Hoàng Hậu Lười Y Nhân

Quyển 2 - Chương 30: Thời cuộc (1)



Edit: Docke

Đại lục dị thế

Trên một đại lục không rõ không gian, từng có ba vị vua của ba nước lớn, hàng năm đều tranh đấu. Đó chính là Thiên Triều, Viêm Quốc và Băng Quốc. Mà Doanh Tộc ở hải ngoại và nước Lưu Viên luôn lánh sự đời, tuy rằng cũng là những thế lực rất lớn nhưng vì lý do địa lý nên ít xuất hiện.

Tạo thành một ngũ giác cân đối trên thế giới.   

Cho đến một ngày kia, Thiên Triều bỗng phát sinh nội loạn, sau đó rơi vào một thời kỳ dài hỗn loạn đến năm mươi năm. Viêm Quốc cũng bị bệnh dịch tập kích, không rảnh xâm lược. Còn Băng Quốc, cho đến nay chỉ có nữ tử được làm vua, vốn không có ý gây chiến loạn – - Kể từ đó, thế giới trái lại có được một thời hòa bình chưa bao giờ có.

Đương nhiên, thời kỳ hòa bình này cũng chỉ là giữa các quốc gia với nhau mà thôi.

Một thời gian sau, nội loạn trong Thiên Triều càng ngày càng nghiêm trọng. Chư hầu các nơi căm giận phấn khởi. Lúc đó, hiển hách nhất chính là Nạp Lan gia vốn thuộc hoàng thất. Thứ nhì là đại tướng quân Ngô Dong của Thiên Triều. Hạ Lan gia là hoàng thân, liên hợp với Liễu thư văn Thế phủ Liễu Gia, cũng có một thế lực nhất định nhưng chưa đủ năng lực thống nhất thiên hạ. Xuyên suốt  thì cục diện trước sau vẫn ở thế vây hãm lẫn nhau.

Dịch bệnh của Viêm Quốc đã dần dần được khống chế, thực lực quốc gia từ từ được khôi phục. Lúc đó, quân vương của Viêm Quốc là Viêm Hạo, minh mục trương đảm (trắng trợn, không kiêng dè) mà phát ngôn: Trong vòng một năm, sẽ thôn tính Thiên Triều.

Trong tình thế như có lửa cháy đến chân mày, Thiên Triều xuất hiện hai người kinh tài tuyệt diễm: một người, chính là thiếu chủ trước kia của Hạ Lan Gia – Hạ Lan Vô Song, người còn lại chính là một nữ tử từ trên trời giáng xuống, xinh đẹp tuyệt luân, trí mưu vô song, người ta thường gọi nàng là Tức phu nhân.

Hạ Lan Vô Song dùng chân thành đối nhân xử thế, rất biết nhìn người, cũng rất biết dùng người hầu, thủ hạ của ông nhân tài đông đảo, hơn nữa còn nhân hậu công bình, thu phục được lòng dân.

Lúc đó, Hạ Lan Vô Song còn có một người bạn thân, nhan sắc xinh đẹp động lòng người, cũng rất có mưu lược. Vào thời đó, người ta đều hợp xưng hai người bọn họ là ‘Thiên Triều song kiệt’. Người đó chính là đương gia tân nhậm của Liễu Gia, Liễu Như Nghi.

Biên thành, một gian phòng trong khách sạn bình dân cũ nát, dưới ánh nến bất định, nhóm người Dịch Kiếm canh giữ ở bên ngoài, Hạ Lan Tuyết và Y Nhân ngồi bên bàn.

Hai chén nước chè xanh trên bàn đã nguội lạnh.

Hạ Lan Tuyết gõ gõ những ngón tay thon dài xuống cạnh bàn. Ngọn nến lung linh rung động.

“Thật sự thì Tức phu nhân xuất hiện như thế nào?”

Hiếm khi có việc gây được cho Y Nhân hứng thú đến thế. Hạ Lan Tuyết cũng thỏa mãn lòng hiếu kỳ của cô, giọng nói êm tai tiếp tục vang lên: “Hai mươi ba năm trước, Hạ Lan Vô Song và Liễu Như Nghi cải trang xâm nhập qua biên giới của Viêm Quốc. Bọn họ đang uống rượu trong quán rượu ở ngoại ô Viêm Quốc thì đột nhiên có người đi tới muốn ngồi cùng bàn. Người nọ dáng vẻ tuấn tú bất phàm, xinh đẹp vô song. Hơn nữa, lời nói còn bộc lộ vẻ cơ trí, lý giải rất kỳ quái nhưng cũng rất tuyệt diệu. Ba người vừa gặp đã thân, tiện đà kết bái. Người nọ, chính là Tức phu nhân nữ giả nam trang.”

Y Nhân chậc lưỡi: Cảnh này thật là quen nha, nhân vật phong vân, một khi kết bái, thống nhất thiên hạ rồi lại dây dưa tình ái.

Đoán chừng Tức phu nhân trước khi xuyên không cũng là một nữ giả nam trang rồi.

“Bà có từng nói qua bà từ đâu tới hay không?” Y Nhân bất khuất, lần đầu tiên truy hỏi kỹ càng sự việc.

Hạ Lan Tuyết hơi giật mình nhìn cô, sau đó tâm bình khí hòa mà trả lời: “Không có. Lai lịch của Tức phu nhân vẫn nằm trong vòng bí mật. Năm đó, Vô Song Đế cũng muốn biết bà đến từ đâu. Trong yến hội đã chuốc cho bà uống rất nhiều rượu. Sau đó hỏi Tức phu nhân, câu trả lời của Tức phu nhân vẫn là….”

“Là cái gì?”

“Bà nói: Nơi nào có ngươi, nơi đó chính là cố hương.” Hạ Lan Tuyết trầm giọng nói: “Tức phu nhân đối với Vô Song Đế, quả thật là tình căn thâm chủng (tình cảm sâu nặng).”

“Lúc đầu kề vai chiến đấu, tư thế oai hùng, phấn chấn bừng bừng. Anh hùng mỹ nhân, là một đôi ngọc bích, vốn dĩ nên hạnh phúc mỹ mãn cùng nhau. Không ngờ, đến lúc cuối cùng, lại cùng nhau chết đi, trở thành hai oan hồn lang thang, quấn quýt bên nhau.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.