Mỹ nữ như vậy ở thời hiện đại, nhất định là ở dưới ánh đèn rực rỡ để muôn người ngưỡng vọng. Hơn nữa lại là mỹ nhân đẹp tự nhiên, da dẻ mịn màng, ngũ quan thanh tú, duyên dáng kiều diễm, thêm vào đó còn gia thế hiển hách.
Nghe nói lão gia của Y gia là đại gian thương, cả ngày chỉ mong đưa được con gái lớn quốc sắc thiên hương vào cung, sau này trở thành mẫu nghi thiên hạ giúp việc làm ăn của Y gia càng phát dương quang đại, hơn nữa còn có thể làm vẻ vang dòng dõi.
Nên từ khi Y Lâm đến tuổi cập kê, vương tôn quý tộc khắp nơi đã giẫm mòn hết bậc cửa này lại tới bậc cửa khác của Y gia nhưng Y Lâm vẫn chẳng động lòng, chỉ toàn tâm toàn ý đợi ngày đại tuyển ba năm một lần.
Giờ đây Y Lâm đã mười tám tuổi, mấy tháng nữa chính là ngày đại tuyển của hoàng đế.
Nhưng chính vào lúc này, đệ đệ của hoàng đế, vương gia nhàn nhã Hạ Lan Tuyết, kẻ kém cỏi nhất, vô dụng nhất, bất tài nhất Thiên triều lại hạ mình cầu thân với Y gia.
Y gia tuy là đại tộc, cũng là hào phú nhưng nói sao đi nữa cũng chỉ là thương nhân.
Trong Thiên triều, địa vị của thương nhân xưa nay rất thấp. Hoàng thân quý tộc đối với thương nhân bọn họ giống như trăng sao trên trời, chỉ có thể ngắm nhìn.
Hiển nhiên bọn họ không dám từ chối việc cầu thân của Hạ Lan Tuyết như từ chối những người khác, nhưng nữ nhi bảo bối nhà mình vất vả đợi suốt ba năm chính là chờ cơ hội nhập cung này, sao có thể biếu không cho đệ đệ của hoàng đế chứ?
Nếu là một vị vương gia khác thì cũng còn được, nhưng Hạ Lan Tuyết này…?
Y lão thái gia xoa xoa cái bụng phệ, buồn bực: tay Hạ Lan Tuyết này chính là một kẻ giá áo túi cơm, bất tài vô dụng.
Sau này mong y làm chút chuyện cho mình e rằng cũng chẳng được.
Hạ Lan Tuyết là con trai thứ ba của tiên hoàng, đương nhiên tiên hoàng chỉ có ba người con trai (ta biết là đã nhiều lời, mọi người có thể bỏ qua, hehe)
Con trai cả Hạ Lan Thuần trở thành hoàng đế, chính là đương kim Thuần đế của Thiên triều.
Con trai thứ Hạ Lan Khâm là đại tướng quân, nắm giữ binh quyền thiên hạ, quanh năm trấn thủ bên ngoài, cũng là một nhân vật nghiêng trời lệch đất.
Nhưng gã Hạ Lan Tuyết này…
Ngoại trừ hàng ngày hay kiếm mấy tay tú tài không gặp thời uống rượu ngâm thơ ghẹo gái ra, còn lại y chẳng có chỗ nào coi được cả.
Mà không phải vậy, thứ duy nhất coi được chính là dung mạo của y.
Nghe nói là mặt mày sáng sủa, anh tuấn phi phàm.
Có điều nam nhân quá đẹp trai thì có tác dụng gì? Chẳng lẽ không ăn không uống cả ngày YY (1) với y sao?
Y lão thái gia rất buồn bực.
Nhưng lại không từ chối được.
Đúng lúc Y lão thái gia đang cực kỳ phiền muộn liền nảy ra một ý, nhớ đến cô con gái kia của mình.
Hạ Lan Tuyết chỉ cầu thân với Y gia chứ không nói rõ muốn lấy cô con gái nào.
Trừ Y Lâm ra, không phải mình vẫn có một đứa con gái sao?
Đứa con gái này từ khi sinh ra đã ngây ngô ngốc nghếch, hàng ngày hết ăn lại ngủ, chính là Y Nhân, nhị tiểu thư Y gia.
Y lão thái gia bèn giao việc thuyết phục cho Y Lâm, lần đầu tiên Y Lâm mới dịu dàng hòa nhã nói chuyện với muội muội ngốc nghếch của mình.
Ngày thứ mười khi Y Nhân xuyên không tới, cô vừa ăn kem vừa nghe vị tỷ tỷ trên danh nghĩa phỉnh phờ xui mình lấy chồng.