Hoàng Hậu Lười Tô Hiểu Nguyệt

Chương 94



“Bệnh tình” của Hoàng Hậu Phỉ Á triều đã khỏi. Ngay ngày thứ hai Đỗ Hiểu Nguyệt về cung, tin tức này đã loan truyền khắp mọi ngóc ngách triều đình, thế là đến ngày thứ ba, các Quan phụ cũng như Cáo mệnh Phu nhân lũ lượt mang hàng đống lễ vật vào cung thăm hỏi vị Hoàng Hậu này.

Bận rộn đờ đẫn cả một ngày, tới tối muộn, Hiểu Nguyệt đã mệt đến mức ngả người nằm lên tháp xong thì không buồn cựa quậy, luôn mồm than thở làm Hoàng Hậu thực sự không phải là con người!

Đàm Văn Hạo bước vào Ngự Phượng Các thì thấy Đỗ Hiểu Nguyệt như đang đấu tranh tư tưởng, mắt nhắm mắt mở nằm trên tháp. Y vuốt ve thật khẽ khuôn mặt nàng, nói một cách cực kỳ thương tiếc và đau lòng: “Nguyệt nhi, mệt rồi thì ngủ đi!” Trước kia nàng không bao giờ chịu gặp mấy người đó, hôm nay thì bận bịu cả ngày, thật làm khó nàng rồi.

“A!” Đầu tiên là Hiểu Nguyệt tóm lấy bàn tay đang sờ mó mặt mình, rồi tay kia tự vỗ nhẹ lên mặt để đầu óc tỉnh táo hơn, nhưng vẫn không làm cho giọng nói bớt ngái ngủ được, “Đợi chàng lâu lắm rồi đó, tôi nói cho chàng biết, lần sau mà lại có chuyện thế này thì đừng đến tìm tôi nữa, thật là không phải người nữa mà, cười thêm một ngày nữa chắc mặt sẽ cứng đờ ra mất.”

“Nàng hãy chịu khó vì ta chút nhé!”

“Phí lời! Dù thế nào đi nữa vẫn phải để chàng được đầy đủ mặt mũi chứ!” Hiểu Nguyệt từ từ ngồi dậy rồi nghiêng người dựa lên gối đệm, không điều khiển được thần trí mà lại rơi vào trạng thái nửa ngủ nửa tỉnh, nhưng vẫn có thể biểu đạt khá rõ ràng ý tứ của mình. “Tại sao hồi trước những Cáo mệnh Phu nhân ấy đều không hề tới bái phỏng tôi, tự dưng hôm nay lại tới?”

“Ta bảo họ tới!” Đàm Văn Hạo duỗi cánh tay ra dứt khoát kéo Hiểu Nguyệt ngã thẳng vào lòng mình, “Nàng làm một Hoàng Hậu tôn quý đã lâu, ấy thế mà chưa nhận được triều bái từ các mệnh phụ, về mặt lễ phép là không chấp nhận được.”

Việc này cũng để cáo thị cho người trong thiên hạ biết rằng Đỗ Hiểu Nguyệt là vị Hoàng Hậu chân chính, tất cả những lời đồn đoán đủ loại trước đây trong triều đình cũng như dân chúng không cần cải chính cũng tự biến mất. Từ khi lập quốc tới nay, Đỗ Hiểu Nguyệt là Hoàng Hậu đầu tiên của Phỉ Á chưa bái đường cử hành đại hôn với Hoàng Đế, cho nên mọi người cũng không xem trọng nàng.

Hiểu Nguyệt thuận thế dụi dụi, hít một hơi mùi hương độc đáo trên người y và cảm thấy rất an tâm, “Ừm… thật ra cũng không mệt lắm. Thi thoảng bọn họ tới một lần tôi vẫn chịu được.” Giọng nói như mèo kêu càng ngày càng nhỏ. “Nếu chàng đã thông báo với thiên hạ rằng ‘bệnh’ của tôi khỏi rồi thì liệu có thể nhân tiện ban xá thiên hạ không, không cần phải đại xá, tránh những kẻ xấu thật sự cũng được thả ra ngoài, chủ yếu là thả cho Thanh Trúc về thôi.”

“Tại sao muốn cứu Thanh Trúc, nàng không trách ả đã phản bội nàng ư?”

“Thanh Trúc không gây nhiều thiệt hại tới tôi cho lắm, tôi thực sự cảm thấy không có vấn đề gì.”

“Nàng thật lòng muốn cứu ả?”

“Vâng!”

“Được! Mười ngày nữa sẽ đi tế Trời trước rồi đi tế Tổ, có vậy xá thiên hạ mới được danh chính ngôn thuận nhất.”

“Tôi cũng phải đi à?”

“Đương nhiên, nàng là Hoàng Hậu, là người của Hoàng gia mà lại chưa đi bái tế tổ tiên Hoàng gia lần nào cả.”

“Hừ! Đến lúc đó hẵng nói!” Mặc dù y đồng ý có điều kiện thế nhưng vẫn coi như đã đạt được mục đích của mình, giờ không cần phải kéo dài cuộc chiến với Chu Công nữa rồi, chủ động xuất kích đi tìm lão nhân gia người thôi. (Ý là nãy giờ HN đang cố thức dù rất buồn ngủ rồi, giờ đã xong việc thì không cần nữa, cứ thế đi ngủ được rồi.)

“Chắc nàng cũng biết ý nghĩa của việc tế tổ chứ?”

“…”

Không nghe thấy tiếng trả lời mà chỉ có tiếng hít thở đều đặn, Đàm Văn Hạo biết nàng đã ngủ rồi. Y cười nhẹ, nói tiếp, “Hoàng Hậu tế tổ, cũng chính là công bố với thiên hạ rằng hoàng tử của nàng trong tương lai sẽ là Thái tử, nhưng hiện giờ nàng vẫn chưa có đứa con nào, e là trong triều đình lại được một phen náo loạn mưa gió! Vì lẽ đó, Nguyệt nhi, chúng ta phải cố gắng lên!” Nói tới đây, Đàm Văn Hạo lại thở dài nặng nề, bế nàng chầm chậm về giường, giắt chăn màn xong thì rời đi.

Đêm nay hơi lạnh. Có người ngủ rất ngon, cũng có người làm thế nào cũng không ngủ nổi. Trong Tiêu Âm các, Lý Thiên Nhu đứng sát bên cửa sổ phe phẩy chiếc quạt tròn trong tay, trong phút lơ đãng làm gãy tay quạt.

“Nương nương vẫn chưa nghỉ ạ?” Tiểu Mai tiến đến, lo lắng nhìn chủ tử của mình đầy vẻ u buồn đứng dựa cửa sổ, “Nương nương vẫn phiền lòng vì chuyện Hoàng Hậu ạ?”

“Nói tới là thấy tức!” Tiểu Mai tự động tiếp lời, “Thật chẳng biết Hoàng Thượng nhìn trúng nàng ta ở điểm nào, không tri thư cũng chẳng đạt lý, lại không biết ca múa, dung mạo cũng không bằng được một nửa nương nương, cớ gì Hoàng Thượng đột nhiên sủng ái nàng ta vậy chứ!”

Lý Thiên Nhu đặt sách xuống, mím môi trợn mắt nhìn bông mẫu đơn nở rực rỡ trên phiến quạt. Tiểu Mai nói không sai, kể từ khi nàng ta “bị ốm”, Hoàng Thượng chưa bước vào Tiêu Âm các một bước, thi thoảng có tới Phi Nguyệt các, Nhã Xuân các, nhưng không ở lại qua đêm, lại không thấy người triệu phi tử nào thị tẩm. Sau một thời gian Hoàng Thượng rời cung, nàng ta “khỏi bệnh” và xuất hiện trở lại trước mặt mọi người, vẫn vẻ hờ hững ấy nhưng thêm mấy phần hung hăng, người cũng đen đi nhiều, mà Hoàng Thượng lại càng sủng ái nàng ta hơn. Không chỉ đưa nàng từ Chiêu Dương cung tới Ngự Phượng Các, mà còn ngày đêm thêm nhiều ân sủng.

Thái Hậu thì tỏ thái độ không thấy cũng không hỏi, vui vẻ phấn khởi như đã đợi từ lâu. Hôm nay các Cáo mệnh Phu nhân trong triều đều tới bái kiến nàng ta, ấy chính là tuyên cáo thân phận của nàng. Ban đầu khi lập nàng ta làm Hậu chỉ có một phong chiếu thư, đến tiệc đại hôn cũng không có, đừng nói gì tới đêm động phòng hoa chúc. Với điểm này, nàng ta chính là Hoàng Hậu gây thất vọng và bị coi rẻ nhất lịch sử Phỉ Á! Cứ tưởng rằng đợi sau khi cha nàng ta bị đánh đổ, nàng ta cũng sẽ bị phế vào lãnh cung, nào ngờ nàng ta ngày càng được sủng ái!

“Cũng không biết nàng ta rót vào tai Hoàng Thượng những lời đường mật gì mà đoạt mất cả những sủng ái Hoàng Thượng dành cho nương nương người. Nếu cứ tiếp tục như vậy, sẽ có một ngày nàng ta độc sủng Hậu cung mất!” Tiểu Mai cũng không để ý xem chủ tử có nghe lời đàm luận của mình không mà cứ thao thao bất tuyệt.

“Thế nên, nương nương không thể ngồi đợi một cách bị động, phải biết rằng, lúc đầu nương nương người mới là phi tử được Hoàng Thượng yêu thích nhất trong Hậu cung, làm sao có thể để phường cường đạo nhảy ra giữa đường cướp đi thế được? Hơn nữa, người từng mang long thai cho Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vuốt mặt phải nể mũi, chính nàng ta đã hại chết hoàng tử…”

“Được rồi, Tiểu Mai!” Lý Thiên Nhu chợt ngắt lời Tiểu Mai, cầm lấy quyển Tân Thi trên bàn sách đưa cho Tiểu Mai, “Đưa cái này đến Càn Thanh cung, nhất thiết phải mời được Hoàng Thượng đến Tiêu Âm các, nói bản cung đợi ngài ở đây!”

“Nếu Hoàng Thượng đang ở Ngự Phượng Các thì sao ạ?”

“Cứ đi mời đi!” Lý Thiên Nhu lạnh lùng nói, đôi mắt đẹp đẽ tràn đầy sự hận thù và ghen tuông. “Nếu đêm nay ngươi không mời được Hoàng Thượng tới thì không cần về Tiêu Âm các nữa!”



“Tiểu thư, sao hôm nay người dậy sớm thế này?” Hồng Trù vừa chuẩn bị xong nước rửa mặt cho Hiểu Nguyệt, chưa kịp vào phòng đã thấy nàng mặc áo ngủ rộng thùng thình, tóc tai bù xù đi ra rồi ngồi ngay ngắn trên đại sảnh, điều này làm cho Hồng Trù rất bất ngờ.

“Giờ gì rồi?” Tuy đã nhìn sắc trời bên ngoài, vẫn còn mờ mịt lắm, nhưng theo thời gian hôm qua thì tầm này Đàm Văn Hạo đang chuẩn bị lên triều, nhưng hôm nay… “Thôi bỏ đi, giờ nào không quan trọng. Hoàng Thượng đâu? Người đi từ lúc nào?”

“Tối qua sau khi nương nương ngủ rồi, Hoàng Thượng có tới một lát rồi lại đi ạ.” Cung nữ bên cạnh trả lời.

Tới rồi lại đi? Hiểu Nguyệt hơi nhíu mày, chỉ là hơi chau lại một chút, thoắt cái đã bình tĩnh như không. Nàng nghiêng người tựa vào ghế, ngáp hai cái, lại thấy buồn ngủ rồi.

“Là người bên Tiêu Âm các mời Hoàng Thượng đi đấy ạ.” Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, Hồng Trù quyết định nói ra sự thật, vừa nói vừa nhìn từng chút biểu cảm trên mặt Hiểu Nguyệt. Hiện giờ trông nàng vẫn rất bình tĩnh, thậm chí lông mày không hề động đậy, “Người bên Tiêu Âm các mang một quyển sách qua đây, sau đó khóc lóc nói rằng Lý Quý phi vì quá nhớ nhung Hoàng Thượng nên đã ngất xỉu, mời Hoàng Thượng bất kể ra sao cũng phải qua thăm nàng ta; Hoàng Thượng nghe vậy thì mở quyển sách đó ra xem rồi nhấc chân đi ngay.”

Hồng Trù nói xong vẫn không thấy Hiểu Nguyệt phản ứng gì, vẫn bình thản như nước, nhưng trong đại sảnh lại im lặng như tờ, giống như sự yên lặng trước những cơn bão táp, khiến người ta vô cùng lo sợ.

“Sách gì? Hoàng Thượng mang theo hay để lại đây?” Một hồi lâu sau Hiểu Nguyệt mở miệng nói thật bình tĩnh, “Hoàng Thượng ở Tiêu Âm các cả tối?”

“Việc này… Hồng Trù không rõ lắm.”

“Bọn nô tỳ… cũng không biết.” Tất cả ù ù cạc cạc đáp, không ai dám nhìn Hiểu Nguyệt.

Tiếp theo đó lại một phen trầm mặc, Hồng Trù cũng như những cung nhân khác không dám thở mạnh, bởi Hiểu Nguyệt đã chau mày rồi! “Choang” một tiếng, toàn bộ khay trà, ấm trà và cốc chén trên bàn bên tay Hiểu Nguyệt đều “rơi” xuống đất vỡ tan, tiếng động vang lanh lảnh trong bầu không khí ngột ngạt ở đại sảnh.

Hồng Trù và các cung nhân giật nảy mình, tưởng Hiểu Nguyệt sẽ nổi cơn thịnh nộ nên cuống quít định quỳ xuống, nhưng chưa kịp quỳ thì Hiểu Nguyệt đã thản nhiên nói: “Dọn dẹp sạch sẽ mấy thứ này đi, mang một bộ trà cụ mới ra bày lại, nhớ phải là loại tốt nhất, đáng giá nhất! Dọn xong thì lui xuống, bản cung muốn nghỉ ngơi thêm một lúc, có chuyện gì cũng không được tới làm phiền bản cung! Đóng hết các cửa ngoài vào. Nếu các nương nương khác đến thỉnh an, trừ Liễu Quý phi ra thì không cho phi tử nào vào đây!” Nàng nói xong thì phất tay áo quay lại phòng. Khi nói, sắc mặt nàng vẫn giữ vẻ bình tĩnh như thể chỗ cốc chén tự mọc thêm chân rồi nhảy xuống đất vậy.

“Hồng Trù tỷ tỷ, Hoàng Hậu nương nương thế này là thế nào?” Đỗ Hiểu Nguyệt vừa đi khỏi, đám cung nữ liền vây lấy Hồng Trù hỏi han. Sớm đã nghe nói tính tình Hoàng Hậu nương nương rất kỳ lạ, nhưng trước kia sống chung thấy Hoàng Hậu nương nương cũng thoải mái, mà còn không giống những phi tử khác ỷ được sủng ái hay thân phận cao quý mà lúc nào cũng trưng ra dáng vẻ kiêu ngạo, nói chuyện thì ôn hòa, hơn nữa đối xử với cung nhân rất tốt! Nhưng khi nãy, Hoàng Hậu bỗng như biến thành một người khác, tuy chỉ hơi chau màu, chỉ đánh vỡ mấy cái chén, nhưng sự lạnh lẽo toát ra từ trong ngoài người nàng đủ để khiến những người bên cạnh đông cứng mà chết!

“Nương nương giận rồi!” Hồng Trù trở về vẻ mặt tự nhiên. “Nương nương đã nói đừng đi quấy rầy người thì các cô phải nhớ cho kỹ, nhỡ may xảy ra chuyện gì Hồng Trù không dám bảo đảm với mọi người đâu.”

“Hồi trước nương nương nổi tức giận cũng thế này sao?”

“Không. Nương nương càng bình tĩnh chứng tỏ người càng giận!” Hồng Trù khẽ thở dài. “Chắc là Hoàng Thượng đi Tiêu Âm các làm nương nương tức giận. Chốc nữa nếu Hoàng Thượng tới, mọi người tránh được càng xa càng tốt nhé, nếu không rất có khả năng lửa giận sẽ lan sang cả mấy người vô tội đấy.” Lúc trước ở Chiêu Dương cung, chỉ cần thấy hai người bọn họ có xu hướng chuẩn bị cãi vã, tất cả mọi người đều vô cùng chủ động rời đi, thứ nhất, sợ lửa giận lan đến bản thân; thứ hai, Đế Hậu cãi nhau, ai dám đứng đấy nhìn? Trừ phi mệnh quá khổ hay sống quá lâu rồi!

Đám cung nhân rất tiếp thu lời dạy bảo, gật đầu lia lịa. Nhưng thật ngạc nhiên, cả một ngày trời không hề diễn ra tiết mục mà Hồng Trù đã đề cập, bởi cả ngày lẫn đêm hôm ấy Hoàng Thượng không tới! Lại trông Hoàng Hậu, nàng rất yên tĩnh, ngủ một mạch đến trưa mới dậy, “ăn sáng” muộn xong thì Liễu Quý phi nương nương tới, hai người ở trong phòng chuyện trò tầm một khắc thì Liễu Quý phi đứng dậy rời khỏi; tiếp đó, Hoàng Hậu nương nương lại nằm ngủ, không nói năng câu nào, Hồng Trù vá các cung nhân khác thay đổi biện pháp hòng làm nàng nói một câu. Thành công thì có thành công, nhưng trước sau nàng chỉ nói hai chữ “Tùy” hoặc “Được”.

Cuộc sống cứ thế trôi qua đã ba ngày, những người được phái đi mời Hoàng Thượng đều thất bại quay về. Các cung nhân đều nghĩ liệu Đỗ Hiểu Nguyệt có sắp ngủ đến chết luôn trên giường hay không, họ vô cùng khẩn trương, thời gian Hoàng Hậu nương nương ngủ mỗi ngày càng ngày càng dài hơn: ngày đầu tiên, tỉnh dậy hai lần và ăn hai bữa cơm; ngày thứ hai, chỉ tỉnh dậy một lần và ăn một bữa cơm; đến ngày thứ ba, hình như vẫn chưa tỉnh lần nào. Nàng ngủ rất yên ổn, nếu không phải nghe thấy hơi thở nhẹ nhàng của nàng thì cung nhân ai nấy sẽ đều cho rằng nàng đã chết rồi!

“Thái y, nương nương làm sao vậy?” Hồng Trù sợ phát khóc, vừa quệt nước mắt vừa hỏi lão Thái y.

“Nương nương không ốm đau gì, chỉ ngủ mà thôi!” Lão Thái y an ủi, lại lắc đầu, “Nương nương mạch tượng vững vàng, hô hấp đều đặn, thân thể cũng không có vấn đề gì, có thể là vì Hoàng Hậu nương nương quá mệt mỏi, chỉ đang ngủ thôi ấy mà.”

“Nhưng nương nương đã ngủ như vậy ba ngày rồi đấy!” Hồng Trù bắt đầu khóc thành tiếng. “Hai hôm trước, nương nương còn nói được hai câu, còn ăn được một chút. Nhưng từ hôm qua nương nương cứ ngủ như thế, ngủ mãi tới hôm nay vẫn không tỉnh lần nào.”

“Cái này…” Nếu quả thật như vậy thì Hoàng Hậu nương nương này cũng giỏi ngủ quá đi! Lão Thái y không dám khinh thường, chẩn mạch cho Hoàng Hậu thêm lần nữa, vẫn giống y như vừa nãy, Hoàng Hậu quả thật đang ngủ say! “Nương nương đang ngủ thôi, hiện không có vấn đề nghiêm trọng gì, đợi người ngủ đủ rồi sẽ không sao nữa.” Sau nhiều lần chắc chắn, Thái y chuẩn bị thu dọn đồ đạc về Thái y viện.

Đúng lúc đó thì vị Hoàng Đế đã bốn ngày chưa bước vào cửa Ngự Phượng Các đi tới. Chưa vào cửa y đã cảm thấy cung nhân ở Ngự Phượng Các có điểm bất bình thường, trên mặt đầy vẻ lo lắng; Vào đến bên trong phòng thì thấy Thái y, Hồng Trù đang lau nước mắt còn Đỗ Hiểu Nguyệt thì đang nằm trên giường ngủ không nhúc nhích!

“Thần/nô tỳ tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế!” Nghe tiếng truyền báo, tất cả mọi người trong phòng trừ Đỗ Hiểu Nguyệt đều quỳ xuống hành lễ.

“Được rồi!” Đàm Văn Hạo phẩy tay, cuống quít bước tới bên giường, nhìn Hiểu Nguyệt hai mắt nhắm nghiền, nhíu mày hỏi: “Hoàng Hậu ốm à?”

“Hồi bẩm Hoàng Thượng!” Thái y vội khom người trả lời. “Thần đã chẩn mạch cho Hoàng Hậu nương nương, Hoàng Hậu nương nương không ốm mà chỉ đang ngủ thôi ạ.”

“Nếu chỉ là ngủ thôi thì sao còn mời Thái y làm gì?” Chỉ nói vài chữ nhưng cực kỳ lạnh lùng.

“Bẩm Hoàng Thượng, tiểu thư đã ngủ như vậy ba ngày ba đêm rồi. Hôm nay là ngày thứ tư.” Hồng Trù to gan đáp.

Cái gì?! Ngủ bốn ngày rồi! “Chuyện này là thế nào?” Tuy giọng nói nghe vẫn vững vàng nhưng trong lòng bỗng nhiên trở nên hoảng hốt, dường như có một giọng nói đang bảo y rằng nàng phải đi rồi, có thể cứ ngủ vậy rồi đi luôn! “Mới bốn ngày Trẫm không đến, Hoàng Hậu đã trở thành thế này, các ngươi chăm sóc Hoàng Hậu nương nương thế nào đấy hả?”

Đám cung nhân vừa nghe vậy thì nhất loạt quỳ xuống, đồng thanh kêu xin tha mạng. Chỉ có Hồng Trù khi quỳ xuống lại nói những lời khác: “Bẩm Hoàng Thượng, Hồng Trù biết nói lời này là tội chết, thế nhưng tiểu thư giờ đây đã thành như vậy, dù chết Hồng Trù cũng phải nói!

Tiểu thư bắt đầu ngủ vào ngày thứ hai Hoàng Thượng đi Tiêu Âm các. Hôm đó, tiểu thư vẫn trò chuyện cùng Liễu Quý phi nương nương tầm một khắc; buổi chiều người tỉnh dậy một lần. Ngày tiếp theo, người chỉ tỉnh giấc đúng một lần, húp một chút cháo rồi ngủ tiếp; ngày thứ ba, tiểu thư không tỉnh lại lần nào, bất kể nô tỳ gọi tiểu thư lớn tiếng thế nào, tiểu thư vẫn không đáp lại. Đến sáng nay, nô tỳ thật sự rất lo cho tiểu thư nên mới đi mời Thái y.

Tính kỹ ra thì nô tỳ cho rằng, tiểu thư ngủ thiếp đi thế này là vì Hoàng Thượng! Mấy hôm nay Hoàng Thượng không đến, tiểu thư cũng ngủ say sưa mấy hôm. Sáng sớm hôm Hoàng Thượng đi Tiêu Âm các, tiểu thư ngồi ở đại sảnh, hỏi sao Hoàng Thượng không có ở đây. Sau khi bọn nô tỳ báo cáo sự thật thì tiểu thư làm vỡ một bộ cốc chén một cách rất thản nhiên, rồi bắt đầu đi ngủ, lại còn dặn dò bất kỳ ai cũng không được quấy nhiễu người.”

Nghe Hồng Trù chỉ khống, sắc mặt Đàm Văn Hạo liền thay đổi, không còn thấy sự trầm ổn ban nãy nữa mà thay vào là vẻ âu lo không chút giả dối.

“Các ngươi lui ra hết đi!” Ẩn trong giọng nói nhàn nhạt ấy là sự đau khổ không nói nên lời. Y từ từ ngồi xuống bên giường nàng, dịu dàng ve vuốt khuôn mặt như đóa phù dung của nàng nhưng đầu ngón tay lại run rẩy. Trên mặt nàng hầu như không còn huyết sắc, tuy nàng ngủ rất ngon nhưng ngày càng tái nhợt.

“Đợt chút! Hồng Trù đi dặn nhà bếp nấu cháo mang lên! Lưu công công truyền tất cả Ngự y trong Thái y viện đến đây, mời cả những đại phu tốt nhất trong kinh thành vào cung!” Y gấp gáp lên tiếng dặn dò.

“Vâng!” Hồng Trù và Lưu công công nhận lệnh liền đi làm, nhưng vị Thái y nọ không biết mình nên đi hay ở đành cúi người đứng hầu một bên, làm một cây cột đá, chờ các đồng liêu khác đến.

“Nguyệt nhi! Tỉnh dậy đi, đừng ngủ nữa! Ta biết nàng ngủ rất giỏi. Lần trước nàng cũng ngủ ba ngày liền, nhưng đến ngày thứ ba nàng đã tỉnh rồi! Hôm nay là ngày thứ tư rồi, sao nàng còn chưa tỉnh lại? Lẽ nào nàng thật sự muốn làm ta sợ mới cam tâm? Lần trước nàng ngủ ba ngày, suýt nữa ta đã đá tung y quán ở Thương Dao; lần này có phải nàng muốn làm cho Trẫm lật tung cả Thái y viện lên không?”

Y nắm nhẹ bàn tay nàng mới biết tay nàng đã trở nên lạnh lẽo, lòng càng thêm hoảng, cuống cuồng hét ầm lên, “Người đâu, lấy chăn tơ tằm ra, Hoàng Hậu rất lạnh!”

“Vâng!” Đám cung nhân vẫn chưa đi hết mà còn ở ngoài bình phong, vừa nghe Hoàng Đế gọi liền chạy vội vào. Bốn chiếc chăm tơ tằm liên tục được mang đến đắp lên người Đỗ Hiểu Nguyệt. Bấy giờ Đàm Văn Hạo mới ra lệnh cho bọn họ ngừng mang chăn lên.

Nhưng vị Thái y đứng bên cạnh lại thấy không ổn, đắp nhiều chăn tơ tằm như thế, chỉ e là bây giờ Hoàng Hậu nương nương không chỉ toàn thân lạnh giá mà cả hô hấp cũng trở nên khó khăn… Chăn nhiều quá cũng có thể đè chết người đấy! “Hoàng Thượng, nếu người Hoàng Hậu nương nương quá lạnh, đắp thêm chăn không phải cách hay, làm vậy có thể đè ngộp Hoàng Hậu nương nương khiến người không thở được.” Thái y mạo hiểm tính mạng đánh liều khuyên bảo.

“Vậy làm sao mới tốt? Tay nàng bây giờ quá lạnh rồi, thậm chí còn lạnh hơn cả khi nãy!” Đàm Văn Hạo lo đỏ cả mắt, trợn trừng mắt lên, giọng điệu cũng hung hăng hẳn.

“Cái đó…” Thái y nhất thời không có cách nào, lần đầu tiên gặp phải chuyện này, dù đã khám bệnh mấy chục năm y cũng không nghĩ ra cách nào có hiệu quả! Nghĩ ngợi cẩn thận một lúc, chợt lóe lên một ý, “Hoàng Thượng không ngại để bọn nô tỳ dựa vào Hoàng Hậu nương nương giúp Hoàng Hậu nương nương giữ ấm chứ ạ, có thể sẽ có chút hiệu quả, thường ngôn nói, cơ thể con người…”

“Được rồi!” Đàm Văn Hạo lúc này mới nhớ ra mình có thể truyền chân khí vào trong cơ thể Hiểu Nguyệt để bảo vệ nàng, xem ra đúng là hôn mê cấp! “Ngươi cũng lui ra đi!”

Thái y không dám nói gì thêm, ngoan ngoãn lui ra, thậm chí khi gặp cung nữ định đưa cháo vào ở cửa còn bảo họ cứ đứng đợi bên ngoài đã, đợi được truyền hẵng vào. Từ những gì Hoàng Thượng nói với Hoàng Hậu ban nãy cùng với nét mặt yêu chiều dịu dàng người thể hiện ra, chỉ cần không phải người mù cũng thấy được Hoàng Thượng sủng ái Hoàng Hậu biết bao. Nếu nói cần dùng thân thể để giữ ấm, Hoàng Thượng nhất định sẽ không nhờ đến người khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.