Hoàng Hậu Nghịch Ngợm Của Ta

Chương 23




Part 23
Kim đệ bị Hoàng Thần đẩy, loạng choạng ra sau, víu lấy thành giường, đệ khẽ nhíu mày:
- Sao huynh biết chúng ta ở đây??
- Là ta nói đấy- Tuyết dựa lưng vào cửa, mỉm cười
Ta ngơ ngác nhìn quanh. Gì đây?? Là ta bị ảo giác hay có tia sét đánh trong cái nhìn của Kha huynh, Kim đệ dành cho hắn??
- Sao mi lại nói cho Hoàng Thần?- Kha huynh yên vị trên ghế từ lâu, nâng cốc trà, thổi thổi cho đỡ nóng.
Trông huynh hệt như đang hỏi cung phạm nhân vậy!
Hắn quay ra, nhíu mày:
- Vậy sao ta lại không được biết nơi Ân Ly đang ở?
Ta thực chẳng biết nói gì... Chà, giờ nên khích họ cãi nhau hay là cãi nhau cùng họ đây ?? Thật khó nghĩ quá a

~ ( Trọng Kha: muội thật hâm. Đáng ra muội phải ngăn chứ, sao lại khích??/ Ân Ly: cãi nhau cho vui/ Kim Quân: * đập đầu vào tường* )
Thôi, im lặng xem sao vậy. Đằng nào cổ họng ta rát, cũng không nói được nhiều a.
Kim đệ khinh khỉnh nở nụ cười:
-Vậy huynh đã làm gì để tỉ ấy ra nông nỗi này?
Kha huynh vuốt v3 tách trà, như thể tách trà đáng yêu lắm vậy, vẻ mặt không một cảm xúc ( Ân Ly: từ bao giờ mà huynh có cái vẻ mặt đó vậy??). Anh chăm chú vào cốc trà:
- Vậy những gì diễn ra một tuần trước, chẳng nhẽ hoàng thượng quên rồi sao??
- Ta bị hạ độc- Hoàng Thần tức giận, nắm chặt tay vào
Ngay trong tích tắc, ta chưa kịp định thần lại, đã thấy ánh gươm sắc lẹm kề ngay cổ hắn. Ta hốt hoảng nắm lấy tay hắn, kéo về phía ta:
- Đừng...
Khó khăn cất giọng, ta chăm chú nhìn Kha huynh: " Huynh đừng manh động"
Hắn cười khẩy, nhìn Kha huynh:
- Gì đây? Phản vương à?
- Ta đâu có phản vương, ta đã thề trung thành với hoàng hậu. Giờ hoàng thượng làm tổn thương hoàng hậu, tiểu muội của ta, chẳng phải đáng chết sao??
Hắn nắm chặt tay lại, nhìn như thể đầu đang bốc hoả. Ta quả thực đang muốn dội cả xô nước vào đầu hắn quá.
- Ta bị hạ độc
Kim Quân lạnh lùng lên tiếng:
- Sao chúng đệ có thể tin được huynh?
Hừ, cái con người này, sao cứ lạnh lùng như vậy chứ? Tuyết và Tể tướng mùa đông thực đã chẳng lạnh như vậy rồi sao đệ cứ phải làm vậy.

- Ta đã bắt được ả- Hắn gằn nhẹ giọng.
Kim đệ rút kiếm Kim Cô của mình ra, tiến gần lại hắn. Hắn ngang ngạnh nhìn Kim đệ:
- Thử xem
Nặng nhọc gạt tấm chăn ra khỏi người, mái tóc xoã dài trượt dần trên váy trắng, kéo lê cái thân nặng nhọc này đứng dậy, ta cảm thấy mình như nặng lên cả chục cân vậy. Đứng chắn giữa Hoàng Thần và Kim cô, đệ nhìn chằm chằm vào ta. Kha huynh cầm lấy cổ tay ta, kéo vào lòng huynh ấy:
- Tiểu muội ngoan ngồi im
Không chống trả được, ta bị kéo về phía huynh ấy.
- HAI NGƯỜI THÔI NGAY. ĐÂY LÀ CHUYỆN CỦA TA VỚI THẦN, TA CHƯA MUỐN XỬ TỬ HẮN, ĐẾN LƯỢT HAI NGƯỜI SAO??
( Hoàng Thần: Nàng có thể xử tử ta sao?)
Mặt đỏ lựng lên, loạng choạng bám vào cái bàn để đứng vững, hét lên khiến ta thực sự mất sức. Kha huynh đỡ lấy cánh tay ta. Chuyện này thật hết sức điên rồ mà, ta chưa lo sao khiến hai người lo chứ?
- Huynh, muội tin Hoàng Thần. Vì muội biết tất cả sự thật. Chính Tuyết uội thấy
Quay ra cửa nơi Tuyết đứng, nhưng Tuyết lại biến mất, như thường lệ, lại một bông tuyết lạnh lẽo rơi xuống.
Ah, đau đầu quá! Đưa tay lên, cổ tay. Đặt lên trán, mọi thứ trước mắt mờ mờ ảo ảo, không gì rõ ràng cả.
Rồi dần dần chân ta được nâng lên, người của ta ngả về phía sau, cánh tay chắc chắn không để ta rơi.
- Ân Ly, ta sẽ đưa nàng về nghỉ. Ngủ đi, ngốc tử của ta.
Dựa đầu vào bờ ngực vững chãi của hắn, ta khẽ khép mắt lại. Thật ấm áp, thật dễ chịu...
*********************
Một bàn tay nắm chặt vai Hoàng Thần, làm hắn ngừng bước.
- Huynh không thể đưa tỉ ấy đi được. Ở đây, tỉ ấy sẽ thoải mái hơn, ta và Kha huynh sẽ chăm sóc tỉ ấy. Nơi hoàng cung, vốn đâu có gì tốt đẹp cơ chứ? Vả lại, huynh toàn làm tỉ ấy tổn thương. Ở đây, ta và Kha huynh sẽ làm tỉ ấy vui, và không làm tỉ ấy đau chút nào.

Kha huynh đứng trầm lặng, không một tiếng động, không gì cả, nhìn chăm chăm bóng dáng nhỏ bé ấy tựa đầu vào ngực hoàng thượng ngủ một cách ngon lành.
Hoàng Thần quay lại, nói thẳng:
- Vậy đệ có nghĩ đến chuyện, nếu ta để Ân Ly lại, một ngày nào đó, nàng sẽ phải chọn một trong hai người không? Lúc đấy đệ sẽ làm thế nào?
Một nét sững lại thoáng qua gương mặt Kim Quân, rồi nhanh chóng biến mất, tựa như một ảo ảnh mơ hồ.
- Lúc đấy, theo tình cảm của tỉ ấy, rồi ta sẽ để tỉ ấy hạnh phúc.
- Nói thì dễ, nhưng làm, đệ có làm được không? Đệ có để cho người đệ yêu ra đi dễ dàng vậy không? Và nếu như, người nàng yêu là ta, đệ có để cho nàng đến với ta không??
Gương mặt xám xịt, như giông tố kéo đến nhưng vẫn giữ nguyên sự lạnh băng thường ngày.
Hoàng Thần chưa bao giờ biết hay đoán được cảm xúc của Kim đệ, từ lúc Ly mất tích, đã không còn tiểu đệ suốt ngày chạy theo hắn đòi học võ thuật. Và từ khi Ly trở về, tiểu đệ của hắn cũng dịu đi, con người trước đây cũng đã dần trở lại, điều này làm hắn mừng hết sức, nhưng cũng lo lắng không biết làm gì.
- Huynh đừng quên, vì cứu huynh, tỉ ấy đã mất tích sang thế giới nào đó thời gian dài. Vì huynh, ta không được gặp tỉ ấy, suốt mười mấy năm trời. Ta đã tưởng tỉ ấy chết... Giờ huynh lại định đưa người con gái ấy khỏi ta sao?
Quay sang nhìn Kha huynh, huynh vẫn trầm ngâm nhìn bóng dáng nhỏ bé nằm trên tay hắn. Tình yêu mà Kha huynh dành cho hoàng hậu của hắn, không ồn ào, vồn vã như Kim đệ, mà là sự lặng lẽ, quan tâm, chăm sóc.
Cả ba người, cả sát thủ thân cận nhất của hắn, cũng bị nàng cướp lấy trái tim mất rồi. Ân Ly, nàng thật là một cô bé hư! Ta phải làm gì bây giờ?
Quay người, bước đi tiếp, hắn không quên nói một câu:
- Chuyện này, ta không muốn Ân Ly biết, tình cảm của hai người, với Tính cách trẻ con ấy, nàng sẽ không nhận ra đâu. Chỉ có ta biết rõ nhất. Đừng làm nàng ấy, vì tính ích kỉ của chúng ta mà phải khổ sở, đến khi tình cảm của nàng ấy rõ rệt. Hiểu chứ?
Rồi hắn lặng lẽ bước đi tiếp. Ôm chặt thân hình nhỏ bé trong lòng, hắn khẽ nói:
- Ta sẽ không bao giờ để nàng đi nữa đâu.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.