*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ba người men theo con đường vắng vẻ sau núi mà lẩn trốn, Phương Trạch đi sau, tự nhiên lại đổi thành y áp giải Y Nhân còn người trung niên kia lại xung phong đi đằng trước.
Động tác của Phương Trạch – Bùi Nhược Trần rõ ràng ưu nhã hơn xa người trung niên kia, y nắm cánh tay cô nhìn thô bạo nhưng thật ra lại rất nhẹ nhàng, hệt như tình nhân cùng nhau du ngoạn mùa thu, nắm tay ước hẹn.
Y Nhân bị dắt tay như vậy, nhìn từ đằng sau, tuy y đang giả trang, nhưng dáng vẻ vẫn thanh nhã, cô liền thấy lâng lâng sung sướng như đang đi trên mây.
Trước kia cô chỉ thấy y tuấn tú, lại đàn hay mà chẳng ngờ y cũng giỏi đóng kịch như thế, hơn nữa còn nhanh nhạy tháo vát, đâu giống một bình hoa. (Oa, ra trước đây bạn nghĩ anh như bình hoa chỉ để trưng cho đẹp
))
Cứ nghĩ vậy lại càng thấy Bùi Nhược Trần quả là mặt nào cũng tốt, nào là anh tuấn, nào là ưu nhà, nào là mùi hương như lan như mực thấm vào người cùng hơi ấm vấn vít nơi cổ tay đều khiến cô ngây ngất chưa từng có.
Đúng lúc đó Bùi Nhược Trần ngoảnh đầu lại, cười an ủi cô, nụ cười chỉ thoáng qua trong khoảnh khắc nhưng lại như giọt nước tràn ly khiến đầu cô nổ tung.
Ánh sao tản mác đầy trời, con đường trốn chạy đằng đẵng này chẳng ngờ lại không hề mệt mỏi mà lâng lâng hệt như cưỡi mây đạp gió.
Cô cũng chẳng buồn quan tâm là vì sao nữa. Có lẽ khi bị Hạ Lan Tuyết ruồng rẫy, bỏ mặc cô một thân một mình cho kẻ khác bắt đi, tuy Y Nhân vẫn coi như chuyện hiển nhiên nhưng trong đáy lòng cũng sợ sệt.
Cô chẳng phải bậc anh hùng không sợ chết, thật ra cô sợ chết, sợ mệt, sợ đau, sợ khổ, chính là một cô gái cái gì cũng sợ hết.
Mà Bùi Nhược Trần lại tới đúng lúc này, thay dung đổi mạo, ôn nhu tin cậy
— Cũng vì y đã ngụy trang nên cô mới khỏi bị bề ngoài của y mê hoặc.
“Chính ở đây.” Cũng chẳng rõ đi mất bao lâu, người trung niên chợt dừng chân lại trước một tòa nhà lớn giữa con phố tấp nập.
Y Nhân ngẩng đầu nhìn tấm biển hoành tráng phía trên, viết bốn chữ lớn ‘Nam Thiên trà trang’. Nét chữ lâm ly đến mức có phần ngạo ngược, cũng chẳng biết là do ai viết.
Cô chợt nhớ đến câu nói ‘đại ẩn là ẩn giữa chợ’.
Trong lúc chuyện trò, người trung niên đã giơ tay gõ lên cánh cửa gỗ cổ phác trước trà trang, ba tiếng dài hai tiếng ngắn, ‘cộc cộc cộc cốc cốc’.
Cánh cửa ken két mở ra, một kẻ đội mũ mềm từ bên trong thò đầu ra, thấy người trung niên, y liền lộ vẻ vui mừng nói: “Vưu chủ quản, ngài về rồi à, có đắc thủ không?”
“Vào đã rồi nói.” Người trung niên được gọi là Vưu chủ quản cảnh giác nhìn hai bên đường rồi làm động tác ‘cẩn thận’, hấp tấp tiến vào cửa.
Bùi Nhược Trần và Y Nhân cũng tự nhiên nối gót theo sau.
Cánh cửa lại bị khép lại sau lưng, Y Nhân chỉ thấy trước mắt tối mịt, hồi lâu mới quen được với ánh sáng ở đây: lúc này mới nhận ra minh đang ở trong một sảnh đường bày trí trang nhã, đầy đủ bàn ghế đồ dùng, giá sách, hết thảy đều một màu cánh gián đậm, giá bút, ống bút, giấy Tuyên đặt ngay ngắn trên án bên phải, trên tường treo một bức tranh chữ màu sắc mộc mạc, trên trà kỷ còn đặt một bình trà mới pha, hương trà thoang thoảng khắp phòng.
Thật giống như khách sảnh của nhà giàu có, lại có phần giống thư phòng.
“Vưu chủ quản, đồ đâu? Thiếu chủ…” Nhìn ba kẻ vừa tiến vào, tiểu tử đội mũ đó rõ ràng hơi lo lắng, cặp mắt tròn xoe linh lợi của y đảo qua đảo lại trên gương mặt nhỏ gầy gò.
“Ai…” Vưu chủ quản vội giơ tay ngắt lời y rồi đưa mắt qua Y Nhân: “Dẫn cô ta đi trước đã.” Thấy dọc đường cô có thái độ rất hợp tác, Vưu chủ quản không muốn làm khó, cũng chẳng định trói tay cô.