Hoàng Hậu Lười Y Nhân

Quyển 2 - Chương 60: Sơ mưu (13)



Edit: Docke

Đinh Tử dù sao cũng là một tráng sĩ được huấn luyện nghiêm chỉnh. Cho dù bị Y Nhân bất thình lình cắn một cái, hắn cũng không buông tay, chỉ hơi thả lòng một chút.

Nhưng chỉ một khe hở ấy cũng đủ để thanh âm của Y Nhân truyền được ra ngoài.   

“Này…”

Mọi người bên dưới đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn. Có người kinh ngạc, có người ảo não.

Thấy nơi ẩn thân đã bị phát hiện, Đinh Tử cũng không khống chế người cô nữa, chỉ liếc mắt nhìn Y Nhân một cách oán giận. Nhưng lại ngại nể Viêm Hàn nên cũng không dám mở miệng trách mắng nàng.

Y Nhân lại rất vô tội mà nhìn hắn một cái, sau đó khoa tay múa chân đứng lên. Còn chưa kịp đứng vững, thân hình lại lung lay như sắp đổ xuống.

Đinh Tử cũng hết cách, đành phải đỡ lấy cô. Y Nhân cảm kích, cười cười với hắn, “Cảm ơn nha,” làm như không hề nhìn thấy ánh mắt muốn giết người của hắn.

Đợi bọn hắn từ nóc nhà nhảy xuống, đám người bên Bùi Lâm Phổ đã chuẩn bị sẵn sang trận địa nghênh đón quân địch. Viêm Hàn cũng đẩy cửa sổ ra, nghĩ cũng không thèm nghĩ, chỉ một mực rống giận: “Ngươi xuống đây làm cái gì! Đinh Tử, ngươi làm việc kiểu gì thế hả! Muốn diệt tộc hay sao!”

Đinh Tử cúi đầu không dám biện giải. Y Nhân cũng cười, thoải mái sờ sờ cánh tay Đinh Tử, sau đó ngẩng đầu giải thích thay: “Là do ta cắn hắn nên mới thế.”

Cô luôn luôn dám làm dám chịu.

“Ngươi…” Viêm Hàn cũng không hiểu tại sao mình lại tức giận như vậy. Mới vừa rồi rõ ràng thân đang trong hiểm cảnh, thế nhưng một tấc cũng không loạn, hắn vẫn có thể bảo trì sự thanh minh vốn có của mình.

Nhưng mà, trong chớp mắt từ khi Y Nhân rơi xuống đất, hắn chỉ có cảm giác bị cơn tức giận hoàn toàn đánh bại, trong lòng tràn ngập hỗn loạn, bất luận làm thế nào cũng không thể suy nghĩ được gì nữa.

“Ngươi không muốn để ta giúp hắn, có đúng không!” Bị đông cứng một hồi, Viêm Hàn cuối cùng chĩ có thể thử dùng lời uy hiếp nàng.

Tuy rằng bây giờ, dù có nói gì thì cũng không thể cải thiện được chuyện gì. Thế nhưng hắn vẫn tức giận. Tức giận bản thân đã đẩy Y Nhân vào cảnh nguy hiểm.

— Hình như trước sau hắn cũng không ý thức rằng: Thật ra chính Y Nhân mới là người đã đẩy bọn họ vào cảnh nguy hiểm.

Viêm Hàn vô cùng tự trách.

“Ta phải giúp anh ấy, nhưng cũng không thể để ngươi gặp nguy hiểm được.” Y Nhân chớp mắt mấy cái, đương nhiên mà trả lời, “Viêm Hàn, ngươi cứ đi đi, không cần lo cho ta và A Tuyết đâu.”

A Tuyết đúng là trách nhiệm của cô chứ không phải là trách nhiệm của Viêm Hàn. Cô không thể vì vậy mà liên lụy đến Viêm Hàn.

“Không được, ta đã hứa với ngươi rồi.” Viêm Hàn nghiêm sắc mặt, trả lời một câu, “Lẽ nào ngươi cho rằng Quả nhân là người nói rồi không giữ lời hay sao!”

Kỳ thực Y Nhân nói như vậy, Viêm Hàn phải có cảm giác vui mừng mới đúng, Y Nhân đã vì hắn mà suy nghĩ mà.

Thế nhưng cảm giác chân thực, chỉ là tức giận. Cơn tức giận càng lúc càng đậm: Y Nhân nói như vậy, có nghĩa là, cô không hề xem hắn là người một nhà. Nếu hắn đi, để lại cô và Hạ Lan Tuyết, nếu vậy thì hắn là cái gì đây? Thực sự chỉ là một vị khách qua đường được nhờ giúp đỡ thôi sao?

Lúc Viêm Hàn tự mình ảo não, hình như đã quên mất: đối với Y Nhân mà nói, hắn vốn chỉ là một người giúp đỡ mà thôi.

“Đúng thật là ta chỉ lợi dụng ngươi mà thôi.” Y Nhân mở to hai mắt, thản nhiên nói: “Ta lợi dụng năng lực của ngươi và thuộc hạ của ngươi. Ngay từ đầu ta tiếp cận ngươi cũng đã vì mục đích không tốt rồi. Cho nên, ngươi không cần phải để trong lòng, đi thôi, đi thôi.”

Lời nói thật như thế, so với cái gì cũng đều là hoàn toàn thật lòng. Y Nhân nói ra, cũng không thấy hổ thẹn. Thần sắc thản nhiên đến nỗi khiến cho thuộc hạ của Viêm Hàn muốn lên tiếng chửi rủa.

Đinh Tử hầu như đã muốn một cước đá văng Y Nhân ra ngoài rồi.

Thế nhưng rất kỳ quái, vừa nghe được những lời này, Viêm Hàn bỗng nhiên bình tĩnh trở lại.

Hắn mỉm cười, rất mực ôn nhu mà trả lời: “Vậy thì ngươi cứ lợi dụng ta đến cùng đi.”

Phản ứng của Viêm Hàn bình thường đã luôn khiến cho Y Nhân có cảm giác kỳ quái. Ví dụ như lúc này đây. Khi đó, cô vẫn không biết cái gì gọi là sủng ái.

Từ trước, chưa từng có ai sủng ái cô như vậy bao giờ.

Cho nên, cô không hiểu Viêm Hàn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.