Thể loại: Ngôn tình cổ đại, cung đấu, HE
Converter: Nguyệt Ly (Nguồn: Tàng thư viện)
Editor: Docke
Năm đó, Đoàn Vân Chướng mới mười hai tuổi, là một tiểu hoàng đế vừa u mê vừa nghịch ngơm – Mặc dù bên trong có thái hậu buông rèm nhiếp chính, bên ngoài có Uy Quốc công Lưu Hiết một tay che trời xử lý triều đình chính sự, nhưng tốt xấu gì thì hắn vẫn được xem là một tiểu hoàng đế cao cao tại thương, có hoài bão cùng lý tưởng cao xa.
Còn Lưu Hắc Bàn, năm đó mười một tuổi, là đứa con gái ruột mà Uy Quốc công không mong nhắc tới. Người nàng cũng như tên. Từ nhỏ, những tiêu chí về nét đẹp phụ nữ như trắng nõn, mảnh mai đều không thể dính đến một sợi lông tơ của nàng. Bị cha ruột trục xuất đến sống trong ngõ hẹp dân gian, số mạng của nàng luôn gắn liền với mẹ, nhưng cuộc sống cũng coi như bình an, thú vị.
Bởi vì một cơ hội ngẫu nhiên, vận mệnh mở ra cho nàng một con đường mà đối với người ngoài, là một trò cười không thể tưởng tượng được – Nàng bất ngờ được tiến cung, trở thành hoàng hậu!
Vừa vào cửa cung thâm sâu như biển, hoàng hậu Hắc Bàn đã dấy lên “Kinh lãng” ngập trời. Cuộc sống hoàng cung nghiêm ngặt, buồn tẻ cũng từ đó mà không còn bình thản. Giữa cuộc đấu tranh chính trị cùng đấu đá chốn hậu cung, tiểu hoàng đế số khổ Đoàn Vân Chướng phải nghênh đón những cuộc chiến tranh dày đặc cùng cuộc sống gà bay chó sủa…
Cho dù Đoàn Vân Chướng không cam lòng cỡ nào thì chuyện vì muốn tranh thủ thế lực của Uy Quốc công Lưu Hiết mà phải cưới một con bé vừa đen vừa mập về làm hoàng hậu, đã là một sự thật không thể thay đổi.
Mặc dù mỗi lúc bị thuộc hạ Lưu Hiết chèn ép, hắn thường chỉ có thể thở dài, nhưng Hoàng gia lạc ấn sớm đã khắc thật sâu vào xương tủy của hắn, cho nên, hắn vẫn kiêu ngạo đón nhận sự cô độc mà kiên định bảo trì ngôi vị hoàng đế của vương triều Đoàn gia; Cho nên, hắn vì đại cục mà từ bỏ tự do nạp phi của mình; Cho nên, hắn có những nỗi thống khổ nói không nên lời.
Đến nỗi Hắc Bàn, nàng ngược lại không có gì gọi là tâm không cam lòng không nguyện.
Nàng luôn luôn nghịch thì đi thuận thì theo, giống như một cành lục bình giữa cơn sóng gió, miễn cưỡng cập bờ đã là không dễ dàng, thỉnh thoảng đùa bỡn một chút tôm cá đã cảm thấy hạnh phúc vô cùng rồi – Nếu nàng đã tiến cung, sẽ sắm thật tốt vai trò hoàng hậu này, chỉ cầu mong không hổ thẹn với lòng. Đoàn Vân Chướng thích nàng đương nhiên là tốt, nếu không thích, nàng cũng không vì thế mà từ bỏ cuộc sống tốt đẹp của mình.
Bởi vậy, khi nàng cùng Đoàn Vân Chướng ngồi trên chiếc giường đất trong nhà dân, thật sự không biết vì sao mọi chuyện lại phát triển đến nước này.
Ban đầu, nàng chỉ xuất cung để bắt gian – A không, là xuất cung để tìm Đoàn Vân Chướng – Sau khi tìm được người, liền thuận tiện đi dạo đến “Nghi Xuân Viện” oanh thanh yến ngữ mang đầy màu sắc truyền kỳ kia. Ban đầu nàng chỉ muốn đi dạo một lát, đi một hồi lại tiến vào đại lao, lại đi một vòng, chui qua lỗ chó, cuối cùng đi một vòng lớn, rõ ràng lại cùng ông chồng thiên tử quý phái của nàng tiến vào động phòng.
Bình luận truyện