Hoàng Hậu Lười Y Nhân

Quyển 1 - Chương 7: Động phòng (2)



Y Nhân nhìn quanh một lượt, cuối cùng quyết định tự mình đi tìm. Chợt xa xa một đám mỹ phụ áo hồng áo lục từ cửa ngách bước ra, chẳng đợi Y Nhân phản ứng bọn họ đã nhanh như điện chớp phóng qua cô, chạy tới đại sảnh, một bầy oanh oanh yến yến vây lấy Hạ Lan Tuyết, ân cần chuốc rượu, ân cần gắp đồ ăn, ai nấy đều đạt đến trình độ kỹ nữ chuyên nghiệp.

Đám a hoàn chờ phục dịch xung quanh cũng luôn miệng phụ họa theo Cảnh vương phi, Lệ vương phi.

Đó là mấy vị vương phi của Tiêu Dao phủ sao?

Y Nhân bỗng chốc không nói nên lời, quyết tâm vào lãnh cung càng thêm kiên định.

Cô quay đi, định lẻn ra ngoài theo cửa ngách, nào ngờ vừa dợm bước đã ngã bịch xuống đất.

Té ra thắt lưng vừa nãy đã tuột ra, gấu quần xếp nếp thõng xuống, Y Nhân không cẩn thận đã giẫm phải gấu quần.

Cú ngã này khiến tiểu a đầu mê mẩn ngắm giai bên cạnh định thần lại ngay, vội vội vàng vàng cúi xuống định đỡ nhị tiểu thư nhà mình, nhưng Y Nhân đã tự bò dậy được.

Cô vẫn không quen được người khác hầu hạ.

Còn đang lồm cồm bò dậy, một bàn tay thon dài đã chìa ra trước mặt Y Nhân, rồi một giọng nói êm đềm như nước hờ hững lọt vào tai.

“Cô không sao chứ?”

Y Nhân ngẩng đầu lên, lần này cô chẳng tới nỗi lóa mắt vì giai đẹp.

Gương mặt trước mắt không đẹp tuyệt trần như Hạ Lan Tuyết nhưng rất thanh tú, nhìn rất… dễ chịu, vô cùng dễ chịu.

Lòng Y Nhân chống chếnh, cảm giác thoải mái ấm áp như được uống ly trà nóng ngày đông từ từ thấm vào lòng.

Gương mặt cô ửng hồng, mặc kệ tayd dầy bùn đất, bám ngay lấy bàn tay nuột nà đó chẳng hề khách khí.

Người đó mỉm cười nắm chặt rồi kéo cô dậy.

Y Nhân đứng dậy nhưng chẳng chịu buông tay ra, chỉ chăm chú nhìn người đó.

Bất giác cô nhớ tới tỷ lệ vàng (1).

Khi xưa đi học, khi thày giáo dạy về tỷ lệ vàng chỉ nói rất đơn giản: tỷ lệ vàng chính là sự phân chia tỷ lệ hoàn mỹ, không chê vào đâu được.

Cô vẫn cho rằng giải thích của thày giáo quá ư trừu tượng, nhưng hiện giờ cô đã tin rồi.

Trên đời này, thứ có tỷ lệ vàng thực sự chí ít cũng là nam nhân trước mặt này, không chê vào đâu được – cho dù không anh tuấn cho lắm, nhưng nói chung là miễn chê.

Người đó lại cười cười như gió xuân, cũng chẳng vội rụt tay về.

“Bùi Nhược Trần!” Bên trong vang lên tiếng gọi lè nhè của Hạ Lan Tuyết, nam tử đó rời mắt khỏi Y Nhân, ngoảnh nhìn vào trong.

“Ngày đại hỉ của bản vương sao bây giờ ngươi mới tới?” Hạ Lan Tuyết ngồi bên trong đập bàn hét: “Không nôn nóng nhìn mặt mỹ nhân sao?”

Nam tử tên Bùi Nhược Trần đó quay lại mỉm cười rồi rút tay về, hỏi: “Vị này là tân nương tử ư?”

“Nhầm rồi!” Hạ Lan Tuyết bực bội nói: “Là muội muội của tân nương tử, ài, ta nói đó, còn chưa tìm người đưa tân vương phi vào trong, đứng đó dọa khiếp quý khách của ta rồi.”

“Vương gia đừng nói vậy, vị vương phi này tuy dung mạo không chim sa cá lặn như các vị vương phi nhưng bầu bĩnh đáng yêu, cũng là một phong thái đó.” Có người an ủi.

Hạ Lan Tuyết bĩu môi, đểu cáng nói: “Bản vương chẳng muốn thưởng thức phong thái đó chút nào, nếu Lưu huynh thích thì cho huynh mượn cũng được.”

“Vậy đâu được, lần trước mượn Ngô vương phi của vương gia, Lưu mỗ còn chưa trả lại mà.”

“Có sao đâu, không trả cũng được, chỉ là nữ nhân thôi mà.” Hạ Lan Tuyết nhếch mép cười, gương mặt tuấn tú đó ngoảnh sang nhìn mấy nàng vương phi đang ngồi, hết thảy các nàng đều thất sắc.

Những người bên cạnh sững sờ nhìn y, không khỏi nghĩ: chẳng trách, bản thân y đã biến thái đến mức này rồi, còn có mỹ nhân nào lọt được vào mắt y nữa chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.