Hoàng Hậu Lười Y Nhân

Quyển 1 - Chương 48: Cướp rể (hạ)



Đoàn rước dâu vừa qua một phen nhốn nháo, sớm đã dừng lại, Bùi Nhược Trần mang hỉ phục đỏ thắm ngồi ngay ngắn trên mình ngựa dẫn đầu đoàn cũng đã ghìm cương, lặng lẽ nhìn cô.

Lần đầu tiên Y Nhân thấy Bùi Nhược Trần mặc áo đỏ, nhưng màu đỏ không hợp với y, cô chẳng thấy cái gì là hỉ khí bừng bừng tươi thắm, chỉ thấy hỗn loạn vô chừng, đầy ứ cả cõi lòng.

Có điều gương mặt kẻ khoác hồng y đó vẫn hoàn mỹ đến nỗi khiến người ta lóa mắt – đó là ánh dương ấm áp rải rắc trên mặt tuyết đầu đông.

“Ngươi không thể thành thân với công chúa.” Nhìn vào cặp mắt long lanh tựa lưu ly của y, cô dõng dạc mà bình tĩnh nói: “Vì ta sẽ cướp ngươi đem đi.”

Mọi người xung quanh rộ lên, Hạ Lan Khâm cũng thấy nực cười hết sức, chỉ riêng Bùi Nhược Trần vẫn lặng lẽ nhìn cô, như chưa hề nghe những lời cô nói.

“Bùi Nhược Trần.” Y Nhân bước lên trước một bước, tới trước ngựa Bùi Nhược Trần, níu lấy gấu quần y, ngẩng đầu lên ngây thơ nhìn y: “Ngươi sẽ đi cùng ta chứ?”

Bùi Nhược Trần cúi đầu, trong đôi mắt trong veo chẳng gợn âm ám của cô, y trông thấy mây trắng, trời xanh, gió mát mây quang trên đầu rọi vào đáy mắt – cảnh đẹp như tranh đó, tiếc thay, lại chỉ là ảo ảnh.

“Vương phi, cô đã chẳng tranh với đời, sao không tiếp tục như vậy đi, cần gì phải tự tìm phiền não chứ. Ta rất mong cô có thể vĩnh viễn vĩnh viễn như vậy.” Bùi Nhược Trần cười, hệt như bóng gió nhẹ mây cao rồi lại thúc ngựa tiến lên, “Cô về đi.”

Tân lang đã cất bước, đoàn người đương nhiên cũng lục tục theo sau, chỉ mình Y Nhân vẫn ngẩn người tại chỗ, nếu không phải Hạ Lan Khâm kịp kéo lại, có lẽ cô cứ thế mà đứng ngây ra giữa đường.

Đoàn người dài dằng dặc nối sau y như thể đi mãi đi mãi không bao giờ hết. Bao nhiêu bao nhiêu sắc đỏ hồng hỗn loạn như một dòng sông trôi ngang qua mắt Y Nhân.

Cô chỉ thấy sắc đỏ kia ánh lên chói cả mắt, chẳng hiểu sao nước mắt đã lăn dài.

Hạ Lan Khâm đứng hía sau, nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của cô, Y Nhân cao chưa đến ngực y, động tác đó hệt như ôm lấy cô vào lòng vậy.

Chợt y cúi xuống, phát hiện ra một giọt lệ nóng hổi lăn trên mu bàn tay mình.

Y chợt ngỡ ngàng, không ngờ một người mát dây thần kinh như Y Nhân cũng biết khóc sao?

Có điều cô khóc quá lặng lẽ, lặng lẽ tới nỗi khiến người ta phải xót xa.

Đoàn người đã đi xa dần, Hạ Lan Khâm cũng phải đuổi theo tiếp tục làm nhiệm vụ, đành phải buông cô ra, cúi xuống đang định an ủi một câu dỗ dành cô tự về phủ, nhưng còn chưa kịp lên tiếng, y đã ngồi thẳng dậy, nhìn thẳng tới trước.

Hạ Lan Tuyết đang ruổi ngựa đuổi tới, mình mang cẩm bào như tuyết, ngạo nghễ trên ngựa, lạnh nhạt trông lại.

“Ngươi đem vợ mình về đi.” Hạ Lan Khâm tươi cười rồi xoay mình nhảy ngay lên ngựa không chút chần chừ, tiếp tục nghi thức hôn lễ bị phá ngang.

Đám người xem náo nhiệt đã bị quan binh xua đi từ sớm, mấy người còn lại cũng nhao nhao chạy lên trước dán mắt vào phong tư tuyệt thế của phò mã đương triều.

Con phố vừa rồi còn xôn xao nhốn nháo, thoáng cái chỉ còn thưa thớt vài người, cùng Y Nhân vẫn đứng bên đường và Hạ Lan Tuyết đang ngồi trên ngựa.

Hạ Lan Tuyết nhìn về phía cô, làm thinh.

Y Nhân vẫn âm thầm rơi lệ rồi đột ngột ngẩng đầu, đưa tay gạt nước mắt, bĩu môi khẽ nói: “Buồn ngủ quá, ta muốn về ngủ.”

Vừa nãy cô ngã lăn ra đất, tay còn đầy bụi đất, vừa đưa tay quẹt ngang, gương mặt nhỏ nhắn đã loang lổ như mèo khoang, chỗ đen chỗ trắng.

Hạ Lan Tuyết nhướng mày cười tươi tắn để lộ hai hàm răng nhỏ đều tăm tắp, càng rạng rỡ chưa từng thấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.