Hoàng Hậu Lưu Hắc Bàn

Chương 24: Tiểu tỳ tán gẫu bột men tia cuồng



Phong Nguyệt mang theo những vật nàng đã trang bị muôn đời: Một cây viết, một tập giấy cùng một hộp mực, đi tới Hiên La Điện. Bởi vì hoàng đế bệ hạ thông truyền, muốn triệu kiến nàng.

Trong lòng nàng tràn đầy bọt nước màu hồng. Hoàng đế bệ hạ anh tuấn phóng khoáng anh minh thần võ muốn triệu kiến nàng nha, hơn nữa, còn là đơn độc triệu kiến nàng nha.

Trời ạ, nàng có phải là nên nhân cơ hội này xin hoàng đế bệ hạ đề cho nàng mấy chữ không đây?

Đoàn Vân Chướng để lộ một nửa gương mặt ra khỏi bản tấu chương, thờ ơ nói: “Ngươi chính là cung nữ hầu cận hoàng hậu nương nương?”

Phong Nguyệt nơm nớp lo sợ, quỳ xuống: “Hồi bẩm hoàng thượng, chính là nô tỳ.”

Hoàng đế bệ hạ anh minh thần võ của nàng a, ngày cả nửa gương mặt cũng đã mê người như vậy. Mặc dù hắn không có danh tiếng lẫy lừng như ba tiến sĩ tuấn tú trong truyền thuyết, nhưng là một thiếu niên hoàng đế, hắn có khí độ cùng phong tư không ai có thể sánh bằng. Phong Nguyệt như si như say, nghĩ.

Đoàn Vân Chướng hồn nhiên không biết tiểu cung nữ này đang mơ màng về hắn, khép lại tấu chướng nói: “Ngươi đến gần đây, trẫm có chuyện hỏi ngươi.”

Phong Nguyệt ngoan ngoãn lạ thường, quỳ gối lết đi một đoạn, lại quỳ xuống trước mặt Đoàn Vân Chướng.

Đoàn Vân Chướng cân nhắc cách dùng từ một chút: “Trẫm hỏi ngươi, trong ngày diễn ra Ân Vinh Yến, hoàng hậu nương nương đã làm những gì?”

Phong Nguyệt suy nghĩ một chút: “Sáng sớm nương nương thức dậy, khẩu vị đặc biệt tốt, ăn một chén cơm trắng với hai đĩa thịt khô xào ớt xanh. Dùng xong bữa sáng thì đến cung Thái hậu thỉnh an, sau đó ở lại cung Thái hậu lắng nghe giáo huấn hai canh giờ. Sau giờ ngọ liền đến ngự hoa viên bố trí yến hội, mãi cho đến chạng vạng thì mở yến. Sau Ân Vinh Yến, nương nương hồi cung, cảm thấy đói bụng, liền gọi một đĩa ớt xanh xào thịt khô…”

“Được rồi được rồi được rồi…” Đoàn Vân Chướng nghe thấy ớt xanh xào thịt khô liền nhức đầu. “Trẫm chỉ hỏi ngươi trước khi mở yến, hoàng hậu đã làm những gì.”

“Trước khi mở yến, nương nương vẫn luôn ở trong ngự hoa viên ạ.”

“Có từng gặp qua người nào không?”

“Ách… Bái kiến thái hậu nương nương… Nô tỳ… cùng các cung nhân… Hết rồi ạ.”

Đoàn Vân Chướng nhíu mày: “Ngươi vẫn luôn hầu hạ bên cạnh hoàng hậu?”

“Không phải ạ. Giữa đường nô tỳ có rời khỏi một lúc.” Hoàng hậu nương nương xấu tính, dùng Lư Vương gia dọa nạt nàng, nàng đành phải chạy trối chết.

“Vậy trong lúc đó, hoàng hậu vẫn luôn ở trong ngự hoa viên sao?”

“Vâng.”

Đoàn Vân Chướng im lặng.

Nhất định là, nhất định là trong lúc đó, Hắc Bàn đã gặp được ai đó, người đó còn tặng cho nàng một cành phu dung.

Vừa nhớ lại vẻ mặt của Hắc Bàn khi nhắc đến cành phù dung, Đoàn Vân Chướng đã cảm thấy đau bao tử.

“Trẫm hỏi lại ngươi, trong lúc đó, hoàng hậu đều ở một mình trong ngự hoa viên sao?”

“Hẳn là vậy…”

“Vậy trong lúc đó có thể có người nào khác đi qua ngự hoa viên không?”

Phong Nguyệt mơ mơ màng màng trợn tròn mắt, chẳng lẽ Hoàng thượng không hề phát hiện, hắn đang hỏi đi hỏi lại cùng một vấn đề hay sao?

Đoàn Vân Chướng nhìn Phong Nguyệt đang run rẩy sống lưng, thở dài: “Ngươi lui ra đi.”

Cuối cùng, Phong Nguyệt vẫn không có đủ dũng khí để hỏi hoàng đế bệ hạ ‘Có thể đề cho nô tỳ mấy chữ không?’

Cuối cùng, hoàng đế bệ hạ cũng không có đủ dũng khí để hỏi Phong Nguyệt: ‘Ngươi có biết ai đã tặng cành phù dung đó cho hoàng hậu không?’

******

Phong Nguyệt từ Hiên La Điện trở về, trông thấy nương nương nhà nàng đang ngồi trong đại điện, mặt đối mặt với một nam tử, vừa nói cười vừa đập hạch đào. Nam tử kia nghe thấy âm thanh ngoài cửa, xoay đầu lại. Một đôi mắt đen nhánh sáng ngời chạy thẳng vào tầm mắt của Phong Nguyệt.

Ba món đồ vật trong tay áo của Phong Nguyệt lại rào rào rơi đầy đất. Nhưng lần này, nàng không nhặt lên mà há to miệng, thê lương kêu lên một tiếng thảm thiết, sau đó kéo váy, quay đầu bỏ chạy.

Trong đại điện, một hồi lâu Đoàn Vân Trọng vẫn không thể tin nổi vào đôi mắt của mình. Lát sau, hắn sờ sờ mũi: “Hoàng tẩu, bộ dạng của ta rất dọa người sao?”

Kim Phượng gõ mạnh một búa lên quả hạch đào, ung dung cười lạnh: “Bộ dạng của đệ không dọa người, đệ chỉ là nghiệp chướng mà thôi.”

******

Lư Vương gia Đoàn Vân Trọng mỗi tháng tiến cung, quá trình đại khái là thế này: Đầu tiên là đến thỉnh an Thái hậu, rồi đến chỗ Từ thái phi làm nũng. Trên đường lại giám định và thưởng thức, đồng thời đùa giỡn vài tiểu cung nữ. Sau đó trực tiếp đến cung hoàng hậu ngồi tán gẫu, gõ gõ hạch đào, cắn cắn hạt dưa. Mãi đến trước giờ ăn tối mới thò mặt đến Hiên La Điện xem Đoàn Vân Chướng vùi đầu trong đống tấu chương. Dù chỉ là hình thức cũng sẽ đi hết không thiếu chỗ nào.

Lúc đầu, Đoàn Vân Trọng còn có thể chạy đến Đình La Điện thăm Lưu Bạch Ngọc. Nhưng đi mấy lần, hắn lại không chịu đi nữa. Kim Phượng hỏi hắn vì sao, hắn tỏ vẻ thương cảm trả lời: “Ở trong cảm nhận của nàng ấy, đại khái ta chỉ là một thằng công tử nhà giàu ăn chơi trác táng.”

Kim Phượng tự nhủ: Ngươi vốn chính là công tử nhà giàu ăn chơi trác táng. Có điều, nàng đã tốt bụng mà nuốt những lời này trở vào.

Triết lý của Đoàn Vân Trọng rất đơn giản, lại hết sức thực tế. Hắn có cảm tình với Lưu Bạch Ngọc, nhưng Lưu Bạch Ngọc làm cho hắn nhận thức rất rõ rằng, hai người bọn họ không phải là cùng một loại người. Vì vậy, Đoàn Vân Trọng liền trốn tránh, để tránh buồn.

Mà hiển nhiên, trong quan niệm của Đoàn Vân Trọng, Kim Phượng và hắn là cùng một loại người. Quần áo lụa là, đối với người có cùng sở thích hưởng thụ với mình, cũng tương đối có cảm tình. Càng không cần phải nói, Đoàn Vân Trọng và Kim Phượng đều có tình yêu thương nhiệt thành với quả hạch đào.

Ngày hôm đó, Đoàn Vân Trọng kết thúc thời gian tán gẫu ở Hương La Điện, khi đến Hiên La Điện trình diện thì bị Đoàn Vân Chướng gọi lại.

“Trẫm nghe nói, mỗi lần ngươi tiến cung đều đến nghỉ ngơi trong cung hoàng hậu một hai canh giờ?”

Một tiếng sét đánh thẳng vào đầu Đoàn Vân Trọng, hắn phút chốc liền bối rối.

Sao hắn lại quên mất rồi, mặc dù hoàng hậu Hắc Bàn không được chào đón, nhưng dù sao nàng vẫn là nữ nhân trên danh nghĩa của hoàng đế a.

“Hoàng huynh… Thần đệ đối với hoàng tẩu, chính là một lòng hiếu thuận, tuyệt đối không hề có ý…” Hắn run rẩy.

Đoàn Vân Chướng nở nụ cười: “Trẫm hiểu.”

Đoàn Vân Trọng trộm dò xét sắc mặt hoàng đế một cái, rất muốn xông tới tóm lấy hoàng đế mà kêu to: Ngươi thật sự, thật sự, thật sự đã hiểu rõ chưa?

Đoàn Vân Chướng hiểu thật. Hắn tin tưởng Đoàn Vân Trọng không dám, cũng không thể cất giấu tâm tư gì không nên có đối với Kim Phượng. Nhưng điều hắn không xác định được chính là, trong lòng Kim Phượng có đúng là hoàn toàn không có tà niệm gì hay không.

Vừa nghĩ tới chuyện hai người bọn họ đã gạt hắn cùng nhau xuất cung, hắn lại thấy đau dạ dày.

“Vân Trọng à, gần đây đệ có tặng quà gì cho hoàng hậu không?”

“Quà… Lần trước có mua một con chuột con tròn trịa của thương nhân Tây Vực, cảm thấy vô cùng đáng yêu, liền đưa vào cung cho hoàng tẩu thưởng thức.” Hắn không dám nói, vì con chuột đó có bộ lông đen nhánh trơn bóng, tròn xoe như viên bi đen, làm cho hắn nhớ đến hoàng hậu nương nương. Hắn càng không dám nói, hoàng hậu nương nương nuôi chưa đến mười ngày, nó đã chết queo rồi…

Đoàn Vân Chướng khe khẽ thư giãn, cố làm ra vẻ vô tình mà nói: “Vậy thì cành hoa phù dung kia, đương nhiên không phải là do ngươi tặng.”

“…” Đoàn Vân Trọng rốt cuộc cũng miễn cưỡng mò ra được thánh ý.

“Hoàng huynh, chẳng lẽ có người tặng cành phù dung cho hoàng tẩu, trong lòng huynh không thoải mái sao?”

Đoàn Vân Chướng khụ một tiếng: “Nói bậy bạ gì đó?”

Phía bên kia, Đoàn Vân Trọng đã ôm bụng cười ha hả. “Hoàng huynh, huynh rõ là… ngây thơ… Ha ha…” Hắn bắt gặp ánh mắt lạnh như băng của Đoàn Vân Chướng, lập tức khép lại cái miệng rộng, không dám hó hé.

“Chuyện đó… Hoàng huynh, có lẽ là do gã thái giám hoặc cung nữ nào đó tặng cho hoàng tẩu. Ngài cần gì phải suy đoán nhiều? Chi bằng, dứt khoát hỏi trực tiếp hoàng tẩu đi?”

Đoàn Vân Chướng hừ một tiếng. Nếu có thể mở miệng hỏi được, hắn đã hỏi từ lâu rồi.

“Mấy chuyện trao nhận riêng tư như thế… Trẫm sao có thể mở miệng hỏi được?”

Đoàn Vân Trọng cười hì hì, nói: “Hoàng huynh, xem ra hiểu biết của huynh về nữ nhân vẫn còn vô cùng nông cạn.”

Da mặt Đoàn Vân Chướng nóng lên, phất tay áo nói: “Ngươi làm như trẫm cũng giống như ngươi, sa vào nữ sắc, làm những việc không đàng hoàng sao?”

Đoàn Vân Trọng hoàn toàn không đồng ý, dựng thẳng ngón tay lên. “Hoàng huynh, huynh sai rồi. Nữ sắc, chính là thứ tốt nhất trên thế giới. Kế lớn nghiệp lớn gì đó, đều là thủ đoạn đi thông đến con đường nữ sắc mà thôi.”

“…” Đoàn Vân Chướng nhất thời bị cái triết lý hung hãn của đệ đệ nhà mình khiến cho rung động.

“Có điều, hoàng huynh à, thấy trải nghiệm của huynh chẳng nhiều nhặn gì, căn bản là bên cạnh không có điều kiện khách quan nào để huynh có thể sa vào nữ sắc a.” Đoàn Vân Trọng thở dài, rồi sau đó nửa mang trêu chọc mà nói: “Không khéo, hoàng huynh bây giờ vẫn còn là…”

Đoàn Vân Chướng bỗng dưng mặt mày đỏ bừng, dùng sức vỗ bàn một cái, rống to: “Nói hưu nói vượn!”

Tiếng rống này không những không hù Đoàn Vân Trọng hoảng sợ, mà ngược lại chỉ khiến hắn giật mình.

“Hoàng… huynh, huynh thật sự vẫn còn là…” Bé ngoan… Trời ạ… Hoàng đế bệ hạ của cải bốn biển, rõ ràng đã mười bảy tuổi đầu mà vẫn còn là… Thái hậu ơi, Tiên đế ơi, liệt tổ liệt tông ơi, các người làm sao mà chịu nổi…

Hoàng tẩu Hắc Bàn của hắn… Thật sự là nghiệp chướng. Đoàn Vân Trọng sâu sắc khai quật đến căn nguyên của vấn đề

Hắn thay một bộ mặt nghiêm chỉnh chưa từng có. “Hoàng huynh, huynh cứ tiếp tục như vậy là không được.”

“…”

“Hãy để thần đệ dẫn huynh ra ngoài, mở mang tầm mắt đi.

******

Kim Phấn Nhai là con phố náo nhiệt nhất kinh thành vào ban ngày. Bởi vì các thương hộ trên con đường này, đều buôn bán dựa vào nữ nhân. Cái gọi là buôn bán dựa vào nữ nhân, đơn giản chính là buôn bán son phấn, đồ trang sức. Những món hàng nào được nữ nhân thích nhất, trong lòng các thương hộ đều hiểu rõ. (thương hộ: hộ kinh doanh)

Bên cạnh Kim Phấn Nhai là Ngân Phấn Nhai, là con phố náo nhiệt nhất kinh thành vào ban đêm. Bởi vì các thương hộ trên con đường này, đều buôn bán dựa vào nam nhân. Thông thường mà nói, buôn bán dựa vào nam nhân mặc dù không tốt bằng buôn bán dựa vào nữ nhân, nhưng nữ nhân buôn bán dựa vào nam nhân lại là cực kỳ tốt. Ngân Phấn Nhai, chính là nơi buôn bán da thịt.

Việc buôn bán của Kim Phấn Nhai, bởi vì có Ngân Phấn Nhai làm bạn, cho nên đặc biệt thịnh vượng. Mà việc buôn bán của Ngân Phấn Nhai, cũng bởi vì có son phấn đồ trang sức của Kim Phấn Nhai mà càng lúc càng sung túc phồn thịnh.

Một nhà tư tưởng vĩ đại của triều đại nào đó đã nói, thời hoàng kim thường lấy sự quật khởi cùng hưng thịnh của kỹ viện làm tiêu chí. Lời ấy thế nào… Khụ khụ, còn chờ bàn bạc lại. Bởi vì nhà tư tưởng vĩ đại đó, bản thân có đến sáu tiểu thiếp xuất thân từ kỹ viện.

Ở giao giới giữa Kim Phấn Nhai cùng Ngân Phấn Nhai có hai thiếu niên công tử phong lưu tuấn tú, quần áo gấm vóc quý phái đang giằng co nói chuyện. Sau đó, một người hơi cao hơn một chút phất tay áo, đi vào tiệm trạng sức bên cạnh. Người còn lại dạo quanh cửa tiệm một vòng, rồi cũng bước vào theo.

Đoàn Vân Trọng nối đuôi theo Đoàn Vân Chướng đi vào cửa hàng, cười hắc hắc thọc Đoàn Vân Chướng một cái.

“Hoàng huynh,” Hắn đến gần bên tai Đoàn Vân Chướng. “Nếu huynh còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, cứ đi dạo trong tiệm trang sức này trước, mua mấy thứ đồ trang sức về tặng cho Bạch Ngọc cô nương đi?”

Đoàn Vân Chướng lườm hắn một cái, hắn liền hừ hừ quay đầu, cầm lấy một chiếc vòng ngọc đang bày biện bên cạnh.

“Chiếc vòng này rất đẹp, thích hợp với Bạch Ngọc cô nương.”

Chất ngọc xanh trong, ánh sáng trắng muốt, đích xác là ngọc tốt.

“Nếu đệ thích, sao không tự mình tặng cho nàng ấy đi.”

Đoàn Vân Trọng co đầu lại. “Đệ tặng cho nàng, nhất định nàng sẽ không chịu nhận. Hoàng huynh tặng, nàng mới bằng lòng đeo nha.”

Đoàn Vân Chướng nhoẻn miệng cười. “Được rồi, vậy thì mua đi.”

Ánh mắt của hắn lướt qua chiếc vòng ngọc, lại rơi vào một chiếc vòng tay bằng gỗ màu đen với những vệt sáng giao thao trông rất kỳ lạ, nằm trong tủ trưng bày.

“Vân Trọng, đệ xem cái này thế nào?”

Đoàn Vân Trọng ngẩn ngơ: “Cái này hả? Cái này chẳng đáng bao nhiêu tiền đâu. Hơn nữa, huynh xem, miệng vòng quá thô, cô nương nhà ai có thể mang vừa được?”

Đoàn Vân Chướng cười nói: “Đệ xem vòng tay này, chẳng lẽ nó không gợi cho đệ nhớ đến người nào? Vật ly kỳ cổ quái như vậy, hẳn là nàng sẽ rất thích.”

“Ai cơ?”

Đoàn Vân Chướng chỉ cười không nói, cầm vòng tay lên. “Thanh toán.”

Đoàn Vân Trọng suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc vỗ đùi. “A, là hoàng tẩu.”

Hoàng tẩu cũng đeo vòng tay ư?

Hắn suy tư một hồi, lại nói: “Hoàng huynh, hai chiếc vòng này, đến tột cùng thì huynh thích cái nào?”

“Cũng không tệ, mua hết.”

“Vậy nếu… chỉ có thể mua được một cái thì sao?”

Đoàn Vân Chướng nhíu mày. “Đệ không mang ngân lượng à?”

“…” Đoàn Vân Trọng nhất thời im lặng, nhìn Đoàn Vân Chướng, chỉ thấy hắn một tay vòng ngọc, một tay vòng gỗ, ánh mắt chuyển đến chiếc vòng gỗ, khóe môi liền nhếch lên chế nhạo.

Đoàn Vân Trọng âm thầm thở dài: Hoàng huynh ơi là hoàng huynh, đường tình của huynh, không khéo sẽ vô cùng trắc trở đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.