Hoàng Hậu Lười Y Nhân

Quyển 2 - Chương 52: Sơ mưu (5)



Edit: Docke

“Rất ngon.” Hạ Lan Tuyết gần như tham lam mà ăn hết chén cháo trong tay, sau đó buông xuống, thản nhiên nói, “Mùi vị của cỏ vô ưu, vĩnh viễn là hương vị ngọt ngào nhất trên đời.”

Nghe vậy, Dung Tú như bị sét đánh, trợn mắt há mồm, chết đứng tại chỗ.   

Hạ Lan Tuyết lẳng lặng thu nhỏ ánh mắt, cực kỳ bình thản mà nhìn nàng: “Ta hiểu, rất hiểu. Ta cũng đã nói, bất luận nàng muốn cái gì, ta đều có thể cho nàng.”

“Ngươi…” Đôi môi Dung Tú run rẩy kịch liệt, sắc mặt cắt không còn giọt máu. “Ngươi đã biết, vì sao không vạch trần ta? Vì sao không mắng ta, không hỏi ta? Vì sao còn muốn làm ra vẻ tự cho là mình vĩ đại như vậy? Nói cái gì mà hiểu được ta!”

Tâm tình của nàng đột nhiên trở nên kích động, vung tay hất đổ tất cả chén đũa trên mặt bàn xuống đất.

Loảng xoảng, vỡ thành từng mảnh vụn.

Cháo loãng văng lên, dính cả trên người Hạ Lan Tuyết, ướt cả bố y thanh sam. Anh cũng không tránh né, an tĩnh mà ngồi yên một chỗ tựa như một pho tượng đất.

Nhìn nàng.

“A Tuyết.” Dung Tú rốt cuộc bình phục thần tình, một lần nữa mở miệng, mang theo một loại giọng điệu xa lạ nói với Hạ Lan Tuyết: “Cỏ vô ưu sẽ không đả thương hay lấy đi tính mạng, chỉ tiêu trừ ký ức. Sau đó, ngươi có thể thanh thản ổn định, nghe theo lệnh Bệ hạ, làm một thần tử ưu tú nhất của Bệ hạ. A Tuyết, từ nay về sau, chúng ta đều được giải thoát rồi.”

Hạ Lan Tuyết không đáp lời, chỉ trầm mặc.

Giọng nói của nàng êm tai như vậy, nhưng lại lạnh lùng quá, xa cách quá.

Dường như cô gái trước mặt đây, anh chưa từng quen biết bao giờ.

Hồng nhan như hoa, từng chiếm một vị trí bí ẩn nhất, mềm mại và mơ ước nhất trong đáy lòng anh. Hôm nay, trong căn nhà tranh khi sáng khi tối, lại không còn nhìn ra vẻ đẹp ấy nữa.

“Sao ngươi không nói gì đi?!” Sự trầm tĩnh không chịu nói năng của Hạ Lan Tuyết đã khiến Dung Tú bất giác lúng túng. Trong căn miếu hoang không khói này đây, mỹ nam tử ngồi đối diện lại tạo cho nàng cảm giác xa lạ chưa từng có.

Đột nhiên, nàng cảm thấy rất cô độc, toàn thân phát lạnh.

Hay là vẻ lạnh lùng đó, là do công hiệu của cỏ vô ưu, áp lên người Hạ Lan Tuyết càng thêm mãnh liệt.

Cố nhiên, toàn thân Hạ Lan Tuyết cũng vô cùng băng lãnh, chỉ là anh chưa phát giác ra.

“Kỳ thật ta cũng rất muốn hỏi ngươi, vì sao?” Một lúc lâu sau, Hạ Lan Tuyết đứng lên, nhìn lướt qua đống hỗn độn trên mặt đất, thản nhiên nói: “Không cần hỏi ngươi ta cũng đã biết đáp án. Nhưng không cách nào chấp nhận được phải chính miệng ngươi lại nói ra trước mặt ta.”

“A Tuyết…” Dung Tú ngẩn ra, lệ nóng lập tức bừng lên. Trong vô ý thức, nàng bước lên phía trước một bước

Hạ Lan Tuyết vươn tay, cản nàng tiếp tục đi về phía anh, còn mình lại lui về phía sau một bước. Chẳng biết tại sao cước bộ lại lảo đảo, chân đạp lên một mảnh vỡ nghiền nát, đâm xuyên qua đế giày mỏng manh, rất nhanh chảy máu. Máu lại cùng cháo xen lẫn vào nhau, sềnh sệch, dơ bẩn, bày không thoát, tách không ra.

Nhưng bọn họ lại không nhìn thấy.

Thậm chí Hạ Lan Tuyết còn không cảm thấy đau nhức.

Anh lạnh đến mức đáng sợ. Đầu ngón tay không ức chế được phát run. Nếu như còn có hô hấp thì hô hấp cũng đã kết băng rồi.

Không cảm thấy đau, không cảm thấy gì nữa.

“Tiểu Dung, bắt đầu từ khi nào? Bắt đầu từ khi nào? Nàng không hề yêu ta sao?” Rốt cuộc, anh nói từng câu từng chữ, đem vấn đề này nói rõ ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.