Hoàng Hậu Lắm Chiêu

Chương 33



Ta thẫn người, không thể tin nổi mình vừa nghe thấy cái gì. Âu Dương Phong… chết rồi sao? Ta không tin, nhất định không tin. Một người như thế, một người như người đó, làm sao có thể chết dễ dàng như vậy? Lần ta gặp hắn ở trong Tây Ngọc Cung, hắn vẫn còn rất bình thường mà. Hắn.. hắn còn nói thích ta nữa, còn nói sẽ từ bỏ tranh đấu Hoàng cung, sẽ sống thật tốt mà, làm sao có thể chết được? Nhất định là ta nghe nhầm thôi, đúng không? Lại còn Mai Phi nữa… Tại sao cô ta lại dính dáng đến việc này?

Ta đẩy cánh cửa gỗ, đi vào, miệng cố nở nụ cười méo xệch trước ánh mắt đầy kinh ngạc của Âu Dương Thần. Ta đi nhanh đến, suýt nữa vấp chân mà ngã lăn ra đất. Túm lấy áo Âu Dương Thần, ta nhìn hắn chăm chú, cố tìm trong đôi mắt hổ phách của hắn một tia đùa cợt. Nhưng không, hắn chỉ im lặng nhìn ta, đôi mắt ánh lên tia đau đớn. Ta nghe thấy giọng mình hỏi:

- Ngươi… nói gì? Người đó chết rồi sao?

- Điệp Điệp, nàng bình tĩnh. – Hắn đỡ lấy tay, để ta dựa vào hắn.

Ta vùng ra, trấn trối ngước mắt nhìn khuôn mặt đẹp như tạc trước mặt. Đôi lông mày chau lại, hắn mím môi, dường như đang rất khó xử. Ta lắc đầu, miệng lẩm bẩm, tự thôi miên mình. Mơ, ừ, chỉ là mơ thôi.

- Thân vương chết rồi. – Kha Dương đứng cạnh lên tiếng.

Sau đó, Âu Dương Thần kể hết mọi chuyện cho ta. Hắn nói hôm nay Kha Dương gặp Tử Nguyệt trên phố. Tử Nguyệt là sát thủ thân cận của Âu Dương Phong, hiện giờ đang thay Âu Dương Phong cai quản Thanh Vân Lâu. Nàng ta nói rằng mấy tháng trước, Âu Dương Phong phát hiện ra Mai Phi có ý định hạ độc ta, phá hủy kế hoạch của ả, ra khỏi Hoàng cung, người đó lại bị Mai Phi mai phục. Âu Dương Phong trong lúc không đề phòng mà bị Mai Nguyệt Dung đánh lén, bị thương nặng nên mới không qua khỏi. Nhưng Mai Phi cũng không thoát khỏi tay Âu Dương Phong, cũng bị người đó kết liễu.

Âu Dương Thần dứt lời, ánh mắt dò xét nhìn ta. Hắn giơ tay, định ôm lấy ta. Lập tức, ta lùi người lại tránh, lớn tiếng:

- Đừng! – Dường như thấy mình phản ứng hơi quá, ta hạ giọng. – Ta cần ở một mình.

Ta đứng dậy, cảm giác chân mình đứng không vững, đầu óc trống rỗng không suy nghĩ được gì. Nói thật thì ngoài cảm giác đó, thứ tình cảm như đau lòng gì đó không hề tồn tại. Ta không biết, tự hỏi có phải mình bị làm sao rồi không? Bình thường khi rơi vào hoàn cảnh này, không phải người ta sẽ đau khổ gào thét sao? Ta lắc nhẹ đầu, bần thần ra khỏi thư phòng. Âu Dương Thần không ngắn cản. Hắn đứng lặng nhìn theo. Mặc dù không nhìn lại, nhưng dương như ta vẫn cảm thấy cái nhìn của hắn dán theo bóng lưng mình.

Ta không biết, lúc ấy, trong tay áo, tay Âu Dương Thần nắm chặt đến nỗi nổi cả gân xanh. Kha Dương nhẹ mở mắt, nhíu mày nhìn Âu Dương Thần rồi lại nhìn ra ngoài cửa, không nói gì…

………..

Ngày hôm sau, ta nhốt mình trong Tây Ngọc Cung, không ra ngoài, không mở cửa, không giao tiếp với ai. Trần ma ma với Tiểu Hương lo lắng lắm, lúc nào cũng nhìn vào cửa phòng đóng chặt rồi đưa mắt nhìn nhau rồi thở dài, không ai biết được ta làm sao. Đến giờ cơm, Tiểu Hương đưa cơm vào, đặt cơm lên bàn, nằn nì ta đến nỗi gần như sắp bật khóc, nhìn ta chịu ăn vài thìa cơm rồi mới bất lực mang ra ngoài. Mấy lần Trần ma ma đến tìm Âu Dương Thần, nói mãi, hỏi ta làm sao, rồi bảo cứ tình trạng như thế thì ta chắc chắn sẽ ốm mất. Âu Dương Thần rỗi là đến chỗ ta, gọi mãi mà không có tác dụng gì, có lần suýt nữa tức giận đến mức sai người phá cửa. Sau đó, không biết hắn nghĩ gì, lại ngậm cơn giận mà bỏ đi.

Cả căn phòng chìm trong bóng tối, giơ tay lên cũng chỉ thấy lùng bùng bàn tay mình. Ta thu mình trong góc, để mặc mái tóc rối bung xõa rũ rượi. Mái tóc dài trải trên nền đất, vài sợi tóc mai che đi khuôn mặt. Ta gục đầu giữa hai đầu gối, trên người mặc độc một bộ đồ màu xanh dương đơn giản không họa tiết, đầu nghĩ toàn những thứ mông lung, mà nội dung chỉ toàn xoay quanh hai người đó, hai người con trai có khuôn mặt giống nhau như hai giọt nước.

Từng hình ảnh của quá khứ lại thi nhau hiện ra, đan xen, chồng chéo lên nhau đến mức hỗn loạn.

….

Dưới cơn mưa, anh ôm lấy ta, nụ hôn nòng nàn quyến luyến hòa quyện cùng nước mưa chảy trên bờ môi. Người con trai đó, bất chấp cả người ta sũng nước mà ôm lấy ta, dùng nhiệt độ ấm áp của bản thân sưởi ấm ta trong vòng tay.

….

Nam tử đó, người dùng bàn tay lớn che mắt ta lại, giọng ca trầm mà ấm, như thìa mật ong chảy vào tận tâm can, vang vọng khắp không gian, trượt trên bờ sông, lướt cùng cơn gió…

Giọng hát ai khe khẽ, khe khẽ ngân

Nước mắt ai lẳng lặng rơi

Nguyện hóa thành một đôi chim tung tăng

Bỏ lại sau lưng tiếng khóc than gào thét cũng chẳng đuổi kịp

Lại thêm một năm, giữa tháng bảy gió chiều lạnh, bóng tà dương chìm dần…

…………

Nam tử đó, người đã từng nói:

- Ta sẽ thay người đó… yêu thương, bảo vệ nàng.

……..

Âu Dương Phong, cái con người lạnh lùng âm lãnh như một vỏ bọc mà không ai có thể lại gần, người hôn ta dưới ánh hoàng hôn muộn, khi mặt trời đỏ rực lặn sau lưng, để cơn gió của Khởi Linh Trai làm xõa tung mái tóc.

Nụ hôn hôm đó, mãnh mẽ, bá đạo như chính con người người vậy…

…….

Anh nằm dưới sàn bê tông lạnh, dòng máu đỏ chảy ra, ướt đẫm cả tấm áo trắng. Máu chảy nhiều như thế, vậy mà anh vẫn cười, nụ cười dịu dàng như mọi khi anh vẫn cười. Anh thoi thóp thở trong tay ta, khó khăn bảo:

- Khóc cái gì chứ? Anh có sao đâu…

Anh chỉ an ủi thôi mà, anh chỉ là dối lòng, dối người, dối chính ta mà thôi. Anh biết chứ, anh “có sao”. Anh sắp rời xa cả thế giời, rời xa ta rồi. Âý thế, trong phút cuối cùng, anh vẫn nói anh yêu ta… Anh con xin lỗi nữa… Anh đâu biết, giờ phút ấy, ta không cần lời xin lỗi của anh, ta cần anh mãi mãi, vĩnh viễn khỏe mạnh, vui vẻ kìa…

……….

Trong bóng tối của Tây Ngọc Cung, Âu Dương Phong cúi xuống, ghé sát tai ta, mang theo hơi thở ấm nóng:

- Ta… hình như thích nàng rồi…

……….

Cứ thế, cứ thế, dòng ký ức hiện lên rõ mồn một không thiếu thứ gì, như một con dao sắc lạnh khắc sâu vào tim ta. Chút đau lòng, chút xót xa. Tại sao những người đó cứ vì ta mà ra đi như thế? Anh rời xa ta vì cái trẻ con ấu trĩ của ta, chỉ vì cái niềm tin bị bóp nát trong tay ta, một con bé ngu ngốc trẻ con, vì cái ghen tuông nhất thời mà đẩy anh đi, xa mãi. Lâu lắm rồi, để khi vết thương trong tim đã thành sẹo, một người con trai khác lại dùng tay mình mà bới nó lên, rồi lại hứa sẽ bên ta, bảo vệ, yêu thương ta, rồi cũng vì ta mà ra đi, từ bỏ cuộc sống của mình. Vì sao hai người đó lại ngốc nghếch như thế? Vì sao cứ vì ta mà làm tất cả những việc đó, đến mạng sống của mình cũng không màng? Để giờ đây, khi biết mọi chuyện, để ta lại trở lại với nỗi day dứt nhường này?

Nước mắt trào ra, không biết vì điều gì. Nhớ nhung. Tiếc nuối. Đau thương. Và còn thêm… một chút mất mát. Âu Dương Phong cũng đi mất rồi, người đó cũng vì ta mà đi rồi, cũng vì ta mà từ bỏ sinh mạng. Không biết khi ra đi người ấy thế nào? Cũng giống anh chăng? Hay người sẽ hận ta xen vào cuốc sống của người?

Nhưng, ta không biết có phải do mình quá vô tâm vô tính hay quả thật là ta không coi trọng tình cảm với hai người đó? Biết Âu Dương Phong chết, ta không vật vã như ta nghĩ, chỉ là xót xa, tiếc nuối và… một chút buồn thương mà thôi. Ta nhếch miệng cười, rồi lại cười không nổi, hạ khóe môi đang khó khăn kéo lên của mình xuống, mặc cho nước mắt chảy ra. Ngày anh đi, ta không khóc, cứ thu ngược nước mắt vào trong, nghĩ rằng “người anh thích phải mạnh mẽ như vậy, không được phép khóc, khóc là anh sẽ đau lòng lắm”. Giờ nghĩ lại, thấy bản thân mình ngốc nghếch quá. Thà rằng cứ khóc đi, khóc đi rồi sau này sống vui vẻ thoải mái, còn hơn là cứ chôn giấu vết thương vào lòng.

Thế là, cứ mặc kệ mọi thứ, khóc hết sức. Nước mắt chảy ra nhòe nhoẹt cả khuôn mặt. Ta cứ ngồi trong bóng tối khóc như thế, không suy nghĩ gì cả, chỉ yên lặng khóc, xả hết không vui bức bối trong lòng. Tự nghĩ, khóc xong, ngủ một giấc là sẽ ổn thôi, không sao cả. Mọi chuyện rồi sẽ lại như cũ, mình có đau lòng cũng không làm được gì. Mai ta sẽ đi thăm mộ Âu Dương Phong, mong là đến khi sống một kiếp khác, người đó sẽ thật bình yên, thật thoải mái, thật hạnh phúc.

Ta nghiêng đầu, gác lên gốc, khẽ nhắm mắt lại.

Rầm!!!

Cửa phòng bị đá bay, Âu Dương Thần đứng ở cửa, thân mặc long bào vàng rực, cả người rộ lên một luồng không khí u ám, mặt mày sầm sì, rõ ràng là đang tức giận. Đằng sau hắn, thị vệ, cung nữ, Tiểu Hương, Kha Dương, Trần ma ma, tất cả đều bị đuổi đi hết, hắn xông thẳng vào phòng, đến chỗ ta, ngồi xổm xuống, mắt nhìn ta chăm chú, lông mày nhíu chặt lại.

Ta ngơ ngẩn nhìn hắn, nhất thời quên mất hiện giờ mình đang cực kỳ bê bối. Hắn rút khăn tay ra, lóng ngóng lau nước mắt cho ta. Ta ngoan ngoãn ngồi yên, không lên tiếng. Cả không gian lại chìm vào im lặng. Một lúc sau, lâu như thể ta nghĩ hắn sẽ im lặng như thế mãi thì hắn nói:

- Điệp Điệp, có phải ta vô dụng lắm không?

Ta còn đang không hiểu hắn đang nói cái gì thì hắn nghiêng đầu, cười nhẹ:

- Mai Phi có ý định hạ độc nàng mà ta chẳng hề hay biết, để người khác ra tay bảo vệ nàng mà mình thì chẳng làm được gì. Lúc nào cũng nói yêu nàng mà thực ra chẳng thể hiểu được nàng. Lúc nàng đau lòng như này thì chỉ có thể bàng quang mà đứng nhìn, dù khó chịu nhưng cũng không biết làm sao mới tốt. Điệp Điệp, ta không phải là phu quân tốt. Ta biết, nàng chưa bao giờ thật lòng đặt trọn niềm tin vào ta, đúng không? Vì không tin tưởng nên mới giấu ta mà khóc một mình thế này, nàng cảm thấy thiếu đi cảm giác an toàn, có phải không? Ta không thể hiểu rõ nàng, vậy nên, có gì, cứ cố gắng nói với ta. Có thể ta không thể làm gì cho nàng, ta chỉ có thể lắng nghe thôi. Nếu được, ta có thể cho nàng mượn bờ vai ta, lồng ngực ta, khóc trong lòng ta, có được không? Từ nhỏ, ta chỉ được dạy làm thế nào để trở thành một vị vua, làm t

hế nào để trị vì Ngọc Quốc. Ta không giỏi hiểu tâm lý nàng, nhưng ta có thể học. Điệp Điệp, nàng đừng rời ta, nhé…

Ta mở to mắt nghe hắn nói. Nghe xong rồi lại không biết nên nói gì, chỉ cảm thấy trong lòng mình ngọt ngào đến kỳ lạ. Hắn lại vì ta… vì một người con gái như ta mà nói những lời này. Hắn là một Hoàng dế, nắm trong tay cả giang sơn, thế mà lại có thể nói những câu như thế… Ta mở miệng, đang định nói gì đó thì đột nhiên, trên cao, một hố đen mở ra. Ta kinh ngạc, đó không phải hố đen ngày hôm đó sao? Đó… Đó chính là cái hố đen đã mang ta xuyên không đến Ngọc Quốc. Ta đứng vụt dậy. Âu Dương Thần cũng ngạc nhiên không kém, hắn muốn gọi thị vệ đến nhưng ta đã kịp thời bịt mồm hắn ngăn lại.

- Đừng nói.

Hắn nhìn ta, trong mắt có sự khó hiểu. Ta chầm chậm rụt rè đi đến chỗ lỗ đen đó, giơ tay lên định chạm vào. Một lòng điện truyền vào tay. Trong chớp lát, ta cảm thấy trước mắt tối sầm, ta ngất đi. Trước khi nhắm mắt, ta thấy lỗ đen đã biến mất…

……..

Ta mở mắt, thấy xung quanh trắng tinh, trắng đến mức lóa mắt. Tất cả xung quanh đều là màu trắng, ngoài màu trắng ra thì không còn gì cả. Nhìn quanh, ta phát hiện mình đang lơ lửng trên không trung. Ta ngơ ngác, không hiểu mình đang mơ hay gì nữa.

- Vũ Điệp Điệp, mười tám tuổi, học sinh trường Trung học phổ thông XX. – Một giọng nói phát ra từ phía sau.

Ta quay người lại, thấy trước mặt là một bộ xương khô mặc đồ đen rộng thùng thình, tay cầm cái rìu, là hình ảnh điển hình cho một nhân vật. À vâng, ta đang nói đến thần Chết ấy ạ. Chẳng hiểu sao, lúc ấy ta lại đờ đẫn nhìn “người” phía sau, chưa kịp nói gì thì bạn thần Chết nói luôn:

- Khỏi dài dòng, khỏi xin chữ ký, ta nói vào vấn đề luôn. Dạo trước, vì một chút sơ sẩy của ta mà hố đen mở ra ở chỗ loài người các ngươi, làm ngươi xuyên đến không gian ba chiều của ta, chính là chỗ ngươi đang đứng đó. – Bạn thần Chết mặt lãnh đãm chỉ trỏ. Mà nói thế thôi, cái bản mặt toàn xương như thế thì cũng không ra chút sắc thái biểu cảm nào đâu. – Lúc ấy ta đang say rượu, mở hố đen ném ngươi lại thế kỷ 21 thì ném nhầm sang chỗ Ngọc Quốc mà kẹt lại thân thể của ngươi ở đây. Hồn của ngươi cũng thật thông minh, ngay lập tức nhập vào xác của Đại tiểu thư của Tể Tướng phủ khi cô ta vừa xuất hồn mà chết, cứ thế mà sống đến giờ. Ta tìm mãi, giờ mới thấy được ngươi. Để bù đắp sai lầm, ta cho ngươi chọn, muốn trở lại hiện đại hay ở lại Ngọc Quốc?

Nói xong, bạn thần Chết đưa mắt nhìn ta, ngồi im lặng khoanh chân. Ta bảo:

- Ta trở lại hiện đại.

Bạn thần Chết búng tay, mở ra một hố đen, trước khi đưa ta vào còn nói, giọng điệu có chút châm chọc:

- Ta không tin ngươi không lưu luyến gì Ngọc Quốc. Khi nào muốn thay đổi ý định hay đọc câu thần chú này, ta sẽ đưa ngươi xuyên không. Nhưng nên nhớ, lúc ấy, ta sẽ không giữ thân xác ngươi ở hiện đại, nghĩa là nó sẽ chết. Trước khi quyết định xuyên không hay giải quyết thân xác ngươi đi. Còn Điệp Điệp ở Ngọc Quốc, ta tạm thời sẽ bảo quản xác cô ta, nhìn bề ngoài thì như người sống, chỉ là rơi vào hôn mê sâu. Ngươi có mười ngày để quyết định. Thế này coi như đã bù lỗi rồi nhé. Tạm biệt.

Bạn thần Chết nhét vào tay ta một tờ giấy nho nhỏ, giơ chân đá bay ta vào hố đen khi ta chưa kịp nói gì. Cả người lại rơi vào trạng thái vô thức.

………

Ta mở mắt, trước mắt lại là màu trắng. Mùi ê te nồng đậm xộc vào mũi. Đây là… bệnh viện. Ta chớp mắt, nghiêng đầu nhìn quanh. Đúng là bệnh viện thật. Ta về hiện đại rồi.

Phòng bệnh không quá lớn, có hai hàng giường, mỗi hàng bốn cái giường bệnh. Cả phòng vắng lặng. Ta nhìn đồng hồ treo trên tường. Kim đồng hồ chỉ hơn ba giờ, ngoài trời nắng rọi qua cửa sổ, báo cho ta biết giờ là ban ngày. Vậy thì chắc là mọi người đi hoạt động chiều rồi. Cửa phòng bệnh mở ra, một cô gái tóc xoăn ngắn đi vào. Nét mặt cô ấy thanh tú, trên mặt đeo một cặp kính đen nhưng không che được đôi mắt đẹp đẽ sắc sảo. Dáng người cao cao mặc áo sơ mi và quần bò đơn giản. Diệp Tú.

Diệp Tú đi nhanh đến giường ta, kéo ghế ngồi xuống. Diệp Tú là bạn thân của ta, chơi với ta từ hồi còn bé xíu trong cô nhi viện. À, quên không nói, ta đúng là cô nhi, là một đứa bé mới sinh ra đã bị vứt bỏ trước cửa cô nhi viện, lớn lên mà không biết cha mẹ mình là ai.

- Mày tỉnh rồi? Thấy trong người sao?

- Mày lo cái gì? – Ta hơi khó khăn ngồi dậy. Lâu lắm không sử dụng thân xác này, không tự chủ có chút lạ lẫm. Diệp Tú đỡ lấy ta, kê gối để ta ngồi dựa vào giường. – Không đi học à?

- Đang nghỉ hè rồi, học hành gì? – Diệp Tú trừng mắt. Rồi, cô thở dài, đưa tay vuốt mái tóc đã dài quá lưng của ta, nói – Mày nói tao nghe, gần một năm nay mày đi đâu? Có chuyện gì? Tại sao lại biến mất đột ngột như thế?

Ta cười. Ừ, cũng gần một năm rồi. Cuộc sống cũng có ít nhiều xáo trộn. Như nhớ ra điều gì, ta hỏi:

- Thế ở trường thế nào rồi? Tao biến mất lâu thế, đã bị rút học bạ chưa? Mọi người ở cô nhi viện thế nào?

- Vì thành tích học tập của mày khá xuất sắc nên mới có thể xin giữ học bạ. May mày về kịp, mày về muộn chừng một tháng nữa là mày bị đuổi học rồi. Mọi người ở cô nhi viện tìm mày nhiều lắm, lúc mày mới mất tích, các bác khóc mãi, nói phải tìm được mày. Mọi người cũng bảo phải tìm mày cho kỳ được nhưng mày như bốc hơi, chẳng thấy đâu, đăng báo hay đăng tin trên mạng cũng hết cách. Bỗng nhiên sáng nay, một người thấy mày ngất xỉu ở công viên nơi mày mất tích, thế là đưa mày vào viện rồi liên lạc với trưởng cô nhi viện. Tao với bác ấy lập tức đến đây.

Ta khẽ cắn môi, nhìn Diệp Tú:

- Làm phiền mọi người nhiều rồi.

Đúng lúc đó, một người phụ nữ trung niên đẩy cửa, chạy vào, nhìn thấy ta đã tỉnh liền ngồi sụp xuống giường, ôm chầm lấy ta, khóc như mưa. Mọi người ở cô nhi viện cũng chạy vào, người khóc lóc, người cầm tay ta, người ríu rít hỏi tình hình của ta. Ta bất giác mỉm cười. Cuộc sống như này, dù không có bố mẹ, nhưng ta vẫn cảm thấy chưa bao giờ thiếu thốn tình thương. Họ chính là gia đình ta, bảo ta từ bỏ họ, làm sao ta có thể đây? Ta cười mỉm. Thế nhưng, trong sâu thẳm trong lòng, hình bóng ân cần tươi cười của một người lại hiện ra, một vị đế vương, người với cái tên Âu Dương Thần…

…………..

Những ngày sau đó, ta đi học, tiếp nhận chương trình học đặc biệt trong hè để đuổi theo những học sinh bình thường. Cũng may bởi vì trong năm học ta chiếm được kha khá cảm tình của các thầy cô nên mọi người đều ưu ái ta, tận tình giảng dạy những bài học cần chú trọng, rồi những bài kiểm tra cũng được đưa ra, chỉ mỗi tội là việc xét xếp hạng phải bỏ đi. Với ai thì ta không biết nhưng với ta việc này cũng không có gì đáng kể, nếu không nói là vì không xếp hạng nên việc học rất thoải mái. Cuộc sống dường như trở lại quỹ đạo vốn có. Mọi người đều bảo sau khi trở lại ta có gì đó rất khác, mà khác ở chỗ nào thì không rõ ràng.

Hoàng hậu lắm chiêu – Chương 24 (end)

Ai cũng hỏi trong thời gian mất tích ta sống thế nào, ta chỉ nhe răng cười toe toét, nói không nhớ. Mà sự thật là, ta cũng không muốn nhớ, về người đó, về Âu Dương Thần. Thần Chết nói đúng, Ngọc Quốc có quá nhiều thứ làm ta vương vấn, vương vấn đến nỗi không muốn dời xa. Đã năm ngày trôi qua, ta thừa nhận, ta nhớ bọn họ, nhớ những người ở một không gian khác ta, những người với ta không cùng một thế giới. Ta nhớ cái miệng nhiều chuyện của Tiểu Hương, nhớ cách quan tâm của Trần ma ma, nhớ cách châm chọc của Kha Dương cùng Triều Đan, nhớ Lãnh Hàn Băng gian tà giả lạnh lùng, nhưng cái người khiến ta vấn vương nhiều nhất lại khiến ta cứ khi nào rời tay rảnh rỗi là lại nhớ hắn, cái tên yêu nghiệt biến thái Âu Dương Thần. Trong lòng thì mắng chửi hắn thế, bảo không việc gì phải nhớ hắn cả, nhưng mỗi khi trong đầu hiện lên hình ảnh hắn lại không tự chủ mà mỉm cười.

Một chiều cuối tháng sáu, nắng oi ả từ trên trời giáng xuống như muốn thiêu đốt cả thế gian. Ra đường thì nhìn ai cũng trùm kín mít từ trên xuống dưới, hơi nóng hầm hập tỏa ra từ dưới lòng đường bê tông, không khí xung quanh cơ hồ cũng bị nung nóng lên rồi. Vài cây xanh bên đường cũng không đủ sức để che chắn cái nắng nóng của thành phố, chim trên cây cũng lười kêu, có vẻ đã gục trên cây mà thở rồi, còn hơi sức đâu mà kêu với hót?

Ta đứng trước một cánh cổng sắt lớn, dựa vào tường, tay cầm mũ phe phe phẩy phẩy cua đi hơi nóng quanh mình. Trên người áo chống nắng đầy đủ, tay phải ôm một đóa hoa hồng trắng. Từ ngôi nhà xây sát bên cánh cửa lớn, một người đàn ông lớn tuổi đầu hơi hói đi ra, tay cầm theo một tấm thẻ. Ông tươi cười đưa tấm thẻ được ép giấp bóng cẩn thận cho ta, cười nói:

- Tiểu Điệp, cháu lại đi thăm mộ thằng Khôi à?

- Dạ, lâu rồi cháu không đến. – Ta nhận lấy tấm thẻ từ tay ông, cười.

Nói chuyện một hồi, ta cúi đầu chào ông rồi đi vào trong. Nghĩa trang Thượng Du nằm phía Bắc thành phố A, các ngôi mộ trong đây đều được xây dựng rất đẹp, sắp xếp rất có trật tự. Hôm nay nghĩa trang vô cùng vắng vẻ, nhìn qua chỉ có lác đác vài người. Ta đi bộ, tay cầm bó hương vừa lấy từ chỗ người trông nghĩa trang. Từ ngày anh mất, ta đến đây không ít, thỉnh thoảng cũng nán lại nói chuyện với ông rồi giúp một số chuyện, vì vậy cảm tình của ông ấy với ta cũng không ít.

Tìm mộ của anh không khó. Đó là một ngôi mộ nhỏ ven bờ sông, bên cạnh có hai cây xương rồng chính tay ta trồng. Hồi còn sống, anh thích nhất là xương rồng. Anh bảo:”Xương rồng rất mạnh mẽ, nhưng thực tâm chúng rất yêu đuối. Nó tự tạo ra lớp gai bên ngoài để bảo vệ chính mình, nếu như tước bỏ lớp gai đó, bên trong nó mềm yếu lắm.” Khi anh nói câu đó, ta không biết, còn một câu cuối anh không nói ra. Mãi đến khi anh mất đi, ta mới có thể nghe vế sau đó từ miệng Diệp Tú. Vế sau của câu nói, chính là: “Xương rồng giống cô ấy.” Mà “cô ấy” trong câu nói của anh, lại chính là ta. Ta còn nhớ, khi nghe xong, ta đã cười bảo:”Anh ấy đi rồi, mày nói cho tao để làm gì?” Sau đấy thì chạy vào phòng ôm gối khóc liền mấy tiếng, đến mức hôm sau không dám ra khỏi phòng.

Giờ, kể chuyện gì liên quan đến

anh cũng chỉ là chuyện quá khứ. Ta quỳ xuống thảm cỏ gần mộ, châm hương, cắm vào đất. Khói hương phảng phất, bay nhè nhẹ trong không khí. Ta đặt đóa hồng trắng xuống dưới chân mộ, tay chạm nhẹ lên tấm bia đen cắm trước mộ. Tên anh được khắc trên đó, chữ trắng nổi bật trên đá đen. Vì chưa đủ năm nên anh chưa được xây mộ đàng hoàng, chỉ là một gò đất nhô lên cao hơn so với mặt đất đầy cỏ dại. Ta nhẹ nhàng nhổ đám cỏ trên đất, để gọn sang một bên. Sau gần hai mươi phút, đám cỏ cũng được ta xử lý kha khá, nhìn ngôi mộ giờ cũng được thuận mắt hơn. Ta ngồi xuống bên cạnh ngôi mộ, theo thói quen, miệng bắt đầu huyên thuyên kể về tình hình gần đây của mình.

- Anh à, em nghĩ là em yêu rồi. Người đó tốt lắm, chăm sóc em rất cẩn thận. Anh ấy rất tuyệt, thông minh, giỏi giang, có tài, cũng rất yêu chiều em nữa, mọi thứ đều ok hết, mội tội nấu ăn không ngon bằng anh thôi. – Ta bật cười, mắt híp lại thành một đường chỉ. – Nhưng mà, anh ấy không ở đây, anh ấy ở xa đây lắm. Em phải làm sao đây anh? Em không từ bỏ các mẹ ở cô nhi viện được, còn Diệp Tú, còn mọi người nữa. Em không biết nên làm sao. Em nhớ anh ấy, em… nhớ cả anh nữa. Nếu anh có ở đây thì tốt rồi…

Mấy ngày gần đây, cứ nhắm mắt lại ngủ là trong giấc mơ lại là hình ảnh ở Ngọc Quốc. Âu Dương Thần ngồi bên giường ta, sắc mặt âm trầm. Hắn cứ ngồi như vậy, nắm chặt tay ta, miệng lẩm bẩm rất nhiều thứ. Ánh mắt hắn mông lung, thảng thốt hoang mang, như thể có một nỗi sợ nào đó ngập tràn trong đôi mắt hổ phách vốn linh động đầy sức sống của hắn. Bên cạnh, Kha Dương đặt tay lên vai hắn, miệng mím lại như muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Cuối cùng, Kha Dương lên tiếng:

- Nàng ấy không chết được, chỉ là hôn mê thôi, ngươi không thể mãi như này được, sẽ đổ bệnh. Còn cả Ngọc Quốc trong tay ngươi nữa.

Âu Dương Thần thở dài, buông tay ta, đứng dậy, khí chất vẫn quật cường mãnh mẽ nhưng trong đó như có chút mệt mỏi. Hắn xua tay:

- Bảo Trần ma ma với Tiểu Hương vào chăm sóc Hoàng hậu cho tốt, ta lên triều.

Lúc đi khỏi, hắn vẫn cố ngoái đầu lại nhìn ta nằm trên giường, thần sắc ảm đạm không chút sức sống. Hắn mấp máy môi:”Điệp Điệp, nàng phải tỉnh lại. Ta chờ nàng.”

Giữa đêm, lại một lần nữa giật mình tỉnh giấc. Ta co mình vào góc giường, ngẩng mặt nhìn trăng sáng ngoài cửa sổ. Đêm hè, mặt trăng treo cao, tỏa ra thứ ánh sáng dịu dàng đến mê hoặc.

Ta đứng dậy, phủi phủi quần áo dính cỏ, mắt dõi đến tấm bia đen phía mộ anh, môi khẽ cười:

- Em sẽ sống thật tốt. Chúng ta cũng không còn là đứa trẻ ngày ấy nữa rồi.

Lúc ấy, một cơn gió nhẹ thổi qua, làm mái tóc ta khẽ bay, mấy sợi tóc mái vương qua mặt… Mi mắt ta cụp xuống. Trong lòng, một chút buồn phiền, nhớ nhung lại trào lên…

………….

Ta về đến cô nhi viện là khoảng sáu giờ, nắng đã không còn. Mở cửa, đi vào trong sân, ta chợt nghe thấy tiếng Diệp Tú:

- Mày về rồi à? Đến đây đi. – Cô ấy vẫy tay, bảo ta lại gần.

Diệp Tú ngồi trên ghế trong vườn nhỏ trước cô nhi viện. Hôm nay cô ấy không phải đi làm thêm nên khá rảnh rỗi, chắc là lại lấy máy tính ra lên mạng. Diệp Tú kéo ta lại, chỉ vào màn hình, mặt lộ vẻ phấn khích.

- Mày thấy con nhỏ này không? Bị tao chửi te tua rồi kìa. Ai bảo anh hùng bàn phím làm chi, ngứa mắt.

Ta đọc đoạn chat Diệp Tú đưa tôi xem, miệng nhếch lên. Cô ấy vẫn độc mồm như vậy. Xem ra là nhỏ này xui xẻo.

- Ờ, mày lúc nào chẳng giỏi, tiếc vẫn thua tao.

Diệp Tú bĩu môi khinh thường, bình thản đón nhận cái cười hì hì của ta. Chợt, Diệp Tú nói:

- Mày vẫn nhớ anh ấy à?

- Không. Có thể mày bảo tao nói dối, nhưng giờ, nhắc đến anh ấy, lòng cũng không đau như trước. Thời gian… đúng là rất đáng sợ.

- Thực ra… trái tim mày bị chiếm mất rồi, đúng không? Tao, mọi người đều mong mày hạnh phúc, cả anh ấy cũng vậy. Mày cứ chọn những gì mày thấy đúng để sau này đừng hối hận. Tao, các mẹ, không ai là sẽ chắc chắn ở bên mày suốt đời được. Đừng vứt bỏ thứ trong tầm tay mình, không đến lúc hối không kịp đâu.

Đối với Diệp Tú, ta sớm đã kể lại mọi việc cho cô ấy nghe. Diệp Tú từ đầu câu chuyện đến lúc kết thúc chỉ diễn biểu cảm kinh ngạc. Cô ấy hết há hốc mồm lại lắp bắp không nói lên lời, không tin được tôi đã trải qua nhiều việc như thế. Cô ấy cực kỳ vừa lòng Âu Dương Thần, vỗ vỗ đầu ta như vỗ đầu cún, bảo:

- Trai tốt ngàn năm khó gặp, huống chi lại là bậc đế vương như vậy. Mày đúng là có phúc không biết hưởng.

…………

Gần đến thời hạn mười ngày, tâm trí ta ngày càng trở nên hỗn loạn. Học hành cũng không vào, hay ngồi ngẩn người nhìn ra ngoài khoảng không, cả ngày như người mất hồn khiến cho mấy mẹ trong cô nhi viện lo sốt vó, sốt ruột hỏi ta có làm sao không, thi thoảng lại sờ trán xem có sốt không. Ta cười khổ. Âu Dương Thần, ngươi ám ta quá rồi.

“Cạch”

Một tiếng động vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của ta. Ta ngoảnh mặt lại, thấy bác Lan đứng phía sau, tay vừa đặt đĩa hoa quả xuống bàn kính, mỉm cười nhìn ta đầy trìu mến. Bác ấy là ngườ nuôi dưỡng ta từ bé, ta từ lâu đã coi bác ấy như mẹ mình, dù sao cũng tốt mẹ ruột, cái người vốn đã vứt bỏ mình từ lâu rồi. Bác Lan ngồi xuống giường cạnh ta, hỏi:

- Tiểu Điệp, con không sao chứ? Dạo này sắc mặt kém quá.

- Dạ, con không sao.

- Thật chứ? Con là hay nói dối lắm nha. – Bác cười thành tiếng. Tiếng cười dứt, sắc mặt bác đã trầm xuống, trong đôi mắt đã nhuốm màu thời gian ánh lên nét buồn. Bác xoa đầu ta. – Bác nghe Tiểu Tú nói rồi. Con ngốc quá, chuyện như vậy mà cứ giấu bác, cứ một mình mà chịu. Bác cũng già rồi, không thể bên cạnh con mãi, người như thằng bé đó cũng rất tốt, nghe lời kể thì cũng đối xử với con rất tốt, con còn do dự cái gì? Nuôi con mười mấy năm, con cũng biết bác coi con như con gái. Có bà mẹ nào lại không muốn con mình một đời vui vẻ chứ? Nha đầu ngốc, đi đi, bác ổn, mọi người cũng không ai trách con, còn có Tiểu Tú chăm sóc bác nữa mà.

Ta cay cay sống mũi, nước mắt trào ra, mũi nghẹn đắng. Ta nhào đến ôm lấy bác Lan, òa khóc nức nở như một đứa trẻ chưa bao giờ được khóc. Ta vừa khóc vừa nói, giọng nghèn nghẹn đầy nước, không rõ bác có nghe rõ không. Bác vẫn như ngày nào, như trở lại mười mấy năm trước, ôm cô bé con nước mắt giàn giụa vào lòng, vỗ về như một vòng tay lớn che chở báu vật của mình, ra sức dỗ dành, nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt vương trên gương mặt.

………

Ta ngồi trong nhà vệ sinh, tay cầm con dao lam sắc nhọn. Thần Chết nói trước khi đi phải xử lý thân xác này. Những việc cần làm ở hiện đại ta cũng đã làm rồi, mua quà cho mọi người, nói những gì cần nói, cái gì muốn nhớ, muốn thu vào tầm mắt cũng đã hoàn thành, cũng chẳng còn gì hối tiếc nữa. Ta cứa mạnh con do vào cổ tay, cảm giác đau đớn truyền đến, máu phun ra, rơi xuống nước ở dưới bồn tắm, đỏ đục. Máu xoay vẫn trong nước, hòa tan như bông hoa đỏ giữa nền trong suốt. Ta rút ra tờ giấy trong túi mà thần Chết dúi vào tay mình, lẩm bẩm đọc câu thần chú trong đó.

Trong cơn đau dữ dỗi ở cổ tay, trước khi lịm đi, ta thấy trước mặt cái bóng đen lờ mờ đang mỉm cười:

- Cuối cùng cô cũng có lựa chọn của mình, ta biết cô sẽ chọn thế này mà.

………

Ta chớp bờ mi nặng nề, chậm chạp mở mắt. Trước mắt là khung cảnh xa hoa của nơi Hoàng cung quen thuộc. Thấy ta tỉnh, ta nghe loáng thoáng tiếng Tiểu Hương hét ầm lên:

- Hoàng thượng, Hoàng thượng, Hoàng hậu tỉnh rồi, người trở về với chúng ta rồi.

Liền tiếp sau đó là tiếng chân người dồn dập chạy trên đất. Mấy giây sau là tiếng cửa phòng bị đẩy tung, một đám người ùa vào phòng khiến ta vừa tỉnh cũng nhất thời choáng váng. Một nữ nhân xinh đẹp kiều diễm ào tới giường ta, ngồi xuống, nắm lấy vai ta mà cật lực lắc, miệng còn tía lia:

- Tiểu mỹ nhân, tiểu mỹ nhân, nghe ta nói gì không? Thính giác có vấn đề gì không? Có trả lời ta được không? Đầu óc hoạt động bình thường không?

Ta ho khan hai tiếng, làm bộ yếu đuối đẩy Triều Đan ra:

- Nữ vương, thần thiếp đau a.

Cả Ngạn Ngôn, Âu Dương Thần, Triều Đan, Kha Dương, Kiên Lưu, Trần ma ma, Tiểu Hương,… nhất loạt đờ người. Ngạn Ngôn lấy lại tinh thần nhanh nhất, ghé tai Âu Dương Thần nói:

- Ngươi xem, có khi nào Hoàng hậu của ngươi thành tình địch của ta không?

Ta nghe được, khinh bỉ nhìn hắn. Sau đó, ta xua tay, ra vẻ nữ hiệp không cầu nệ tiểu tiết, cười tươi rói như nắng mặt trời:

- Ta đùa thôi mà. Mọi người, chào buổi sáng.

- …

- Âu Dương Thần, nàng ta đúng là hôn mê lâu quá mà có vấn đề rồi. – Ngạn Ngôn giật giật khóe môi. Hắn nắm vai áo Âu Dương Thần, dụ dỗ – Nếu Hoàng hậu của ngươi không cần ngươi thì cứ đến chỗ ta a, làm nam sủng của ta, ta nhất định không bạc đãi ngươi.

- Tiểu mỹ nhân, ngươi không được làm sao nha. Ngươi nhìn mặt ta xem, ta là ai? – Triều Đan túm lấy ta, lắc lấy lắc để, chỉ vào mặt mình hỏi.

- Hu hu, Hoàng hậu có mệnh hệ gì thì nô tỳ biết sống sao? Hiện giờ đang là buổi tối mà… Hu hu… – Tiểu Hương chưa gì đã nước mắt đầm đìa, nhận lấy khăn tay từ chỗ Kha Dương, xì mũi, khóc lóc ầm ĩ.

- Chậc, hồng nhan bạc phận. – Kha Dương chép miệng lắc đầu, bị Tiểu Hương đau lòng đá cho một cái. Hắn quay qua Tiểu Hương, cười nịnh nọt, vẻ mặt can tâm tình nguyện ghép vào từ: “Thê nô.”

- …

Ta mặt mày đen như đít nồi, bực mình muốn đá bay mấy người này ra ngoài, trong lòng tao nhã giơ ngón giữa, chửi rủa dữ dội.

Cuối cùng, bọn họ bị Âu Dương Thần xua hết ra ngoài, không cho phép vào trong náo loạn nữa. Hắn thở phào, đóng cửa cài then cẩn thận, đi lại phía giường ta, ngồi xuống. Ta còn chưa kịp mở miệng đã bị hắn nhào tới, ấn xuống giường hôn cuồng nhiệt. Ta kinh động. Mới có chưa đến mười ngày mà đã động dục rồi sao? Sinh lực của hắn dồi dào đến thế?

Đang lơ đãng, hắn đột nhiên cắn môi ta một cái khiến ta đau thấu người. Hắn trừng mắt nhìn ta, môi vẫn kề môi, ý bảo tập trung vào chuyên môn. Ờ thì tập trung. Ta nhiệt tình

đáp lại. Ta không chối, đúng là ta cũng rất nhớ hắn.

Một lúc sau, hắn buông ta ra, nhìn sợi chỉ bạc còn vương, hắn cười khẽ, đưa lưỡi nhẹ nhàng liếm lấy, nét mặt, ánh mắt dưới ánh nến gợi tình, quyến rũ hơn bao giờ hết. Hắn nhắm hờ mắt, cất giọng khàn khàn:

- Ta đã rất sợ, sợ nàng không trở về nữa thì biết làm thế nào. May quá, nàng vẫn không buông tay ta. Điệp Điệp, ta yêu nàng.

Ta khẽ “ừm”, kéo cổ hắn xuống, đặt môi mình lên đó, hôn say đắm.

Đời này, chúng ta thuộc về nhau.

……….

Phía ngoài cửa phòng, một đám người chen chúc, tai cố áp sát vào cửa phòng.

Ngạn Ngôn cười gian tà: “Thanh uy, Thanh Vũ, ngươi chắc là tối nay họ sẽ… chứ?”

Thanh Uy, Thanh Vũ: “Dạ, chắc chắn mà.”

Triều Đan bực bội: “Mẹ kiếp, sao không nói trước? Ta phải đặt đồ nghe lén trong đó nghe mới rõ.”

Tiểu Hương rụt rè túm áo Kha Dương: “Chúng ta làm thế này không sao chứ?”

Kha Dương vỗ về: “Không sao. Nàng cứ nghe đi, về sau mà học tập. Trước sau nàng cũng thực hành thôi.”

Kha Dương dù nói rất khẽ nhưng vẫn nhận được cái nhìn gian dâm của đám lang sói xung quanh, bất giác rùng mình. Tiểu Hương đỏ mặt thẹn thùng.

Thế nhưng, kế hoạch nghe lén của họ không được thành công. Mấy phút sau, Âu Dương Thần sắc mặt như Diêm Vương mở cửa, buông lời châm chọc:

- Nghe lén vui ha. Tụ tập vui ha. Rảnh rỗi ghê ha.

Và thế là, giữa đêm, trong Hoàng cung cực kỳ rộn ràng. Hoàng đế anh minh thần vũ nổi giận đùng đùng, huy động Cấm vệ quân cùng thị vệ Hoàng cung, truy bắt gắt gao đám người, Hoàng hậu mới hôn mê tỉnh lại nhàn nhã ngồi trên cao xem trò vui.

Hoàng cung ơi là Hoàng cung, thế này thì ngày rộn ràng con nhiều nữa!

HẾT

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.