Hạ Lan Du ngẩn người, sau đó tiếp nhận áo, ủy khuất mặc vào.
Cừu y thật dày, bởi vì lưu lại nhiệt độ cơ thể của Viêm Hàn cho nên rất ấm áp.
Sau khi cởi áo khoác ra, Viêm Hàn còn lại một thân cẩm y bằng tơ màu đen, càng làm cho vóc người của hắn thêm thon dài cao ngất, khổng võ mạnh mẽ.
Viêm Hàn cao hơn Bùi Nhược Trần một chút. Thân thể hắn cường tráng đúng kiểu Mạc Bắc, cũng không hề giống kiểu mưa bụi ba tháng của Bùi Nhược Trần.
Hạ Lan Du chỉ liếc mắt một cái rồi rất nhanh liền gục đầu xuống. Hồi lâu sau, nàng mới buồn bã mà nói: “Ngươi có biết vì sao Nhược Trần lại nói mấy lời đó không?”
Viêm Hàn nghe không hiểu, nhưng cũng không muốn hỏi.
Vì thế, Hạ Lan Du ngẩng đầu nhìn Viêm Hàn rồi tiếp tục nói: “Nói cái gì mà cả đời sẽ đối xử với ta thật tốt. Ngươi có biết vì sao hắn lại nói với ta như vậy không?”
Viêm Hàn có điểm phiền chán, vốn không muốn trả lời. Nhưng khi thoáng nhìn thấy khóe mắt Hạ Lan Du chảy lệ, lại có chút không đành lòng.
Hắn không thương hương tiếc ngọc, nhưng chung quy là sợ nhìn thấy nữ nhân khóc.
“Tiểu Bùi công tử là một người trọng nghĩa. Hắn nói như vậy, tất nhiên là vì quan tâm ngươi.” Viêm Hàn gãi đầu nói.
“Không phải. Hắn không phải muốn nói cho ta nghe. Hắn nói cho Y Nhân nghe!” Hạ Lan Du đột nhiên giống như bị bệnh tâm thần. Nàng đứng lên, đứng trước mặt Viêm Hàn, lớn tiếng nói: “Hắn muốn nói cho Y Nhân nghe, để Y Nhân không cần lo lắng cho hắn nữa. Hắn thật sự chỉ suy nghĩ cho ả kia thôi!”
Viêm Hàn lạnh lùng nhìn nàng, không hề có phản ứng gì, nói: “Dù vậy thì đã làm sao?”
Hạ Lan Du nâng cằm lên, dừng trước ánh mắt Viêm Hàn, gần như khiêu khích mà nói: “Không phải ngươi thích Y Nhân sao? Chẳng lẽ lại không muốn biết tướng công của ta và Y Nhân có cái gì sâu xa à? Ngươi cũng đã biết, lúc trước Y Nhân đã ở trước mặt công chúng trong toàn kinh thành, cầu hôn tướng quân của ta, muốn hắn cưới nàng nữa đó.”
Thần sắc của Viêm Hàn không khác, vẫn là bộ dáng lạnh lùng thản nhiên. Nhưng hiển nhiên là có một chút hưng trí. “Thật không, Y Nhân cầu hôn hắn ư?”
Hắn thật sự không nghĩ ra được. Lúc Y Nhân cầu một nam nhân cưới mình, bộ dáng cô sẽ như thế nào.
Y Nhân nhìn như thân thiết vô hại, thật ra lại là một người cực kỳ xa xôi. Trong lòng hẳn là trong trẻo nhưng lại lạnh lùng, là tươi cười nhưng vô tâm vô phế, thản nhiên xa cách.
Cho nên, lời nói của Hạ Lan Du chẳng những không làm cho Viêm Hàn cảm thấy uể oải, mà ngược lại còn phấn chấn một cách khó hiểu.
Thì ra nàng cũng có thể thích một người như vậy. Tuy rằng đối tượng đó không phải là hắn, nhưng Viêm Hàn vẫn cảm thấy vui vẻ.
Hạ Lan Du không biết trong lòng Viêm Hàn không hề giận mà còn mừng thầm, vẫn một mực căm giận, nói: “Nhưng nàng ta ở trước mặt ngươi lại còn tỏ ra ngây thơ đáng yêu. Khiến ngươi yêu nàng tin nàng, hệt như lúc nàng mê hoặc tam ca vậy – - Y Nhân căn bản không phải là loại ngươi giống như ngươi tưởng đâu. Nàng vừa xấu vừa ngốc lại không thật. Vì sao cả đám các ngươi đều xem nàng như bảo bối vậy!”
Viêm Hàn lạnh lùng liếc mắt nhìn nàng một cái, cũng không phản bác, chỉ thản nhiên nói một câu, “Du công chúa, chúng ta đâu có quen nhau.”
Bởi vậy, hắn cũng không muốn tiếp tục cùng nàng nói chuyện.
Hạ Lan Du ngẩn người. Viêm Hàn đã xoay người, đưa tay tiếp tục gõ gõ mặt tường, muốn tìm đường đi ra ngoài.
“Chúng ta không quen nhau…” Hạ Lan Du ở sau lưng Viêm Hàn, chậm rãi nói: “Nhưng ta vẫn nghe nói về tên của ngươi. Lúc hoàng huynh nhắc tới ngươi, ta đã ở bên cạnh nghe được. Trước khi nhìn thấy ngươi, ta đã một mực suy đoán về dung mạo của ngươi, khí độ của ngươi có thật sự anh vĩ bức nhân giống như những gì bọn hắn đã nói hay không…”
Viêm Hàn chỉ hơi hơi nghiêng đầu, như nghe như không.
“Sau đó, ngươi bắt ta. Lúc ngươi tự giới thiệu, ta đã nghĩ. Thì ra quân vương của Viêm Quốc, chính là như thế này.” Hạ Lan Du mặc dù cảm nhận được sự lạnh lùng của Viêm Hàn, nhưng vẫn nói tiếp.
“Bệ hạ, nếu ta nói, lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi đã thích ngươi rồi, ngươi có tin không?” Trầm mặc một hồi, Hạ Lan Du nhìn về phía bóng lưng của Viêm Hàn, gằn từng chữ.
Thân ảnh của Viêm Hàn dừng lại.
Sau đó, hắn xoay người nhìn Hạ Lan Du, khẽ cau mày. Vẻ mặt cũng không có thần sắc chê cười, còn thật sự nhìn nhận.
“Ta tin, chỉ có điều ta không thể chấp nhận ngươi.” Viêm Hàn trả lời thật nghiêm túc, “Ban đầu lúc bắt được ngươi, ngươi nói đang đi tìm tướng công của mình. Khi đó ta đã tôn kính ngươi. Bây giờ ngươi lại ở sau lưng tướng quân nói với một nam nhân khác những lời như vậy. Tuy ta không xem thường ngươi, nhưng cũng sẽ không tôn kính ngươi nữa.”
“Nhưng trước khi gặp được ngươi, ta không hề biết được, thích một người sẽ có tư vị như thế nào. Ta và tướng công lớn lên cùng nhau. Hắn anh tuấn, tài giỏi, văn võ song toàn, lại tao nhã. Ta làm sao có thể cự tuyệt hắn. Huống chi, hắn là người thừa kế của Bùi gia. Cậu ta lại cực lực muốn mượn sức của Bùi gia…” Hạ Lan Du giải thích với vẻ bất lực, giống như đang nắm chặt lấy một cọng rơm cuối cùng.
Sự lạnh lùng của Viêm Hàn đã khiến cho kẻ từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ phải nếm qua mùi vị thất bại như nàng, bi phẫn khó tả.
“Du công chúa, ngươi không phải là một đứa trẻ…” Viêm Hàn chỉ dùng một câu nói cắt ngang lời nàng.
Sau đó, hắn xoay người lại, nói tiếp: “Những lời vừa rồi, ta coi như chưa từng nghe thấy, cũng không muốn bởi vì nó mà nảy sinh bất cứ quan hệ gì với ngươi – - Câu nói đầu tiên của ngươi, ta tin ngươi. Đơn giản là ta cũng đã từng chỉ bằng một ánh mắt đầu tiên mà thích một người. Chỉ có điều, người đó không phải là ngươi, vĩnh viễn cũng không có khả năng là ngươi.”
“Người đó là ai?… Y Nhân sao?” Hạ Lan Du trắng bệch, nghiêm mặt, ngập ngừng nói.
“Là Y Nhân.” Viêm Hàn bật ra câu trả lời, chưa từng do dự.
Hạ Lan Du vì thế mà trở nên trầm mặc, cúi đầu nhìn mũi chân của mình. Những sợi tóc trên trán lòa xòa phủ xuống mặt nàng, che dấu cảm xúc.
Viêm Hàn lại dùng hai ngón tay ôm cằm, hãy còn đang cân nhắc: lúc trước, Y Nhân rốt cuộc thích Bùi Nhược Trần ở điểm nào nhỉ?