Đến chung thứ mười thì cái bụng của Y Nhân đã trở nên căng tròn rồi.
Viêm Hàn quả nhiên nói không sai. Rượu của Thiên Triều chỉ chú ý ôn nhuận tinh khiết và mùi thơm, nhưng lại thiếu chất đậm đà. Sau mười chung, hai bên đều chưa đến nơi đến chốn, chỉ khiến dạ dày căng trướng khó chịu.
Y Nhân chỉ hận mình không có Lục Mạch Thần Kiếm như Đoàn Dự.
Tiện đà còn hận bản thân còn chưa kịp hỏi rõ ràng nhà xí nằm ở đâu.
Viêm Hàn chống khửu tay, khí định thần nhàn mà uống một chén nữa, sau đó buông xuống chờ Y Nhân.
Tửu lượng của Y Nhân đúng thật là không tệ, nhưng uống rượu vào thì sắc mặt cũng đã hồng hồng, búng ra nước được.
“Dung Tú là ai?” Hắn rảnh rỗi không có gì làm, bèn hỏi.
Y Nhân vừa rót hết một chén, trả lời: “Chính là người trong lòng của A Tuyết.”
“A Tuyết là ai?”
“A Tuyết – -“ Y Nhân chần chờ một chút, dĩ nhiên không biết làm sao định nghĩa được anh.
Viêm Hàn cũng không hề truy hỏi đến cùng, dời trọng tâm câu chuyện qua chỗ khác, “Vì sao lại phải bắt cóc Dung Tú?”
“Có cảm giác, nàng hình như sẽ gây bất lợi cho A Tuyết.” Y Nhân thành thật trả lời: “Mong rằng chỉ là ta suy nghĩ quá nhiều thôi.”
“Y Nhân.”
“Dạ?”
“Ngươi cố tình chuẩn bị sẵn ư?”
“…”
Lúc này, đã là chén thứ mười lăm rồi.
Cô đã mót quá mức nghiêm trọng.
Dạ dày chống đỡ đến mức khó chịu. Khó chịu muốn chết đi được.
Thế nhưng không thể dừng lại.
Năng lực yếu kém. Ở dị thế này, cô chỉ là một con phù du bé nhỏ không đáng kể, sinh sôi gắt gao, râu ria. Chỉ có thể mượn lực.
Còn Viêm Hàn, hiện nay hắn là người duy nhất có quyền lực mà cô có thể mượn dùng.
“A Tuyết kia đối với ngươi rất quan trọng sao?” Viêm Hàn mặt không đổi sắc, vẫn đang thật tâm cùng so tài với cô bé này.
“Cũng không phải quan trọng, chỉ là… Ta đã không thể không lo đến chuyện của hắn.” Y Nhân nói xong, vừa cau mày, nỗ lực bắt mình uống thêm một chén nữa.
Đang uống được phân nửa, Viêm Hàn đã vươn tay ra đè cái chén xuống, nói: “Cứ như vậy đi, Y Nhân. Tóm lại cô sẽ không thắng nổi ta đâu. Chi bằng ta trao đổi với cô. Ta giúp cô, cô phải theo ta trở về.”
Y Nhân ngẩng đầu, hơi khó hiểu nhìn hắn. Làn da của Viêm Hàn dưới ánh mặt trời hiện lên màu sắc những đường gân nhỏ. Đôi mắt dài hữu thần, sóng mũi hơi cao, viền môi rất sạch sẽ. Toàn bộ hình tượng cực kỳ giống với tượng thạch cao điêu khắc mà cô thường vẽ. Chính là tác phẩm tinh xảo nhất của đại sư La Đan.
Cô cân nhắc một lúc, sau đó gật đầu.
Tiếp sau đó, cô đứng lên.
Viêm Hàn bật cười, chỉ chỉ về phía trong hậu đường.
Y Nhân nhanh chân chạy đi, càng chạy càng nhanh. Ngay cả tập tính chậm chạp thường ngày cũng biến mất – - Quả nhiên là con người có ba việc gấp, gấp rồi thì cho dù là người nào cũng không thể không vội.
Viêm Hàn mỉm cười, vẫn nhìn theo bóng dáng nho nhỏ kia, hoang mang rối loạn mà biến mất phía sau cánh cửa.
“Vương thượng, ngài thật sự muốn mang nàng theo về sao? Chúng ta thậm chí còn không biết nàng là ai. Còn có cái tên A Tuyết kia là ai nữa? Về phần Dung Tú – - cựu thần tất nhiên biết. Chính là Dung Tú, hoàng hậu của Thiên Triều. Cho nên, không thể không có khả năng nàng cùng với hoàng thất Thiên Triều có quan hệ sâu xa gì đó?” Chờ Viêm Hàn quay đầu lại, ông lão nãy giờ vẫn mặt mày lo lắng, rốt cuộc nhịn không được lên tiếng khuyên can.
“Thì sao?” Viêm Hàn lơ đãng gõ bàn, nói: “Ta muốn nàng, chỉ đơn giản vậy thôi. Nàng là ai, cùng Thiên Triều có cái gì sâu xa, thì có can hệ gì đến ta? Lẽ nào ta phải sợ?”
“Vương thượng, nếu như chỉ muốn tìm thú tiêu khiển…” Lão già nghĩ tìm từ, hiển nhiên muốn tiếp tục can gián.
“Tiên sinh, ngươi tin có nhất kiến chung tình (vừa gặp một lần đã yêu) hay sao?” Viêm Hàn dừng ngón tay, nhẹ giọng hỏi.
Sắc mặt lão già bỗng nhiên biến đổi, hơn nửa ngày mới dùng giọng điệu cực kỳ trầm thấp đáp: “Năm đó Tiên vương gặp phải Tức phu nhân, cũng đã hỏi một câu như vậy.”
Từ đó, Viêm quốc đã phải ngủ đông hơn hai mươi năm.
Lúc này đây, lại xuất hiện một nữ nhân không rõ lai lịch y như vậy, sẽ mang đến chuyện gì nữa đây?