý nhìn nữ tử tự tin hào hứng trước mặt, chút khóc khuất đã tích tụ trong lòng hắn qua thời gian dài cũng dần biến mất.
Hắn mỉm cười, trêu nàng: "Chẳng lẽ Y Kiều còn biết bói toán à? Sao còn có cả năng lực tiên đoán? Nghe có vẻ thần kì thật."
Y Kiều vội ho khan một tiếng, trong lúc nhất thời không có lời nào để đáp lại thì nhanh chóng đổi đề tài: "Không nói tới cái này nữa, đúng rồi, hôm nay huynh đi đâu thế? Ta còn tưởng huynh định trốn học."
"Nãi nãi tìm ta đến để dạy dỗ vài điều, không dám cãi lời." Mặc Ý cười trừ hết cách: "Bằng không nếu đắc tội với lão nhân gia người thì không phải chuyện đùa đâu. Có điều vì không muốn nghỉ buổi học ngày hôm nay nên ta phải mạo hiểm tìm cớ mà chạy vội tới. Kết quả vừa xuống xe ngựa đã nhìn thấy cảnh muội đang cãi nhau với hai tên thư sinh kia."
Y Kiều thấy hắn nhắc tới chuyện này, không khỏi nhớ tới hai kẻ khó ưa khi nãy: "Hừ, đáng đời bọn họ! Một đám già cả cổ hủ, rõ ràng chẳng biết gì còn mù quáng tưởng rằng mình giỏi, chỉ biết cuồng vọng tự đại mà chửi bới tâm huyết của người khác, đúng là điển hình của ếch ngồi đáy giếng!"
Lúc này lòng Mặc Ý đã thông suốt không ít, hệt như bầu trời u ám đã lâu đến nay mới được đón chút ánh mặt trời, hơi ấm dần xua tan cảm giác lạnh giá và ủ rũ đã chiếm đóng lâu dài, bắt đầu chiếu rọi khắp mọi nơi khiến lòng người thoải mái.
Nhìn nữ tử vẫn còn tức giân trước mặt, hắn không khỏi nở một nụ cười rực rỡ, trong lúc phụ họa như còn mang theo chút ý đùa giỡn: "Đúng rồi, bọn họ đáng ghét, đáng đời. Gặp phải muội xem như bọn họ xui xẻo, rất đáng."
Lời này vừa nghe giống như đang nói móc Y Kiều, nhưng ngữ điệu lại chẳng có chút ý trách móc nào, thậm chí còn mang theo chút vẻ hả hê khoái chí khi nhìn thấy hai tên xui xẻo kia gặp chuyện.
Y Kiều vuốt mũi, bị nói xong thì dở khóc dở cười.
Có điều khi nhìn thấy hắn đã dần bỏ đi vẻ mặt buồn thương lúc trước, nàng cũng có thể thầm thở phào nhẹ nhõm.
Phải biết rằng nàng hoàn toàn không muốn bằng hữu của mình phải lâm vào cảnh u buồn bi thảm mà không thể thoát ra được.
Sao nàng có thể không được ý từ lời của Mặc Ý, chẳng qua lòng thì vui vẻ, lại giả vờ ra vẻ bực bội, tức giận hừ một tiếng, cố ý xuyên tạc ý của hắn: "Ta nói Mặc Ý này, lúc đó vi sư cũng có thể được xem như đang nói giúp huynh, sao bây giờ huynh có thể nhạo báng vi sư như thế?" Nàng cười chẳng có ý tốt: "Cẩn thận tổ mẫu nhà huynh gọi huynh về nói chuyện đấy."
Vậy mà Mặc Ý lại chẳng hề tiếp tục cười giỡn nữa. Chỉ thấy hắn nghiêm mặt: "Y Kiều, muội sẽ mãi ở cạnh ta, hiểu ta, ủng hộ ta phải không?"
Y Kiều không khỏi sửng sốt, không hiểu vì sao hắn lại hỏi câu này, nhưng vẫn trả lời rất nghiêm túc.
"Đúng vậy. Bởi vì cái gọi là "rất ít người có thể nắm giữ được chân lí", ta và huynh sẽ trở thành "số ít" đó, còn huynh cũng phải cố kiên trì hơn với mong muốn của mình. Ta sẽ luôn hiểu huynh, ủng hộ huynh, dùng hết năng lực của mình mà ủng hộ huynh đi đến cuối con đường. Cho dù... cho dù ngay cả người nhà huynh có thể hiểu lầm huynh, phản đối huynh... về phần "mãi ở cạnh", cái này thì... không thể bảo đảm được." Y Kiều cười khan một tiếng: "Ta không biết lúc nào thì mình sẽ bị gả đi, hoặc là... nói không chừng sẽ được về nhà. Tóm lại, chuyện đời khó liệu."
Lúc này nàng đã đoán dược phần nào về sự cô đơn của Mặc Ý có thể đến từ phía người nhà của hắn. Nếu không, vì sao hết lần này tới lần khác khi nhắc đến tổ mẫu của hắn thì đa phần đều là gọi đến để dạy bảo?
Mà nguyên nhân của lần "dạy bảo" lần này, nàng cũng không định hỏi.
Về phần "bị gả đi" mà nàng nói cũng chỉ là bịa chuyện, dù đến lúc đó phu thê Trương Loan có ép buộc nàng, nàng cũng sẽ không vâng lời để làm theo, ít nhiều gì nàng vẫn còn có thể chạy trốn.
Nàng phải nói chuyện này vì bản thân cảm thấy câu "mãi ở cạnh" có hơi mập mờ, tự làm rõ nó thì vẫn tốt hơn.
Song, nàng thật sự mong mình có thể về nhà.
Đương nhiên Mặc Ý không thể biết được những suy nghĩ này. Hắn chỉ lắng nghe câu trả lời của nàng, trong đôi mắt den như mực dần lóe lên chút ánh sáng lấp lánh. Một nụ cười nhẹ lướt qua nơi khóe môi, ngay cả hắn cũng không thể phát hiện nụ cười này thư thái đến mức nào.
Giống như một đóa hoa nở rộ trong lòng người, sáng rực đến tận xương.
"Ôi, nguy rồi! Lạc đề xa quá rồi... chúng ta phải quay về chủ đề chính thôi." Y Kiều chợt nhận ra lúc này vấn đề đã đi quá xa, ảo não vỗ ót bước lên bục giảng: "Vốn đã bị trễ không ít thời gian, tiết ngày hôm nay đã ngắn rồi. Ai, tiếp tục học thôi."
Mặc Ý cười khẽ, ánh mắt vẫn dõi theo bóng dáng của nàng, hàng vạn suy nghĩ lướt qua trong đầu.
Y Kiều, dù cả thiên hạ này có hiểu lầm ta, có phản đối gì về ta, chỉ cần còn có một người như muội hiểu ta, ủng hộ ta thì đã đủ rồi.
Về phần có thể ở lại bên cạnh ta không, tuy nói chuyện đời khó liệu, nhưng ta tin, chuyện là do người làm.