Hoàng Hậu Lười Y Nhân

Quyển 1 - Chương 52: Dung tú (3)



Rốt cuộc Y Nhân cũng tới trước cung của Y Lâm, Chu công công giao cô cho một tiểu a hoàn, lại chẳng biết băng qua bao nhiêu hành lang, lướt qua bao nhiêu trướng gấm mới tới được trước mặt Y Lâm.

Có lẽ đồ ăn thức uống trong cung còn chú trọng dưỡng sinh hơn cả trong Y phủ nên sắc mặt Y Lâm còn đẹp hơn cả khi trước, đúng là mặt hoa rạng rỡ khiến người ta không dám nhìn gần.

“Muội muội.” Trông thấy Y Nhân, Y Lâm liền lộ vẻ sốt sắng chưa từng thấy, từ trên giường hân hoan bước xuống đón, nắm tay cô nói: “Tỷ tỷ nhớ muội quá.”

Y Nhân chớp mắt, tuy vẫn ngỡ ngàng nhưng đã bị nhiệt tình của Y Lâm lay động.

“Muội không biết đâu, gần đây tỷ tỷ cô đơn lắm.” Y Lâm kéo cô lại bên giường, cùng sánh vai ngồi xuống rồi bắt đầu kể khổ: “Người trong cung toàn những kẻ xu nịnh mà thôi. Không phải tay chân của Dung gia thì là thân tín của Bùi gia, đám cung nữ thái giam cũng kéo bè kết phái. Tỷ tỷ của muội không môn không phái, lại xuất thân từ nhà buôn bán nên khổ lắm.”

Càng nói Y Lâm lại càng cảm khái, nước mắt rơi lã chã.

Y Nhân nửa hiểu nửa không, chỉ biết lặng lẽ nhìn cô, đợi cô kể lể hết nông nỗi tội tình.

“Thật ra Dung gia cũng chẳng tới nỗi nào, Dung hoàng hậu tuy là hoàng hậu tôn quý nhưng không tranh không giành, đối với người dưới còn khách khí đôi chút, đáng ghét nhất chính là Lan quý phi Bùi Nhược Lan! Cha thị làm thừa tướng, đệ đệ lại là phò mã, hễ có chuyện gì là thị diễu võ dương oai, tỏ vành tỏ vẻ. Trong cung, lời của hoàng hậu cũng chẳng là gì nhưng cô ta mở miệng ra nói một là một nói hai là hai – có điều hoàng thượng lại sủng ái cô ta, muội xem, đó là đạo lý gì chứ?” Y Lâm phẫn uất than thở.

Y Nhân vẫn chẳng hề chen vào, chỉ có ánh mắt tỏ vẻ đồng tình với cô.

Y Lâm được khuyến khích cũng thấy dễ chịu trong lòng, chẳng muốn kể lể nỗi mình nữa mà ngoảnh sang thân thiết hỏi: “Còn muội thì sao? Ở trong vương phủ dễ chịu không? Lần trước muội liều mạng bảo vệ hoàng hậu, hẳn vương gia càng sủng hạnh muội hơn hả?”

“Ở vương phủ cũng…” Y Nhân nghĩ đi nghĩ lại rồi kiên định gật đầu: “Dễ chịu lắm.”

Hạ Lan Tuyết nhất định là lựa chọn lý tưởng: giàu có nhàn nhã, hơn nữa nếu không có chuyện tuyệt đối không tới quấy rầy cô.

Y Lâm ‘ừm’ một tiếng rồi sực nhớ ra chuyện gì đó, lại dè dặt hỏi: “Trong cung có kẻ đồn đại phao tin, tỷ tỷ hỏi muội nhé, rốt cuộc có phải là thật không?”

“Chuyện gì cơ?”

“Trong cung đồn rằng muội giành phu quân với Du công chúa, nói muội thân là vương phi mà còn hồng hạnh xuất tường, tơ tưởng Bùi công tử. Muội nói xem, có phải là người của Bùi gia ác ý hãm hại không? Muội muội, chỉ cần muội lên tiếng, chúng ta sẽ lập tức tới tìm nhờ Dung hoàng hậu chủ trì công đạo! Lần trước muội đã cứu Dung hoàng hậu, nhất định bà ta phải tra xét nghiêm minh.”

“Nhưng mà… là thật đó.” Y Nhân thản nhiên đáp: “Đúng là muội đã tranh giành Bùi Nhược Trần, có điều là giành không được.”  Cô thở dài nói thêm: “Y nói những thứ mà y muốn khác hẳn những gì muội có thể cho y.”

Y Lâm trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn muội muội của mình, lát sau trấn tĩnh lại, chợt nhớ lại thuở xưa, cô mới sực hiểu ra.

Muội muội của cô vốn là một kẻ ngốc – bình tĩnh, bình tĩnh, phải bình tĩnh!

“Tỷ mặc kệ chuyện đó rốt cuộc ra sao, dù gì yến tiệc tối nay phò mã cùng công chúa sẽ tham dự, nếu có ai hỏi tới, muôi nhất định phải nói rằng không có chuyện đó, nghe không?” Y Lâm khó mà tưởng tượng nổi nếu trong bữa tiệc Y Nhân lại thừa nhận ‘nỗi nhục’ của mình thì Y gia còn mặt mũi nào nữa chứ?

Y Nhân chẳng hề gật đầu, chỉ đăm chiêu ngồi ngẩn ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.