Hoàng Hậu Lười Y Nhân

Quyển 3 - Chương 25-2: Sự thê thảm trong địa ngục p2



EDIT: DOCKE

Cứ như thế lại qua thêm hai ngày nữa.

Đến ngày thứ năm, Viêm Hàn rốt cuộc ngồi không yên. Hắn đưa ra đề nghị với Lãnh Diễm: Điều tra hoàn toàn cả bốn đại điện, gặng hỏi tất cả hạ nhân làm nhiệm vụ trong điện, nhất định phải tìm được Y Nhân.  

Lãnh Diễm chẳng những không hờn giận, mà còn đáp ứng.

Sau khi Liễu Khê nhận được tin tức, cũng không còn dám trắng trợn dấu Y Nhân trong điện nữa. Vừa rồi Hạ Ngọc lại ồn ào cạu cọ, đòi ra khỏi viện đi dạo.

Liễu Khê bèn cải trang cho Y Nhân qua loa thành một gã sai vặt hầu bên cạnh mình, sau đó điểm huyệt câm của cô,  trước mặt lính canh, dẫn cô ra khỏi điện.

Nhưng hoàng cung cũng đã có lệnh giới nghiêm. Mặc dù có thể ra khỏi tứ đại điện, nhưng cũng không có cách nào ra khỏi Băng Cung.

Liễu Khê do dự một hồi, đột nhiên đi đến một nơi có vẻ âm lãnh, nằm ở góc phía tây của hoàng cung

Phía trước được phòng vệ nghiêm mật, người đến kẻ đi thần tình đều ngưng trọng, không hề giống đám thị vệ đi tìm Y Nhân chút nào.

“Đây là nơi nào vậy?” Liễu Khê hỏi.

“Ờ, là địa lao.” Hạ Ngọc không chút để ý, trả lời: “Hạ Lan Tuyết đang ở chỗ này.”

“Ngươi có chắc rằng Hạ Lan Tuyết đang ở đây không?” Liễu Khê lạnh lùng cười, “Lãnh Diễm đối với Hạ Lan Tuyết tình thâm nghĩa trọng. Nếu ngươi thật sự tin rằng nàng bắt người trong mộng của mình nhốt vào đại lao, vậy thì ngươi chính là đồ con lừa.”

Hạ Ngọc giận tím mặt. Hắn túm lấy cổ áo của Liễu Khê, tức giận nói: “Ngươi nói cái gì! Ta đã sớm thấy ngươi không vừa mắt! Đừng tưởng rằng phụ hầu yêu thích ngươi rồi muốn làm gì thì làm!”

“Vậy ngươi có dám vào trong xem hay không?” Liễu Khê vẫn lạnh nhạt như trước, giọng nói vừa trong trẻo vừa lạnh lùng.

Hạ Ngọc căm giận buông hắn ra. Khuôn mặt nhỏ nhắn tức đến mức phình ra, đỏ bừng. Hắn buồn bực nói: “Tất nhiên là dám. Ta tin tưởng nữ vương tuyệt đối sẽ không lừa gạt sứ giả của Thiên Triều!”

Liễu Khê không để ý đến hắn, chuyển mắt qua địa lao.

Hạ Ngọc đã tung vạt áo, bước vào địa lao.

Liễu Khê nắm chặt lấy cổ tay của Y Nhân, không xa không gần, bám sát phía sau.

Miệng Y Nhân không thể nói, thân thể như nhũn ra, chỉ có thể theo sát bên cạnh Liễu Khê. Nhưng bọn hắn mới vừa rồi nói những gì, cô đều nghe hết cả.

Thì ra, A Tuyết ở bên trong.

Y Nhân nhìn vào cánh cửa địa lao tối om ở phía xa xa, bỗng nhiên rung động một cách khó hiểu.

Nơi đó, có phải rất tối, rất lạnh hay không?

“Đứa con trai của Hạ Hầu này, quả nhiên là một bao cỏ.” Liễu Khê nhìn bóng lưng Hạ Ngọc dần dần đi xa, đột nhiên cảm thán một câu: “Vưu chủ quản còn trông cậy Hạ Hầu giúp ta nữa chứ. Chỉ sợ rằng Hạ Hầu, sớm hay muộn cũng sẽ tàn trong tay đứa con bao cỏ này.”

Y Nhân nhìn hắn một cái. Liễu Khê mỉm cười đùa cợt, lại không biết là đang đùa cợt Hạ Ngọc hay là đang đùa cợt chính thân phận của nhiệm vụ vớ vẫn của mình.

Hạ Ngọc chạy đến cửa địa lao. Thủ vệ tuần tra bên ngoài tụ tập đến. Hạ Ngọc yêu cầu được đi vào thăm Hạ Lan Tuyết, tất nhiên là mọi người không cho phép. Hạ Ngọc cũng không phải là một người dễ đối phó, hai phe vừa tranh vừa hung. E ngại thân phận của Hạ Ngọc, thị vệ tuy rằng vừa bất đắc dĩ vừa phẫn nộ, nhưng cũng không thể làm gì được hắn, chỉ có thể lần lượt báo lên cấp trên. Cửa địa lao vì vậy là bị một trận ồn ào.

Liễu Khê thừa dịp hỗn loạn, đi vào. Hắn men theo bờ ven đi tới cửa, phía trước vừa vặn có người xoay người lại, trông thấy hắn. Liễu Khê mỉm cười với người đó, môi khẽ nhếch, phun ra một cây châm nhỏ. Người đó liền trúng châm, chẳng kịp ừ hử tiếng nào, ngã xuống đất. Tất cả mọi người đều đang vây quanh Hạ Ngọc, cho dù người đó có ngã xuống cũng không có ai chú ý đến.

Liễu Khê nắm thật chặt cổ tay của Y Nhân, lẻn vào địa lao.

Mới vừa đi vào, liền có một làn hơi nước nồng đậm phả vào mặt.

Hai người tưởng như đang ở trong hầm băng, rét lạnh thấu xương.

“Phía dưới địa lao nhất định có thủy lao.” Liễu Khê thản nhiên nói: “Nếu Lãnh Diễm thật sự bắt Hạ Lan Tuyết nhốt vào lao ngục, nhất định sẽ nhốt hắn vào thủy lao rét lạnh nhất.”

Nói xong, hắn xoay người nhìn Y Nhân, cười nói: “Cho ngươi cùng Hạ Lan Tuyết làm bạn với nhau vậy. Cho dù bọn hắn có điều tra địa lao, cũng tuyệt đối sẽ không lục soát chỗ Hạ Lan Tuyết.”

Điểm lợi hại nhất của việc cầm tù, không phải đơn giản chỉ là bắt nhốt một ai đó, mà là cô lập hắn, bắt hắn ở trong nhà tù tăm tối, âm u, rét lạnh, không thể nói chuyện, không thể tự hỏi, không biết đến ngày tháng… Hoàn toàn cô lập cùng tịch mịch.

Liễu Khê biết một ít chuyện về Lãnh Diễm cùng Hạ Lan Tuyết. Bởi vậy, tự nhiên tin tưởng Lãnh Diễm sẽ dùng phương thức đoạn tuyệt nhất để đối đãi với Hạ Lan Tuyết.

Y Nhân vẫn không thể nói chuyện. Nhưng vì địa lao hàn khí tận xương, cô rùng mình một cái, run run đi sát theo phía sau Liễu Khê.

Liễu Khê tựa hồ rất quen thuộc với vận mệnh ở địa lao. Hắn nhẹ nhàng tránh qua, né tránh những binh lính và cơ quan vụn vặn trong địa lao, càng chạy càng đi sâu vào địa lao, cũng càng lúc càng lạnh.

Đôi môi Y Nhân đông lạnh đến mức trắng bệch, hai chân di động một cách máy móc.

Cũng không biết đã đi bao lâu rồi, rốt cuộc Liễu Khê cũng ngừng lại, đứng bên ngoài một khung cửa sắt.

Trên cửa sắt đầy vụn rỉ sét, hẳn là vì nơi này hơi nước quá nặng… Một lớp rỉ sét ngưng đọng, lại bong ra từng mảng, sặc sỡ mà tiêu điều.

Liễu Khê lại phun ra một cây châm rồi nâng ổ khóa lớn trên cửa sắt lên, bắt đầu chuyên tâm chủ định mở khóa.

Y Nhân không có việc gì làm, chỉ có thể ôm hai tay, đi xung quanh nhìn ngó.

Đôi mắt cô vẫn không sao cả, hoàn toàn thấy được một hình bóng vô dùng quen thuộc. Y Nhân vui mừng, há miệng định gọi, nhưng huyệt câm đã bị điểm, trong miệng chỉ phát ra một loạt những âm thanh ú ớ hỗn độn. Đồng thời, một âm thanh ‘rắc rắc’ rất nhỏ cũng vang lên – - Liễu Khê đã mở được ổ khóa.

Đương nhiên, hắn cũng chú ý đến vẻ khác thường của Y Nhân. Vừa mới đẩy cửa sắt ra liền chuyển hướng về phía người mới đến.

Cửa sắt lâu rồi chưa được mở ra, lúc mở ra liền kéo lê theo cả đất đá trên mặt đất, vi vu rớt xuống. Rất lâu sau đó mới nghe thấy tiếng vang phía dưới.

Đi qua cửa sắt, đó là một thủy lao sâu không thấy đáy.

Y Nhân hơi co rúm người lại, liếc mắt nhìn vào chỗ tối om kia.

Còn người mới đến, vừa nháy mắt đã ở trước mặt bọn hắn.

“Liễu Như Nghi!” Cùng với m tiếng quát lớn, người nọ đã tung ra một quả đấm.

Đúng là Vũ gia.

Y Nhân ở bên cạnh hoa chân múa tay vui sướng, liều mạng gây sự chú ý với Vũ gia. Nhưng cô đã trải qua cải trang, đã biến thành một gã sai vặt rồi, hơn nữa còn không nói được. Vì không nói được, động tác lại giống như đang hoảng sợ né tránh, tất nhiên không thể làm cho Vũ gia chú ý

Thân mình Liễu Khê hơi lóe lên, tránh thoát vòng công kích đầu tiên của Vũ gia. Đến khi đứng vững rồi, hắn thu mắt trầm giọng nói: “Ta không phải là Liễu Như Nghi.”

“Đừng tưởng rằng ngươi mang mặt nạ da người thì ta không nhận ra ngươi!” Vũ gia trợn mi trừng mắt, vung nắm tay đánh vào mặt Liễu Khê.

Liễu Khê vốn muốn tránh né lần nữa, nhưng vì công lực còn kém Vũ gia quá nhiều, chỉ nghe ‘rẹt’ một tiếng, Vũ gia đã kéo một lớp da mặt của hắn xuống.

Dây cột tóc của Liễu Khê cũng bị xổ tung, tóc đen như bộc, xõa lòa xòa quanh khuôn mặt gầy guộc tuấn mỹ tái nhợt. Mặc dù là nguyên dạng của Liễu Sắc, lại cảm thấy hình như khắc hẳn Liễu Sắc.

Liễu Sắc trước kia vốn chỉ mang theo một luồng âm lãnh hết sức nhỏ, không biết từ khi nào, lại bốc lên một luồng tà khí nồng đậm, tà khí cùng lệ khí.

Đôi mắt mờ mịt, không nhìn thấy được, nếu lúc trước nhìn vào liền cảm thấy vô tội và trống rỗng thì nay lại quỷ dị đến mức làm cho người khác không dám nhìn thẳng vào.

“Liễu Như Nghi!” Vũ gia chỉ thẳng vào hắn quát to: “Ngươi không phải Liễu Như Nghi thì là ai! Dù thế nào ta cũng sẽ không quên được bản mặt của ngươi! Bộ dạng thì xinh đẹp, hành vi lại không bằng loài cầm thú!”

Liễu Sắc nín thở, hít sâu một hơi. Sau đó trầm giọng hỏi: “Ta đã làm chuyện gì không bằng loài cầm thú?”

Đối với phụ thân Liễu Như Nghi, Liễu Sắc cũng chỉ biết được chút ít.

Hắn chỉ biết là năm đó, lúc Hạ Lan Vô Song tứ hôn mẫu thân cho phụ thân, mẫu thân không hề thương yêu phụ thân.

Nhưng vẫn sinh ra hắn.

Sau đó, phụ mẫu (cha mẹ) bởi vì mang tội mưu phản, cả nhà bị diệt, chỉ còn lại một mình hắn, được Vưu chủ quản liều chết cứu ra.

Cho nên từ nhỏ đến lớn, hắn chỉ nhận được một sự giáo dục duy nhất, đó chính là: Báo thù.

Tìm Hạ Lan Gia báo thù.

Mà thực tế thế nào, hắn càng không ngừng nghe về truyền thuyết của phụ mẫu, chân tướng khó bề phân biệt. Vưu chủ quản cho dù tiếp tục cường điệu, cũng không thể nào làm tiêu tan những nghi hoặc trong lòng hắn.

Hắn cần biết sự thật, ít nhất cũng phải biết được, bản thân rốt cuộc đang sắm một vai như thế nào.

Cho nên, khi ý thức được Vũ gia thật sự hoàn toàn hiểu lầm mình là phụ thân, Liễu Sắc quyết định đâm lao phải theo lao.

Hắn hỏi: “Ta đã làm chuyện gì không bằng loài cầm thú?”

“Ta hỏi ngươi, ngươi đến địa lao này làm gì?” Vũ gia chỉ thẳng vào mũi Liễu Sắc, giận không thể át, nói: “Phu nhân vốn không thích ngươi, ngươi vì cái gì mà cầm tù nàng, tìm mọi cách chà đạp! Suốt hai năm, ngươi đã nhốt phu nhân suốt hai năm. Ngươi làm phu nhân mang thai, ngươi bắt phu nhân sinh con cho ngươi. Ngươi cho rằng làm như vậy thì sẽ có được phu nhân hay sao? Ta cho ngươi biết, ngươi nằm mơ! Ngươi làm như vậy chỉ có thể khiến cho phu nhân càng ngày càng hận ngươi!” Dừng một chút, Vũ gia lại nói tiếp, có điểm không rõ ràng. “Nha đầu vừa rồi còn nói phu nhân mất tích. Ta đã biết ngươi đưa nàng đến địa lao rồi. Nói, phu nhân hiện giờ đang ở đâu! Ta sẽ không để ngươi thực hiện được! Ta sẽ không cho ngươi khi dễ phu nhân. Ta sẽ không cho ngươi chà đạp nàng! Liễu Như Nghi, tên cầm thú nhà ngươi. Cầm thú a cầm thú, uổng công phu nhân từng tin tưởng ngươi như vậy!”

Liễu Sắc nghe được, sắc mặt trắng bệch. Hắn ngơ ngơ ngẩn ngẩn hỏi ngược lại: “Đứa bé kia, đứa con của phu nhân, đã được sinh ra như thế nào? Phu nhân… Phu nhân có từng ôm nó không, có từng thương yêu nó không?”

Vũ gia nặng nề nhổ một bãi nước bọt xuống đất, trừng mắt nói: “Cái tên nghiệt tử đó! Phu Nhân hận còn không hết, ôm hắn thương hắn, đừng có nằm mơ!”

Liễu Sắc lảo đảo lui từng bước. Sau cơn kinh hoàng thật lâu, lại tiện đà lạnh lùng cười rộ lên.

Vũ gia cũng lười quản hắn, chỉ nhìn xung quanh, trong miệng cứ gọi bậy ‘Phu nhân’, ‘Phu nhân’.

Y Nhân liếc mắt nhìn Liễu Sắc thật sâu, sau đó đi đến trước mặt Vũ gia, quơ quơ hai tay, ú ớ gọi. Ý bảo mình chính là người ông muốn tìm.

Vũ gia lại trừng mắt liếc nhìn cô một cái, buồn bực nói: “Cái tên sai vặt đáng ghét này!”

Nói xong, Vũ gia duỗi dài cánh tay, đẩy Y Nhân – vốn không hề có khí lực, một cái. Mặt đất ẩm ướt trơn trượt, Y Nhân ngã về phía sau, tay vung loạn ra phía trước. Vốn định túm lấy cửa sắt, đáng tiếc tay chân Y Nhân quá ngắn, hai tay chỉ bắt được hư không.

Ngay sau đó, thân thể cô hụt hẫng.

Y Nhân cứ như vậy bị Vũ gia tiện tay đẩy, quăng mình xuống khoảng không sau cánh cửa sắt.

Giữa không trung hắc ám, Y Nhân đá loạn chân tay, nhưng làm thế nào cũng không túm bắt được bất cứ vật thể nào. Đúng vào lúc cô tưởng mình đã tàn đời rồi, cả người đột nhiên ngã vào trong lòng một thân hình rất dày rộng. Chân cô run lên, giày rớt xuống. Dưới thân truyền đến tiếng nước bì bõm.

“Vì sao ngươi lại bị ném xuống đây? Chẳng lẽ ngươi cũng đắc tội với nữ vương bệ hạ?” Trong bóng tối, người đang ôm lấy cô nhợt nhạt cười hỏi: “Rốt cuộc cũng có người làm bạn. Này, ngươi còn sống không đấy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.