Khi cô đến chỗ ở của Hạ Lan Tuyết thì đã khuya rồi. Lưu Trục Phong giống như một pháp sư có được cánh cổng như ý, có thể xuất hiện ở bất cứ nơi nào hắn muốn.
Lúc Y Nhân chui ra khỏi đường ngầm thì phát hiện mình đang ở trên giường của Hạ Lan Tuyết.
Hóa ra, dưới ván giường có đường hầm.
Hai người bọn họ cùng nhau ngồi xổm trên giường, trước mặt là ba lớp màn giường. Lưu Trục Phong xốc một góc màn lên, sau đó nắm lấy vai Y Nhân kéo đổ lên trước mặt mình. Y Nhân gần như nằm gọn trong lòng hắn. Cô nhìn ra ngoài, bên ngoài đèn đuốc sáng trưng, soi rõ hình bóng hai người đang ở ngoài cửa đại sảnh.
Hạ Lan Tuyết đã thay thường phục, lưng thắt đai ngọc màu xanh biếc, mái tóc buộc gọn qua vai phải, nhàn tản dựa vào lưng ghế. Chỉ có điều, dáng vẻ nhàn tản của anh còn hơn cả của Y Nhân, có thêm một chút quý khí tao nhã nói không nên lời, tuyệt không làm cho người ta khinh thường.
Dịch Kiếm đang ngoan ngoãn đứng sau lưng anh.
Giờ phút này, Hạ Lan Tuyết đang lật xem một bức thư vừa được đưa đến. Anh nhìn lướt qua cực nhanh, sau đó sắc mặt khẽ biến.
“Vương gia, làm sao vậy?” Dịch Kiếm lo lắng hỏi.
“Bệnh tình của Thái hậu nguy kịch.” Hạ Lan Tuyết nhẹ giọng nói, diễn cảm phức tạp đến cực điểm.
Dịch Kiếm giật mình.
Thái hậu Thiên Triều, có rất nhiều người đã quên mất sự tồn tại của bà. Từ khi Hạ Lan Vô Song qua đời, bà cũng xuất gia quy y, để mặc ba đứa con tranh giành quyền lực. Trong suốt năm năm trời, bà không ra khỏi cửa chùa lấy một lần. Cho dù các con của bà có đến thăm hỏi, bà vẫn ra vẻ ôn hòa. Hay lúc Hạ Lan Thuần áp chế Hạ Lan Tuyết, bà vẫn cứ buông trôi bỏ mặc, làm như chuyện đó không hề liên quan gì đến mình.
Dần dần, quan hệ mẹ con cũng trở nên lạnh nhạt.
Nhưng khi chợt nghe được tin bệnh tình của bà trở nên nguy kịch, Hạ Lan Tuyết vẫn khó lòng kiềm chế nổi cơn xúc động. Tuy rằng ngoài mặt không biểu hiện gì nhiều, nhưng cả người cứ cảm thấy bàng hoàng.
“Vương gia quyết định thế nào?” Dịch Kiếm tất nhiên có thể hiểu được tâm tình của Vương gia lúc này, lại hỏi.
“… Chỉ có thể giải quyết mọi chuyện bên này trước đã, sau đó mau chóng trở về.” Do dự một lúc, Hạ Lan Tuyết mới trả lời, “Cũng may, ngày mai đã khai mạc đại hội rồi.”
“Vương gia thật sự định sau đại hội lần này sẽ cưới Băng Quốc nữ vương sao?”
Dịch Kiếm không phải không có nghi hoặc, nói: “Hơn nữa, mặc dù bệnh tình thái hậu nguy kịch, Vương gia cũng không thể không nghi ngại gì mà chạy về ngay được – - Hạ Lan Thuần hiện giờ chán ghét Vương gia như thế, nếu Vương gia trở lại kinh thành, chính là dê vào miệng cọp.”
“Điều đó không lo. Thiên Triều luôn lấy chữ hiếu để răn thiên hạ. Ta trở về trọn hiếu, đại ca sẽ không đến mức làm khó ta đâu – - Nếu thật sự có những hành động làm khó ta, ta cũng sẽ phản kích, sẽ không để hắn tùy ý đùa nghịch.” Hạ Lan Tuyết cũng không quá lo lắng về vấn đề này. Ngược lại, câu hỏi đầu tiên của Dịch Kiếm lại làm anh khó xử.
Thật sự muốn cưới Lãnh Diễm sao?
Anh đã hứa với Lãnh Diễm, hơn nữa đây cũng là biện pháp duy nhất để giải quyết chuyện này – - Cho dù không cần giữ cái mạng của mình thì ít nhất, cũng phải cứu được Y Nhân ra.
Ngày mai đại hội sẽ chính thức bắt đầu, anh làm sao quyết định đây?
Ngón tay Hạ Lan Tuyết càng không ngừng vuốt ve bức thư, dần dần, chìm vào trầm tư.
Phía sau màn giường, Y Nhân cũng như vậy, chìm vào trầm tư.
Không hiểu vì sao, khi ý thức được Hạ Lan Tuyết cuối cùng muốn kết hôn với Lãnh Diễm, cô có chút không được tự nhiên. Chỉ là hơi hơi thôi.
Giống như vừa đánh mất thứ gì.
“Hình như chẳng có gì hay để xem.” Lưu Trục Phong ở bên cạnh đột nhiên nói một câu, sau đó thúc giục: “Hay là chúng ta về đi, ngày mai lại đưa ngươi đi xem đại hội? Cái đại hội đó hẳn là rất đáng xem, một sự kiện trăm năm hiếm có nha.”
“Ta có thể ra ngoài gặp Hạ Lan Tuyết không?” Y Nhân đột nhiên ngẩng đầu, tha thiết mà nhìn Lưu Trục Phong.
Lưu Trục Phong vốn đã định cự tuyệt, lời cũng muốn ra đến miệng rồi nhưng không ngờ khi cúi đầu xuống nhìn thấy ánh mắt của Y Nhân, đột nhiên lại cảm thấy không đành lòng.
Sự chờ mong của cô có vẻ rất chân thành, tha thiết và bức thiết, giống như nếu hắn khiến cho cô phải thất vọng thì đó là một tội lỗi vô cùng to lớn.
“Được rồi. Nhưng mà, chỉ nửa canh giờ thôi đó.” Lưu Trục Phong gãi gãi đầu, thầm nghĩ một câu: ‘Bệ hạ, thật xin lỗi.’ Sau đó xốc màn giường lên, cùng Y Nhân tiến ra đại sảnh.
Hành động của bọn họ hiển nhiên đã làm kinh động đến hai người trong đại sảnh. Dịch Kiếm cùng Hạ Lan Tuyết đồng thời nhìn lại. Bọn họ nhìn thấy đầu tiên, chính là Lưu Trục Phong. Lưu Trục Phong xua tay lung tung, cười xuề xòa, nói: “Đợi một chút, đừng nóng nảy, không phải ta muốn xông vào, mà là người phía sau kia.”
Sau đó, Hạ Lan Tuyết liền nhìn thấy một người đang từ trên giường khua tay múa chân đi ra, là Y Nhân.
“Y Nhân…” Hạ Lan Tuyết sửng sốt, địch ý vừa dâng lên đã lập tức biến mất.
Y Nhân ngượng ngùng gãi đầu, sau đó cười híp mắt mà nhìn anh.
Hạ Lan Tuyết cũng cười xòa, cũng không hề hỏi sao cô có thể đột nhiên xuất hiện ở nơi này, chỉ đi đến đứng trước mặt cô, rất là vui sướng.
“Chỉ có nửa canh giờ, ngươi muốn nói gì thì nói nhanh đi.” Phát hiện mình bị coi thường, Lưu Trục Phong vội vàng phát ra một chút âm thanh để chứng tỏ sự tồn tại của mình.
Hạ Lan Tuyết lúc này mới quay đầu lại nhìn Lưu Trục Phong, bình tĩnh nói: “Ngươi là Lưu Trục Phong.”
Lưu Trục Phong hơi kinh ngạc: “Chúng ta đã từng gặp nhau sao?”
“Người có khả năng xuất quỷ nhập thần, phi thiên độn thổ như vậy, ngoại trừ thiếu chủ Lưu Viên – Lưu Trục Phong ra, Hạ Lan Tuyết không thể nghĩ ra được người nào khác nữa. Lại nghe nói thiếu chủ đang làm khách quý của Nữ vương, đã nấn ná ở lại trong Băng Cung từ lâu, sớm đã động tay động chân vào Băng Cung, có thể xuất hiện ở đây cũng chẳng có gì lạ. Hơn nữa, thiếu chủ có dung mạo phi thường, dù phải đối mặt với ta mà vẫn có thể biểu hiện bình tĩnh tự tin như thế, ngoại trừ Lưu Viên – một nơi không màng hỏi đến thế sự ra, cũng không còn nơi thứ hai có thể dung dưỡng ra một thiếu chủ có cá tính lại tiêu dao như vậy.”
Hạ Lan Tuyết tỉnh bơ nịnh hót.
Lưu Trục Phong rất hưởng thụ, cười không chút khách khí.
Nhưng tiện đà lại nghĩ: Không đúng nha, câu nói sau cùng, sao cứ thấy giống như Hạ Lan Tuyết đang tự khoe khoang thế nhỉ?
Cái gì gọi là ‘Dù phải đối mặt với hắn mà vẫn có thể bình tĩnh tự tin’? Chẳng lẽ Hạ Lan Tuyết hắn là một nhân vật nào tài giỏi lắm hay sao?
Chỉ là mặt mũi xinh đẹp thôi mà…
Lưu Trục Phong hơi tức giận, đang định gây sự với Hạ Lan Tuyết nhưng nhìn lại mới biết, Hạ Lan Tuyết đã kéo Y Nhân ra chỗ khác từ lúc nào rồi.
“Chỉ có nửa canh giờ thôi đó!” Lưu Trục Phong có vẻ không cam lòng, hô với qua bên đó một câu, sau đó phẫn nộ đi ra ngoài cửa.
Hắn vẫn rất tinh ý. Những chuyện giống như làm kỳ đà cản mũi, hắn không làm được.
Lúc đi tới cửa, Lưu Trục Phong vừa nhấc đầu lên đã nhìn thấy Dịch Kiếm vẫn đứng chắn ở đó như bức tượng. Hắn nhất thời sững người rồi vỗ vỗ vai Dịch Kiếm, hạ giọng nói: “Này bằng hữu, không phải ngươi muốn đứng đây cản trở chuyện tốt của Vương gia nhà ngươi đấy chứ?”
“Chuyện tốt gì?” Dịch Kiếm không hiểu nhìn hắn, lúng ta lúng túng hỏi.
Mặt Lưu Trục Phong đầy hắc tuyến: “Cái đồ ngốc nhà ngươi! Ngươi nói xem, ngươi cứ đứng ở chỗ này, vợ chồng son người ta có thể tâm sự gì được với nhau nữa hả?”
“Vợ chồng son?” Dịch Kiếm lại càng hồ đồ, “Vì sao ta đứng ở đây thì Vương gia cùng Vương phi không thể tâm sự với nhau được?”
Lưu Trục Phòng nhìn Dịch Kiếm như nhìn một con quái vật, một lát sau mới quay đầu lại một lần nữa rống tiếp: “Nhớ rõ, chỉ có nửa canh giờ thôi.” Sau đó, hắn miễn cưỡng lách qua đi ra, không hề để ý đến Dịch Kiếm.
Dịch Kiếm nhìn theo bóng lưng của hắn, vẻ mặt cũng đầy hắc tuyến – Thiếu chủ Lưu Viên mang trên người đầy những câu chuyện truyền kỳ, sao nhìn thế nào cũng thấy giống ông cụ non thế này nhỉ?
Lúc Lưu Trục Phong đẩy cửa đi ra, bên ngoài đã tràn đầy ánh trăng.
Lưu Trục Phong đứng ngoài hiên cửa, vốn đang vô cùng buồn chán nhìn ngắm ánh trăng màu lam như ngọc ở phía chân trời. Hắn nhớ tới trước đây Y Nhân đã nói, ‘Lúc nhìn một thứ gì đó, chính là đơn thuần nhìn một thứ gì đó mà thôi.’ Vì thế, hắn quyết định chỉ đơn thuần ngắm trăng. Ánh trăng rất trắng, rất sáng, rất biến ảo.
Nhưng mà – - cũng rất nhàm chán a.
Lưu Trục Phong than thở một hơi, tự nhận thấy mình không đạt được đến cảnh giới đó. Hắn lại nhìn nhìn sắc trời, phỏng chừng đã gần hết thời gian rồi. Đang định phá cửa xông vào, thúc giục Y Nhân mau đi, nhưng vừa mới quay người lại, hắn giống như bị người ta dùng pháp thuật ếm bùa đông cứng lên người.
Ở phía xa xa trước mặt, có người khoanh tay mà đứng.
Toàn thân lạnh như băng tuyết, bên người là một thanh kiếm cũng lạnh như băng.
Ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng. Bóng đêm mịt mùng. Nhưng nếu so với sự trong trẻo và lạnh lùng của y, y còn mịt mùng hơn.
Vẻ mặt Lưu Trục Phong cứng ngắc, không thể nề hà.
***
Y Nhân lần này làm khó Lưu Trục Phong, kiên trì muốn gặp Hạ Lan Tuyết, thật ra chỉ có một mục đích. Đơn giản là vì vừa rồi, cô quả thật đã bị kiểu nói chuyện giật gân của Lưu Trục Phong hù dọa.
“A Tuyết, anh có thể không tham gia đại hội lần này được không?” Y Nhân vừa mới mở miệng liền đi thẳng vào vấn đề.
Hạ Lan Tuyết không trả lời.
Y Nhân lại nói: “Vừa rồi Lưu Trục Phong nói cho ta biết, đại hội lần này rất khó. Cửa thứ ba và cửa thứ năm đều rất nguy hiểm, hơn nữa…”
“Xuỵt” Hạ Lan Tuyết cúi người, gấp ngón tay đặt lên môi cô, đột nhiên làm một động tác ra hiệu không được lên tiếng. Y Nhân không hiểu nhưng cũng ngưng nói chuyện. Ngón tay của anh thuận thế đi xuống, vén những sợi tóc có vẻ hơi hỗn độn của cô lên, khẽ cười, nói: “Sao lại bẩn như vậy rồi?”
Y Nhân một đường đi theo Lưu Trục Phong vào đường hầm. Tuy rằng không gặp phải biến cố gì lớn nhưng bộ dáng cũng có điểm rối bù. Hơn nữa, hình như rất lâu rồi cô cũng thật sự không được tắm rửa.
Mái tóc vốn đen bóng, bây giờ lại có vẻ u tối.
Y Nhân cắn cắn ngón tay, ngẩng đầu nhìn không trung.
Hạ Lan Tuyết buồn cười khi nhìn thấy phản ứng của cô, sau đó quay đầu lại dặn dò Dịch Kiếm: “Mang một chậu nước ấm đến đây.”
Chờ Dịch Kiếm bưng nước ấm đến, anh dẫn Y Nhân đi thẳng đến trước một cái giá gỗ, nhẹ giọng nói: “Cúi đầu xuống thấp một chút đi.”
Y Nhân vội vàng cầm lấy hai thanh gỗ hai bên giá gỗ, cúi thấp đầu xuống.
Hạ Lan Tuyết lại cười, đưa tay tháo búi tóc rối tung trên đỉnh đầu cô. Những sợi tóc thật dày không biết làm sao lại bị một sợi vải buộc thành một cái đuôi ngựa, lại bởi vì lâu rồi chưa được sửa sang nên tóc bung ra, rơi lòa xòa xuống dưới. Thoạt nhìn trông cô có vẻ rất lôi thôi tiều tụy.
“Ai lại vấn tóc như vầy?” Hạ Lan Tuyết thấp giọng cười nói: “Trông thật khó coi.”
“Ơ, là Lưu Trục Phong.” Y Nhân nghiêng đầu nghĩ nghĩ, rồi trả lời.
Ngón tay Hạ Lan Tuyết hơi dừng lại một chút, sau đó tiếp tục tháo dây cột tóc ra.
Không thèm nói tiếp nữa.
Tóc rất nhanh chóng được tháo tung ra, tựa như thác nước xõa xuống hai vai Y Nhân.
Những sợi tóc nồng đậm che phủ hai má, tựa như hai bàn tay to lớn ủ lên sắc mặt mượt mà của cô. Đôi mắt to tròn đến thần kỳ, cùng với mái tóc đen nháy, vừa đen vừa bóng, tôn nhau lên, càng thêm tỏa sáng.
Hạ Lan Tuyết bỗng nhiên phát hiện: Hình như cô đã gầy hơn trước. Khuôn mặt mũm mĩm trước kia, tuy rằng chỉ là do tạo hình khuôn mặt là chính nhưng tròn vẫn cứ là tròn. Bây giờ cằm lại đưa ra, rõ ràng có phần nhọn đi. Sau khi xõa tóc ra, lại có một loại mảnh mong yếu ớt đến kỳ lạ, giống hệt kiểu mình hạc sương mai của mấy cô tiểu thư yếu đuối, làm cho người ta tim đập thình thịch.