Ánh lửa đầy trời chiếm giữ toàn bộ đỉnh núi của nước Chích làm Tát Tư hết sức khiếp sợ, tướng sĩ nước Hỏa Ma đều trợn mắt hốc mồm, mấy chục giây ngắn ngủi từ trên trời giáng xuống ngọn lửa, gần như phá hủy một phần ba thành đô nước Chích, mọi người gần như không thể tin được trợn mắt nhìn.
"Lãnh Tinh vương phi. . . . . ."
Tát Tư giơ tay lên ngăn lại lời nói của tướng sĩ. Nàng sẽ không có chuyện gì, nàng nhất định sẽ vì hắn mà bình an còn sống, nàng còn chưa nói yêu hắn, làm bạn với hắn cả đời, hắn sẽ không cho phép nàng rời đi trước!
"Các ngươi ở chỗ này chờ, trời vừa sáng, cử binh tấn công vào thành đô nước Chích."
Trời vừa sáng, tất cả nhân dân nước Chích nhất định sẽ vì cả đêm dập lửa mà mệt mỏi, đến lúc đó chính là thời điểm nước Chích bị tiêu diệt. Tát Tư nhắm mắt lại, mở ra lần nữa thì trong ánh mắt đầy vẻ kiên định, khát máu làm người hoảng sợ.
"Nơi này giao cho ngươi chỉ huy, thượng tướng."Tát Tư nói.
Tát Tư liếc mắt một cái, thượng tướng lập tức ngậm miệng không khuyên nữa. Bọn dien&dan^le%quy@don họ làm sao không biết Tát Tư vương lo lắng Lãnh Tinh vương phi, tính khí mới có thể không dằn lòng được, không kịp đợi trời sáng đã đến và lẻn vào nước Chích. Tát Tư vương kiên trì, bọn họ vô lực ngăn cản, chỉ có thể đợi đến năm giờ sáng lại đi tiếp thôi.
*****
"Hỏa nữ trốn rồi, mau lục soát! Hỏa nữ trốn rồi!"
Tiếng hô của binh sĩ nước Chích quốc làm Tát Tư núp trong bóng tối khiếp sợ. Nàng trốn? Nghe được Lãnh Tinh chạy trốn, lửa giận của hắn không thể kiềm chế mà phát ra. Nàng, kẻ ngu ngốc này! Thời điểm chung quanh nước Chích hỗn loạn, nàng không tin hắn sẽ tới cứu nàng, không ngoan ngoãn ở trong cung nước Chích chờ hắn, còn mạo hiểm chạy loạn khắp nơi làm cái gì? Nếu như hắn tìm không ra nàng, nếu như bị ngọn lửa làm bị thương thì làm sao bây giờ?
Chỗ tối bên kia --
Lãnh Tinh cả người run rẩy ngồi chồm hổm trên mặt đất, nàng đè thấp đầu, để không bị cây đuốc sáng rực của binh sĩ nước Chích soi ra chỗ nàng ẩn thân. Lãnh Tinh cắn môi dưới, mặc cho lệ nóng không ngừng tuôn ra trên mặt nàng, nàng rất sợ hãi lại rất đói, rất là nhớ rất là nhớ Tát Tư, đầu óc của nàng mệt mỏi không nghĩ ra bất kỳ biện pháp nào cả.
"Cái gì ở đó?"Một binh sĩ nước Chích hầm hừ về phía Lãnh Tinh ẩn thân, Lãnh Tinh bị sợ đến càng thêm co người lại, cũng không dám thở mạnh một tiếng.
"Ta cái gì cũng không thấy." Binh lính bên cạnh nói với binh lính mới vừa lên tiếng.
Binh lính giơ cao cây đuốc, ánh sáng vừa lúc quét qua dưới chân Lãnh Tinh, binh lính không vui quát: "Gặp quỷ!"
"Tốt lắm, đi thôi, đi lục soát bên kia, nếu như không tìm được Hỏa nữ, toàn bộ chúng ta sẽ không thể sống tiếp."
Đợi tiếng bước chân đi xa, Lãnh Tinh mới dám thở ra một ngụm khí giấu ở ngực. "Nguy hiểm thật."
Nơi này không an toàn rồi, Lãnh Tinh chậm rãi lui về phía sau, muốn tìm một chỗ khác an toàn hơn, cho đến khi phần lưng đụng phải một phần lưng thật dày của nam nhân mới giựt mình giật mình há to mồm, tay chân lập tức luống cuống.
Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, Lãnh Tinh còn chưa kịp thét lên, đã bị nam nhân đè ở trên mặt đất, che miệng nàng lại, không thể động đậy.
"Ô. . . . . ."Nàng muốn giãy giụa, nhưng thân hình đối phương lại quá lớn, nàng cơ bản là giơ cánh tay lên cũng không thể. Trời ạ! Thất bại này làm nàng muốn khóc lớn một trận, không ngờ chạy thật lâu, cũng không thể trốn thoát lòng bàn tay của Chích Lạp.
"Lãnh Tinh." Nhìn dung nhan bẩn thỉu dưới thân, Tát Tư không dám tin nhỏ giọng kêu.
Lãnh Tinh hít mũi một cái, chớp mắt, mở mắt cẩn thận nhìn rõ nam nhân có giọng nói cực giống Tát Tư. Đợi sau khi thấy rõ, Lãnh Tinh nghẹn ngào nhẹ kêu: "Tát. . . . . . Tư. . . . . ."Trời ạ! Nàng thật không thể tin được, nam nhân đè ở trên người nàng thật sự là phu quân của nàng -- Tát Tư, nàng rất là nhớ rất là nhớ hắn.
Tát Tư kích động không tả được ôm chặt Lãnh Tinh, vùi đầu vào trong tóc nàng, Lãnh Tinh cũng giống vậy ôm hắn thật chặt, giờ khắc này cảm giác rung động thật sâu.
"Ngươi có khỏe không? Có sao không?"Tát Tư kích động hỏi.
"Ta không sao."Lãnh Tinh lắc đầu, ôm lấy Tát Tư thật chặt không buông tay. Tại thời khắc sợ hãi hư vậy có thể nhìn thấy hắn, thật là quá tốt!
"Vết thương còn đau không?"Tát Tư nắm cánh tay đã băng bó của Lãnh Tinh hỏi.
"Không đau."Nhìn thấy Tát Tư, trái tim của nàng cũng bình tĩnh lại, thân thể cũng vô lực nằm ở trên người của Tát Tư.
Cảm giác đi qua, đầu óc Tát Tư lập tức thanh tỉnh lại, nghĩ đến việc nàng dám một mình chạy trốn trong thời điểm hỗn loân như vậy, hắn đã cảm thấy tức giận."Ngươi lại dám lớn mật chạy trốn ra ngoài lúc nứoc Chích đang hỗn loạn, chẳng lẽ ngươi không nghĩ đến ngươi có khả năng sẽ bị thiêu chết, bị giết, bị cướp, bị cường bạo sao?"Thật là tức chết hắn, thật là. . . . . . Làm hắn cực kỳ lo lắng.
Nghe Tát Tư không chút thương tiếc nào mà mắng, Lãnh Tinh không nhịn được bụng đầy uất ức, im lặng khóc ròng nói: "Ta muốn gặp ngươi, muốn trở lại nước Hỏa Ma đến điên rồi, mới có thể cái gì cũng không để ý lén chạy trốn."
Lãnh Tinh nằm ở trước ngực Tát Tư khóc đến không ngừng run rẩy, quả thật làm Tát Tư đau lòng không dứt, cũng không trách cứ nổi nữa. Hắn thở dài, một phen mạnh mẽ ôm lấy nàng thật chặt.
"Tốt lắm, đừng khóc, ta biết rồi, đừng khóc, bây giờ chúng ta về nhà."Tát Tư dịu dàng nói, bàn tay vuốt tóc Lãnh Tinh.
Chốc lát, Lãnh Tinh ngẩng đầu lên, ôm một tia hi vọng hỏi "Kết Giao đâu? Hắn. . . . . . Không có việc gì chứ?"
"Kết Giao chết rồi."Tát Tư ôm thật chặt thê tử ở trước ngực của hắn đang khóc không ra tiếng, hắn biết Lãnh Tinh và Kết Giao là bạn rất thân. Kết Giao chết, đối với nàng tất nhiên là đả kích rất lớn.
"Hắn còn trẻ như vậy. . . . . . Hắn còn nói muốn đi theo ta, tại sao hắn có thể rời đi trước ta chứ?"Nàng rất khổ sở, rất khổ sở.
"Đừng khóc, Kết Giao nhất định rất không hi vọng nhìn thấy ngươi khổ sở như vậy, bây giờ chúng ta trở về xem hắn, được không?" Tát Tư không ngừng an ủi Lãnh Tinh, đối với nàng có vô hạn đau lòng.
"Người nào ở đó?" Đột nhiên có tiếng hô làm sắc mặt Lãnh Tinh trắng bệch.
"Từ từ lui về phía sau, đi tìm nơi an toàn để trốn, trước hừng đông hãy ra ngoài."Tát Tư trấn định nói, nhẹ nhàng rút vũ khí ra khỏi vỏ.
Vì để cho nàng bình an rời đi, nàng đã đoán được Tát Tư sẽ một mình liều mạng với những binh lính kia.
"Ta sẽ không bỏ một mình ngươi ở chỗ này."Lãnh Tinh hạ thấp giọng lo lắng nói.
"Đáng chết! Bây giờ không phải là thời điểm để cố chấp."Tát Tư nghiến răng nghiến lợi nói, trong âm thanh vô cùng kiên trì.
Tiếng bước chân hỗn loạn càng lúc càng tới gần chỗ Tát Tư và Lãnh Tinh, binh sĩ nước Chích sắp phát hiện chỗ bọn họ ẩn thân, giằng co hết sức căng thẳng.
Lãnh Tinh nhẹ nhàng kéo mặt của Tát Tư qua, ở trên gương mặt hắn ấn xuống một nụ hôn, trên mắt lộ ra vẻ kiên định, dịu dàng nói: "Ta chờ ngươi, nhất định đợi ngươi, phải nhớ tới đón ta, đến lúc đó ta có lời muốn nói với ngươi ."
Trong mắt Lãnh Tinh kiên định làm Tát Tư sợ. Từ lúc chào đời tới nay, lần đầu tiên hắn dien:)ddan:#lee@quy%don nếm được tư vị của sợ hãi, hắn nghĩ kiếp này chỉ có Lãnh Tinh mới có thể ảnh hưởng đến tâm tình của hắn."Nàng --"
"Ngươi biết chỉ có biện pháp này mà."
"Ta không. . . . . ."Hắn cơ bản còn không kịp nói "Không cho phép", thê tử của hắn đã từ ẩn thân nơi đứng lên, gió thổi bay tóc đỏ của nàng. Đối với hành động của nàng, hắn có trăm loại cảm xúc, có bội phục, lo lắng, có đau lòng và tức giận.
"Nhớ tới đón ta." Cặp mắt Lãnh Tinh nhìn chằm chằm phía trước, nhỏ giọng nói, đã không để ý cặp mắt bốc lửa của Tát Tư, nàng từ từ đi về phía binh sĩ nước Chích, ánh mắt vô cùng kiên định."Ta ở đây!"Lãnh Tinh hô to với binh sĩ nước Chích.
Binh sĩ nước Chích lập tức xông lên trước vây quanh Lãnh Tinh, Lãnh Tinh cố nén kích động muốn quay đầu lại, mặc cho lệ rơi đầy mặt.
Cặp mắt Tát Tư đỏ lên, nắm chặt quả đấm, nhìn binh sĩ nước Chích mang Lãnh Tinh đi, lời thề bình an mang nàng trở về, nhất quyết không tha thứ cho Chích Lạp.