Hoàng Hậu Độc Nhất

Chương 5: Giấc mộng trở về quê hương



"Con gái à, nhanh rửa tay rồi ăn cơm thôi!" Đỗ Mân nghe thấy tiếng vang, vội vàng vẫy tay về phía cửa với con gái của mình. Y Kiều nhìn đồng hồ một chút, có hơi kinh ngạc nhìn mẹ của mình: "Mẹ, vẫn chưa tới giờ đâu, sao mẹ về sớm vậy? Mẹ xem, con đã mua vài món rồi, vốn còn đang định về nấu đấy."

"Con đã lên đại học, nửa năm không gặp được nhau rồi. Vất vả lắm mới được nghỉ, mới vừa về tới nhà thì sao lại để con nấu được. Chẳng phải mẹ rất vui sao, con mang theo thứ này sang chỗ dì Triệu cho mẹ một lát, trước giờ cơm thì mẹ sẽ làm đồ ăn xong. Dù sao khoá học hôm nay đã gần xong rồi, phòng tập yoga cũng không có việc gì mà." Trên mặt Đỗ Mân tràn ngập nụ cười từ ái, nhận hết mấy túi từ trong tay Y Kiều.

"Ai, mẹ à, được rồi." Cô thấy thế vội vàng cầm tay của mẹ, cười tủm tỉm móc ra một bọc giấy màu tím cứng từ trong túi, lấy đồ bên trong ra: "Mẹ xem cái gì này?"

Đỗ Mân cẩn thận quan sát đồ trong tay con gái, trên mặt dần hiện lên vẻ vui mừng: "A, đẹp thật!"

Thì ra đây là một chiếc áo len dày màu nâu đậm, bên ngoài là cổ áo lông động vật, vật liệu may mặc mềm mại được may thành mấy đường nếp uốn khúc khá đặc biệt, phía dưới còn có một quả bông khéo léo tinh xảo.

"Đây là đồ đặc biệt mua cho mẹ nha!" Y Kiều hiến vật quý như đồ được may ra cho Đỗ Mân mặc để bà nhìn.

Vậy mà người làm mẹ, ở vị trí của Đỗ Mân lại có hơi đau lòng: "Con gái à, quần áo của mẹ không còn ít nữa, sao con lại xài tiền lung tung thế? Số tiền ấy còn dùng để cho con đóng học phí nữa!"

Y Kiều nghe mấy lời càu nhàu của mẹ, không khỏi có chút mất hứng, chu môi lên, bất mãn nói: "Ai da, mẹ, không phải lúc nãy mẹ mới nói đó sao, đã một thời gian dài con không được về nhà rồi, mua một bộ đồ hiếu kính với mẹ thì chẳng lẽ lại không được sao?"

"Hơn nữa." Cô trợn mắt, chớp chớp như kẻ trộm: "Chẳng phải lúc nãy mẹ còn rất vui à?"

Đỗ Mân có chút bất đắc dĩ nhìn con gái của mình, thật sự không còn gì để nói.

Y Kiều biết mẹ đang lo lắng điều gì, vì vậy cố chỉnh lại sắc mặt, vỗ tay của mẹ để an ủi: "Mẹ, mẹ xem đi, bình thường con đều làm thêm việc sau giờ học cả, hơn nữa mỗi kì đều có học bổng, thật ra thì lúc nào tiền cũng đủ để con tiêu, hơn nữa còn thừa đấy. À, ngày nghỉ con chỉ cần đi làm thêm ca là có thể kiếm đủ học phí rồi."

"Vì vậy..." Vì không muốn để không khí quá mức nghiêm trọng, Y Kiều lại tiếp tục khôi phục vẻ cười đùa trên khuôn mặt của mình: "Mẹ không cần lo về vấn đề tiền nữa. Nếu còn chê con dùng tiền bậy bạ nữa, còn sẽ đau lòng đấy." Nói xong, cô dùng vẻ mặt vô cùng đáng thương nhìn mẹ mình, còn liều mạng nháy mắt mấy cái, đáng tiếc không thể nặn ra một giọt nước mắt nào.

Đỗ Mân bị con gái chọc đến mức dở khóc dở cười, không thể làm gì khác hơn là vừa đau vừa thương mà vỗ đầu cô: "Ai, đợi đến khi con tốt nghiệp rồi thì tìm một công việc tốt, tự dựa vào mình mà sống, chỗ của mẹ cũng dành dụm được ít tiền rồi. Có còn dư thì cố tìm một nhà chồng, nhanh gả con cho người ta. Bĩu môi làm gì đấy? Con gái là phải lập gia đình. Mấy năm nay mẹ để dành tiền thế, không phải dùng cho con làm đồ cưới thì là ai, đừng có vội, đợi đến lúc mẹ về hưu rồi, con có thể chăm sóc mẹ không? Đến lúc đó, sợ con còn chả muốn chê mẹ hay càu nhàu nữa."

Y Kiều có chút bất mãn bĩu môi.

Cô biết mấy năm gần đây, một mình mẹ chống đỡ cho căn nhà này là không hề dễ dàng. Bà khổ cực, làm con gái, tất cả cô đều biết. Cô biết trên đời này mẹ cô luôn có ý như vậy, chỉ hi vọng con gái mình có thứ tốt nhất. Nhưng, Y Kiều rất thương mẹ, cô không hề muốn nghe mẹ mình nói lời như thế.

Cô giả vờ tức giận, bất mãn cãi lại: "Con không cần đâu! Nếu con rể tương lại dám bất kính với mẹ vợ của anh ta, con sẽ mổ anh ta ra cho mẹ xem!"

Đỗ Mân bị con gái chọc cười, cười đến mức trên mặt cũng xuất hiện mấy nếp nhăn đầy hạnh phúc.

Y Kiều còn muốn nói thêm gì nữa, lại chợt phát hiện trên bộ đồ có một sợi chỉ dài. Cô có chút ảo não vì sơ suất của mình, vội vàng đứng dậy chạy lên lầu, sau đó vẫn không quên quay đầu dặn mẹ: "Mẹ, con đi tìm kéo cắt chỉ trên đầu áo nhé."

Mẹ cô không nói gì, chẳng qua chỉ cười một cách ấm áp, bảo cô đi cho nhanh.

"Bịch bịch bịch." Vừa mới lên được mấy bậc thang, Y Kiều dần cảm thấy có chút choáng váng.

Khi cô miễn cưỡng lên được trên lầu lại hoảng sợ phát hiện, giữa sàn nhà trên lầu là một vòng nước xoáy mãnh liệt đang sinh ra một lực hút kinh người, từng chút từng chút hút cô vào bên trong.

Cô hốt hoảng cất tiếng kêu cứu, nhưng tiếng kêu lại bị dìm trong thế nước: "Không! Đừng!... Mẹ! Mẹ! Cứu... cứu con!!"

Thân thể của cô dần bị dòng nước xoáy nuốt trọn, tiếng kêu cứu cũng dần bể nát như mảnh vụn trong tiếng gào thét của cuồng phong...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.