Hoàng Hậu Lười Y Nhân

Quyển 2 - Chương 29: Cây hoa hồng (2)



Edit: Docke

Đối với việc Hạ lan Tuyết nhất thời luống cuống, Y Nhân cũng không hề cười nhạo chút nào, cũng không kích động hay kinh ngạc. Chỉ là sự không quan tâm hơn thua không gì sánh được nhìn anh. Đôi mắt thanh thuần chiếu rọi gương mặt tái nhợt mà ửng hồng của Hạ Lan Tuyết, rất an tĩnh.          

Anh đưa tay tháo bỏ lớp ngụy trang. Ánh nắng chiếu rọi lên dung nhan quyến rũ. So với trước đây còn có vẻ mạnh mẽ hơn vì rám nắng đại mạc.

Cùng thê lương.

Mặt mày mộc mạc. Đáy mắt bị ưu thương xâm nhập.

“Nhưng anh chính là Hạ Lan Tuyết.” Y Nhân rốt cuộc mở miệng, “Anh sống, nếu không thể là bản thân chân thực, vậy thích cải trang lắm sao.”

“A Tuyết cũng là ta.” Hạ Lan Tuyết nói, “Mấy ngày nay ta lấy thân phận A Tuyết làm một người bình thường, cảm giác rất tốt.”

“Hạ Lan Tuyết cũng được. A Tuyết cũng được. Dù sao ta cũng sẽ nương tựa vào anh.” Y Nhân cười ha ha, rồi phụng phịu nói: “Trên đời này ta không có năng lực sinh tồn đâu. Anh đã đáp ứng ta rồi. Phải cho ta ăn, cho ta ở. Anh không được nuốt lời đâu.”

“Y Nhân, cô phải trở lại.” Dừng bước, Hạ Lan Tuyết quay mắt nhìn về Y Nhân. Lần đầu tiên dùng giọng nói chân thành không gì sánh được, nói với cô.

Lúc anh nghiêm túc, giọng nói có một lực hấp dẫn mê người, mê đến mức muốn nghe theo lời anh.

“Ta sẽ không nuốt lời.” Y Nhân bình thản mà kiên định trả lời.

Hạ Lan Tuyết ngắm nhìn cô thật lâu, bỗng nhiên vươn tay ra nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang cuốn trên cánh tay mình.

Bàn tay nhỏ bé tròn trịa, nắm vào tay rồi, vừa vặn chạm đến điểm ôn nhu nhất trong tận đáy lòng.

“Được, chỉ cần cô không đổi ý. Ta nhất định sẽ nuôi cô suốt đời, bảo vệ cô một đời.”

Hạ Lan Tuyết cười rạng rỡ. Nụ cười đó vô cùng tươi đẹp, vô cùng rực rỡ, thổi bay vẻ lo lắng trong nhiều ngày qua, “Nhưng từ một Vương phi ăn ngon mặc đẹp trở thành một nông phụ bình thường, cô có cam tâm không?”

“Không sao.” Y Nhân cũng tươi cười sán lạn không kém, không có đến một tia lo lắng.

“Hình như cô không giống lúc trước nhỉ. Lại còn nói không sao nữa.” Hạ Lan Tuyết giống như bị cô lây nhiễm, ngúc ngoắc ngón tay gõ gõ cằm, nói như thật.

“Bởi vì, hình như ở đây, ta đã tìm được cây hoa hồng rồi.” Y Nhân cũng làm như thật mà trả lời.

“Cây hoa hồng?”

“Tiểu Vương Tử nói. Trong thiên hạ có rất nhiều cây hoa hồng, giống như bầu trời có rất nhiều tinh cầu. Trong mắt anh bọn chúng đều một dạng giống như nhau. Chỉ đến khi nào có một cây hoa hồng trong số đó là do tự tay anh chăm nuôi thì nó sẽ trở thành độc nhất vô nhị. Khi nó lớn lên, cho dù cây hoa hồng đó ngốc nghếch hay tinh khôn thì nó vẫn thật sự đặc biệt. Cho nên, bầu trời cũng trở nên không còn giống như lúc trước nữa.” Y Nhân ngửa đầu, nhìn bầu trời sáng sủa trên cao, nhàn nhạt nói tiếp, “Ta từ trước luôn có cảm giác, bầu trời này đúng thật là không có quan hệ gì với mình, bởi vì nó không có cây hoa hồng của ta. Bây giờ, nó đã không giống như trước nữa.”

“Tiểu Vương Tử? Là Vương tử của nước nào? Băng Quốc, Viêm Quốc hay là Lưu Viên?” Hạ Lan Tuyết giật mình hỏi, “Cây hoa hồng là hoa gì vậy?”

“Thì là hoa hồng đó.” Y Nhân tủm tỉm cười, trả lời, sau đó vọt ra, nhảy lên phía trước.

“Thì ra là cây hoa hồng.” Hạ Lan Tuyết ở phía sau lẩm bẩm nói, “Loài hoa rất bình thường mà. Vương phủ cũng có. Nếu cô thích ta cho cô một chậu.”

Tự nói xong, anh quyết định thật nhanh, xoay người hướng về Dịch Kiếm đang đứng đờ ra ở phía sau, dặn dò: “Đi tìm một chậu hoa hồng đến đây!”

Dịch Kiếm đứng thẳng người, nghe xong mệnh lệnh thì vẻ mặt nhăn nhó. Đang giữa mùa đông, làm gì có hoa hồng?

Hắn tìm ra manh mối, sau đó lau mồ hôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.