Bọn họ nửa ngồi ở phía trên, vừa vặn thấy được đám thị vệ lúc trước đã phụng mệnh lẩn đến sau nhà.
Thị vệ hai tay giao nhau, thủ một thế kỳ quái.
Viêm Hàn thấy vậy thì cười nói: “Xem ra đêm nay sẽ không có gì xảy ra rồi. Hay là chúng ta về khách sạn nghỉ ngơi trước đã.”
“Sao vậy?”
“Bọn họ ngủ cả rồi.” Viêm Hàn đưa tay nhấc lên một mảnh ngói dưới chân. Xuyên thấu qua bóng đêm, cảnh tượng trong phòng mơ mơ hồ hồ hiện ra. Hắn ý bảo Y Nhân xem qua. Y Nhân mở to hai mắt nhìn hồi lâu, rốt cuộc thấy rõ ràng được tình huống bên dưới.
Dung Tú đã ngủ từ lâu, nghiêng người, ngủ rất say.
Hạ Lan Tuyết nằm phía sau Dung Tú, cánh tay nhẹ nhàng khoát lên hông của nàng, dùng một loại tư thái bảo hộ cực đoan, che chở cho nàng.
Tư thái của bọn họ rất an nhàn.
Đêm khuya yên tĩnh.
Hô hấp của Dung Tú đều đều bình an.
Hạ Lan Tuyết mặc dù không có động tĩnh gì, nhưng cũng không biết rốt cuộc là đã ngủ hay chưa.
Đầu anh hơi chếch xuống dưới, tựa sau gáy Dung Tú nên nhìn không rõ khuôn mặt.
Y Nhân thấy ngón tay của anh giật giật, vì vậy cô biết, anh vẫn chưa ngủ.
Lúc anh tự hỏi, ngón tay thường vô ý thức sẽ tự xao động.
- – Về phần cô chú ý đến điều này từ bao giờ, Y Nhân cũng không nhớ rõ, bởi vì rất tự nhiên, rất vô ý.
Dù sao cũng đã biết.
“Chúng ta về thôi.” Y Nhân ngẩng đầu nói một câu, sau đó phủi tay đứng lên, nhấc chân định đi.
“Ây da ~” Viêm Hàn không biết nên khóc hay cười nữa, vội vã đưa tay ra kéo: “Đây là nóc nhà mà.”
Đáng tiếc, tốc độ của hắn vẫn chậm một bước. Chân Y Nhân hẫng một cái đã trượt xuống phía dưới.
Viêm Hàn bắn người một cái, thân hình đã lao về phía trước. Khó khăn lắm mới kịp thời trước lúc cô té xuống đất, ôm trọn cô ghìm chặt vào lồng ngực mình.
Nhìn lại, người trong lòng đang cúi đầu, đính tóc như quạ đen bị gió thổi bay toán loạn. Lông mi thật dài khẽ buông xuống, che khuất đôi mắt trong như ngọc lưu ly của cô.
“Thế nào, thấy hắn ở cùng với cô gái khác, không thoải mái đúng không?” Viêm Hàn cười hỏi, ngữ điệu không hề nghiêm túc, nhưng thái độ cũng rất chăm chú.
Hắn muốn biết đáp án.
“Không có, ta chỉ là, rất khổ sở.” Y Nhân lắc đầu. Đầu vẫn để như cũ, lúng ta lúng túng nói: “A Tuyết thật sự rất thích nàng. Anh ấy biết rất rõ ràng, nhưng vẫn cam tâm tình nguyện để nàng lừa gạt. Anh ấy thích nàng như vậy, vì sao nàng còn muốn làm điều có lỗi với anh ấy chứ?”
Đối với Y Nhân, đạo đức rất quan trọng. Con người có thể không lương thiện nhưng ít ra cũng phải biết cảm ơn.
Nếu như một người đối với ngươi vô cùng tốt, thì tại sao ngươi có thể đối xử, sao có thể đối xử tàn nhẫn với hắn như vậy?
Cô vì Hạ Lan Tuyết mà cảm thấy khổ sở, thậm chí đã có thể sớm nhận ra anh sẽ gặp phải chuyện đau xót, khổ sở đến nỗi trái tim đều bị kéo chìm xuống.
Viêm Hàn không nói chen vào lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn cô.
Màn đêm, an tĩnh như vậy, nhàn đẹp vô ưu.
“Mắt Hạ Lan Tuyết thật sự đã bị mù rồi mới có thể để cô ra đi.” Gió thổi qua. Viêm Hàn vuốt ve gò má cô, cảm thán nói một câu. Nhưng thanh âm lại rất nhanh hỗn loạn trong gió, tiêu tán.
Đêm đó, họ về đến khách sạn bình dân thì chỉ còn lại mấy người đang ở ngoài cửa phòng trông chừng dùm.
Một mình Y Nhân ở một phòng. Lần đầu tiên, đây là lần đầu tiên, cô không ngủ.
Mà chỉ nằm trên giường, chớp chớp mắt, chẳng suy nghĩ gì cả, mãi đến lúc bình minh.
Lúc đó, trong một căn phòng khác, Viêm Hàn cùng ông lão ngồi đối diện nhau.
Trước mắt bọn họ bày một sa bàn lớn.
“Lần này, Hạ Lan Khâm được vua trên phái đến. Chúng ta muốn toàn thân rời khỏi Thiên Triều, e rằng hơi khó – - Không ngờ chó ngáp phải ruồi. Nha đầu Y Nhân kia muốn chúng ta bắt cóc, lại chính là hoàng hậu Thiên Triều Dung Tú. Hay là, chúng ta tương kế tựu kế…” Giọng nói của ông lão càng lúc càng thấp, đến câu cuối cùng chuyển sang thì thầm.