Hoàng Hậu Nổi Loạn: Đi Nhậu Thôi!

Chương 2: Mây mù bao kín



Trong tẩm phòng của hoàng thượng – Cung Dưỡng Long.

Mỹ nam tử đang ngâm mình dưới bồn nước nóng, đang thư giãn và suy nghĩ thì, bỗng nghe được tiếng động phát ra từ chiếc long sàng làm bằng ngọc của hắn.

Lệ Khuynh sắp nghẹt thở, liền tông mạnh lên một cái định đi nhanh ra ngoài lấy oxi, nhưng ngặt nỗi đã cùng đường, thế là tông lên liền bị u đầu.

“ Ui..”

Vị nam tử liền đi ra khỏi bồn tắm, khoác áo vào. Chậm rãi bước đi về phía của chiếc long sàng, bước chân nhẹ nhàng, không phát ra chút âm thanh. Mặt ôn nhu, dung mạo hoàn mỹ. Gương mặt không chút lo lắng hay sợ hãi nào, mà đầy bình tĩnh.

“ Đóng cửa rồi? Hơ, ức..”

“..” Nàng sờ khắp nơi để tìm xem có chỗ nào ra được hay không, hoặc có thể mở được cánh cửa ở phía trên đầu nàng hay không?

Lệ Khuynh trong bóng tối như một kẻ mù, lấy tay sờ loạn xạ, bỗng nàng vô tình đụng phải thứ gì đó. Nhờ sự vô tình đó, mà chiếc giường làm bằng ngọc từ từ mở ra. Có tới hai cánh cửa được mở ra.

“ Oh!” Lệ Khuynh kinh ngạc: “ Địa đạo!”

Nàng lồm cồm bò lên.

“ A..”

Mới lú đầu lên thì có một bàn to tay túm lấy cổ của nàng, thân thủ của hắn rất nhanh nên nàng không kịp phản ứng. Nàng bị hắn chạm một cái nhẹ vào phía trước ngực thì cả người, không hiểu tại sao lại cứng đơ.

Vị mỹ nam tử kinh ngạc, nhíu đôi mày đậm và đẹp tựa như vẽ. Miệng thốt lên hai tiếng: “ Hoàng hậu?”

Hắn liền kéo nàng ra khỏi đường hầm, bế bổng nàng đi ra bên ngoài rồi để nàng ngồi xuống ghế.

Đôi mắt mở to nhìn tên tự dưng từ đâu chui ra bóp cổ của mình, sau đó lại còn làm cơ thể của mình đông cứng, chỉ có đôi mắt là còn nhìn được.

Chuyện điên gì đây? Dám vào nhà của siêu trộm ta đây, để trộm đồ? Ha ha ha..Vào được nhà ta, ngươi cũng là đứa có tay nghề cao lắm!

Hắn quan sát nàng rồi giải huyệt đạo cho nàng, khoanh tay trước ngực, đứng nhìn nàng.

“ Tại sao lại tới đây vào giờ này? Lại đi bằng đường đó, tại sao biết? Bộ dạng lại còn..”

Lệ Khuynh không để ý tới lời của hắn nói, mà đã mở miệng mắng người.

“ Tên điên!!! Nói cái gì vậy? Sao khi nãy, lại bóp cổ của ta? Còn dám giở trò đòi bại nữa chứ? Ta cho một trận bây giờ..ức..”

Lông mày của hắn khẽ nhướng nhẹ, rồi lại nhíu: “ Sao? Tên điên? Giở trò đòi bại sao? Muốn đánh?”

“ Ức..” Nàng đứng dậy, nhìn tên đàn ông không ra đàn ông, đàn bà không giống kia.

“ Thời nào rồi? Mà còn..ăn, mặc như thế? Tóc tai chẳng ra làm sao? Oh..”

Nàng nhếch miệng cười, đầu gật gù như đã ngộ ra điều gì: “ À..Ta biết rồi!” Nhìn bộ dạng của hắn: “ Ngươi là ma ở phương nào? Mau về đó đi! Hoặc tìm kẻ khác..hơ..ức..mà doạ!!! Ta, không sợ ma!!!”

Nàng nói xong thì nhếch miệng cười, lấy một tay phất tới phất lui: “ Biến chỗ khác..chơi!!! Ta mệt rồi!!!”

Nam Chương Khải Thuỵ không nói gì, vẫn đứng khoanh tay trước ngực và đưa mắt nhìn nàng. Tự dưng, hắn tiến lên, đầu đưa hơi sát vào người của nàng như đang muốn ngửi ra thứ gì đó.

“ Gì vậy? Muốn bắt hồn...ta à?”

Nàng vẫn trong trạng thái say rượu, nhưng trên người thì hoàn toàn không có chút mùi rượu nào toả ra cả.

Mày của mỹ nam tử hơi nhíu lại, lui người lại, đứng nhìn nàng, nghi hoặc. Không có mùi rượu?

Hắn bỗng bắt lấy cổ tay của nàng: “ Định giở trò gì?”

Phụng Nghi cung đang canh gác cẩn mật như thế? Sao lại để nàng ta trốn tới đây, lại đi bằng đường hầm bí mật? Đầu còn đang bị thương? Có chuyện gì? Rõ ràng trên người không có mùi rượu, mà bộ dạng lại say khướt như thế này? Lại còn dám mắng hắn, nói chuyện chẳng ra gì!

“ Buông tay. Không buông...đừng có trách? Ma cỏ, biến chỗ khác chơi!” Đôi mắt mơ mơ nhìn tên đang đứng trước mặt của mình.

“ Đừng có giả vờ. Đừng có mượn cớ đang say rượu, thì muốn phát ngôn không biết phép tắt như thế. Không uống rượu mà lại SAY ư?” Khải Thuỵ vẫn nắm chặt cổ tay của nàng không chịu buông.

Hầu như, kẻ nào uống rượu mà say khướt đều bảo rằng bản thân mình không hề say. Không nhận bản thân đã bị men rượu làm cho say đến mức thần hồn điên đảo, không còn tỉnh táo. Và đây là kẻ điển hình.

“ Cái gì? Ai..ai giả vờ? Say? Ta?” Lấy tay còn lại chỉ thẳng vào mặt tên kia, nói: “ Ngươi mới say.”

Ngón tay tỏ đưa qua đưa lại trước mặt của hắn: “ Ta không hề say rượu..ức..Có biết chưa, hỡi con ma nam chẳng ra nam, ma nữ chẳng ra ma nữ và ăn mặc điên rồ kia? Buông tay...ta ra. Mau.”

Ngón tay lại đổi hướng, chỉ ra phía sau của hắn: “ Mau biến đi. Tên điên. Đừng vào nhà của ta..ức..mà nói nhảm. Muốn lấy gì thì lấy đi. Ti vi, tủ lạnh, quạt máy, vân vân và vân vân. Cứ dọn sạch đi, kêu đồng bọn tới dọn phụ ngươi đi. Ta không cần gì nữa!”

Có chủ nhà nào, gặp ăn trộm vào nhà mà như thế này không? Lệ Khuynh chợt nhớ.

“ À quên, còn cái két sắt. Nó nằm trong phòng ngủ, phía dưới giường của ta đấy! Mật mã là 57289009. Lấy hết đi. Rồi biến lẹ đi cha nội! Nhớ đóng cửa nhà giùm ta..ức..trước khi đi ra khỏi đây đấy!”

“ Còn dám buông lời xàm ngôn?” Khải Thuỵ tức giận, trừng mắt hỏi: “ Có biết, nơi đây là đâu không? Có biết, ta là ai không?”

Lệ Khuynh dùng sức rút tay của mình ra khỏi tay của hắn, ngồi xuống ghế, cúi đầu cười như kẻ điên trong tiếng nấc của một gã say rượu, điên loạn.

“ Ha..ha..ha..ức..A ha ha..”

Hình như, toàn bộ máu trên người của Khải Thuỵ đều đổ dồn lên gương mặt tuấn mỹ khi nghe nàng nói.

Lệ Khuynh nhìn tên ăn mặc kì quặc kia nói: “ Ngươi là ai? Ta không biết. Không muốn biết. Không cần biết. Mau biến khỏi nhà của lão nương ta. Nếu không đừng trách. Ta, sẽ gọi cảnh sát tới túm đầu ngươi vào tù. Ăn tết trong đó luôn. Có biết chưa? Hả? Khôn hồn thì mau biến lẹ đi.”

" Còn đứng?" Thấy tên trộm đó vẫn còn đứng nhìn mình, Lệ Khuynh cười nhẹ, nói: " Chưa thấy quan tài, chưa đỗ lệ mà!"

“ Điện thoại đâu? Đâu rồi?” Nàng mò trên thân của mình để kiếm chiếc điện thoại, lấy nó để gọi cho cảnh sát, nhưng mà không thấy đâu.

“ Ngươi lấy rồi? Mau trả lại đây! Bằng không đừng có trách ta vô tình.”

Sắc mặt của mỹ nam tử đỏ bừng, gân xanh ở cổ nổi lên, hai tay nắm thành quyền. Có vẻ, hắn đang rất phẫn nộ.

Nàng nhìn vào gương mặt tuấn mỹ của tên đứng trước mặt của mình, nhếch môi cười, nụ cười đầy khinh bỉ nói tiếp: “ Trông mặt, dung mạo..Cũng không tệ! Cũng rất mỹ..ức..Mà lại đi vào nhà của người ta..ĐỂ TRỘM ĐỒ! À..Mà hình như, ta cũng thế!!! Ha ha ha..Cũng là trộm!”

Đang cười thì lại ngưng, gương mặt đang vui vẻ mất đi. Bộ dạng sầu não, chán đời.

“ Ta..hôm nay, tâm trạng..ức..Rất xấu! Mau biến đi!!!” Rồi nàng nằm lăn ra phía sau, nằm trên cái ghế dài rộng kia, nhắm mắt lại ngủ.

Vốn là một người có tính khí ôn nhu và ôn hoà, nhưng hắn cũng không thể chịu nỗi mấy câu nói của nàng.

“ Hoàng hậu..Mau ngồi dậy cho trẫm.” Khải Thuỵ lôi nàng ngồi dậy, hắn không hề nhẹ tay.

“ Cái gì nữa?” Nàng la lên, cảm giác cổ tay của mình rất đau, nhưng không thèm phản ứng.

“ Nhìn kỹ đi. Đây là đâu? Ta là ai?” Tức chết mà!!!

Lệ Khuynh nhìn hắn nhếch miệng cười, mắt mơ mơ, miệng đáp mà không cần nhìn xem nơi đây là nơi nào? Nói một cái địa chỉ nhà mà Khải Thuỵ, cho dù hắn tìm khắp Lục quốc cũng không thể nào, tra ra được nơi nàng nói.

“ Đây là nhà của ta. Chung cư Thạch Thất, hạng A. Lầu 6, phòng số..405. Đối diện cửa thang máy. Còn ngươi là..ĂN TRỘM. Họ Ăn, tên Trộm. Biến ngay cho ta!!!” Rồi hất tay hắn ra, nằm ngửa ra, nhắm mắt lại ngủ.

Có lẽ, hắn không thể nào ôn nhu và ôn hoà với người trước mặt hắn được. Dù hắn ôn nhu với tất cả người trong thiên hạ, nhưng ngoại trừ người này là không được.

Khải Thuỵ dằn giọng, nói rõ từng tiếng một: “ Mau ngồi dậy. Nhìn cho rõ.” Tiếng hắn vang vội khắp căn phòng.

“ Ngươi..”

Nàng lồm cồm ngồi dậy, nhìn hắn thì thấy hắn đang nổi cơn thịnh nộ, mắt như ác nhân nhìn mình.

Môi nhếch lên cười, gật đầu nhẹ: “ Được..Ta nhìn.” Nàng lười nhác, đưa mắt nhìn cho hắn vừa lòng.

Lệ Khuynh nhìn xung quanh, lấy tay dụi dụi mắt nhìn lại mấy lần nhưng vẫn thế. Toàn căn phòng được trang trí và cả kiến trúc đều theo phong cách của lối cổ xưa, y như trong phim cổ trang.

Nàng chợt nhớ mình bị té chết queo rồi.

Nhìn hắn phán: “ Ta thấy rồi. Điện Diêm La Vương. Cái chuồn ma của nhà ngươi.”

“ Điện Diêm La Vương? Chuồn ma của ta?” Hắn muốn tắt thở để đi theo phụ hoàng của hắn cho rồi.

Hắn nhìn vị hoàng hậu, mà hắn mới sắc phong cách đây 3 ngày. Lúc đầu thì ngơ ngơ ngẩn ngẩn, ngốc ngốc. Bây giờ lại thêm thần trí hỗn loạn?

Nàng không quan tâm lời hắn mà đứng dậy đi, bước chân loạng choạng.

“ Xin lỗi. Ta đi lộn chuồn. Ngủ đi, ta đi.”

Nàng ngó ngang ngó dọc, đi lủi tới lủi lui.

“ Cái chuồn của ta đâu rồi? Sao ta đi xuống dưới rồi? Chết rồi ư? Ức..Ha ha ha..Chết sớm để bớt đau khổ! Cũng tốt thôi!”

Lệ Khuynh cứ tưởng bản thân của nàng đã chết và đã là ma rồi.

Khải Thuỵ nhìn vị hoàng hậu của hắn, không thể tin vào mắt hắn nữa. Chuyện gì đang xảy ra đây?

Lệ Khuynh muốn bước ra cửa, đi ra khỏi phòng nhưng lại đi nhầm.

“ Rầm..”

Khải Thuỵ đen mặt nhìn người đó, đi tông vào chỗ khác.

“ Ui..Đầu của ta..”

Nàng ngã nằm lăn ra dưới sàn nhà, tay ôm đầu sau cú va chạm.

Vị mỹ nam tử muốn xem vị nữ nhân trước mắt hắn định giở trò gì? Hắn đứng khoanh tay nhìn Lệ Khuynh đang lăn lê, ngã lên ngã xuống khi muốn đứng dậy đi. Bộ dạng cực giống một gả say rượu, không biết trời trăng ra sao, miệng thì cười không ngừng. Hết ngồi lại bò, rồi lại đứng, sau đó lại té, rồi nằm lăn tới lăn lui.

Lệ Khuynh ngồi chồm hổm, rồi lại ngồi bệt xuống sàn nhà. Mắt nhìn cánh cửa ở phía trước mặt của nàng.

“ Sao lại có..nhiều cửa như thế này? Cái cửa nào, mới là cửa đi ra?”

Nàng nhìn từ một cái cửa thành hai ba cái cửa nữa, mờ mờ, ảo ảo. Không xác định được cánh cửa thật nằm ở chỗ nào?

“ Rầm..” Lại một lần tông đầu không chính xác.

“ Làm lại.”Tinh thần kiên cường, nhẫn nại vô điều kiện.

“ Rầm.”

“ Đi lại.” Bất chấp đầu bị thương.

“ Rầm.”

“...”

“ Thêm..một lần nữa.” Thử lần cuối cùng.

“ Rầm..ơ..”

Sau cú tông cửa cuối cùng thì Lệ Khuynh đã hết sức, cái đầu cũng đã mềm rồi mà vẫn chưa đi ra khỏi cửa chuồn ma của tên kia.

Khải Thuỵ thấy nàng lại sắp ngã lăn xuống đất, thì nhanh chóng đi lại đỡ nàng. Thần tốc tiến lại gần.

Lệ Khuynh mơ mơ nhìn gương mặt tuấn tú kia, nhếch môi lên cười một cái, nhắm mắt lại nhưng miệng vẫn còn lẩm bẩm.

“ Chuồn ma này! Ta, không đi ra được rồi! Bị nhốt chung với ngươi luôn rồi! Cho ở ké..Gà gáy, ta sẽ đi! Chúng ta ở chung một..Chuồn ma!” Nói xong rồi ngất luôn.

Hắn nhìn người nữ nhân đang ngã nằm vào vòng tay hắn, nhíu mày. Hắn không hiểu chuyện gì đang xảy ra ở đây?

***

Phụng Nghi cung. Tẩm phòng của hoàng hậu.

Một đám quỳ rạp dưới nền ngọc lát, cúi đầu. Không ai dám ngẩng đầu lên để nhìn người đang ngồi trước mặt của mình.

“ Giải thích.”

Một vị nam tử nhấp một ngụm trà rồi phun ra hai chữ, có vẻ thờ ơ trong lời nói nhưng đủ làm cho bọn người đang quỳ phải phát run lên và sợ hãi không thôi.

Lúc Khải Thuỵ đích thân đem hoàng hậu của hắn về tẩm cung của nàng, thấy đám người canh gác vẫn vậy, không ai phát hiện nàng đã đi ra khi nào?

Đặc biệt là lúc đi vào tẩm phòng của nàng thì, toàn bộ cung nữ thái giám đều chết hết, chỉ còn có hai vị cung nữ là còn sống.

Thái Hiên Cảnh chắp tay lên phía trước, cúi đầu: “ Bẩm hoàng thượng. Thật sự, bọn thần ở bên ngoài. Không hề thấy ai ngoại sự đã vào trong tẩm phòng của hoàng hậu cả. Cũng không thấy hoàng hậu đã rời khỏi tẩm phòng. Xin người, minh giám.” Khuôn mặt tuấn dật, dáng người thánh thoát, nét mặt chứa sự cương nghị.

Mặc dù, hắn mới 23 tuổi nhưng lại được đảm nhiệm chức Đại tướng quân, rất được hoàng thượng trọng dụng và tin tưởng. Hắn hoàn toàn trung thành với vị chủ nhân này, chưa bao giờ dối trá hay ở phía sau lưng làm ra những chuyện bất trung.

Khải Thuỵ vẫn giữ nguyên nét mặt ôn nhu, nhìn hắn rồi đưa mắt sang hai vị cung nữ đang quỳ bên kia. Lời nói nhỏ nhẹ tựa như lông vũ, hắn giữ nét mặt ôn hoà là vì không muốn làm hai vị cung nữ này sợ hãi.

“ Hai ngươi ở trong phòng?”

“ Dạ, bẩm..Bọn nô tì..đã ở trong phòng!” Hai cung nữ đồng thanh đáp.

Thấy hoàng thượng không có chút tức giận, hay nghiêm nghị và lạnh lẽo như những lúc tra thẩm tội phạm thì họ cũng bớt sợ. Nhưng khi thấy ngài mỉm cười ôn nhu đầy mị hoặc với họ, mọi sự sợ hãi đều tan biến. Đúng là mỹ nam kế, không thể cưỡng lại.

“ Vậy hãy nói cho trẫm biết. Sự tình lúc đó, như thế nào?” Nụ cười làm chết người đó, vẫn giữ nguyên trên nét mặt ôn nhu kia.

Mộ Thiên đứng bên cạnh hơi nhướng mày, môi hơi nhếch lên. Hoàng thượng, ngươi đúng là kẻ dụ người! Rất biết tận dụng vẻ mỹ mạo của mình! Nên học hỏi nhiều!!!

Khải Thuỵ không hề hỏi tới chuyện, ai đã làm hoàng hậu bị thương? Hay chuyện, tại sao cả phòng đều bị sát hại cả mà hai người vẫn còn sống được?

Hắn không hề hỏi Thái Hiên Cảnh trước hay có ý muốn hỏi điều gì với hắn ta nữa, lẽ ra hắn nên hỏi vị đại tướng quân đó trước mới phải?

Hai vị cung nữ nhìn nhau.

Liên Hoa liền bò lên một chút, cố kìm chế nỗi sợ để kể lại mọi sự tình cũng như chuyện gì đã xảy ra trong tẩm phòng của hoàng hậu.

“ Dạ thưa hoàng thượng..Lúc hoàng hậu nương nương dùng xong bữa ngự thiền, thì muốn đi tắm. Chúng nô tì liền đi chuẩn bị. Gồm có, nô tì và Hương Ly đây cùng với sáu người nữa đi ra khỏi tẩm phòng. Ở trong tẩm phòng, chỉ còn lại bốn vị thái giám. Nhưng, lúc trở lại thì thấy bốn người đó đã..”

“ Được rồi.” Khải Thuỵ bỗng kêu vị cung nữ đó ngưng kể.

Đôi mắt trở nên sắc lạnh, liếc nhìn hai tên cận vệ thân cận của hắn.

“ Cả hai người các ngươi. Vào lúc đó, ở đâu?” Rõ ràng đứng trước cửa phòng mà lại, không nghe được động tĩnh của căn phòng?

Hai cận vệ của hắn nhìn nhau, rồi cúi đầu sát xuống sàn.

Diệp Lương lắp bắp: “ Dạ..Hai người bọn thần vào lúc đó, đứng ở trước cửa của tẩm phòng hoàng hậu, không rời nửa bước. Nhưng rồi, bị người khác đánh lén bất ngờ. Trúng phải ám khí, mà ám khí đó bay ra từ trong tẩm phòng của hoàng hậu. Nó đã đâm vào phía sau gáy của bọn thần. Rồi, cả người như bị điểm huyệt! Hai người bọn thần, không thể nghe thấy gì nữa cả! Chỉ còn đôi mắt là còn chuyển động được. Ngay sau đó, thấy đám cung nữ đi ra. Bọn thần cố nhìn họ để..nhưng bọn họ, không ai nhìn về phía của hai người bọn thần.”

Diệp Ảnh quỳ ở bên cạnh, hắn ta hổ thẹn vô cùng. Vì hắn bị ám khí tấn công, mà lại không phản ứng gì được, không có chút phản ứng nào để tránh né. Võ công của hai người bọn họ không phải tệ, mà là do người dùng ám khí quá nhanh. Nhanh tới mức làm hai người bọn hắn, không kip trở tay. Xem ra, tên thích khách này là cao thủ sử dụng ám khí. Bọn hắn cứ thắc mắc, tại sao tên thích khách đó lại không giết bọn hắn chứ? Chỉ cần thêm ít độc vào ám khí, bảo đảm bọn họ đã về tây thiên!

Khải Thuỵ nhíu mày nhìn Liên Hoa hỏi tiếp: “ Lúc đi ra đó, ai đã đóng cửa phòng lại?” Trúng ám khí từ ở trong phòng ra sao?

“ Dạ bẩm hoàng thượng, là Hương Ly ạ. Lúc đi ra khỏi phòng, mới đi được một hai bước thì Hương Ly đã quay lại đóng cửa phòng.” Liên Hoa đáp.

Khải Thuỵ nhìn vị cung nữ kia: “ Lúc ngươi đóng cửa, thì thấy trong tẩm phòng như thế nào?”

Hương Ly liền bò lên, nét mặt vẫn còn có chút hoảng sợ: “ Dạ, trong phòng vẫn bình thường. Lúc đó..Hoàng hậu nương nương, ngồi trên ghế thưởng trà. Còn bốn vị thái giám vẫn đang đứng ở bên cạnh người.”

“ Trà?” Khải Thuỵ liền quay qua cầm ly trà ở trên bàn kia lên, ngửi thử rồi hỏi: “ Là trà này?”

Có mê hương. Trúng mê hương, mà vẫn đi tới phòng của hắn được? Lại còn giống như kẻ say rượu, nói linh tinh. Thần sắc lúc đó, thì không được tốt. Bị nội thương rất nặng và..Kỳ lạ!

“ Dạ thưa, đúng là ly trà đó ạ!” Hương Ly nhìn ly trà rồi cúi thấp đầu, giọng run run. Vì ly trà đó là do nàng đích thân đi chuẩn bị, pha cho hoàng hậu. Nếu ly trà đó, mà xảy ra chuyện gì thì nàng không thoát tội được. Nhớ lúc đó, nàng đóng cửa phòng lại thì có thấy hoàng hậu đã uống ly trà đó, nhưng không có biểu hiện gì khác thường.

Khải Thuỵ nhìn hai vị cung nữ: “ Lúc các ngươi trở lại thì sao?” Gương mặt vẫn chung thuỷ của sự ôn nhu, nhưng ánh mắt lại thâm sâu và có chút lạnh lẽo.

Hương Ly đáp trước, nàng cúi đầu giọng hơi hoảng sợ: “ Dạ..Lúc bọn nô tì trở lại. Nô tì cũng không để ý gì nhiều. Vì nô tì vào sau, nên đã đóng cửa phòng lại. Đóng cửa xong, định quay đầu lại thì..bị ai đó, đánh ngất từ phía sau. Sau đó, không còn biết gì! Đến khi hoàng thượng hạ giá, đưa hoàng hậu về đến, thì mới tỉnh lại.”

“ Trước lúc ngươi ngất, toàn bộ cung nữ vẫn còn sống chứ? Lúc ngươi quay đầu đóng cửa, không nghe tiếng động gì ở phía sau sao?”

“ Dạ..Họ vào trước. Lúc nô tì đi đóng cửa, vẫn thấy họ còn sống. Nô tì chẳng hề nghe được tiếng động gì, khi khép cửa cả ạ!”

Khải Thuỵ nhìn Liên Hoa hỏi: “ Vậy còn ngươi? Lúc ngươi trở về thì sao?” Đôi mắt trầm ngâm, thâm sâu khó lường.

Liên Hoa thấy hoàng thượng nhìn mình, lật đật bò lên, vội vã đáp: “ Dạ, lúc đó..Nô tì vào thì, vẫn thấy hoàng hậu..còn tỉnh. Còn bốn vị thái giám đã bị giết rồi ạ. Nô tì hoảng sợ định kêu người nhưng chưa kịp lên tiếng thì cũng bị ai đó, từ phía sau đánh ngất. Cũng như Hương Ly, đến khi hoàng thượng trở lại thì nô tì mới tỉnh lại ạ.”

“ Ngươi ngất trước hay Hương Ly?” Hoàng hậu vẫn tỉnh, thái giám thì chết? Chẳng lẽ, đám người vào cùng không ai phát hiện ra gì?

Liên Hoa với vẻ mặt khó trả lời, ấp úm đáp: “ Dạ..nô tì..cũng không biết ạ!”

Khải Thuỵ nhìn sang Hương Ly: “ Còn ngươi thì sao, giữa hai người các ngươi thì ai ngất trước? Lúc ngươi đóng cửa, ai đứng ở phía sau của ngươi? Gần ngươi nhất?”

“ Dạ..Nô tì..Cũng không biết ai ngất trước. Cũng không để ý lúc đó, ai đã đứng ở phía sau..gần mình nữa ạ! Chỉ biết, toàn bộ cung nữ đều đứng ở phía sau của nô tì.” Nói xong, Hương Ly vội cúi đầu.

Thái Hiên Cảnh hơi nhíu mày khi nghe hai vị cung nữ đó khai, rõ ràng cùng vào phòng cùng nhau mà lại thế. Đều bị ngất cùng một lượt sao? Hoàng hậu còn tỉnh? Bốn vị thái giám đều bị giết cả?

Khải Thuỵ nhìn Liên Hoa hỏi: “ Vậy ngươi có biết, lúc đó ai đã đứng ở phía sau của ngươi không?” Hoàng hậu vẫn còn tỉnh, trong khi ly trà có bỏ mê hương tán? Hương Ly đã thấy nàng ấy đã uống nó.

Liên Hoa cúi đầu đáp: “ Dạ. Lúc nô tì vào thì..Không để ý cho lắm ạ! Chỉ biết Hương Ly đã đóng cửa, ở phía sau..của nô tì mà thôi!”

Khải Thuỵ nhướng nhẹ mày, nhưng rồi không nói gì hay hỏi gì thêm nữa, nhìn sang Thái Hiên Cảnh: “ Không được để chuyện này, lọt ra ngoài tẩm cung của hoàng hậu.”

Thái Hiên Cảnh liền hiểu, hắn cáo lui rồi đi thu xếp một số việc.

“ Tất cả các ngươi mau đứng lên đi.” Khải Thuỵ cho mọi người đứng lên, gương mặt vẫn thế, cương nghị và ôn nhu.

“ Hoàng hậu sao rồi? Mộ thái y.” Ánh mắt rơi lên người của một tên đang đứng ở bên cạnh của hắn.

Mộ Thiên, năm nay 30 tuổi. Nhà họ Mộ cả mấy đời đều tận trung với triều đình, đều làm ngự y trong hoàng cung. Nhưng đến đời hắn thì, hắn ta lại không muốn vào triều làm quan. Vì sau cái chết của phụ thân hắn, ông ta đã chết trong khi kê đơn thuốc. Không phải vì sợ chết, mà hắn không muốn tiếp nối con đường của gia tộc của mình, mà là vì hắn không có cái lý tưởng vào triều làm quan. Không thích vấn thân vào chốn thâm cung này thôi!

Hắn ta thích tự do tự tại, sống và làm những điều mà hắn muốn, phiêu bạt giang hồ. Nhưng vì trước khi vị nội tổ phụ của hắn lâm chung, thì đã ép hắn phải đi theo con đường của gia tộc nhà họ Mộ. Hắn đành nghe theo, vì không muốn nhìn ông hắn chết mà không nhắm mắt. Vào hoàng cung bốc thuốc kê đơn, nhưng không làm quan. Hắn không bị các quy củ và quy tắc của hoàng cung áp đặt lên bản thân. Muốn đi đâu tuỳ thích, ra vào hoàng cung lúc nào cũng được.

Một vị nam tử có diện mạo khôi ngô, dáng vẻ thoát tục trong bộ bạch y, hoa văn trang nhã và nhẹ nhàng. Hắn không hề hành lễ quỳ hay theo quy củ với Khải Thuỵ, chỉ chắp tay và hơi cúi người. Đây cũng là đã đi quá giới hạn của hắn rồi! Hắn ghét phải cúi người và quỳ lạy kẻ khác, ngoài tổ tiên và thân mẫu của hắn ra.

“ Hoàng thượng. Hoàng hậu, bị trọng thương rất nặng. Đầu bị va vào, hay bị thứ gì đó đập mạnh. Tâm trí, ắt sẽ có ảnh hưởng.”

Hắn ta vừa dứt lời, thì nghe bệnh nhân của hắn lên tiếng.

Lệ Khuynh đang nằm trên phụng sàng thì ngồi bật dậy, tay giơ ra làm động tác bưng ly rượu nói: “ Đêm nay, không say..ức..Ngày mai, khỏi cần về nhà, làm ma ở chốn âm giới..Nào..ức..Hỡi năm trăm anh em..CẠN LY!!!” Rồi ngã nằm trở xuống.

Qụa..quạ..quạ..ụa..

Cả đám nhìn về phía phụng sàng kia, đổ mồ lạnh. Bọn người đang hầu hạ bên cạnh phụng sàng, bị doạ đến thót tim.

Nàng có một thói hư tật xấu đó là, trừ phi làm nhiệm vụ, chứ nếu đã uống rượu thì phải uống cho thật say. Mỗi lần uống rượu say là không biết trời trăng gì và rất quậy, đi lung tung và làm những chuyện điên rồ, nói sảng,v.v.v. Kể ra hơi bị nhiều.

“ Ta một ly..ngươi một ly..ức..Cùng nâng ly..CẠN!!! Cạn hết, đứa nào chơi chó còn chừa. Tao đánh rụng hết răng! A Ha ha..ha..ha..Vô, 100 phần trăm đi các anh em! Rót nào..rót nào..” Nói sảng không ngừng.

Mộ Thiên cúi đầu ho nhẹ, hắn cố nhịn cười. Kẻ say, say, say, thật say?

Khải Thuỵ nhìn về phía phụng sàng kia, rồi nhìn hai vị cung nữ hỏi: “ Lúc trở về..Ai là người mở cửa đi vào đầu tiên?”

Ai cũng kinh ngạc khi nghe hoàng thượng lại hỏi chuyện kia, hỏi một cách bất ngờ, không thể đoán trước.

Liên Hoa, Hương Ly đang ngây người trước sự tình của vị hoàng hậu, thì vội vã quỳ xuống khi nghe hoàng thượng hỏi bất ngờ.

Liên Hoa không cần nghĩ, liền đáp: “ Dạ bẩm. Là nô tì ạ!”

“ Các ngươi hãy chăm sóc tốt cho hoàng hậu!” Hoàng thượng nhìn nàng ta, rồi đưa mắt về phía phụng sàng. Đúng là thần trí không còn bình thường!

“ Dạ..” Hai vị cung nữ cung kính vâng lời của đại chủ nhân thiên hạ này.

Khải Thuỵ không hỏi gì thêm, trước khi đi còn bỏ lại một đạo thánh chỉ.

“ Không có lệnh của trẫm. Không được để hoàng hậu rời tẩm cung nửa bước." Hắn liếc mắt nhìn đám nô tài cũng nô tì kia, nói thêm: " Kể cả các ngươi!”

“ Chúng nô tài lĩnh chỉ. Chúng nô tài, cung tiễn hoàng thượng!!!” Tất cả cung nữ và thái giám quỳ xuống, cúi đầu, miệng hô to.

“ Ồn quá!!! Im lặng..ức..Im ngay cho ta. Để cho ta..Ngủ!!! Đứa nào la nữa, ta sẽ cho một trận!” Người nằm trên phụng sàng lại cất tiếng bất ngờ, không yên giấc.

Mộ Thiên nhìn sắc mặt của tất cả mọi người, cũng như nghe được lời nàng, thì lại nén cười. Vị hoàng hậu thoát chết này! Xem ra, cũng chẳng còn bình thường được nữa rồi!

Khải Thuỵ hơi dừng lại nhưng không nhìn về phía phụng sàn, mà nhìn tên đang cố nén cười kia, rồi lại bước đi.

***

Không gian ban đem tĩnh lặng, ánh trăng mờ nhạt. Tiết trời lạnh lẽo, gió thổi nhẹ nhàng vờn qua những tán cây.

Khải Thuỵ nhìn Mộ Thiên một cái, rồi nhìn về phía trước hỏi: “ Có chữa được không?” Gương mặt ôn hoà biến mất trong tức khắc, chỉ thấy sự lạnh lẽo.

Mộ Thiên thở dài, nói: “ Có lẽ..Không được. Đầu đập mạnh như thế..E rằng, tâm trí sẽ bấn loạn và không còn bình thường. Lúc trước đã..giờ lại thêm..Hầy, có lẽ sẽ hơn cả lúc trước!!!” Ngốc càng thêm ngốc, nhưng lại thêm chứng điên loạn cũng nên! Sắp sửa đổi tân hoàng hậu nữa rồi đây!

Ánh mắt của hắn vấy lên niềm hứng thú, khi nghĩ đến một chuyện mà chỉ hắn và Đại tướng quân kia biết mà thôi! Lần này, hoàng hậu bị thành ra như vậy! Xem có bao nhiêu kẻ đắc ý? Bao nhiêu kẻ, thương tâm?

“ Khi nãy, ngươi đã nghe cả rồi? Ngươi thấy thế nào?”

Mộ Thiên đang nhếch môi cười, nghe Khải Thuỵ hỏi thì nghiêm chỉnh lại. Hắn trầm tư một lúc thì lên tiếng.

“ Hoàng hậu bị trúng mê hương, làm sao có thể tỉnh? Mà lại chạy tới chỗ của người? Tại sao, chỉ còn có hai vị cung nữ đó sống?” Mộ Thiên không nói những gì mà hắn đang và đã nghĩ, mà hỏi ngược lại Khải Thuỵ.

Khải Thuỵ nghe xong, thì cười lạnh lùng: “ Ta hỏi ngươi? Ngươi hỏi ta? Vậy, nên hỏi người nào đây? Để tìm câu cả trả lời..”

Mộ Thiên nhếch miệng cười, ngẩng đầu nhìn lên nhìn bầu trời đêm đang có biết bao nhiêu, hàng ngàn, hàng vạn vì sao trên bầu trời đen kia?

“ Thời tiết.." Hắn thở dài môt tiếng, rồi nói: " Đã lạnh thêm. Đông lại về, một đám mây mù sương lạnh che phủ! Tìm người trong cuộc!”

“ Oài..Ta bù ngủ rồi! Về trước! Không cần tiễn ta!” Hắn ta vươn vai, ngáp mấy cái rồi bỏ đi. Phức tạp rồi đây! Ta gợi ý như thế, tìm được gì hay không?

Diệp Lương và Diệp Ảnh nhìn theo bóng lưng của Mộ Thiên, chau mày. Tên này đúng là, chẳng xem hoàng thượng ra gì.

Khải Thuỵ đen mặt lại, nhíu mày nhìn theo bóng lưng của tên nhàn hạ nhất thiên hạ này, mà trầm mặc suy nghĩ. Tìm kẻ trong cuộc?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.