Hoàng Hậu Lưu Hắc Bàn

Chương 8: CUỘC SỐNG CỰC KHỔ MỚI BIẾT CHỮ Editor: Docke



Trong cung Hoàng hậu, nữ quan Tố Phương phát giác gần đây Hoàng hậu nương nương vô cùng bận rộn. Bữa sáng bới ra ăn không hết, buổi chiều cũng không còn tản bộ hoàng thành nữa, ngược lại cứ chạy đi chạy lại Văn Tuyên Các, buổi tối cũng đi ngủ trễ hơn xưa.

Ánh nến chao đảo, Tố Phương có chút lo lắng dâng ly trà lên. “Nương nương, đã trễ thế này còn chưa ngủ sao?”

“Nửa canh giờ nữa sẽ ngủ.”

“Nương nương, ngài muốn thi trạng nguyên ư?” Tố Phương khó hiểu.

Kim Phượng ngậm bút lông, ngẩng đầu lên. “Lão sư nói tháng sau sẽ thi kiểm tra.”

Tố Phương dùng khăn lau vết mực trên mặt nàng. “Kiểm tra thì đã sao, Hoàng hậu nương nương cứ thi đại là được rồi mà?”

“Ngươi không biết đó thôi. Hoàng thượng giận dỗi lão sư, phát chí nguyện to lớn, bài kiểm tra lần này phải đứng đầu bảng. Nếu không đứng được đầu bảng, Hoàng thượng sẽ phải chạy ba vòng từ cổng Triêu Dương đến cổng Vĩnh Huy.”

“Vậy chuyện đó có liên quan gì đến chuyện Hoàng hậu nương nương chăm chỉ như vậy?”

Kim Phượng toét miệng ra cười. “Ta muốn xem thử, bộ dạng chạy ba vòng sân của hắn sẽ như thế nào.”

Tố Phương đầu đầy mồ hôi.

Từ lúc lên lớp học Thượng Thư, quan hệ giữa Hoàng hậu nương nương cùng các công chúa trong nội cung càng lúc càng thân thiết. Mà ngay cả Hoàng thượng cùng hai hoàng đệ mỗi khi rảnh rỗi đều sẽ chạy đến Hương La Điện, cùng Hoàng hậu tham thảo một chút vấn đề đạo lý trong học vấn. Bọn họ đều nói, Hoàng hậu nương nương đối với mọi việc đều có chút “Giải thích độc đáo”. Nhưng Tố Phương lại chẳng nghe được giải thích gì độc đáo, chỉ thường trông thấy một đám người vây quanh Hoàng hậu nương nương cười lăn cười lộn, còn Hoàng hậu nương nương lại thản nhiên tự đắc, nâng chung trà lên uống.

Những thay đổi này, Tố Phương đều nhất nhất bẩm báo lại với Thái hậu nương nương. Thái hậu nương nương nghe xong, trầm ngâm một lúc lâu sau mới nói: “Cứ để bọn họ đi đi.”

******

Đến hôm thi kiểm tra, người người đều xoa tay. Cũng không phải vì muốn chiếm ngôi đầu bảng, mà mẫu phi nhà mình đều đã lén lút giao hẹn, nhất định phải giúp Hoàng đế lấy được ngôi đầu. Nếu thật sự làm cho Hoàng đế chạy ba vòng quanh hoàng thành, chẳng phải là làm trò cười cho mọi người hay sao?

Đoàn Vân Trọng nghĩ chút mẹo vặt, chuyển vị trí của Kim Phượng đến ngồi ngay sau lưng Đoàn Vân Chướng. Sau đó hướng về phía Đoàn Vân Chướng vỗ ngực bảo đảm: “Hoàng huynh yên tâm, mọi chuyện đã có đệ lo.”

Đoàn Vân Chướng thật khinh thường: “Dựa vào ngươi?”

Đoàn Vân Trọng nói: “Cho dù đệ không được, thì còn có tiểu hoàng tẩu không phải sao.”

Đoàn Vân Chướng liếc Kim Phượng một cái: “Trẫm không thèm cùng các ngươi thông đồng làm bậy. Trẫm muốn lấy ngôi đầu bảng, đương nhiên phải dựa vào thực lực của mình.”

Đoàn Vân Trọng thở dài: “Hoàng huynh, không phải đệ nói huynh. Ở trong suy nghĩ của lão sư, căn bản là huynh chẳng có chút huyền căn nào. Muốn lão sư chấm cho huynh điểm cao, hơi khó đấy.”

Đoàn Vân Chướng đang muốn nói gì nữa, Ngụy Thái phó đã ôm một xấp bài thi bước vào.

Vì vậy, Kim Phượng lẳng lặng ngồi xuống vị trí sau lưng Đoàn Vân Chướng, nghĩ thầm, có nhiều người giúp đỡ như vậy, Đoàn Vân Chướng không muốn đứng hạng đầu cũng khó. Đột nhiên nàng có cảm giác thật vô nghĩa, mất hết hứng thú giải bài.

Ngụy Thái phó lượn một vòng, đi đến trước bàn Kim Phượng, liếc nhìn bài thi của Kim Phượng, ông lộ ra nét vui vẻ nhẹ nhàng. Tiếp tục tiến lên một bước nhìn Đoàn Vân Chướng, lông mày lại từ từ nhíu chặt.

Tất cả mọi người đều nín thở nhìn chằm chằm vào sự thay đổi trên nét mặt của Ngụy thái phó, thầm nghĩ, hoàng đế bệ hạ lúc này lại hỏng bét rồi.

Đoàn Vân Trọng thấy tình thế không ổn, liền thừa dịp Ngụy Thái phó xoay người, ném một cuộn giấy lên bàn Kim Phượng.

Kim Phượng sững sờ, mở cuộn giấy ra, liền thấy Đoàn Vân Trọng đang liều mạng nháy mắt về phía mình. Nàng biết rõ, hắn muốn kêu nàng viết đáp án vào tờ giấy này.

Kim Phượng suy đi nghĩ lại, lại nhìn Đoàn Vân Chướng ở đằng trước đang vò đầu bứt tai, liền viết đáp án của mình xuống tờ giấy. Nàng nghĩ, nếu đã làm bừa cũng không thể để lại dấu vết quá mức rõ ràng. Vì vậy liền dứt khoát viết sai vài câu, lại vừa xóa vừa sửa lại bài thi của mình.

Để hoàng đế bệ hạ đứng đầu bảng cũng tốt, ai bảo hắn là hoàng đế bệ hạ chứ?

Nàng vươn tay ném cuộn giấy trở về cho Đoàn Vân Trọng. Đoàn Vân Trọng liếc mắt nhìn, mỉm cười, lại truyền cho Đoàn Vân Chướng. Thương thay cho Ngụy Thái phó mắt mờ, huống chi hai mắt khó địch lại mọi người. Tất cả đều được tiến hành chót lọt, thần không biết quỷ không hay.

Còn lại nửa canh giờ, Kim Phượng trải qua cực kỳ gian nan, cơ hồ muốn ngủ.

Hết thời gian, Ngụy thái phó khụ một tiếng, mọi người liền rối rít nộp bài. Kim Phượng nộp bài thi, liếc khóe mắt còn thấy hoàng đế đang múa bút thành văn, trong lòng vừa buồn cười vừa cảm thấy tiếc hận. Lúc này, sợ là không còn thấy được cảnh hoàng đế bệ hạ tôn quý chạy quanh hoàng thành nữa rồi.

Ngụy thái phó gõ bàn, Đoàn Vân Chướng lúc này mới lưu luyến để bút xuống, thổi khô bài thi một lần rồi mới đứng lên nộp bài. Chẳng may, hắn vừa mới đứng lên, trong áo choàng liền nhanh như chớp lăn xuống một cuộn giấy, liên tục lăn về phía trước, lăn đến bàn chân Ngụy thái phó.

Sắc mặt Ngụy thái phó trong chớp mắt trở nên vô cùng khó coi.

Đoàn Vân Trọng nhảy lên, một cước đá cuộn giấy qua một bên: “Lão sư, người xem, sao hôm nay ngoài cửa sổ chim hót nhiều thế nhỉ?”

Ngụy thái phó hừ một tiếng: “Nhị điện hạ hôm nay thi cử cũng vất vả quá nhỉ?” Ánh mắt lão nhân gia lúc tốt lúc xấu, đúng vào những điểm chết người, ánh mắt lại sắc bén vô cùng, lập tức đi đến, giật cuộn giấy mở ra, lập tức giận đến toàn thân run rẩy.

“Ai! Ai làm?” Ngụy thái phó giống như đứa bé bị trêu chọc, kêu lên: “Ai trong các ngươi đứng ra giải thích đi, chuyện này là thế nào đây!”

Mọi người đờ đẫn.

Còn có thể thế nào, không phải là chuyện hư hỏng kiểu hoàng đế trộm nhóm lửa, mọi người âm thầm châm củi sao?

Ngụy thái phó chỉ cần liếc mắt một cái, bất luận là mở con mắt nhắm con mắt hay là ám độ trần thương, trong chuyện này mỗi người đều có phần. Lão thái phó híp mắt đến gần Đoàn Vân Trọng: “Nhị điện hạ, không cần phải nói, cái này do ngài viết đúng không?”

*Ám độ trần thương: Chọn con đường, cách thức tấn công mà không ai nghĩ tới.

Đoàn Vân Trọng hắc hắc gượng cười hai tiếng, nghĩ thầm, cái mông của hắn trở về cũng không biết sẽ bị mẫu phi Từ thái phi ân cần thăm hỏi bao nhiêu lần nữa.

Ngụy thái phó nắm cuộn giấy trong tay, ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, bỗng dưng quỳ phịch xuống đất, nước mắt ràn rụa. “Tiên đế gia a! Cựu thần đã phụ sự ủy thác của ngài, cựu thần quản giáo không nghiêm, xin tự phạt trước.” Lão nhân gia phẫn giận công tâm, rõ ràng cầm thước lên đánh vào lòng bàn tay mình ba cái. Lòng bàn tay lập tức đỏ tấy lên.

Kim Phượng luống cuống, vội vàng nhảy đến chộp lấy cây thước.

Lần này, tất cả mọi người kể cả hoàng đế đều sững sờ. Cây thước này kể từ khi được Tiên đế ngự tứ, chưa có ai dám đoạt nó từ tay Ngụy thái phó cả.

“Ngươi… ngươi…” Ngụy thái phó chỉ ngón tay run rẩy vào Kim Phượng, không thể nói được gì.

“Chuyện đó…” Kim Phượng lúng túng một hồi lâu, rốt cuộc hạ quyết tâm, kéo tay áo lên rồi chìa bàn tay đen sẫm mập mạp đến trước mặt lão thái phó.

“Lão sư muốn đánh thì cứ đánh ta đi. Tờ giấy đó, là do ta viết.”

“Cái gì?” Ngụy thái phó khó có thể tin nổi, trừng mắt nhìn nàng.

“Lão sư, xin hãy trách phạt ta đi, ta… bản cung nếu kêu đau một tiếng, sẽ không phải là hảo hán!” Kim Phượng nuốt một ngụm nước bọt. Dưới tình thế cấp bách, ngay cả hai chữ ‘Bản cung’ cũng đều nuốt chuyển thành ‘Ta’.

Ngụy Thái phó vẫn quỳ ở nơi đó không nói gì. Qua thật lâu, lão thái phó rốt cuộc đứng lên, yên lặng thở dài.

“Nên phạt như thế nào, chắc hẳn trong lòng hoàng thượng và hoàng hậu đều tự biết rõ, cựu thần cũng không muốn đi quá giới hạn.” Ông dò xét cây kim thước trong tay Kim Phượng, lại không đưa tay đón nhận, cứ như vậy run rẩy lảo đảo đi ra cửa.

Kim Phượng nhìn theo bóng lưng lão thái phó, chỉ cảm thấy hết sức tang thương.

Tất cả mọi người lẳng lặng mà nhìn Kim Phượng, cảm thấy hoàng hậu nương nương hôm nay gây ra chuyện này quả thực có chút thái quá.

Hoàng đế lại vẫn lặng lẽ đứng ở trước bàn, từ đầu đến cuối đều không có lấy một câu biện minh cho mình.

Sớm đã có cung nhân đến bẩm báo Thái hậu nương nương cùng Từ thái phi. Hai người đang khi nói chuyện, liền đuổi tới Thượng Thư Phòng. Vừa thấy tình hình này, Thái hậu nương nương lập tức bùng lên cơn giận khó lòng trấn át.

“Hoàng nhi, ngươi học được mấy trò lừa gạt này ở đâu vậy?”

Đoàn Vân Chướng có chút sợ run, quỳ xuống, lại không nói lời nào.

“Chớ không phải là… Chớ không phải là bị người khác khuyến khích…” Ánh mắt thái hậu nương nương lạnh lẽo quét qua mỗi người ở đây.

Người kịp phản ứng đầu tiên chính là Từ thái phi, lập tức túm lấy thằng nhóc xúi quẩy Đoàn Vân Trọng nhà mình kéo lại đây.

“Tỷ tỷ, đều là tiểu súc sinh này làm hư hoàng đế. Tỷ yên tâm, xem muội trở về làm sao dạy bảo lại hắn!”

Thái hậu nương nương vén mí mắt: “Muội muội đừng nói đùa. Nhị điện hạ còn nhỏ tuổi hơn cả hoàng thượng, làm sao có thể khuyến khích được hắn?”

Từ thái phi đành phải cười trừ: “Thật sự là tiểu súc sinh này học không được giỏi… Tỷ tỷ, tỷ không cần phải quá nghiêm khắc đối với hoàng thượng. Muốn phạt thì phạt tiểu súc sinh này đi!”

Đoàn Vân Trọng nghe mẫu phi càng nói càng thái quá, làm không tốt cuối cùng ngay cả cái mạng nhỏ của con trai cũng muốn bán đi, rốt cuộc nhịn không được kêu lên: “Mẫu phi, chuyện này thật sự không phải con!”

Thái hậu nương nương cùng Từ thái phi đều sững sờ.

“Là nàng ấy!” Đoàn Vân Trọng đoan đoan chính chính đưa ngón tay chỉ thẳng về phía Hoàng hậu nương nương đang ngây người đứng ở một bên.

Hai cung nương nương lúc này mới lưu ý đến kim thước vừa rồi đoạt từ trong tay Ngụy thái phó vẫn còn nằm trong tay Kim Phượng.

Bằng chứng như núi.

Kim Phượng cảm thấy cây thước kia cơ hồ muốn nung da tay nàng phỏng chín.

Đang lúc Kim Phượng cho rằng mình đã bị ánh mắt hai cung nương nương lăng trì đến chết, hoàng đế bệ hạ vĩ đại lại lên tiếng.

“Bọn họ chỉ vì muốn giúp trẫm thôi.”

Thái hậu nương nương cho rằng mình nghe lầm. “Con còn nói giúp cho bọn họ?”

Đoàn Vân Chướng gật gật đầu, bắt đầu cởi quần áo.

Thái hậu nương nương nhìn con trai mình như nhìn người xa lạ, giọng nói cũng biến đổi: “Hoàng, hoàng nhi, con muốn làm gì vậy?” Đứa nhỏ này, chẳng lẽ hàng ngày bị Ngụy thái phó trách phạt, phạt đến ngốc luôn rồi?

Đoàn Vân Chướng cởi hoàng bào ra, chỉ còn chừa lại bộ quần áo đơn bên trong, nói: “Trẫm đã từng đồng ý với Ngụy lão sư, nếu như lần thi kiểm tra này không thể chiếm được hạng nhất, sẽ phải chạy ba vòng từ cổng Triêu Dương đến cổng Vĩnh Huy. Nếu đã nói quân vô hí ngôn, bây giờ trẫm phải chạy.”

*Quân vô hí ngôn: quân vương không nói chơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.