Ngày hôm sau, mọi người trên triều đều trông thấy, hai bầu mắt của hoàng đế bệ hạ xuất hiện hai quầng thâm nhàn nhạt.
Hạ triều, hai vị tu soạn của Hàn Lâm Viện – Sài Thiết Chu và Ngư Trường
Nhai bị Tiểu Tôn Tử công công ngăn lại, mời đến ngự thư phòng. Vào ngự
thư phòng, hai người quỳ dưới đất, hoàng đế bệ hạ ngồi ở trên cao, không nói câu nào, thản nhiên tự đắc đọc cuốn “Tư Trì Thông Giám”.
Sài Thiết Chu cùng Ngư Trường Nhai đưa mắt nhìn nhau, không biết trong lòng thiếu niên hoàng đế này đang có tâm tư gì.
Chờ qua một khắc, Đoàn Vân Chướng rốt cuộc để quyển sách trên tay xuống
bàn, lười biếng nói: “Hai vị ái khanh, quỳ nãy giờ chắc vất vả lắm rồi
nhỉ. Người đâu, mau lấy ghế cho hai vị ngồi.”
Trong lòng hai người chẳng những không trầm tĩnh lại mà ngược lại càng thêm sợ hãi.
Nhưng Đoàn Vân Chướng chỉ cười hì hì, lôi kéo bọn họ nói mấy chuyện vặt vãnh. Thí dụ như nhậm chức ở Hàn Lâm Viện đã quen chưa; trên công tác, trên
sinh hoạt có gì cấp bách cần hoàng đế bệ hạ quan tâm hay không, vân vân. Nói được vài câu, Đoàn Vân Chướng lại chuyển đề tài. “Hai vị ái khanh
mỗi ngày vào triều, đối với đường lối trong cung đã tương đối quen thuộc chưa? Trẫm nhớ là, hôm diễn ra Ân Vinh Yến, hai vị ái khanh đã bị lạc
đường trong ngự hoa viên.”
Ngư Trường Nhai không hiểu nội tình, cúi đầu nói phải. Trong lòng Sài Thiết Chu lại giật thót mấy cái.
Sau khi hắn thăm dò đã hiểu được vô cùng rõ ràng. Hôm đó, tiểu cô nương đen sẫm mập mạp gặp được trong ngự hoa viên, chính là đương kim Hoàng hậu
nương nương. Xem bộ dáng hoàng thượng như vậy, tựa hồ là muốn khởi binh
hỏi tội?
Rồi lại không giống.
Cân nhắc cách dùng từ một
chút, Sài Thiết Chu nói: “Hoàng thượng nói đúng lắm. Hôm đó bọn thần đi
lạc trong ngự hoa viên, nhờ có một vị tiểu cung nhân chỉ đường, mới
thuận lợi đến Càn La Điện kịp giờ để diện kiến hoàng thượng.”
“A?” Đoàn Vân Chướng ra vẻ rất có hứng thú, nghiêng người về phía trước vài tấc. “Là vị cung nhân nào?”
Ngư Trường Nhai tỏ rõ vẻ vui mừng, tựa hồ chỉ chờ đến cơ hội ngàn năm một
thuở này. “Hoàng thượng, thật không dám dấu diếm, vị tiểu cung nhân kia
chính là thần…”
Sài Thiết Chu nhanh tay lẹ mắt hắng giọng giật
hắn quỳ xuống, nói: “Bọn thần chỉ lo tìm kiếm Chu lão sư, cũng không để ý đến bộ dáng của cung nhân kia…”
“Chu đại học sĩ cũng ở đó?” Đoàn Vân Chướng ngược lại không hề dự liệu được việc này.
“Thưa vâng…” Sài Thiết Chu toát mồ hôi, “Chu lão sư vì cảm tạ tiểu cung nhân
kia, còn tặng cho nàng một cành phù dung ạ!” Hắn vì muốn ngăn cản Ngư
Trường Nhai nói ra chuyện là người quen cũ của Kim Phượng, gọn gàng linh hoạt bán đứng Chu đại tài tử.
Quả nhiên, sắc mặt hoàng đế bệ hạ đột nhiên thay đổi.
Ngư Trường Nhai cũng muốn nói gì nữa, ngoài cửa lại truyền đến thông báo: “Hoàng hậu nương nương đến.”
Đoàn Vân Chướng nhìn chăm chăm vào Kim Phượng đang rảo bước tiến vào, cười
nói: “Hoàng hậu sao lại đến đây? Không phải vì biết rõ có hai vị Hàm Lâm ở đây nên mới cố ý chạy đến đấy chứ?”
Kim Phượng trông thấy hai
vị Sài, Ngư đang quỳ bên dưới, cũng là sững sờ. Nhưng việc đã đến nước
này, nàng dứt khoát cũng không cố kỵ nữa, nói: “Hoàng thượng nói đi đâu
vậy. Nếu biết hoàng thượng đang cùng hai vị đại nhân nghị sự, thần thiếp đã không đến.”
Ngư Trường Nhai nhìn thấy Kim Phượng, toàn thân
giống như tượng gỗ điêu khắc, ngây người bất động. Sài Thiết Chu kéo hắn vài lần, hắn cũng không có phản ứng. Sài Thiết Chu đành phải âm thầm
thở dài.
Đoàn Vân Chướng ngồi trên cao, duỗi một cánh tay ra chào đón Kim Phượng: “Hoàng hậu, lại đây với trẫm.”
Kim Phượng sững sờ.
“Hoàng hậu, lại đây với trẫm.” Nụ cười của Đoàn Vân Chướng không thay đổi, lại có thêm vài phần uy hiếp.
Kim Phượng liếc thấy thần sắc của hắn, yên lặng đi tới.
Đoàn Vân Chướng nhẹ nhàng cầm lấy tay nàng, để nàng ngồi xuống, dựa vào bên cạnh mình.
“Hoàng hậu, có chuyện gì mà đến ngự thư phòng tìm trẫm vậy?” Hắn còn thuận tay sửa sang tóc mai cho nàng.
Những người còn lại trong điện đều cảm nhận được một luồng gió lạnh thổi qua.
Kim Phượng khẽ run, nói: “Thần thiếp cảm thấy biểu hiện hôm qua của hoàng
thượng có chút bất thường. Vì vậy thần thiếp trộm nghĩ, có phải mình đối với hoàng thượng không đủ quan tâm, nên mới dự định đến thăm hoàng
thượng một chút. Mặt khác, hôm qua hoàng thượng nói đến chuyện con rùa
đen cùng hai vị đại nhân…”
Đoàn Vân Chướng khụ một tiếng, kiên định ngắt lời nàng: “Chuyện đó đã không còn quan trọng nữa, hoàng hậu đừng vội nhắc lại.”
Sài Thiết Chu nhìn một đôi đế hậu ở trên ngôi cao tương kính như tân (tôn
trọng nhau như khách), lưu luyến tình thâm, nhìn thế nào cũng có chút
khó chịu. Hắn lôi kéo Ngư Trường Nhai, cúi đầu nói: “Hoàng thượng, chúng thần cáo lui trước.”
Ngư Trường Nhai còn đang ngẩn người, Sài Thiết Chu đành phải cứng rắn lôi hắn dậy, kéo ra cửa điện.
Khi sắp đi đến cổng Triêu Dương, Ngư Trường Nhai mới phục hồi lại tinh thần, hồn bay phách lạc mà nói: “Nàng… lại là hoàng hậu?”
Sài Thiết Chu thở dài: “Đức Miễn, ta thật sự không hiểu làm sao huynh lại thích một nữ nhân như vậy.”
Ngư Trường Nhai nói: “Huynh không hiểu đâu.”
“Ta có cái gì không hiểu? Chẳng phải lúc còn bé huynh cùng nàng ta học chung hay sao?”
Ngư Trường Nhai sâu kín nhìn thoáng qua bầu trời mênh mông mờ mịt, tựa hồ có thể đổ xuống một trận mưa rào bất cứ lúc nào.
“Hắc Bàn nàng, không giống như những cô bé khác.”
“Đâu chỉ là không giống, quả thật là hai loại động vật!” Sài Thiết Chu tức giận nói.
Ngư Trường Nhai không thèm để ý đến Sài Thiết Chu. Hắn chỉ nhớ rõ khi còn
nhỏ, cô bé đen sẫm mập mạp kia đuổi theo cứ đuổi theo phía sau hắn gọi
như trêu tức: Cá Mọc Răng! Cá Mọc Răng!
Hắn là học sinh giỏi được lão sư khen ngợi, còn nàng là một cô bé không có cha cũng không có
tiền. Một trận mưa lớn đã vây hãm hai đứa trẻ chưa từng đồng thời xuất
hiện ở lại trong trường tư thục. Khi hắn ôm sách vở nhìn chằm chằm vào
màn mưa bên ngoài cửa, Tiểu Hắc Bàn ở bên cạnh xích lại gần, lấy từ
trong ngực ra một quả cầu. Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, liền trông thấy một đôi mắt thông minh, yêu kiều như dải ngân hà rực rỡ giữa bầu trời đêm.
Hôm đó, trong nhà không có ai đến đón hắn, Hắc Bàn liền lôi kéo hắn đội mưa chạy ra ngoài. Nắm tay Hắc Bàn, tựa như dù đi đến nơi nào cũng không
còn quan trọng nữa. Giữa màn mưa mù mịt, hắn cảm nhận được một cảm giác
thích thú mà sách vở không thể nào mang lại được.
Nhoáng một cái
đã đến cửa nhà hắn. Dưới mái hiên, Hắc Bàn từ trong tầng tầng lớp lớp
quần áo móc ra đống sách vở yêu mến của hắn, chỉ có phong bì là bị thấm
ướt nhẹ. Hắn đột nhiên có chút cảm động. Cô bé này, hình như trời sinh
đã biết được trong lòng người ta coi trọng nhất là cái gì, trời sinh đã
biết thay người khác chú ý đến những đồ vật quan trọng.
Ngư Trường Nhai kể lại hết sự tình cho Sài Thiết Chu nghe, những tưởng sẽ chỉ đổi lấy một trận cười to của Sài Thiết Chu.
Nhưng lúc này đây, Sài Thiết Chu không cười. Sài Thiết Chu thương cảm nhìn hắn: “Nàng ấy là hoàng hậu.”
Cho dù chỉ là một vị hoàng hậu mà tất cả mọi người đều không đồng thuận, nàng vẫn cứ là hoàng hậu.
Trên khuôn mặt tuấn tú của Ngư Trường Nhai hiện lên một tia đau xót. Nhưng
nỗi đau xót kia chỉ thoáng qua rồi phai nhạt, tan ra, thấm thật sâu vào
da thịt của hắn.
******
Trong Hiên La Điện, Kim Phượng cau đầu mày lại, đặt lòng bàn tay lên trán Đoàn Vân Chướng.
“Hoàng thượng, ngài chắc chắn rằng ngài thật sự không hề phát sốt ư?” Sao nàng cứ cảm thấy hôm nay hoàng đế giống như nổi điên, bỗng dưng lại tỏ ra
thâm tình khẩn thiết với nàng.
Đoàn Vân Chướng vẫn chăm chú nhìn nàng, thình lình hỏi một câu: “Hoàng hậu, nàng đã từng yêu thích một ai chưa?”
Kim Phượng kinh ngạc nhìn lại hắn, một hồi lâu mới cười đáp: “Hoàng thượng, có phải ngài gặp phải trở ngại gì ở chỗ Bạch Ngọc không? Nói ra đi,
thần thiếp có thể giúp người trừ lo giải nạn.”
Nhưng lần này Đoàn Vân Chướng không bị nàng lừa gạt nữa, hắn dùng tay khẽ vuốt tóc Kim
Phượng một chút, nói: “Nàng không thể cứ mãi cố gắng lừa gạt mọi người
xung quanh như vậy được. Có lúc, cũng phải nói ra một ít lời thật lòng,
nếu không, chẳng phải sẽ mệt chết đi sao?”
Kim Phượng ngây dại.
Đoàn Vân Chướng nhìn vẻ mặt lúc nào cũng ngoan cố tỏ ra bình thản của nàng
nay lại kinh ngạc một cách hiếm có, không khỏi thở dài thật sâu.
******
Văn võ cả triều đều hiểu được, Chu đại tài tử, thật sự là một gã đồng tính. Đặc biệt là, đối tượng đoạn tụ của ông không phải ai khác mà chính là
quan đồng liêu ngay thẳng cương trực Lữ Đại thượng thư, đoạn tới mức đến chết cũng không thay đổi.
Chuyện này ở trong triều đình, sớm đã
là bí mật công khai. Người không biết bí mật này, trong triều chỉ có bản thân Lữ Đại thượng thư, mà ngoài triều, chắc cũng chỉ có một mình Tiểu
Hắc Bàn.
Đoàn Vân Chướng nhớ lại bộ dáng của Tiểu Hắc Bàn hôm đó: tay cầm một cành hoa phù dung, khóe mắt mang cười, cúi đầu cười một
tiếng, trong lòng không khỏi vọt lên cảm giác đồng tình.
Chuyện này, hay là cứ gạt nàng sẽ tốt hơn.
Về phần con rùa đen cùng hai vị Hàn Lâm, sớm đã bị hoàng đế bệ hạ ném ra sau đầu từ lâu rồi.