"Két" một tiếng, cửa phòng bị đẩy nhẹ ra, Mặc Ý chậm rãi bước vào.
“Ta đã nghĩ rất lâu mà không được nên quyết định đến đây một chuyến.” Mặc Ý cười đến mức có chút ngượng ngùng: “Hi vọng không làm phiền muội.” Để tránh gió lạnh thổi vào, hắn xoay người lại đóng kín cửa.
“Không sao không sao, dù gì cũng không phải là chuyện gấp.” Y Kiều ngồi vào bàn bên cạnh rồi tự rót cho mình một tách trà nóng: “Không phải còn chưa tới giờ sao? Chẳng lẽ huynh lại làm xong bài rồi?” Đối với người có năng lực như Mặc Ý, hiện giờ nàng đã không còn ngạc nhiên nữa rồi.
“Không phải vậy, ta...” Mặc Ý đang muốn nói rõ ý tới đây, nhưng vừa ngẩng đầu thì lời chợt nghẹn, chỉ dừng lại ở đó.
Y Kiều cảm thấy khó hiểu nên quay đầu nhìn về phía hắn, trong lúc nhất thời cũng không nghĩ ra có chuyện gì đang xảy ra.
Đôi mắt đen nhánh của thiếu nữ nhuốm ý nghi ngờ, gương mặt trong trẻo vì khí nóng bốc lên mà hơi phiếm hồng, càng trở nên cuốn hút. Mà bộ y phục mỏng màu hồng rộng thùng thình trên người nàng càng làm tôn thêm thân thể nhỏ bé bên dưới, đồng thời cũng thoáng để lộ thân hình mảnh mai linh hoạt.
Bên cạnh chút khí chất trong trẻo linh hoạt còn có chút vẻ thản nhiên hờ hững, khiến cả người nàng trông giống như một đóa hoa súng vừa hé nở, không nhiều cũng không ít, trong vẻ thuần khiết lại có chút quyến rũ, cao quý mà tao nhã, dù có nhìn từ xa cũng khiến người khác không thể khinh nhờn, vô cùng hấp dẫn ánh nhìn.
Nhưng tất cả những chuyện này, người trong cuộc vẫn không hề hay biết.
“Y Kiều, sao muội... lại ăn mặc mỏng manh như vậy? Thậm chí, còn... còn không mang giày nữa?” Cuối cùng Mặc Ý mới có thể hoàn hồn, vội vàng lúng túng xoay người lại, nói một cách lắp bắp.
Nhìn bóng lưng có phần lúng túng kia, Y Kiều trừng lớn mắt, lúc này mới chậm chạp nhận ra hành động trong lúc không để ý của mình đã tạo nên tình huống khó xử này.
Lúc tập yoga vốn nên mặc đồ rộng rãi nhẹ nhàng, bộ đồ để tập luyện này được nàng chọn lọc tỉ mỉ trong một đống y phục, vừa rộng vừa mỏng, rất thích hợp để mặc lúc tập yoga. Về phần không mang giày cũng vì khi luyện tập thì tốt nhất là nên để chân không. Lúc bình thường khi luyện tập nàng cũng không để ý tới những chuyện này, để chân không tập đã trở thành thói quen nên lúc đó cũng không nghĩ nhiều như thế.
Nhưng, đối với một nữ tử cổ đại mà nói thì ăn mặc như vậy lại có chút kinh thế hãi tục, hơn nữa bây giờ lại còn bị một nam tử bắt gặp.
Y Kiều vỗ ót, thầm mắng mình thiếu suy nghĩ. Nhưng phản ứng của Mặc Ý cũng khiến cho nàng từ cảm thấy không có chuyện gì thành không khỏi lúng túng.
Vì vậy nàng tiện tay lấy áo khoác mình mang tới đây khoác lên người, lại nhanh chóng mang giầy vào, lúc này mới ho khan một tiếng rồi mở miệng nói: “Này... huynh có thể quay lại rồi.”
Mặc Ý vẫn đang lúng ta lúng túng nghe thế thì mới cố gắng ổn định tâm thần, đáp khẽ một tiếng rồi từ từ xoay người lại.
Y Kiều thấy rõ trên gương mặt trắng nõn tao nhã của hắn có chút sắc đỏ ửng khá đáng ngờ.
“Vừa rồi muội đang tập yoga... à, là một hình thức vận động tu thân dưỡng tính, mặc như vậy để thuận tiện hơn... Đúng rồi, huynh tìm muội có chuyện gì vậy?” Sau khi Y Kiều giải thích đơn giản xong thì nhanh chóng chuyển đề tài, nàng không muốn tiếp tục loay hoay với vấn đề dễ gây xấu hổ này thêm.