Hoàng Hậu Lười Y Nhân

Quyển 1 - Chương 32: Tình cũ



Y Nhân chuồn khỏi hiện trường rồi lại chẳng biết phải đi đâu, nghĩ ngợi một hồi rồi quyết định túm bừa một người hỏi thăm chỗ ở hiện tại của Y Lâm.

Dù sao cũng là tỷ tỷ của mình, gặp một lần cũng là phải nhẽ.

Y Nhân hạ quyết tâm rồi lấy lại tinh thần, đông miêu miêu tây thu thu, định tìm một cung nữ thái giám gì đó dẫn đường.

Nhưng lạ lùng là chỗ cô đang đứng lại tĩnh mịch lạ thường, đừng nói người, ngay cả chim chóc cũng chẳng có.

Đang lúc nghi hoặc, Y Nhân chợt nghe thấy tiếng thì thầm khe khẽ vọng ra từ bụi cây trước mặt, tiếng nói rất nhỏ lại nhanh, quan trọng nhất là trong đó có một giọng quen quen.

Cô vừa nghĩ ngợi vừa tiến lại gần, nhìn qua đám cây cỏ rậm rạp trông sang phía bên kia.

Đập vào mắt cô là một bóng dáng tuyệt mỹ, vận váy lụa dài đỏ tươi, vai khoác áo lông chồn, mái tóc dài chấm eo đổ xuống như thác, trên đầu cài một cây trâm cổ phác mà tinh tế, chỉ trông sau lưng đã thấy toát lên vẻ yểu điệu quý phái khôn tả.

Còn nam tử áo gấm đứng đối diện với nữ tử kia dung mạo như tranh, đôi mày cau cau tựa khe suối chín khúc mười tám đoạn, đẹp đẽ ngời ngợi, chính là Hạ Lan Tuyết!

Hèn chi Y Nhân thấy giọng nói đó quen quen.

Cô cười cười định bước ra hỏi Hạ Lan Tuyết.

Nhưng đúng lúc đó y đã lên tiếng, giọng trầm trầm mà phảng phất vẻ u buồn cùng ngạo khí: “Tiểu Dung, ta biết nàng sống rất khổ sở. Lẽ nào nàng định cứ sống thanh tịnh, cổ phật đèn xanh thế này đến hết đời sao? Lẽ nào nàng muốn nhân đó mà trừng phạt ta, trừng phạt sự nhu nhược khi xưa của ta ư?”

“Tiêu Dao vương nói sai rồi, ta không phải Tiểu Dung mà là hoàng hậu, mong rằng sau này vương gia đừng thay đổi cách xưng hô nữa. Mặt khác bản cung tuyệt đối không có ý trách vương gia, lại càng không hề khổ sở chút nào. Huống chi là việc trong hậu cung, vương gia tốt nhất đừng xen vào.” Nữ tử đó lạnh nhạt đáp một câu rồi dừng bước: “Đây là lần cuối bản cung gặp riêng vương gia, chuyện xưa như mộng, bản cung đã tỉnh rồi, mong rằng vương gia đừng trầm mê nữa. Cáo từ.”

Nói rồi bóng người tuyệt đẹp đó liền thướt tha đi thẳng, chỉ còn mình Hạ Lan Tuyết ngơ ngẩn chôn chân giữa bụi cây, hơi cúi mặt xuống, đầy vườn hoa rơi lá rụng lả tả chạm vào tà áo trắng muốt của y, toát lên vẻ tiêu điều.

Y Nhân do dự một hồi rồi cũng bước ra. Hạ Lan Tuyết nghe tiếng động liền ngước mắt nhìn cô, thoáng sửng sốt – Ánh mắt y lạnh buốt, tựa hồ muốn đông cứng nàng lại, hệt như Hàn Băng chưởng, không, là Hàn Băng nhãn trong truyền thuyết.

Y Nhân đằng hắng mấy tiếng, lấy giọng rồi ngẩng đầu lên tiếng, như không có chuyện gì: “Hôm nay trời đẹp thật, a, Hạ Lan Tuyết, sao ngươi cũng ở đây?”

Tuy còn hơi thắc mắc nhưng đến kẻ ngốc cũng nhận ra: Hạ Lan Tuyết và đương kim hoàng hậu từng có một đoạn ân tình, có điều hiện giờ y đã bị hoàng hậu ruồng rẫy.

Trước đây bạn bè cô cũng có kẻ bị thất tình nên tuy bản thân chưa từng yêu nhưng cũng biết cảm giác thất tình rất đau khổ. Bao nhiêu bộ phim, bao nhiêu ca khúc thơ từ đều phơi bày nỗi đau thất tình, chưa ăn thịt lợn lẽ nào cũng chưa nhìn thấy lợn sao?

Cô nghĩ có lẽ lúc này Hạ Lan Tuyết cần được an ủi. Hơn nữa, chuyện mất mặt khi nãy hẳn y cũng không muốn kẻ khác trông thấy.

“Cô khỏi phải giả vờ.” Ánh mắt Hạ Lan Tuyết vẫn lạnh băng đáng sợ, hai cánh tay hơi siết, toàn thân cứng lại, tà áo không có gió mà bay lên phần phật, sát khí từ từ tỏa ra.

Y Nhân vẫn hoàn toàn không hay biết, chỉ thè lưỡi gãi đầu nói: “Ta vô tình trông thấy thôi, ngươi cứ yên tâm, ta không cười ngươi đâu, chỉ là thất tình thôi mà.” Nói tới đây, cô ngập ngừng, lộ vẻ khoa trương rồi nói bằng giọng điệu như trên quảng cáo: “Người sống trên đời đều thất tình mà! Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ thôi!”

Nói dứt lời, cô đã bước tới trước mặt Hạ Lan Tuyết, vỗ vai y đầy nghĩa khí: “Ngươi bao ta ăn uống ta cũng chẳng có gì báo đáp, nếu có gì muốn tâm sự ngươi có thể nói với ta. Ta kín miệng lắm đó.”

Thật ra thì hàng ngày đến nói cô cũng lười nữa. Hôm nay nếu không xem Hạ Lan Tuyết như cha mẹ nuôi dưỡng mình, cô cũng khó mà tốt bụng được như vậy.

Hạ Lan Tuyết kinh ngạc, chỉ thấy một bàn tay nhỏ nhắn mềm mại vỗ vỗ vào vai mình mấy cái, bao nhiêu sát ý ngập trong lòng đã tan biến sạch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.