Hoàng Hậu Lắm Chiêu

Chương 16



Ta đã ở trong đây khá lâu rồi. Cũng chẳng biết là đã bao nhiêu ngày trôi qua nữa. Mặt trời có mọc hay lặn ta cũng gần như chẳng để tâm. Ở đây ngày ngày cũng chỉ trôi qua trong tiếng gào thét hay tiếng nói chuyện phiếm của những phạm nhân kia thôi, có để tâm cũng có gì khác nhau chứ? Đưa ánh mắt đến cái song cửa cửa gỗ, nơi có đến năm, sáu tên thị vệ đứng ngoài canh giữ, ta nhếch môi một cái. Ha ha, cũng đâu cần phải canh phòng cẩn mật đến thế. Ta cũng đâu có ý định trốn đi. Âu Dương Thần, không lẽ, ngươi là đang tiếc thương cho tính mạng của các phi tần của ngươi ư? Hay đến bản thân ngươi cũng không thể tin ta. A, đúng rồi, ở cái cổ đại này, đâu có thuộc về ta. Điệp Điệp, không lẽ chính cô đã lôi kéo ta đến thời đại này, sống thay mạng của cô sao? Vậy thì thật xin lỗi, ta không thể giữ gìn thân xác này cho cô được rồi.

Ngẩng đầu nhìn qua khe cửa, mặt trăng nho nhỏ phía xa tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt nhưng cũng đủ soi rọi đêm tối. Người, người đang ở bên trên đó phải không? Ta có phải là quá mù quáng hay không? Rõ ràng tự nhủ rằng người đó không phải người mà, vậy mà sao vẫn cứ tự lừa dối chính bản thân mình. Rõ ràng biết rằng người đã đi rất rất xa rồi mà, rõ ràng biết người mãi mãi không thể trở lại được nữa rồi mà. Đáng chết, mạnh mẽ cái khỉ gì chứ? Ta không muốn ngày ngày phải che mình dưới lớp mặt nạ này nữa. Ta… ha ha, hóa ra ta cũng chỉ là một nữ nhân tầm thường như bao người khác mà thôi. Người không biết đâu, khi người đi, ta đã tuyệt vọng, day dứt, đau khổ đến mức nào đâu. Lúc ấy, ta có cảm tưởng như cả thể giới đang sụp xuống, có cảm giác như mình lạc vào một hố đen không có lối ra. Đêm đêm trằn trọc trong những cơn ác mộng về khung cảnh đẫm máu kia không sao ngủ nổi. Cứ nhắm mắt là hình ảnh của người lại hiện ra. Rồi lại vô thức nhớ đến nụ cười ấm áp của người, nhớ vòng tay trìu mến của người. Tại sao? Tại sao ta lại ngu ngốc đến thế chứ?

Rồi một ngày, khi ta gặp người nam tử đó, khuôn mặt kia vẫn thế ấy vậy mà như xa cách đến nghìn trùng. Nụ cười lạnh lẽo kia đâu phải của người. Ánh mắt âm lãnh kia cũng đâu có phải là người. Thế mà sao cứ dối lòng như thế? Ta cũng không hiểu chính bản thân ta đang muốn gì. Món nợ ân tình này, để ta trả hết cho người đi. Như vậy, có khi nào ta sẽ không dằn vặt đến thế nữa.

Ôi ôi, hình như trái tim ta cũng dần thay đổi rồi. Tại sao khi mà ở trong cái cảnh ngục tù này, vẫn còn luẩn quẩn cái tên “Âu Dương Thần” trong đầu chứ? Hắn ta là vua một nước, là của tất cả thần dân ở Ngọc Quốc này, ta đâu có đủ tư cách để đến với hắn ta.

A a… Ta tự vỗ mạnh vào mặt mình. Ta đang nghĩ cái quái gì vậy? Giờ lại còn tơ tưởng cả hắn ta nữa sao? Điên rồi, ta điên thật rồi. Hết Âu Dương Phong lại đến Âu Dương Thần, nam nhân thật là một cỗ những thứ nguy hiểm.

Đang tự loanh quanh với những suy nghĩ của mình, đột nhiên có một bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy tay ta. Ngẩng đầu lên, một khuôn mặt xinh xắn đầy lo lắng đập ngay vào mắt.

- Hoàng hậu, người làm gì vậy? Sao lại tự đánh mình thế? Người xem, người vào đây gần một tuần mà cả người gầy đi trông thấy. Không phải em đã nhờ người đem cơm vào cho người rồi sao? Người lại không chịu ăn. Giờ người gầy như này. Ôi… Hoàng hậu của tôi ơi, nô tì biết nói gì với lão gia cùng ca ca của người đây?

Ngây ra một lúc nhìn Tiểu Hương đang tuôn một tràng trước mặt, ta không biết nói gì. Mấy phút sau, ta cười nhẹ, xoa đầu Tiểu Hương nói.

- Sao em vào được đây?

- Em đút lót bọn lính canh. Thấy em có vẻ là chân yếu tay mềm không làm được gì, chúng mới cho vào. Gía như em có chút võ công, em sẽ cướp ngục cứu người ra.

Tiểu Hương vừa nói, giọng điệu tràn đầy khí thế, vừa lấy ra từ trong cái hộp mang theo bao nhiêu thức ăn. Tiểu Hương bày ra trước mặt ta. Thấy vể mặt ta, nha đầu đó nhanh chóng nói.

- Hoàng hậu, đây là đồ ăn chính em làm. Người ăn đi a. Thấy người ốm như này em đau lòng lắm.

Tiểu Hương giương đôi mắt long lanh như sắp khóc, nằn nì ta ăn nhanh chỗ thức ăn kia. Ta tựa lưng vào tường, y phục Hoàng hậu đã bị tước, giờ trên người chỉ còn độc một cái áo trắng đã bị nhuốm bẩn bởi bùn đất. Ta thở dài một cái.

- Tiểu Hương, em đừng gọi ta là Hoàng hậu nữa. Có khi đến cái mạng này ta cũng không giữ nổi đâu. Em mau chóng trốn ra khỏi Hoàng cung đi. Nơi đây không phải chỗ của em, nó quá nguy hiểm. Giờ em được tự do, không phải nô tì của ai và cũng không ai có quyền sai khiến em cả. Cảm ơn em trong thời gian qua đã đối…

Ta phải ngừng màn độc thoại lại vì nha đầu trước mặt đã đầy nước mặt trên khuôn mặt trắng trẻo. Ta mím môi, nhẹ nhàng lau nước mắt cho nha đầu kia.

- Đừng khóc. Em khóc ta cũng buồn lắm. Ta…

- Tiểu Hương không khóc, không khóc nữa. Hoàng hậu sẽ không buồn phải không? – Tiểu Hương lắc mạnh đầu, lấy tay áo quệt đi dòng nước mắt. – Hoàng hậu, xin người đừng đuổi em đi. Em chưa làm được gì nhiều, em sẽ ăn ít thôi. Em thật phiền phức, em sẽ nói ít lại. Em biết em không xứng đáng ở bên người, em xin lỗi, nhưng em xin người, đừng đuổi em đi a. Dù có chết em cũng phải được ở bên người. Người con nhớ không? Năm em ba tuổi, khi em tưởng chừng như sắp chết cóng dưới tuyết, chính người đã cứu sống em. Tính mạng của em thuộc về người. Làm ơn, em xin người, để em ở bên người đi.

Từng lời nói của Tiểu Hương như bàn tay nhỏ bóp chặt lấy trái tim ta. Tiểu Hương, ta không phải người cứu sống ngươi nhưng ta lại là người hại ngươi. Ta biết làm sao đây? Tiểu Hương, xin ngươi, mau đi khỏi đây đi. Ta không muốn một con người như ngươi bị nơi Hoàng cung tanh bẩn này nuốt chửng. Từng lời, từng lời muốn nói ra đều như bị một hòn đá chặn ở cổ họng không thể thốt ra.

Một giọt nước trong suốt lăn dài trên gò mà. Tiểu Hương hoảng hốt.

- Hoàng hậu, người đau ở đâu sao? Để em xem. Người đừng làm em sợ. Sao lại khóc. Người đừng lo, Hoàng thượng nhất định sẽ minh oan cho người. Rõ ràng không phải là người làm mà.

- Âu Dương Thần? Hắn liên quan gì? – Ta nheo mắt nhìn Tiểu Hương.

- Hoàng thượng, người thực sủng Hoàng hậu nha. Hoàng Thượng sai người canh phòng cẩn mật người là sợ có người hãm hại người. Hôm trước Hoàng thượng bị ngất đi vì kiệt sức. Vừa tỉnh dậy, người liền nôn nóng đòi đi cướp ngục cứu người ra, mặc cho Kha Dương can ngăn thế nào. Hoàng thượng nói: ” Vì nữ tử đó, cho dù ta có mất cả ngôi vị này cũng không sao.” làm Kha Dương bực bội muốn chết. Hai người đó còn cãi nhau một hồi loạn xạ hết lên. Về sau, vì vừa mới hồi phục nên Hoàng thượng bị Kha Dương điểm huyệt mới chịu nghe hắn nói.

Tiểu Hương nói, ánh mắt sáng long lanh đầy ngưỡng mộ, ngập lòng tin tưởng về Âu Dương Thần. Ta im lặng. Âu Dương Thần, tại sao ngươi cứ nhất định phải làm ta có cảm giác mang nợ ngươi thế chứ? Tại sao cứ phải vì ta mà sống chết muốn làm mấy việc không suy nghĩ như thế. Âu Dương Thần… Âu Dương Thần…

…….

Trên ngai vàng, Âu Dương Thần một thân long bào ngồi nhìn đám quan lại phía dưới. Mi tâm nhíu lại không hài lòng. Nét mặt xanh xao như chưa kịp hồi phục. Mái tóc vàng ngắn ngủn như sáng lên dưới ánh nắng nhẹ hắt xuống, tạo nên một thân ảnh uy nghi của bậc đế vương.

Phía dưới, các đại thần quỳ phục, thấy vẻ không được hài lòng trrn long nhan thì người người hoảng sợ. Cả căn phòng im lặng không một tiếng động. Đột nhiên, một tên thái giám chạy từ ngoài vào, vẻ mặt thập phần hốt hoảng.

- Khởi bẩm hoàng thượng, Đại công chúa Lung Linh Quốc xin yết kiến.

Âu Dương Thần nghe thế thì lập tức hô một tiếng “Truyền”. Ngay lập tức, phía ngoài điện, một nữ tử bước vào. Khí thế uy nghiêm bức người, nhan sắc đủ làm kinh động thiên hạ. Các đại thần nhìn nữ tử kia đến ngây ngốc.

- Thần thiếp là Đại công chúa của Lung Linh Quốc, danh xưng Tuyết Kì. Hôm nay, thần thiếp mạo muội đến Ngọc Quốc vì vụ việc của hoàng muội Tuyết Nga. Mong Hoàng thượng xin chi tiết toàn bộ sự việc.

- Ra là vậy. Công chúa Tuyết Kì, mời ngồi.

Âu Dương Thần chán nản nhưng vẫn cố nở nụ cười. Lung Linh Quốc đưa hẳn Đại công chúa đến, sự việc quá lớn rồi.

Tuyết Kì ngồi xuống, ánh mắt hướng Âu Dương Thần chờ câu trả lời.

- Thưa công chúa, xin người đừng lo. Hung thủ đã tìm được rồi. Thần nghĩ sẽ được xử lí đích đáng thôi. – Một đại thần nào đó lên tiếng.

Âu Dương Thần tức giận đập mạnh tay xuống bàn, ánh mắt vạn phần bực bội.

- Câm miệng, ở đây còn có tôn ti trật tự nữa không? Trẫm còn chưa cho phép đã dám lên tiếng. Người đâu, lôi hắn ra tước bỏ danh vị cùng áo ô sa cho trẫm.

- Ô ô… Hoàng thượng tha tội a. Vi thần biết tội. Vi thần biết tội. Vi thần không dám nói nữa…

Tên bị lôi ra thảm thiết gào khóc nhưng không thể làm được gì. Mấy vị đại thần thấy thế thì im re không dám nói một câu, sợ hãi sự giận giữ của thiên tử sẽ giáng lên đầu mình. Âu Dương Phong đứng nhìn không nói một từ, chỉ bình thản nhìn vị hoàng huynh đáng kính đang nổi giận.

Âu Dương Thần cố lấy lại bình tĩnh. Mấy ngày hôm nay, hắn chỉ hận không thể phá ngục mà cứu lấy Điệp Điệp của hắn ra, sau đó ôm lấy nàng mà hít ngửi mùi hương quen thuộc. Rõ ràng không phải nàng làm. Vì sao nàng phải nhận? Không lẽ hắn vô dụng đến thế? Vô dụng đến mức không thể bảo vệ nàng. Thế nên nàng mới buông xuôi như vậy? Nói rằng chính hắn ra chiếu chỉ giết nàng, thà rằng hắn tự giết mình còn dễ chịu hơn. Hắn nhận ra, thì ra, hắn đã yêu nàng mất rồi.

Tuyết Kì nhìn tình cảnh như thế thì không khỏi không có chút hoảng sợ. Tại sao tên Hoàng đế kia lại giận dữ như vậy? Không lẽ cô ta chọc nhầm ổ kiến lửa sao? Trong lòng thì nghĩ như vậy nhưng ngoài mặt thì vẫn làm ra vẻ thanh cao, Tuyết Kì nói:

- Vậy thần thiếp lui trước. Khi nào Hoàng thượng bớt giận thần thiếp sẽ lại ghé. – Tuy

ết Kì cúi đầu rồi theo một thái giám nào đó đi về phòng.

Cả đại điện lại rơi vào không khí im lặng. Một lúc sau, Âu Dương Phong lạnh lùng lên tiếng.

- Thưa Hoàng Thượng, vi thần mạn phép hỏi việc bạo loạn ở Tây ải thế nào rồi?

Âu Dương Thần sững người, lại đau đầu nhớ đến việc đó. Hôm qua mới có tin báo về thành Tây đã thất thủ, bọn phản loạn đã chiếm được Tây thành và bắt giữ thành chủ làm con tin. Nhất thời, hắn không biết nên nói gì.

- Tin tức về Tây thành thần đã nghe qua. Thưa Hoàng thượng, bạo loạn xảy ra, thảm án Hậu cung đã bắt được hung thủ mà đó lại là Hoàng hậu của Ngọc Quốc, Hậu cung rối loạn. Thưa người, người quản lí kiểu gì vậy a?

Âu Dương Thần đen mặt.

- Ý của Thân Vương là gì?

- Ý của thần là gì Hoàng thượng phải tự hiểu thôi. Còn hiện giờ, thần xin cáo lui.

Nói xong, Âu Dương Phong chưa kịp đợi cho phép đã lãnh đạm quang lưng bước ra khỏi đại điện. Trong căn đại điện rộng lớn, một vài tiếng xì xầm nổi lên. Âu Dương Thần ngồi trên ngai vang nắm chặt tay, móng tay như thể đâm vào lòng bàn tay. Hắn vô cùng khó chịu. Vung tay một cái:

- Bãi triều.

Sau đó, hắn đi vào, bỏ lại những tiếng xì xầm càng to. Trong số đó, có người mừng thầm, có người lo lắng, có người vẫn ngây ngốc không hiểu chuyện gì.

……

Trong căn phòng, Âu Dương Thần bực bội ném đi một cái chén trên bàn. Chiếc chén bay đi rơi xuống đất vơ tan. Âu Dương Thần gạt hết tất cả những thứ có ở trên bàn xuống đất làm chúng rơi vỡ loảng xoảng.

“Âu Dương Phong, thì ra, đây là mục đích của ngươi.”

Âu Dương Thần không phải con người ngu ngốc. Những ý tứ trong câu nói của vị Thân Vương kia, hắn dĩ nhiên hiểu hết. Ha ha, thật uổng công hắn yêu thương, tin tưởng người kia. Cướp đoạt ngôi vị… Hoàng cung này… cũng chỉ thế thôi…

…………

Âu Dương Phong phóng ngựa ra khỏi cửa Hoàng cung ra ngoài kinh thành. Hắn cho ngựa chạy với tốc độ rất nhanh, để cho cơn gió lướt qua mái tóc, tạt vào mặt. Phía trước, có một đám đông đứng trước bảng cáo thị, rì rầm to nhỏ gì đó.

- Hoàng hậu hóa ra lại là con người như thế.

- Đúng vậy, con hồ ly tinh. May mắn là Hoàng thượng chưa ở với nó lâu.

- Ngọc Quốc thật là xấu số khi có một Hoàng hậu như thế mà…



Âu Dương Phong khựng lại, đi ngựa lại gần. Thấy hắn, những người kia vội vàng cúi đầu một câu “Tham kiến Vương gia” rồi tự động lui ra. Vương gia Âu Dương Phong là một cái tên đáng sợ với việc ra tay lãnh khốc vô tình. Bất cứ ai hắn không hài lòng thì chỉ có một con đường: chết.

Âu Dương Phong nhíu mày nhìn bảng cáo thị. Từng dòng chữ cứ như đập thẳng vào mắt hắn. Tức giận xé tờ giấy kia xuống, hắn quay ngựa phỏng thẳng đi, hướng Thanh Vân Lâu.

Hắn không hiểu, hắn không hiểu nổi nữa. Không phải đây chính là điều hắn muốn sao? Tại sao khi thấy nữ tử kia bị bắt lại đau lòng như vậy? Tại sao mỗi lần đứng trên cao nhìn qua cửa sổ nhà lao thấy hình bóng kia ủ dột lại khó chịu đến vậy? Tại sao khi nghe bài hát thê lương nàng hát lại có chút rối loạn? Hắn làm sao đây? Làm sao đây?

Rốt cuộc, kế hoạch này, có nên tiếp tục hay không? Vì sao khi mọi việc theo ý hắn hắn lại không có một chút vui mừng?

Đám lính trước của Thanh Vân Lâu thấy bóng dáng chủ tử từ xa thì tự giác cúi đầu. Âu Dương Phong bước xuống ngựa, trong tay vò nạt mảnh giấy kia, đi một mạch lên nơi cao nhất Thanh Lâu. Mảnh giấy trong tay bị vò nát đến không nhìn ra hình dạng. Ném mảnh giấy kia vào bếp than hồng đang cháy rực. Một ngọc lửa bùng lên rồi tắt lịm. Lấy lại vẻ lạnh lùng như bình thường, Âu Dương Phong nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bình tĩnh lại nào. Hắn nhất định sẽ không để một ai phá hủy kế hoạch của hắn, nhất là đó là một nữ nhân. Mặc kệ hắn có yêu nàng hay không, nếu chọn giữa ngồi vị, quyền lực, giang sơn với nữ nhân kia, hắn sẽ chọn vế đầu tiên. Hoặc cũng có thể… cả hai.

Một nụ cười lạnh lại lóe lên trên khóe môi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.