“Sao thế, không mời thiếp vào trong ngồi một lát à.” A Nô đã nhận ra nét khẩn trương dù chỉ trong nháy mắt của Hạ Lan Tuyết, trong lòng than thở: Rốt cuộc thì Y Nhân có gì tốt mà lại có thể làm cho hai nam nhân coi thường nàng để bụng như thế.
Hạ Lan Tuyết do dự một chút, dịch người sang bên cạnh một chút, tiện tay đẩy cửa ra: “Vào đi.”
Hành vi này, không thể nghi ngờ, rất là nguy hiểm. Nhưng anh không thể từ bỏ bất cứ cơ hội nào có được tin tức về Y Nhân.
A Nô mỉm cười, nhẹ nhàng đi vào. Nàng đi tới đâu là để lại hương thơm đến đó.
Hạ Lan Tuyết cũng theo vào, tiện tay khép cửa lại.
Trong điện đã được cung nhân thắp đèn thắp nến sáng trưng.
A Nô tự nhiên thông thuộc đi tới bên cạnh bàn, tìm một cái ghế ngồi xuống, lại tự rót hai ly trà, nâng một ly lên đưa cho Hạ Lan Tuyết.
Hạ Lan Tuyết ngồi xuống đối diện nàng, nhưng không đưa tay tiếp chén.
“Y Nhân bây giờ thế nào?” Anh rất gấp, không có thời gian chậm trễ.
A Nô chu chu miệng, làm một vẻ mặt rất đáng yêu. Giọng nói đậm mùi hờn dỗi: “Đã lâu rồi không gặp, phu quân cũng không hỏi một câu xem thiếp thế nào.”
“Không được gọi ta là phu quân.” Hạ Lan Tuyết biện bác, “Chúng ta không có quan hệ như vậy.” Nếu A Nô cứ dây dưa ám muội như vậy, Y Nhân mà biết được nhất định cũng sẽ nghi ngờ. Hạ Lan Tuyết không muốn Y Nhân có bất cứ ấn tượng nào về chuyện anh cùng nữ nhân khác có gì đó ám muội.
“Một ngày vợ chồng trăm ngày ân mà.” A Nô ủy khuất liếc mắt nguýt anh một cái. Sóng mắt như nước, làm lòng người ngơ ngẩn đánh mất hồn vía. “Phu quân, chẳng lẽ chàng thật sự quên rồi sao, đêm đó, chàng đối với thiếp…. …”
“Đêm đó thật sự đã xảy ra chuyện gì sao?” Hạ Lan Tuyết lạnh giọng hỏi.
“Chàng không nhớ sao?” Giọng nói của A Nô đột nhiên trở nên vô cùng cổ quái, giống như từ một nơi sâu thẳm của giấc mộng dài nhợt nhạt truyền đến. “Đêm đó, miệng chàng cứ gọi tên Y Nhân, lại cởi bỏ toàn bộ quần áo của thiếp. Cởi áo khoác, cởi váy dài, rồi đến cái yếm của thiếp. Chàng hôn lên vành tai thiếp. Hơi thở của chàng…” Giọng nói của nàng càng lúc càng thấp, cũng càng lúc càng có lực xuyên thấu. Giống như ngân châm vậy, xuyên thấu lỗ tai Hạ Lan Tuyết, truyền thẳng vào não.
Nàng miêu tả tất cả, chân thật giống như đang xảy ra trước mắt vậy. Sắc mặt Hạ Lan Tuyết hơi ửng hồng, hơi thở của anh cũng bắt đầu trở nên thô ráp.
A Nô chậm rãi đứng lên. Nàng nhẹ nhàng đi ra phía sau Hạ Lan Tuyết. Cánh tay dài nhỏ tựa như con rắn nước, trườn lên cổ anh.
Ngón tay thơm hương khẽ vuốt qua yết hầu của anh. Ngón út khẽ động, một chiếc ngân châm thật dài theo kẽ tay chậm rãi hiện ra.
Ngân châm lóe lên những ánh hắc quang.
“Phu quân, thiếp vốn không muốn giết chàng. Chỉ tiếc, chàng lại đối địch với chủ nhân.” Giọng nói như truyền tự giấc mộng của A Nô lại tiếp tục vang lên bên tai anh. Ngân châm cũng gần như chạm tới làn da Hạ Lan Tuyết.
Ánh mắt Hạ Lan Tuyết mới vừa rồi giống như đã mê ly, đột nhiên trở nên vô cùng trong sáng. Khi A Nô muốn dùng sức đè kim xuống, ánh mắt anh lóe lên thứ ánh sáng lạnh lùng. Anh túm chặt tay A Nô, ngay vào lúc A Nô còn không kịp đề phòng, tay trái anh hơi dùng sức, xoay ngược ra sau.
Ngân châm dài vất vả bay xẹt qua lọn tóc của Hạ Lan Tuyết, đâm thẳng vào cánh tay A Nô.
“Ngươi…” A Nô vô cùng kinh ngạc, lui về sau từng bước, nhìn anh khó hiểu: “Vì sao ngươi lại không bị thôi miên?”
“Đã biết được thân phận của ngươi, ta sao lại không có phòng bị?” Hạ Lan Tuyết vừa nói vừa lấy từ trong hai lỗ tai ra hai nút bông gòn nhỏ. Mà từ trong màn giường cũng có một con chồn lông trắng đuôi vàng nhảy ra, hướng về phía A Nô mà nhếch miệng nhe răng, bộ dáng như gặp được đại cừu địch.
“Tiểu Bạch, lui xuống.” Hạ Lan Tuyết phất tay đuổi Tiểu Bạch đột nhiên phẫn nộ nhảy ra, ngược lại hướng mặt về phía A Nô, thản nhiên nói: “Ngươi đã trúng độc dược độc môn của mình. Người cẩn thận như ngươi hẳn là sẽ không mang thuốc giải bên người. Nói cho ta biết, Y Nhân hiện tại thế nào, ta sẽ thả ngươi về.”
Sắc mặt A Nô đã có vẻ trắng xanh, rõ ràng là độc trên ngân châm đã phát huy công hiệu, nháy mắt đã chạy khắp toàn thân.
Nếu không phải nàng từ nhỏ đã làm bạn với loài độc vật này thì e rằng đã sớm ngã xuống rồi.
Đổi thành Hạ Lan Tuyết, hẳn là kiến huyết phong hầu.
Nhưng dù vậy, hiển nhiên là nàng không có thói quen chịu sự uy hiếp. A Nô cúi đầu, đáng thương cười cười, cũng chẳng có ý mở miệng.
“Ngươi không tính trả lời sao?” Hạ Lan Tuyết nhíu mày, hỏi.
A Nô ngẩng đầu, thản nhiên liếc mắt nhìn anh một cái. “Phu quân ở trước mặt thiếp quan tâm tỷ tỷ như vậy, thiếp sẽ ghen, trả lời thế nào bây giờ?”
“Được, vậy ngươi hãy nói cho ta biết một chuyện khác.” Hạ Lan Tuyết đứng trước mặt A Nô, gằn từng tiếng hỏi: “Đêm đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
A Nô lại cười, nét cười vừa tươi sáng vừa ám muội, làm cho Hạ Lan Tuyết vốn kiên định lại tràn ngập nghi ngờ.
Nàng không nói gì, mà mềm yếu té xuống.
***
“A Nô bị Thiên Triều bắt giữ?” Ngay ngày hôm sau, Viêm Hàn đã nhận được tin tức từ thám tử.
“Vâng, A Nô cô nương vốn định ám sát Tuyết Đế nhưng đã thất thủ, bị Tuyết Đế bắt.” Thám tử cau mắt nói: “Không chỉ có như thế, A Nô cô nương đã trúng phải độc dược độc môn của Tiên Mị Phái. Bây giờ còn đang hôn mê bất tỉnh. Ngự y Thiên Triều cũng đành bó tay hết cách.”
“Ngự y Thiên Triều đương nhiên là bó tay hết cách. Trong thiên hạ, thuốc giải chỉ có duy nhất ở nơi của trẫm.” Viêm Hàn khẽ nhắm mắt, nói nhỏ. “Ngươi lui xuống đi.”
Người nọ khom người lui ra. Viêm Hàn một mình ngôi trong bóng tối hồi lâu.
Trung độc của phái Tiên Mị, cho dù là chưởng môn phái Tiên Mị cũng không thể chịu nổi quá nửa tháng. Hắn nhất định phải nhanh chóng đưa thuốc giải đến. Chỉ c1o điều, Hạ Lan Tuyết sẽ buông tha sao?
A Nô chưa bao giờ thất bại, thế cho nên Viêm Hàn luôn nghĩ rằng, nàng vĩnh viễn sẽ không bị thương, viễn vĩnh sẽ không rời đi.
Hóa ra, cũng không phải.
Tình hình hiện nay, hắn không thể hành động thiếu suy nghĩ được. Nếu vậy, ngược lại sẽ khiến Hạ Lan Tuyết cảnh giác.
Viêm Hàn lại ngồi yên lặng một hồi rồi đứng lên. Hắn cúi đầu phủi những hạt bụi rất nhỏ vương trên vạt áo, tựa hồ như đang phủi những nỗi bất an mà A Nô gây ra. Sau đó, đi thẳng ra ngoài.
Hôm nay, hắn còn muốn gặp một người rất quan trọng, cho nên không thể bị những sự vật khác ảnh hưởng.
Thời gian còn sớm, người nọ còn chưa tới. Viêm Hàn đi dạo một hồi, nhưng trong lòng trước sau vẫn không thể bình tĩnh. Hắn ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời chói lọi, đột nhiên phát giác: Thời tiết giữa hè chưa từng khiến lòng phiền ý loạn như hiện giờ.
Bước chân chậm lại, không tự chủ được lại đi vào trước tiểu viện nơi Y Nhân ở.
Y Nhân đã bình phục sau lần động thai. Viêm Hàn cũng không giam lỏng cô như trước nữa. Cô còn có thể bưng ghế dựa ra nằm phơi nắng dưới bóng cây.
Viêm Hàn nhìn xuyên qua những táng cây bụi cỏ để tìm kiếm Y Nhân. Quả nhiên Y Nhân vẫn như ngày xưa, nằm nghiêng sưởi nắng không nhúc nhích, vẻ như đã ngủ rất say. Ánh mặt trời xuyên thấu qua táng lá, tinh tế chiếu xuống dưới, dừng trên gương mặt Y Nhân tạo nên cảm giác như có lân quang óng ánh.
Bước chân Viêm Hàn rất nhẹ, nhẹ đến mức gần như không có âm thanh.
Hắn đứng trước mặt Y Nhân, nhìn khuôn mặt sạch sẽ và thanh tú của cô, bỗng nhiên có một cảm giác rất kỳ quái: Mình thật sự hiểu biết Y Nhân sao?
Từ khi mới gặp mặt đã yêu ngay từ ánh mắt đầu tiên cho đến bây giờ, nhìn thấy mi này, mắt này, hàng lông mi run rẩy này, Viêm Hàn lại có điểm nghi hoặc: Mình thật sự hiểu biết Y Nhân sao?
Dưới ánh mặt trời, Y Nhân thanh khiết như nàng công chúa ngón cái trong thần thoại, thuần túy tự nhiên như vậy, vừa chạm vào đã tan biến.
Viêm Hàn nhìn cô thật lâu, bị một loại cảm giác bất lực cùng mệt mọi xâm nhập, lan khắp toàn thân.
Hắn quả thật chưa từng hiểu cô, cũng vĩnh viễn không thể ngừng tay lại.
Viêm Hàn vươn tay ra. Năm ngón tay xòa rộng, che chắn khuôn mặt Y Nhân. Mặt Y Nhân vì thế bị phủ dưới bóng râm. Y Nhân hình như có phát hiện, đôi môi hơi mấp máy, sau đó quay đầu đi, vất vả né tránh bóng râm do Viêm Hàn tạo ra.
Viêm Hàn hơi mỉm cười. Bàn tay thuận thế hạ xuống, phủ trên mái tóc cô, lại như chuồn chuồn chạm nước, sơ sẩy rời đi.
Y Nhân vẫn không mở mắt ra, Viêm Hàn đã muốn xoay người.
Hắn không chú ý thấy ngón tay Y Nhân đang đặt dọc hai bên sườn vẫn cẩn thận túm chặt.
Sau giờ ngọ, người khách mà Viêm Hàn chờ đợi rốt cuộc cũng đến.
Ở phòng tiếp khách, Viêm Hàn đã thu nén toàn bộ cảm xúc, một lần nữa bày ra vẻ uy nghiêm của một hoàng đế Viêm Hàn vô kiên bất tồi (không có gì vững chắc mà không phá nổi), không gì làm không được.
Lúc người khách xoay người lại, chỉ thấy một nam tử mặc áo bào đen, cổ áo và tay áo có viền rồng phượng, phần ngực áo thêu hoa văn vàng óng uy nghiêm kéo dài đến phần hông, đầu đội kim quan, lưng thắt đai ngọc, thân hình cao lớn như tùng bách, dáng đứng kiên định như tượng đá. Tư thế thoải mái, phong thái phóng khoáng vẫn làm cho người ta cảm thấy như đang bị áp bách. Người nọ trong lòng thất kinh: Viêm Hàn quả nhiên là một kẻ cường thế.
“Liễu công tử, lần trước từ biết ở Băng Quốc, lâu rồi vẫn chưa gặp lại.” Người nọ còn đang suy nghĩ, Viêm Hàn đã mở miệng nói trước.
Người khách mà hắn đang chờ, chính là người tiếp quản phần đất phong của Hạ Hầu, người đang cùng Thiên Triều đối chọi gay gắt – Liễu Khê, tức Liễu Sắc.
“Bệ hạ bận rộn trăm việc, còn có thể nhớ rõ tại hạ, thật sự là vinh hạnh của tại hạ.” Liễu Sắc đã không còn là thiếu niên ngây ngô như lúc trước nữa. Sau một năm lăn lộn trong quan trường dưới triều đại mà Bùi Nhược Trần cầm quyền, thế lực bức thiên ấy, hắn đã nhanh chóng thành thục. Trên nét mặt không bao giờ còn xuất hiện vẻ nhu nhược cùng do dự nữa, thay vào đó là vẻ thành thạo và bình tĩnh.
“Liễu Sắc công tử tạo cho người khác ấn tượng khắc sâu như thế, làm sao mà dễ dàng quên được?” Viêm Hàn thản nhiên trả lời. “Chỉ hy vọng sau lần gặp mặt này, ấn tượng mà Liễu công tử để lại trong lòng trẫm, sẽ càng thêm sâu sắc.”
Liễu Sắc lập tức nghiêm sắc mặt. Giữa bọn hắn cũng không cần quanh co lòng vòng. “Hạ Hầu sẽ khởi binh toàn diện, tụ tập những phần tử còn lại của Bùi đảng, công kích Hạ Lan Tuyết, hiệp trợ bệ hạ xâm nhập biên giới phía Nam của Thiên Triều. Thiên Triều vốn đang tràn đầy nguy cơ. Hạ Lan Tuyết cầm quyền không lâu, căn cơ chưa ổn. Bây giờ mà trong ngoài giáp công, Thiên Triều nhất định sẽ phân băng cách tích (bị chia nát, tan rã). Đến lúc đó, bệ hạ sẽ nắm giữ năm tỉnh mười bốn huyện phía Bắc Thiên Triều, còn Hạ Hầu sẽ khống chế bảy tỉnh còn lại bên trong kinh thành.” Liễu Sắc chậm rãi mà nói, vẻ hăng hái hiện rõ trên vầng trán, giống như Thiên Triều đã trở thành còn trâu còn dê bị sụp trong hố bẫy, bọn hắn cũng đã cầm sẵn dụng cụ cắt gọt, muốn xẻ thịt nó ra chia.
Thần sắc Viêm Hàn bất động, tựa hồ một chút cũng không hề động tâm. “Liễu công tử nguyện ý hỗ trợ, tất nhiên là chuyện tốt. Tạm thời không nói đến chuyện sau này sẽ xử lý lãnh thổ quốc gia như thế nào. Trẫm từng cùng nữ vương Băng Quốc Lãnh Diễm có hiệp thương: Nếu Thiên Triều mở đầu công kích Viêm Quốc, nàng mới có thể ra tay tương trợ. Nhưng lần này là Viêm Quốc vồ đến Thiên Triều, chỉ sợ sẽ khiến cho Lãnh Diễm phản cảm. Hơn nữa, với quan hệ của Lãnh Diễm và Hạ Lan Tuyết, không thể không lo lắng một khả năng rất lớn: Lãnh Diễm đột nhiên cảm thấy đồng tình cùng đạo nghĩa, xuất binh trợ giúp Thiên Triều. Nếu cục diện phát triển thành ra như vậy, Viêm Quốc đã hai mặt thụ địch, còn phải xâm nhập sau lưng địch ngàn dặm tác chiến. Đến lúc đó, chống đỡ khắp nơi, nếu Hạ hầu đổi ý, tình cảnh của Viêm Quốc chẳng lẽ còn không phải là rất nguy hiểm sao?”
“Hạ Hầu sao có thể đổi ý được? Bệ hạ quá lo rồi.”
“Ngao sò tranh chấp, ngư ông được lợi. Hạ Hầu chẳng phải rất giống ngư ông sao? Hơn nữa, hắn trước phản Tức phu nhân, sau phản Hạ Lan Thuần, tiếp đến lại phản Bùi Nhược Trần. Kẻ phản bội người hết lần này đến lần khác, có thành tâm gì đáng nói đây?” Viêm Hàn lạnh lùng hỏi.
“Hợp tác như vậy, trung thành và tín niệm vốn chỉ là một truyện cười. Duy nhất chỉ có ỷ lại, chỉ có lợi ích song phương, lợi ích cộng đồng.” Phải đối mặt với sự nghi ngờ như vậy, Liễu Sắc cũng không có vẻ gì tức giận. Dù sao đây cũng là đại sự, Viêm Hàn có đủ lý do để phải cẩn thận.
“Ồ, vậy nói thử xem, trẫm dựa vào cái gì để tin tưởng các ngươi? Các ngươi lại làm thế nào để bảm đảm chắc chắn lợi ích của Viêm Quốc?” Viêm Hàn nheo mắt lại, thản nhiên hỏi.
“Hiện giờ, điều bệ hạ lo lắng chỉ là thái độ của Lãnh Diễm. Nhưng chẳng lẽ bệ hạ đã quên rồi sao, con trai của Hạ Hầu là ai?” Liễu Sắc thản nhiên nói.
“Hạ Ngọc?”
“Không sai, đúng là Hạ Ngọc. Tuy rằng hắn bị Lãnh Diễm tước mất quyền lực, còn gần như bị giam lỏng, nhưng bệ hạ đừng quên, hắn vẫn là vương phu của Băng Quốc, là trượng phu đã bái thiên địa của Lãnh Diễm. Lãnh Diễm tất nhiên là một nữ nhân rất tài giỏi, nhưng trước sau vẫn chỉ là một nữ nhân mà thôi. Chỉ cần là nữ nhân, sao có thể đấu thắng nam nhân được.” Lúc nói đến chuyện này, ánh mắt Liễu Sắc có một loại khoái chí đến tàn nhẫn. “Năm đó, Tức phu nhân kinh tài tuyệt diễm như vậy, kết quả thế nào, chẳng lẽ còn không phải là món đồ chơi để bọn đàn ông đùa bỡn sao?”
“Rốt cuộc là bị nam nhân đùa bỡn, hay là đùa bỡn nam nhân?” Viêm Hàn theo bản năng tiếp một câu, không khỏi buồn bã.
Hắn nhớ đến phụ hoàng Viêm Tử Hạo của mình, nhớ đến mẫu thân của mình luôn bị lạnh nhạt, nhớ đến mới trước đây, ngày ngày đêm đêm, phụ thân cứ nhìn chằm chằm vào một bức họa vô tri vô giác mà ngẩn người chứ không thèm liếc mắt nhìn đến đứa con trai còn đang sống sờ sờ này đến một cái.
Vì muốn Viêm Tử Hạo nhành hạ thoáng nhìn qua một cái, cũng vì muốn để cho hai mẹ con hắn không bị lãng quên, Viêm Hàn đã phải cố gắng hết sức. Hắn cố gắng làm tốt nhất, làm đến mức cho mọi người sợ hãi, làm đến rốt cuộc Viêm Tử Hạo không thể bỏ qua sự tồn tại của hắn nữa. Nếu như thế mà cũng có thể gọi là đùa bỡn nữ nhân trong lòng bàn tay, vậy thì Viêm Hàn tình nguyện mình sẽ vĩnh viễn không nên đụng đến nữ nhân.
Hắn lại cười khổ, rồi lại không thể ức chế nổi, nhớ đến Y Nhân.
Chẳng lẽ, đây thật là một vòng luân hồi?
Cường thế như Tức Phu nhân, yếu đuối như Y Nhân, các nàng hoàn toàn khác nhau đến vậy, vì sao đều có thể khống chế người của Viêm gia?
“Có lẽ không có ai đùa bỡn ai, lưỡng bại câu thương mà thôi.”
Thính lực của Liễu Sắc rất tốt. Năm đó khi đôi mắt mù lòa, hắn liền luyện thính lực siêu cường. Nghe được Viêm Hàn cảm thán, trái tim hắn lại run lên. Cho tới nay, cảm xúc yêu hận không rõ đối với Tức phu nhân rốt cuộc đã bị nỗi đau xót thật sâu lật đổ. “Nam nhân và nữ nhân, nếu không thể yêu nhau, thì chỉ có thể cùng đau khổ. Tức phu nhân và bọn họ đã vậy, Lãnh Diễm và Hạ Ngọc, cũng sẽ như vậy.”
“Hạ Ngọc tính làm thế nào?” Trong lòng Viêm Hàn sợ run, nhanh chóng hoàn hồn khỏi cơn phiền muộn vừa ập đến, “Không có gì, cũng là làm tròn trách nhiệm của một trượng phu mà thôi.” Liễu Sắc kiêng kị trả lời. Viêm Hàn và Lãnh Diễm là bằng hữu, Liễu Sắc không thể không phòng. Bọn hắn vừa hợp tác, lại vừa phòng bị lẫn nhau. “Lợi” là một cái dùi tiêm, gắng sức từng chút từng chút một để nhích dần đến đích, nhưng nếu tìm không thấy cân bằng thì chỉ có thể ngã xuống.