Cuối thu, trời bắt đầu trở rét. Bước ra khỏi phòng là gió rét ập vào mặt, tuy không giá buốt như mùa đông nhưng cũng đủ để người ta run rẩy nếu không mặc đủ đồ ấm. Lãnh Hàn Băng tuy chơi trò chiến tranh lạnh với ta nhưng cũng vẫn rất chu đáo, dặn dò người ta mang đầy đủ đồ ấm, chăn bông, lò sưởi các kiểu đến phòng ta. Áo thì dạy dặn, mềm mại, sờ vào cũng biết là đồ hảo hạng, quả không hổ danh là đại gia, quần áo toàn thượng đẳng. Mấy ngày nay, chỉ có điều kì lạ là “mỹ nữ bánh bao” đột nhiên đối xử với ta rất tốt, ngày nào cũng đến phòng ta chơi, biểu cảm rất thân tình. Triều Vũ đối với hành động này của cô ta thì cảnh giác rõ rệt. Hắn nói:
- Không có cái gì là tự nhiên có cả. Ngươi cẩn thận với cô ta một chút.
Ta nghe hắn nói cũng gật gù. Ta biết, điều này ta đương nhiên biết. Vậy nên khi nói chuyện với Gia Mỹ trong lòng cũng đã ngầm đề phòng. Về phần Lãnh Hàn Băng, mấy lần ta đến phòng hắn thì hắn đều tránh mặt, kẻ cả có để ta vào cũng bày ra bộ mặt lãnh lẽo như băng tuyết ngàn năm. Ta không hiểu. Tại sao hắn lại đột nhiên như thế nhỉ? Khi đem câu hỏi đó đi hỏi Triều Vũ, hắn liền nhướn mày nhìn ta đầy khinh bỉ, sau đó không nói không rằng mà đi thẳng. -_-
Ta hỏi không được, lâu dần cũng không hỏi lại câu đó nữa. Thời gian cứ thế trôi đi, thời kì ốm nghén vẫn chưa hết. Nói đến lại thấy khổ sở, ăn cái gì cũng không thể, có cảm giác bụng như cuộn lên, bất chấp mà nôn ra, nôn hết đồ ăn rồi thì nôn khan, cứ thế mà nôn. Lãnh Hàn Băng như chú ý đến tình hình của ta, biết ta nghén kinh khủng thế thì thường xuyên cho người đến khám, lại còn bảo đầu bếp nấu cho ta những thứ đồ dễ ăn mà có đầy đủ chất dinh dưỡng, cũng coi như là rất chu đáo. Thời gian này, ta thèm ăn đồ chua kinh dị, lúc nào trong phòng cũng có thứ gì đó chua chua để nhấm nháp. Nói đi nói lại thì cũng gọi là thoải mái. Ta có em bé nên không phải làm chân chạy việc cho Lãnh ma đầu nữa, ngày ngày chỉ có việc là ngồi phòng hưởng thụ, ngủ và ăn. Ta nghĩ không lâu nữa mình sẽ biến thành nữ vương của nhà heo mất.
A, chưa hết, không biết có phải do tác động của đứa bé hay không mà dạo này ta cảm thấy nhớ cha nó, thỉnh thoảng lại thơ thẩn ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ như thiếu phụ chờ chồng về, tâm trạng lúc nào cũng bứt rứt không yên, nói chung là cực kì khó chịu. Hầy, xa nhau cũng từng ấy ngày rồi, sao mà hắn không chịu mò đến đây đưa ta đi nhỉ? Không phải hắn là một trong Tam Đại cái gì gì đó sao? Đừng nói mấy việc này mà hắn không làm được chứ? Hể, mà đợi chút, Âu Dương Thần nhà ta đẹp trai như thế, anh tuấn như thế, khí chất cao quý như thế, có lẽ nào lại bị nữ quái nào bắt đi rồi? Không được, vậy thì không được, hắn không phải Đường Tăng, làm sao chống lại nữ sắc? A, thịt hắn lại không thể trường sinh bất tử được, nữ quái mà bắt thì chức chắn là cướp sắc rồi. Không ổn! Âu Dương Thần là người của ta rồi, làm sao lại như thế được? Phải ra khỏi đây nhanh.
Ta suy nghĩ. Ta đang có em bé, Lãnh Hàn Băng dù có gian dâm vô độ thì cũng không đến mức cả phụ nữ có thai cũng không tha chứ? Ầy, mà kể cũng lạ, hắn cũng không phải xếp vào loại xấu xí, thô kệch, hơn nữa lại là giáo chủ một giáo phái lớn, vẫy tay một cái là gái bu lấy như ruồi bâu mật ấy chứ, thế mà lại giữ ta lại làm gì? Tà Băng giáo thừa cơm? Đáp án vừa nhảy ra, ta liền lắc mạnh đầu xua đi cái ý nghĩ đó. Đúng là nó vớ vẩn thật. Vừa nghĩ chân vừa đi ra khỏi phòng, đúng lúc đó, cửa bật mở.
Ta ngẩng đầu, đập vào mắt là đôi mắt phượng khẽ nheo lại.
- Đi đâu?
- Ta định đi tìm ngươi.
Lãnh Hàn Băng nghe câu trả lời đó thì lông mày chau lại nhẹ nhàng dãn ra, hắn đi vào phòng. Ta theo chân hắn, nhìn hắn ngồi xuống ghế. Khuôn mặt mấy ngày nay không gặp có chút tiều tụy, mái tóc dài buông thả theo gót chân, gấu áo trắng ngà rung động theo từng nhịp bước. Tuy thần sắc mệt mỏi nhưng khí chất toát ra vẫn đầy cao ngạo, thanh cao như một vị thần không vướng bị trần thế. Hắn thong thả tự rót trà, khe khẽ hỏi:
- Đứa bé sao rồi?
- Cũng ổn. – Ta đặt tay lên bụng, cười nhẹ. – Chơi chiến tranh lạnh với ta chán rồi à? – Ngồi xuống ghế, ta cười cười nìn hắn. Khóe mắt nhướn lên trêu ghẹo.
Lãnh ma đầu nghe ta hỏi chỉ cười không đáp. Một lúc sau, hắn lên tiếng:
- Nàng quan tâm ta, ta rất vui.
Ta ngẩn người. Ta có quan tâm hắn à? Có câu nào ta vừa phát ngôn tỏ ý quan tâm không? Vì cớ gì hắn nghe lại ra quan tâm thế? -_- Thôi bỏ đi, tranh cãi với hắn chỉ tổ tốn nơ – ron thần kinh, chi bằng không nói thì tốt hơn. Ta quyết định vào luôn vấn đề chính:
- Ta muốn rời khỏi đây.
Lãnh ma đầu nghe vậy, hành động đang làm chợt khựng lại, ánh mắt cũng tối lại, thái độ có vẻ không vui.
- Tà Băng giáo có đối xử không tốt với nàng sao?
- Không có. – Ta lắc đầu. – Nhưng ta muốn về Hoàng cung. Ngươi giữ ta lại cũng đâu có lợi ích gì chứ? Nếu không làm được gì thì chi bằng thả ta đi, như vậy không phải tốt hơn sao? Nếu ngươi cần thiết giữ ta lại thì cho ta một lí do chính đáng đi. – Ta hơi bĩu môi.
- Lãnh Hàn Băng ta muốn nàng ở lại, thế đã đủ chưa? – Lãnh Hàn Băng đột nhiên bật dậy, nổi nóng nói lớn.
Ta giật mình, bất giác lùi lại, mở to mắt nhìn hắn. Lãnh ma đầu dường như nhận ra mình đã quá lố, hắn ngồi xuống, tay đưa lên day day trán đã giật giật, mi mắt nhắm lại. Ta ái ngại nhìn hắn, trong lòng vẫn mù mờ không hiểu tại sao hắn lại nổi nóng như vậy, bàn tay giơ lên rồi lại hạ xuống, miệng đóng vào rồi lại há ra không biết nên nói gì. Chắc là gần đây Tà Băng giáo có chuyện gì đó nên hắn mới tâm trạng không tốt, cũng có thể… là rắc rối tình cảm với người kia thì sao. Ta cảm thấy mình cũng nên thông cảm cho hắn.
Bỗng nhiên, Lãnh Hàn Băng ngẩng đầu, đôi mắt phượng bỗng lóe lên một tia nhìn sắc bén đầy lạnh lẽo, thần sắc lạnh đi hẳn. Hắn đứng dậy, trước khi bỏ đi còn nói:
- Chờ ta một chút, ta sẽ quay lại ngay. Nàng tuyệt đối không được ra khỏi phòng, đây là mệnh lệnh!
…….
Lãnh Hàn Băng bước nhanh trên hành lang, đôi lông mày bất giác nhíu lại. Hắn cảm thấy có một luồng nội lực nhỏ bé như vô hình xâm nhập vào lãnh địa Tà Băng giáo. Hắn biết, một khi vào được Tà Băng giáo mà không đánh động đến đám thuộc hạ của hắn thì chỉ có khả năng kẻ đó quá mạnh, khả năng che giấu nội lực quá cao. Từ trước đến giờ, kẻ thuộc loại đó Lãnh Hàn Băng hắn chỉ gặp một người: Âu Dương công tử – Âu Dương Thần. Nhưng đáng tiếc, kẻ đó không biết, loại thuật che giấu nội lực đã được Lãnh Hàn Băng học đến tầng cao nhất rồi. Hơn một năm chưa giáp mặt, không ngờ có ngày Âu Dương Thần lại tìm đến tận Tà Băng giáo, thật thú vị. Lãnh Hàn Băng khẽ cười, nụ cười nhếch môi đầy mỉa mai cùng kiêu ngạo.
Đến phòng mình, Lãnh Hàn Băng tung chân đạp mạnh làm cánh cửa bật mở. Hắn đưa mắt nhìn quanh phòng, chỉ thấy ngoài đồ đạc ra thì không còn gì khác. Lãnh Hàn Băng nhác chân đi đến gần bàn trà giữa phòng, cúi đầu mân mê chiếc chén ngọc nhỏ trong tay, trầm giọng:
- Cửa chính không đi, cớ sao phải vòng vèo thế?
Chính lúc đó, một bóng đen nhảy vụt từ cửa sổ lên, chân chạm sàn nhẹ nhàng không gây một tiếng động, điều đó đủ để biết thân thủ người kia cao siêu đến mức nào. Âu Dương Thần phủi áo, đứng dậy, ánh mắt hổ phách giờ sắc lạnh hơn bao giờ hết, như chỉ hận không thể nhắm thẳng Lãnh Hàn Băng mà phanh thây hắn ra.
- Lắm lời, Điệp Điệp đâu?
Nhanh như cắt, Âu Dương Thần rút thanh đoản kiếm bên người ra, lao đến chỗ Lãnh Hàn Hàn Băng, giọng nói lạnh lẽo không chút cảm xúc. Thanh kiếm sáng lên tia sáng chói mắt theo tay hắn mà lao đến.
Lãnh Hàn Băng quay người né đường kiếm nhưng hắn dường như không đủ nhanh so với chiêu thức vừa rồi của Âu Dương Thần. Lưỡi kiếm sắc bén lướt qua tóc Lãnh Hàn Băng làm vài sợi tóc đen như tơ bị chém đứt, rơi xuống tấm thảm dưới chân. Màu tóc đen tuyền dài đầy vẻ mê hoặc, ánh mắt Lãnh Hàn Băng lóe lên tia kinh ngạc. Hắn biết, trong thời gian qua, công lực của hắn tăng thì khả năng của Âu Dương Thần cũng không thể giảm, chỉ là… hắn không ngờ được chỉ hơn một năm mà người kia lại tiến bộ đến mức này.
Âu Dương Thần với Ngạn Ngôn sau khi đến được Tà Băng giáo thì Ngạn Ngôn bị Âu Dương Thần gạt đi làm nhiễu loạn sự tập trung chú ý của đám người canh gác, một mình lẻn vào Tà Băng giáo. Cùng là người trong Tam đại Cực Vĩ, dù có xích mích với nhau nhưng nếu “nước sông không phạm nước giếng” thì cũng cứ bơ nhau đi mà sống, nhưng lần này, Lãnh Hàn Băng lại bất chấp mà động vào người của hắn, chắc chắn Âu Dương Thần sẽ không để yên. Tà Băng giáo Âu Dương Thần đã đến vài lần, không nhiều nhưng đủ để hắn nắm rõ đường đi lối lại ở đây. Dùng thuật che giấu nội lực trong người, Âu Dương Thần vào Tà Băng giáo dễ dàng, hắn đến ngay phòng Lãnh Hàn Băng thay vì đi từng phòng tìm kiếm Điệp Điệp. Huống chi, mâu thuẫn giữa hắn và vị giáo chủ này cũng cần giải quyết.
Lãnh Hàn Băng nhanh tay chộp lấy cái quạt trên bàn, vung tay xòe tung quạt ra, giơ lên không trung kẹp lấy thanh kiếm của người đối diện đang chém xuống, cụp lại, truyền nội lực vào cán quạt và quay mạnh cán làm thanh kiếm trong tay Âu Dương Thần rời khỏi tay. Âu Dương Thần trừng mắt, giơ tay đánh một chưởng vào cổ tay Lãnh Hàn Băng, nhún chân lên bắt lấy thanh kiếm, đồng thời bật lùi lại để tránh một chưởng của người kia giáng xuống đúng tử huyệt mình. Lãnh Hàn Băng mở lòng bàn tay đón lấy cây quật rơi từ trên xuống. Hắn tao nhã xòe quạt, phe phẩy vài cái, chậm rãi nói:
- Qủa không hổ danh là Âu Dương Thần, tránh được độc chiêu của ta mà không chút biến sắc. Rất giỏi.
- Thôi đi, đùa đủ rồi đấy. Ta hỏi lại, Điệp Điệp đâu? – Âu Dương Thần đanh mặt, giơ kiếm chỉ thẳng vào mặt Lãnh Hàn Băng, lời nói không có một chút ngữ khí đùa cợt nào.
- Âu Dương Thần, đến người của mình ngươi cũng không quản được, ngươi lấy tư cách gì mà hỏi ta câu đó? – Lãnh Hàn Băng nhếch môi giễu cợt
.
- Vậy ngươi lấy tư cách gì để hỏi ta? Người đã động tâm với nàng ấy sao? – Âu Dương Thần cười nhạt. Hắn hiểu rõ, với tính cách khù khờ về mặt tình cảm như Điệp Điệp, chắc chắn sẽ coi những tình cảm của Lãnh Hàn Băng đối với mình như gió thoảng mây bay. Còn người kia, cái người vốn lãnh đạm lạnh lùng, luôn suy tính mọi việc như Lãnh Hàn Băng, lại bất chấp mọi thứ để đứng ra đối đầu với hắn thì hắn dám chắc rằng người kia đã có tình cảm với nàng, nếu nói không chừng đã thành sâu đậm.
- Tư cách người đã cướp nàng ấy, thế đã đủ chưa? – Lãnh Hàn Băng nở nụ cười nửa miệng đầy khiêu khích.
Trong chốc lát, chớp mắt khung cảnh trong phòng đã thay đổi. Lãnh Hàn Băng bị ép vào bàn, tay giơ cán quạt gỗ lên đỡ lấy nhát kiếm của Âu Dương Thần. Tốc độ kinh ngạc, nội công bức người. Trong lòng Lãnh Hàn Băng khẽ than. Hắn thấy trên thanh quạt của mình có một vết nứt do kiếm chém. Cây quạt Lãnh Hàn Băng cầm trong tay là cây quạt đặc chế, có thể coi như một trong số vũ khí của hắn, vậy mà lại bị một vết nứt sâu đến thế, chứng tỏ lực vừa xuất ra không hề nhỏ. Nếu như Lãnh Hàn Băng không kịp phòng vệ, khi nãy nhận lấy nhát kiếm này, hắn dám chắc mình không chết cũng là trọng thương.
Đối diện với Lãnh Hàn Băng lúc này là ánh mắt hổ phách sắc lạnh như muốn xuyên qua người hắn. Hắn biết, Âu Dương công tử – Âu Dương Thần vốn ôn ôn nhu nhu, hào hoa phong nhã, giờ đã nổi giận rồi. Lãnh Hàn Băng đối với sát khí tỏa ra từ người đối diện, không những không e dè mà còn trừng mắt nhìn lại, đôi mắt phượng đẹp đẽ đầy khí lạnh như muốn đối đầu với người kia, quyết không rút lui.
Cạch…
Một tiếng động vang lên cắt ngang cuộc đấu mắt. Âu Dương Thần và Lãnh Hàn Băng đồng loạt quay đầu. Phía cửa, một cảnh tượng huy hoàng khiến người ta dễ dàng há hốc mồm.
Ta đứng trước cửa phòng Lãnh Hàn Băng, mắt mở to nhìn khunh cảnh trước mắt, miệng há to rồi lại ngậm vào, không biết nên nói gì mới phải. Đối với người ngoài, đây sẽ là cảnh đâm chém đầy máu tanh, nhưng không hiểu sao khi nó lọt vào mắt ta lại tiến hóa thành một cảnh tượng nồng nặc mùi gian tình. Xuy xuy, thử nghĩ xem, nếu một ngày, bạn tình cờ bước vào một căn phòng, đột nhiên đập vào mắt bạn là cảnh hai mỹ nam anh tuấn tiêu sái, khí chất bừng bừng đang diễn cảnh “YY” thì bạn sẽ có cảm nghĩ gì? Đã thế, anh ở trên lại gí sát mặt vào gần anh ở dưới, anh ở dưới thì trừng mắt phản kháng, mái tóc đen dài chạm đất, quân áo trên người xộc xệch thì bạn phải nghĩ sao? Được rồi, ta công nhận là ta có hơi “hồng hường” nó lên một chút, cơ mà cái cảnh thật sự thì nó cũng chẳng kém cạnh gì đâu!
Ta hiểu, cái cảnh trước mắt chỉ là do ta tự ảo tưởng ra, thực tế thì Âu Dương Thần với Lãnh Hàn Băng chẳng tồn tại cái gọi là gian tình gì gì đó, nhưng mà cái đầu ta lại chẳng thể nào ngằng hoạt động, và thế là một dòng dịch nóng ấm từ mũi chảy ra, tuôn ào ạt. Ta vội vàng lấy tay ôm mũi, ngăn không cho máu chảy ra, nhanh chóng quay mặt đi, chạy biến mất.
Âu Dương Thần thấy người trước cửa chảy máu mũi, lại nhìn tư thế mình đang dùng, nhanh chóng hiểu ra mọi chuyện, liền đứng dậy, than thầm:”Điệp Điệp, đến phu quân nàng nàng cũng không tha sao?”. Quen biết nàng đã lâu, Âu Dương Thần đương nhiên biết nàng thích đoạn tụ, ghép với khung cảnh này thì không miễn dịch nổi mà phun máu rồi. Lãnh Hàn Băng thấy người nào đó chảy máu bất bình thường thì sinh ra lo lắng, không hiểu chuyện gì mà theo Âu Dương Thần đuổi theo, miệng lầm bầm:” Nha đầu, đã bảo ở lại phòng mà không nghe.” Lãnh Hàn Băng vốn không có ý định trả Điệp Điệp cho Âu Dương Thần, vậy mới bảo nàng phải ở yên trong phòng, tránh để nàng với người kia gặp mặt, ai dè lại thành ra thế này.
………
Ta vừa chạy vừa ôm mũi. Hu hu, ta chỉ định trả đồ Lãnh Hàn Băng để quên ở phòng ta cho hắn thôi mà. Làm việc tốt mà cũng phải trả cái giá đắt như vậy sao? Bao nhiêu máu thế này ăn bao giờ mới bù lại được?
Ta đang chạy bỗng nhiên va phải một người. Vì mũi chảy máu nên ta vừa chạy vừa cúi đầu, cố để máu không dây vào áo. Ta ngẩng đầu, thấy ngay ánh mắt kì lạ của “mỹ nữ bánh bao”. Ta khóc dở mếu dở, bị người ta bắt gặp trong bộ dạng thê thảm này, thật là mất mặt mà. Ta cười khan, mở miệng lí nhí:
- Ta…
- Sao cô chảy nhiều máu thế này? Đi theo ta, ta giúp cô cầm máu. – Gia Mỹ không chờ ta nói hết câu mà túm lấy ta kéo đi.
Đi mãi, đi mãi, máu cũng đã ngừng chảy, ta nhìn Gia Mỹ, nhớ đến lời nhắc nhở của Triều Vũ, định cảm ơn cô ta rồi chuồn cho nhanh thì mới phát hiện ra mình đang đứng cạnh một cái vực rất sâu. Một dự cảm không lành trào lên trong lòng, ta gượng nói, cười mà còn khó coi hơn cả khóc:
- Gia Mỹ, về thôi, ta hết chảy máu rồi.
- Về thế nào được? Ta phải giúp ngươi cầm máu đã. Ngươi biết cách cầm máu nhanh nhất là gì khồng? Đó chính là giết người đó, chết rồi thì không biết mình có còn chảy máu hay không nữa.
Cô ta ngửa mặt cười lớn. Giọng cười điên cuồng vang vọng khắp không gian, đập vào vách núi rồi dội lại, nghe quỷ dị đến rợn tóc gáy. Cô ta quay người, tảy ta xuống vực. Chỗ đất dưới chân sụt mất, ta chỉ kịp kêu lên một tiếng rồi rơi xuống, may mắn mà tay quơ ra theo phản xạ, túm được gờ đá nhô ra, lơ lửng trên vách núi. Ta cúi đầu rồi lập tức ngẩng lên, không dám nhìn xuống nữa, chỉ sợ mình hoa mắt buông tay một phát là toi đời. Ở dưới sâu hun hút, phía đấy lại đầy đá nhòn nhô lên như những chiếc gai nhọn khổng lồ tua tủa mọc lên. Gió thổi qua cũng cảm thấy cả người như lay động. Ta nuốt nước bọt, cảm giác sợ hãi trào dâng trong lồng ngực như muốn nổ tung.
- Gia Mỹ, trò đùa này không vui đâu, mau kéo ta lên!
- Ngu ngốc, ngươi tưởng ta đùa với ngươi sao? Từ khi ngươi xuất hiện, giáo chủ không thèm quan tâm ta nữa. Ngươi, chính ngươi! Ngươi là con sâu mọt cướp đi hạnh phúc của ta, sự sủng ái của ta. Con tì nữ, ta sẽ giết ngươi. Ngươi ti tiện như thế, ngươi tưởng sẽ ngồi lên đầu ta được sao? Đừng có mơ. Ta đã định giết ngươi lâu rồi mà chưa có cơ hội, hôm nay bao nhiêu lính canh lại không biết ở đâu hết, đúng chỗ vắng vẻ như vậy, ngươi lại ló mặt ra, tự dâng mình đến trước mặt ta. Ngươi quả là ngu ngốc, để ta tiếp cận ngươi gần như vậy mà không có chút phòng bị nào. Con mèo con, ngươi thật ngây thơ. – Gia Mỹ giơ chận, giẫm mạnh xuống tay ta.
Sự đau đớn truyền đến, đau như thể xương cốt, thịt da đều bị giẫm nát. Gia Mỹ như cảm thấy còn chưa đủ, cô ta di mạnh chân, dàn mạnh xuống tay ta, ánh mắt toàn là vằn máu, toàn là thứ tình cảm thỏa mãn khi hành hạ người khác, trong đó có sự vui vẻ, vui vẻ đến đáng sợ khi thấy người ta cận kề cái chết. Ta nhăn mày, cảm tưởng như sắp không chịu đựng được nữa rồi. Đau. Đau quá…
Đột nhiên, một tiếng hét vọng tới, Gia Mỹ bị ai đó kéo mạnh ra, ta cũng thế mà buông tay ra khỏi vách, thân mình tự do rơi xuống…
……
Âu Dương Thần và Lãnh Hàn Băng ra khỏi phòng, theo chân ta đến chỗ ngã rẽ hành lang thì mất dấu. Ở đó có tận bốn ngã rẽ, chỗ nào cũng vòng vèo như mê cung khiến người ta không biết nên đi đâu mới đúng. Lúc đó máu ta cũng ngừng chảy, không thể theo vệt máu chảy mà tìm. Đang lần tìm ở hành lang, hai người bỗng nhiên nghe thấy tiếng hét chói tai truyền đến. Với người thường có lẽ nó chỉ là âm thanh muỗi kêu nhưng với người luyện võ công, lại đặc biệt ở trong tình trạng tập trung cực độ như này, nghe thấy âm thanh quên thuộc đó truyền tới thì cực kì nhạy cảm, nhận ra có sự không lạnh, vội vàng chạy đến.
Bên bờ vực thấy cảnh đó, không còn thời gian để kinh ngạc, cũng chẳng đủ thời gian để suy nghĩ gì, Lãnh Hàn Băng kéo mạnh Gia Mỹ ra, Âu Dương Thần dùng khinh không lao đến muốn giữ người con gái kia lại. Gia Mỹ mất đã, ngã “phịch” ngay trên nền đất, chạm phải ánh mắt lạnh như băng của giáo chủ thì hoảng hốt, mặt tái mét. Cô ta nghe thấy một câu nói, trầm lạnh không một chút cảm xúc:
- Nếu nàng ấy có mệnh hệ gì, cô lấy cả trăm cái mạng cô ra cũng không bù nổi.
Âu Dương Thần đến vách núi, tay vươn ra muốn kéo ta lại nhưng quá muộn, cả thân người ta như hoàn toàn dựa vào lực hút của trái đất, rơi thẳng xuống phía dưới…
Trong khoảng khắc ngàn cân treo sợi tóc đó, một bóng đen lao xuống vực, nhanh như thể đó chỉ là ảo ảnh…