Hoàng Hậu Lắm Chiêu

Chương 27



Âu Dương Thần bị giữ lại tộc Cương Phiên đã gần hai tuần, ruột đã nóng muốn chết. Xuy, phải thế chứ! Điệp Điệp nhà hắn hắn có thể không lo, nàng yêu hắn mà, vậy nên phải tin tưởng nàng. Nhưng mà, ai biết được cái tên Tiểu Băng chết tiệt kia có động chạm gì đến nàng không? Mặt tên đó như vậy, dày như thế, ai dám chắc hắn sẽ không dùng chiêu trò gì đó để câu dẫn nàng chứ? Nghĩ đến lại thấy ngứa hết cả ruột gan. Âu Dương Thần muốn dùng dịch dịch dung. Chưa bao giờ hắn thấy người sáng chế ra thuật dịch dung lại cao cả đến thế.

Hiện giờ, hắn chính là ngày nào cũng bị làm phiền. Tiên Lan sắp hắn ở ngay gần phòng cô ta. Cứ một ngày phải đi đi lại lại cả chục lần. Lần nào đi qua cũng đảo mặt quá phòng hắn một cái. Lần nào lần ấy không nháy mắt đưa tình cũng hôn gió. Tối tối lại ở rịt phòng hắn đến tận khuya mới về. Ai nói rằng nữ nhân rất e dè nhút nhát? Là ai nói? Âu Dương Thần hắn không tin.

Âu Dương Thần tự an ủi mình, cố tìm niềm vui trong bi kịch, may mắn hắn không bị trói, nếu không tay hắn không liệt cũng thành liệt mất. Người người sẽ hỏi Âu Dương Thần anh mình thần vũ, đường đường là Hoàng đế Ngọc Quốc, một trong Tam đại Cực Vĩ của giang hồ, không có dây trói áp chế nội công rồi làm sao có thể bị cầm chân suốt gần hai tuần được? Thế nhưng, mấy người lại quên, tộc Cương Phiên là gì? Chính là tộc nắm giữ nhiều bí thuật từ ngàn xưa của Ngọc Quốc nhất, chuyện bắt nhốt một người không phải quá khó. Khỏi khỏi, không dài dòng nữa, nói ngắn gọn là Âu Dương Thần nhà mình bị chặn bởi kết giới. -_- Kha Dương ở đâu? Bỏ đi, nếu Âu Dương Thần thê thảm như này thì chắc tên đó cũng chẳng khá khẩm gì hơn mà.

Âu Dương Thần đi đi lại lại trong phòng, rồi lại ngồi sụp xuống sàn, vô cùng buồn phiền. Nha, hắn không thể để thê tử của hắn bị cướp ngay trước mắt được, nhất là khi hắn còn sống sờ sờ ra đây. Mấy ngày nay, Âu Dương Thần bị ám ảnh đến mức chỉ cần nhắm mắt thì hình ảnh Điệp Điệp của hắn lại hiện ra, khóc lóc đáng thương kêu gào hắn đến cứu thoát. Trời ạ, mà với cái khuôn mặt xinh đẹp đến động lòng đó của nàng, cái kiểu khóc đến rung động lòng người thế thì làm sao mà hắn kìm lòng cho được? Âu Dương Thần đau đầu nghĩ cách trốn thoát. Mẹ nó, chẳng lẽ hắn phải hy sinh cái thân thể này cho nữ nhân phiền phức kia sao?

[Shel: Xin lỗi chứ khi viết đoạn trên này thấy con trai mềnh như cuồng vợ ý nhỉ -_- *lau mồ hôi*]

Vừa nghĩ đến thì người đó liền đến luôn.Tiên Lan mở cửa phòng, ào vào lòng Âu Dương Thần ra sức dụi dụi đầu vào lồng ngực hắn. Rồi, cô ta ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Âu Dương Thần, đôi mắt cong lên, cười toét miệng:

- Tướng công, hôm nay chàng có vui không? Có nhớ thiếp không?

- Cô nương… Khụ… xin tự trọng. Ta đã nói rồi, ta là người đã có thê tử, cô nương việc gì phải hạ mình cố gắng thế?

Âu Dương Thần gỡ tay Tiên Lan ra, lùi lại mấy bước rồi lãnh đạm nói, bày ra bộ mặt “Đường Tăng” nhất có thể, một tâm một lòng không động tâm trước nữ giới. Thế mà, cái cô nàng nữ giới nào đó lại không hề biết điều một chút nào, cứ mỗi lúc tiến một sát, đến mức ép hẳn Âu Dương Thần vào vách tường, trưng ra dáng vẻ vô cùng gợi đòn, ấy nhầm, là gợi tình. Tiên Lan ánh mắt long lanh chớp chớp, tay vân vê khuôn mặt anh tuấn của hắn, môi hé mở:

- Tướng công, chàng thật không biết điều. Thiếp đã…

Âu Dương Thần lanh lẹ thoát ra khỏi cái vòng ta kìm kẹp của Tiên Lan, chỉnh lại áo đã bị sộc xệch. Hắn giữ khoảng cách với cô ta, cười gượng. Thực ra, nếu như sắp xếp Điệp Điệp vào tình cảnh đó, bạn Âu Dương Thần đã nhanh chóng bị hớp hết hồn rồi, còn đâu mà suy nghĩ. Nhưng mà đáng thương thay, Tiên Lan không đủ khả năng để là Điệp Điệp, hay nói theo một cách khác, cô ta không có đủ khả năng để có vị trí như Điệp Điệp trong lòng hắn.

- Cô nương, ta thật sự không đáng mà.

Tiên Lan cụp mắt, thu mình vào góc, ra vẻ đáng thương. Cô ta ngước nhìn Âu Dương Thần, cố chớp chớp làm rơi ra hai hàng lệ, run run nói:

- Chàng… chàng thật vô tình. Thiếp yêu chàng mà… Chàng nói xem, ta có điểm gì thua kém nương tử của chàng? Ta chắc chắn xinh đẹp hơn nương tử của chàng, gia thế cũng phải hơn chứ.

Âu Dương Thần cảm thấy khóe mắt giật giật. Nữ nhân này đang lầm bầm cái quái gì thế? Xinh hơn nương tử của hắn? Thế danh hiệu Vũ Đại Mỹ Nhân của Ngọc Quốc thì để làm cảnh? Gia thế tốt hơn? Được rồi, cứ coi như cô ta đúng là con gái tộc trưởng đi, nhưng mà con gái của Tể Tướng thì kém à?

Âu Dương Thần rất ngại tạt nước lạnh vào nữ nhân kia. Nhỡ cô ta mà òa lên khóc thì hắn biết làm sao? Vậy nên, Âu Dương Thần lại im lặng.

- Âu Dương Thần?

Trong không khí yên ắng căng thẳng trong phòng, ngoài cửa sổ bất chợt vang lên một giọng nói trầm trầm xen lẫn ngạc nhiên. Giọng nói này Âu Dương Thần từng ngàn vạn lần không muốn nghe lại. Thế nhưng, thực tế thì vẫn phải chấp nhận. Hắn quay đầu lại, đặp thẳng vào mắt là cái nụ cười tươi tắn ngàn năm khó gặp, vẫn cái khuôn mặt đẹp trai đã đánh gục bao nhiêu trái tim nữ tử trong thiên hạ đó – Minh chủ võ lâm, Ngạn Ngôn.

…………..

Tối muộn, khi màn đêm đã bao phủ lên toàn bộ tộc Cương Phiên, trăng đã lên quá ngọn tre, tỏa ánh sáng dịu dàng xuống trần thế. Ánh trăng chiếu rọi lên mọi vật, đổ lên dát bạc cả dòng sông, mơn trớn len lỏi qua lùm cây tạo nên những bông hoa lung linh huyền ảo trong đêm. Tiếng bọ kêu rinh rích ẩn khuất sau bụi cây dại.

Trong một căn phòng phía sau biệt viện của tộc trưởng, có hai nam nhân anh tuấn đang ngồi uống rượu thưởng trăng. Cả hai người đều tỏa ra luồng khí tức phi phàm ít ai có. Đồ ăn trên bàn bốc hơi nghi ngút, màu sắc cùng mùi hương hấp dẫn lòng người, như một cô gái quyến rũ ra sức mời mọc người đến. Rượu trong chén nhỏ lóng lánh lên màu sáng vằng vặc của trăng trên cao. Rượu ngon, người đẹp, của là khung cảnh cực phẩm khó gặp. Cơ mà… câu chuyện diễn ra lại không có cái vẻ đẹp hài hòa đó đâu.

Ngạn Ngôn lắc lắc chén rượu trong tay, cười cười:

- Âu Dương Thần nhà ngươi bình thường tiêu sái oai phong mà sao lại rơi vào tình trạng bị giam lỏng thế này?

Lý do Ngạn Ngôn đến nơi khỉ ho cò gáy này chính là do Kha Dương. Sau khi bị rơi vào bẫy, Kha Dương nắm bắt thông tin từ mấy người tì nữ trong biệt viện, nói rằng tiểu thư Tiên Lan, con gái tộc trưởng khi đi chơi rừng đã tìm được một công tử cực kì suất sắc về và chuẩn bị thành hôn. Kha Dương nhờ thế cũng có thể hiểu chẳng thể trông chờ gì vào cái người cùng bị bắt kia bèn âm thầm gửi mật tin cho Ngạn Ngôn đến ứng cứu, bằng một cách nào đó mà quỷ không biết thần không hay. Bình thường Ngạn Ngôn với Âu Dương Thần như chó với mèo nhưng thực chất lại là huynh đệ vào sinh ra tử vô cùng thân thiết. Ngày giành ngôi, một phần nào đó Ngạn Ngôn cũng sát cánh bên cạnh Âu Dương Thần, tình cảm của họ ít ai có thể hiểu, đó là một thứ kì quái của hai con người kì quái.

Lại nói về Ngạn Ngôn, nhận được mật báo của Kha Dương liền lập tức khởi hành đến Cương Phiên tộc, giả dạng đến thăm tộc trưởng. Vốn hắn với tộc trưởng tộc Cương Phiên cũng có mối giao hảo, cùng là bằng hữu giang hồ, hắn nghĩ là có thể giải quyết được việc này.

- Im đi. – Âu Dương Thần tức giận gắt. Mấy hôm nay hắn đã bực bội lắm rồi. – Ít nhất hơn ngươi. Sao? Vẫn chưa nắm được Triều Đan trong tay à? Ngươi xem này, ta đã yên bề gia thất, tay có mỹ nhân ôm rồi.

Âu Dương Thần không chịu kém cạnh, buông lời chọc ghẹo. Ngạn Ngôn đen mặt. Những người thân thiết với Ngạn Ngôn đều biết hắn với Nữ vương Nữ Nhi Quốc – Triều Đan, cũng chính là nữ tử duy nhất trong Tam đại Cực Vĩ có gian tình. Mà quan trọng hơn, Ngạn Ngôn lại muốn tiến tới chuyện “kết tóc se duyên”. Nhưng đáng buồn, nữ tử cao ngạo biến thái đó lại hết lần này đến lần khác giẫm đạp lên lòng tự tôn của Minh chủ đại hiệp, lần nào cũng từ chối lời cầu hôn của hắn thê thảm. Vậy mà người nào đó lại một lòng kiên trì, nhất định cưa cây, cho rằng mưa dầm thì thấm lâu. Ầy, nói đi cũng phải nói lại, sự thực thì mỹ nhân mang tên Triều Đan cũng đã rung động nhưng lại ngại chuyện tam tòng tứ đức của nữ nhân, ngày ngày không vào bếp cũng là cắm mặt vào khuê phòng, vậy nên mới nhất mực từ chối, lâu dần cũng ném chuyện thành hôn sang một bên, duy trì quan hệ tình nhân với Minh chủ đại hiệp.

- Trước sau gì nàng ấy chẳng đồng ý. Dẫu sao cũng là người của mình. Chẳng bù cho ai kia, người của mình cũng bị cướp đi rồi. Aiz… aizz, đáng thương. – Ngạn Ngôn thở dài, đáp trả.

Âu Dương Thần chắc chắn cái kẻ ba hoa chuyện nhà mình cho người này chính là Kha Dương. Hắn thực muốn nhét giẻ vào mồm kẻ nào đó rồi ném hắn xuống sông cho rồi.

- Ngạn Ngôn, ngươi có biết ta đang rất muốn giết ngươi không? – Âu Dương Thần cười dịu dàng nhưng phía sau lại tỏa ra luồng sát khí không một chút che giấu, mạnh mẽ đến rợn người.

- Ngươi hoang tưởng? – Ngạn Ngôn chống cằm thách thức.

- …

- Này, muốn ta giúp ngươi không? Bán thân cho ta đi. Hê hê, rồi ông đây sẽ giúp ngươi. – Ngạn Ngôn sẽ giúp, chắc chắn sẽ giúp Âu Dương Thần. Nhưng trước khi giúp lại muốn trêu đùa nam nhân này chút. Dù sao cơ hội để trêu chọc hắn chính là ngàn năm có một, phải tận dụng triệt để.

- Ngươi muốn ta tiết lộ với Triều Đan bí mật hồi nhỏ của ngươi? – Âu Dương Thần nhếch môi cao ngạo.

Ngạn Ngôn im lặng, tưởng tượng ra khuôn mặt biến thái của người nào đấy khi biết được cái bí mật đau thương huy hoàng thời thơ ấu của hắn, cắn răng cam chịu:

- Ta giúp ngươi.

Âu Dương Thần thỏa mãn vỗ vai Ngạn Ngôn, ngửa mặt cười lớn. Qủa nhiên, người đàn ông khi yêu rất dễ uy hiếp.

………………………..

Ta đang ở trong phòng của Lãnh Hàn Băng, tay ôm một chồng sổ sách, chạy đi chạy lại trong phòng như con thoi. Mồ hôi từ bao giờ ra đầm đìa trán, bết cả vào tóc. Tà váy cứ bay bay động đậy th

eo gót chân chạy lại chạy đi.

Lãnh Hàn Băng vùi đầu vào đống sổ sách làm việc không biết trời đất là gì. Tà Băng giáo ngoài là một giáo phái còn là một “tập đoàn kinh doanh xuyên quốc gia”. Chính vì vậy, những ngày cuối tháng, công việc của Lãnh ma đầu rất nhiều, kiểm duyệt một đống thứ. Bình thường sẽ có Liễm Phương trợ giúp hắn nhưng mà trước đó mấy hôm, Liễm Phương đã biến đi đâu mất, thế là Lãnh Hàn Băng liền lôi luôn ta vào làm chân sai vặt cho hắn.

Đáng nói là, nếu như việc chỉ dừng lại ở bưng bê sổ sách thì không nói làm gì cơ mà tại sao lại còn lòi ra cả việc chuẩn bị đồ ăn, bóc vỏ, gọt sách đưa đến tận miệng? Ta đã từng khiếu nại lên hắn việc này thì y như rằng sẽ diễn ra cảnh hắn cười bình thản rồi nói cũng bình thản:

- Ta chuộc thân cho nàng.

TMD, bà đây cần ngươi chuộc thân à? Ta đã nói rồi, là ngươi tự nhiên xông ra cướp ta đi. Chết dẫm!!!!!!!

Nhưng rồi sau đó, hắn lại dụ dỗ:

- Xong vụ này ta đưa nàng đi săn.

Mắt sáng, mắt sáng lấp lóe. A nha nha, là đi săn đó. Ta ở hiện đại muốn cũng không thể. Các loài động vật thì đều được chính phủ bảo vệ rồi, không thể. Chẳng lẽ lại chui vào vườn thú mà cướp động vật? Xuy, ta chưa có vấn đề về não bộ. Chim trời sao? Nhà cao tầng chắn hết tầm nhìn rồi, với cả ta cũng chẳng rảnh rỗi mà ra ngoại ô thành phố để bắn mấy con chim sẻ nhỏ nhỏ bé bé về chơi. Vậy nên, ta đối với vụ việc đi săn này cực kì hứng thú.

Mặt khác, Triều Vũ lại thảnh thơi vắt chân ngồi nhìn hai người đang bận rộn trước mắt mình, ăn nho uống trà, bày ra vẻ mặt hưởng thụ. Mấy lần Lãnh Hàn Băng đã nổi nóng ném cả con dao găm bên người về phía hắn để bịt lại cái mồm đang nói tía lia ảnh hưởng đến tiến độ làm việc của mình. Đổi lại, Triều Vũ nhẹ nhàng kẹp con dao đang lao tới với vận tốc kinh hoàng giữa hai ngón tay, gọt táo nhai ngon lành. Lãnh Hàn Băng tức muốn xì khói, lơ luôn Triều Vũ, nhét hai cục bông vào tai, tiếp tục làm việc.

…………..

Hôm nay, Lãnh Hàn Băng đột nhiên phải ra ngoài có việc nên thả ta ra ngoài, rảnh rỗi buổi tối. Lập tức, Triều Vũ liền kéo ta đi trộm đồ. Hắn nói trong Tà Băng giáo phía bên phòng của Gia Mỹ có một thứ đồ vật rất hay ho. Lúc đầu ta còn nguây nguẩy từ chối. Ta từ nhỏ đã được giáo dục rất cẩn thân. Mẹ ta, cô giáo ta, mọi người đều nói rằng ăn trộm là rất xấu, là không tốt. Nha, ta là một đứa trẻ ngoan nha, đứa trẻ ngoan sẽ không làm việc xấu. Ta từ chối.

Triều Vũ cười cười dưới lớp khăn che mặt:

- Đây không phải trộm, là tạm thời mượn thôi.

Ta nhìn trời suy nghĩ. Ừm, mượn không phải xấu. Ờ, vậy đi thôi. Ta nhe rằng cười, gật đầu xách váy chạy theo Triều Vũ đi “mượn đồ”.

Phòng của Gia Mỹ nằm ở phía Tây. Ta học theo Triều Vũ trèo tường nhảy vào sân. Đối với ta, người được huấn luyện trèo tường vặt xoài, khế đồng thời cũng là nữ sinh hoàn hảo được hâm mộ ở trường thì việc này chỉ là chuyện nhỏ. Tiếp đó, ta nhẹ nhàng lẻn đến cửa phòng Gia Mỹ, nép vào sau cửa.

Gia Mỹ đang ở trong phòng. Ô, kia là mỹ nhân bánh bao mà. Bên cạnh cô ta đang là một tỳ nữ cung kính dâng trà. Bất chợt, tỳ nữ kia lỡ tay đổ một chút trà nóng lên váy của cô ta. Thế là cô ta hét ầm lên:

- A, con tiện tỳ, sao mày dám? Mày muốn giết tao phải không?

Ta không biết nói gì, âm thầm cảm thương cho cô bé kia. Mỹ nhân bánh bao này khó tính quá. Chỉ là một chút trà thôi mà, cứ quan trọng hóa vấn đề.

Mỹ nữ bánh bao đúng là có hành động quan trọng hóa vấn đề thật. Cô ta hắt cả chén trà nóng lên người cô bé tỳ nữ kia, dúi đầu cô bé đó xuống sàn. A, cảnh bạo lực, không được xem. Ta cũng muốn cứu lắm, cơ mà mình là đang nhìn trộm, không tham gia chắc đỡ rắc rối hơn.

- Con ả này, ta ghét rồi đấy. – Triều Vũ nhỏ giọng nói, cười nguy hiểm.

Ta kéo áo hắn lại, ngăn hắn không hành động dại dột.

- Hừ, dạo gần đây giáo chủ không quan tâm đến ta. Cũng do con bé mới vào. Nhìn mặt cũng không có gì, nếu không xem kĩ có khi còn nghĩ nó là con trai ấy chứ? Không hiểu giáo chủ ưa nó ở điểm nào?

Gia Mỹ khoanh tay trước ngực, hừ lạnh đầy vẻ chán ghét. Cô bé tỳ nữ kia lồm cồm bò dậy, lặng lẽ đứng bên cạnh, cúi đầu đầy vẻ nhu nhược, trên trán đã chảy ra một dòng máu đỏ tươi, lăn xuông mặt, cả người lấm lem nước trà, thỉnh thoảng còn run lên vài cái.

- Ta nhìn con bé đó thật không vừa mắt.Nhất định hôm nào phải dạy cho nó một bài học. Ngươi thấy đúng không? – Gia Mỹ cười nửa miệng nhìn tỳ nữ. Thấy cô bé đó không trả lời, cô ta bực tức cầm cả chén trà trên tay ném về phía cô bé đó.

Chén trà trên tay bay sượt qua má, cô tỳ nữ hoảng sợ nhìn Gia Mỹ. Mỹ nữ bánh bao vẫn thấy không thỏa mãn, cô ta đi đến bên cô bé đó, đưa bàn tay đầy móng nhọn tát cho cô bé đó một cái bạt tai. Vệt móng dài sượt qua khuôn mặt trắng trẻo của cô bé, in hằn lên năm vết ngón tay đỏ lừ, có vết xước còn rướm ra chút máu đỏ.

- Hỗn trước, chủ nói mà không nghe sao?

Gia Mỹ giơ tay. Khi cái tát thứ hai vừa định hạ xuống thì Triều Vũ cũng không chịu nổi, gạt tay ta ra mà ra mặt. Hắn đứng ở cửa:

- Cô nương này… là đang tức giận gì sao?

Bàn tay từ trên không trung khựng lại, Gia Mỹ quay đầu nhìn Triều Vũ, mắt ánh lên sự ngạc nhiên:

- Ngươi là ai?

- Là hộ vệ giáo chủ cấp cho ta.

Ta bước ra, làm vẻ đạo mạo chính trực lên tiếng. Âỳ ầy… ta cũng không có ý định ra mặt đâu. Cơ mà thấy dù sao trò vui có mình góp mặt cũng tốt hơn nhỉ. Mà vừa rồi mỹ nữ bánh bao này nói ta nhìn như con trai? Đó là xâm hại danh dự và nhân phẩm. Vậy, ta lên tiếng là việc làm đúng đắn. Cả nhà vỗ tay nào, nữ hiệp ta lên sàn đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.