Hoàng Hậu Nổi Loạn: Đi Nhậu Thôi!

Chương 7: Thuỷ hoạ nhân



Vì tiết trời sắp chuyển sang mùa đông, nên không khí có thêm vài phần lạnh. Thời tiết lạnh lẽo làm cho những loài bạch hoa ở Phụng Nghi cung, hầu như không thể nở được. Có lẽ, phải chờ tới mùa xuân về thì mấy loại bạch hoa đó, mới nở được. Nhưng trước hết, nó phải chống chịu qua cái lạnh của mùa đông buốt giá sắp đến thì mới có cơ hội khoe sắc.

Một số loài bạch hoa, không chịu nỗi cơn lạnh đã sớm chết và héo tàn, nó đã gục ngã trước biến đổi của khí hậu. Nhưng vẫn có số ít giống bạch hoa, lại nhân cơ hội này để làm nổi mình. Chớp lấy thời cơ mùa đông đang tới gần, loài bạch hoa kiên cường đó cố gắng khoe sắc để có một ấn tượng tốt trong lòng người ngắm hoa.

Dù loài bạch hoa đó, chỉ là có một cơ hội duy nhất. Nhưng mà nó cũng muốn, người ngắm hoa có một cái nhìn khác về nó, cho người ngắm kia biết nó rất kiên nhẫn và kiên cường. Ba mùa trong năm đã trôi qua, mà nó không thể nổi bật nhất chốn này. Nhưng hiện giờ, đã có cơ hội chứng tỏ vẻ đẹp của nó. Chứng tỏ, nó là hoa đặc biệt như thế nào?

Những cây cao to có tán lá xanh xum xuê, từng chiếc lá xanh tươi đã sớm ngả màu, chuyển sang màu vàng từ lúc thu về. Gió se se lạnh thổi qua, làm cho những chiếc lá vàng héo úa và đỏ cam lác đác rơi khỏi cành cây.

Vì nó không thể trụ nổi trận gió đó, nên đã rơi. Nhưng nguyên nhân làm nó rơi, cũng có thể là do nó không có chút kiên cường nào, dễ bị rơi trước gió.

Nếu ngay cả trận gió nhẹ này, mà không thể vượt qua? Những cơn gió lớn ở nơi đây là muôn trùng điệp điệp, thì có thể vượt qua được sao? Nếu chịu không được, vậy thì nên từ bỏ ngay từ đầu, đừng nên lưu luyến, muốn đạt được địa vị cao nhất!

Nguyên nhân làm nó rơi như thế và lạc đến chốn này, cũng có khi bị một cành cây nào đó đã phụ sự kì vọng của nó. Buông tay nó và làm nó thất vọng, để nó tìm tới với gió mà không màn đến tương lai sẽ ra sao? Mặc cho gió đưa đi.

Giờ nó mới nhận ra rằng, ngọn gió đưa nó đi là ngọn gió vô tình! Đúng là sai lầm! Ngọn gió làm nó rơi từ trên cao xuống, để nó nằm ở dưới bầu trời bao la giữa tiết trời lạnh lẽo, nó nằm chờ ngày hoà lẫn vào trong đất mà thôi! Chờ chôn thân ở nơi này!

Có cây chỉ còn vài chiếc lá vàng hoặc lá chỉ còn nửa xanh nửa đỏ và nửa thì vàng úa, gió cứ thổi nhưng nó không rơi, không phải cuốn lá mạnh mẽ hay cành lá muốn giữ nó lại. Mà là những chiếc lá đó, cố gắng trụ lại đến phút cuối và đang chờ đợi một thời cơ tốt nhất. Khác với ý niệm trên, lá này đang chờ cuồng phong tới. Đợi một cơn gió đủ lớn và đủ mạnh thổi qua, đưa nó đi thật xa, tự do bay lượn, mặc dù thời gian đó không dài, nhưng cũng đã đủ.

Gió có thể đưa lá lên tới đỉnh cao mà nó muốn. Nhưng cũng có thể, làm nó rơi bất cứ lúc nào! Sợ lần rơi đó, nó sẽ không bao giờ có cơ hội lần nữa để xoay chuyển mình. Có khi mất mạng, nằm chờ chết cũng nên.

Nữ nhân trong hậu cung này, có lẽ cũng như thế chăng? Bản thân lạc tới chốn này, có thể lựa chọn?

Nhưng cũng có không ít cây đã trụi lủi lá, chỉ còn cành thôi. Sinh mạng của nó, không phải là đã kết thúc. Mà là nó đang nghỉ ngơi và đang chờ đợi, chờ mùa xuân về để nó có thể hồi sinh. Có thể sống lại với một diện mạo vô cùng mới trong một cuộc sống hoàn toàn mới.

Một sinh mạng nhỏ nhoi của ai ở đâu đó trong hoàng cung này, cũng giống loại cây nói trên. Loài bạch hoa ở Phụng Nghi cung này, thì có giống không? Không biết, có khoe sắc để chứng tỏ cho người ngắm hoa nơi đây thấy hay không? Hay muốn giữ vẻ đẹp của mình, cho mình ngắm thôi? Hay muốn chờ ngọn gió nào khác đưa đi? Hay là tự mình tạo gió để tự đưa mình đi khỏi nơi đây, không muốn chờ hoà lẫn vào trong đất?

Không biết, lá kia có muốn trả thù cành cây đã phụ lòng nó hay không? Vì cành cây đó, làm lá phải chôn số phận mình nơi đây. Hay tại lá tự đưa mình tới đây không lý do, nên không thể trách ai sao? Những kẻ hại mình ra nông nổi này, hỏi ai lại không từng nghĩ tới chuyện trả thù? Ảnh Kiều này, hay Lệ Khuynh này, cũng không ngoại lệ!

Dù cô có ngoại lệ, nhưng ta đây không! Có thù tất báo!

Tên khốn hoàng đế, lão nương xem ngươi sống được bao lâu? Ta nguyền, con lẫn cháu đều vô cầu được! Cầu ngươi, chết yểu, không có con để nối dòng! Ta nguyền, nguyền, nguyền..

Ánh mắt mang theo vài phần lạnh lẽo vẫn nhìn ra phía cửa sổ thu lại, cúi đầu nhếch miệng cười lạnh một cái, không để ai phát hiện tâm tư của mình ra sao.

Ngày mà ta ra khỏi đây, cũng là ngày hoàng cung của ngươi biến thành tro tàn! Ta sẽ đốt sạch! Nướng ngươi, chiên, xào luộc,v.v.v làm ngàn món! Đem cho chó ăn!

Lệ Khuynh trong lòng vừa nguyền và vừa chửi cái tên đã cố tình để nàng ở trong tình cảnh này, không ngừng.

***

Trong tẩm phòng của hoàng hậu.

Một mùi hương dịu nhẹ bay lan toả khắp căn phòng. Mùi thơm rất dễ chịu, làm cho người ta cảm thấy khoan khoái, tinh thần thoải mái. Nhưng có vẻ, người trong phong này không có sự khoan khoái và thoải mái đó. Bọn họ đang trong trạng thái đề phòng lẫn nhau, nói là vậy! Thật ra là một chọi tất cả, một chọi vô số.

Hố tử thần đang ở khắp nơi. Không chết cũng bị thương, ngươi sống ta chết hay ngược lại thì cũng là chuyện thường trong chốn hậu cung này!

Bầu không khí nơi đây trở nên quỷ dị, làm ai cũng nghẹt thở vì họ cứ đề phòng lẫn nhau.

Tẩm phòng của hoàng hậu được bày trí khá đơn giản, nhưng rất đẹp và sang trọng. Chỉ bày trí có một vài món đồ như: Bình ngọc và bình sứ, lư hương, vài viên ngọc và mã não, mấy bức tranh chữ, mấy món đồ làm bằng gỗ và bằng ngọc cũng như vàng này nọ, mấy loại màn hoa và tấm thảm. Nhưng những món đồ đó, toàn là đồ quý hiếm và thuộc hàng cực phẩm. Cách bày trí không quá cầu kì, mà là rất trang nhã, tinh tế, nhìn vô cùng bắt mắt.

Nhìn mấy món đồ cổ, mà muốn đem mấy chiếc container tới dọn sạch sẽ, bứng tất cả đi hết về hiện đại! Không giàu mới lạ!

Trên chiếc phụng sàng rộng lớn và sa hoa mà ai cũng muốn nằm thử, nó được phủ đầy chăn nệm lông thú trắng muốt, vô cùng êm ái. Có lẽ trời đang chuyển sang lạnh, nên mấy chiếc lò sưởi thô sơ của thời cổ đại được mang đặt khắp phòng. Cho nên, ở ngoài lạnh lẽo ra sao, thì ở trong phòng cứ ấm áp dễ chịu. Nếu không có, chỉ sợ nàng đã sớm chết queo rồi! Vì cơ thể này, hiện tại rất yếu!

Thời tiết như vầy, mà lại ngồi im như xác chết? Muốn ngủ đông như gấu, mà không dám ngủ. Tham ngủ thành ngu, chết khi nào cũng không hay!

Một vị nữ tử vận một bộ tử y, nó rất hợp với làn da trắng của nàng, nàng đang ngồi xếp bằng ở trên chiếc phụng sàng, hướng ra phía cửa sổ.

Có khi nào mặc đồ như bây giờ? Một chỗ hở để chừa cho lỗ chân lông thở cũng không có, là sao?

Tóc đen tuyền xoã dài tuỳ tiện, để nó rơi một cách tự nhiên nhất. Lâu lâu lại khẽ lay trong gió, phiêu phiêu tung bay.

Rõ ràng tóc lúc trước được cắt ngắn rất gọn gàng, ngủ một đêm thì không hiểu sao lại thành tóc dài? Khụ..Cũng may, mấy chỗ khác không dài ra bất thường! Thật sự, khi nhìn thấy tóc dài và nhiều như thế này, nàng rất bực!

Trên tay vị nữ tử đó ôm một con tiểu bạch hồ nho nhỏ, nhìn dễ thương vô cùng. Tiểu hồ ly có bộ lông trắng muốt, mắt phớt hồng và có một chút màu tím nhạt, trông vô cùng đẹp và đáng yêu. Bộ dạng của nó đang rất biết tận hưởng sự âu yếm, mắt nhắm lại ngủ, nằm im hưởng thụ sự vuốt ve của bàn tay trắng nõn và đầy dịu dàng của chủ nhân nó.

Bản thân thích động vật thật, nhưng nuôi gà vịt và chim có thể làm thịt lai rai vài ly thì có hứng hơn! Nhưng không nghĩ có ngày, thích đến nổi phải đi nuôi một con tiểu bạch hồ ly độc. Không ăn thịt được! Nếu ăn được, có cơ hội sát sanh thì bổn toạ thề sẽ không tha cho loài động vật này!

Chủ nhân của con hồ ly đó, đầu quấn một miếng vải băng màu trắng.

Nhảy xuống toà nhà cao chọc trời bằng chiếc dù lượn rách? Không chết, mà xuyên luôn? Ôi cuộc đời, sao xui vậy? Cho ngủm, lìa đời thì còn hơn là sống lại, mà như thế này!

Nàng cứ cúi đầu mãi, hết cúi đầu rồi lại ngước đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bộ dạng và khuôn mặt thì thơ thẩn và ngây dại. Chốc chốc lại cúi đầu, lại ngẩn người ra.

Nếu mà đứa nào mới nhìn vào mà thấy con này, nói nó bình thường. Ảnh Kiều này, xin chuyển viện cho đứa đó tới bệnh viện tâm thần luôn, không lấy một đồng! Có lẽ, sẽ không có! Bởi ai nhìn một cái là biết cô gái này, đẹp nhưng ngặt nỗi nó bị điên! Hoặc thấy nó như một kẻ ngốc nghếch vô cùng, hoặc là kẻ có thần trí không ổn định, hay giống một kẻ mắc bệnh tự kỷ nặng cũng nên.

Bàn tay trắng nõn, ngón tay thon dài khẽ vuốt lông của con tiểu hồ ly trắng muốt nằm trên tay mình. Có vẻ không quan tâm gì mấy tới những vật xung quanh và người đang tồn tại ở trong phòng này, cứ chú tâm vào việc nghịch lông của con tiểu hồ ly mà mình đang ôm, mắt nhìn ra phía cửa sổ ngẩn ngơ.

Vị nữ tử vừa nhìn có vẻ vô tri và vô giác đó, chính là Từ Ân Lệ Khuynh.

Nghe tên Lệ Khuynh, khỏi soi gương cũng biết dung mạo của người này ra sao rồi. Nhất Lệ Khuynh Thành!

Khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh xắn. Làn da non nớt và trắng như loài bạch hoa ngoài kia, mịn màng như da của tiểu oa nhi.

Đôi mày ngài rất đẹp, không quá nhạt mà lại không quá đậm. Mi dài và cong, rất đẹp.

Đôi mắt phượng đẹp, nhưng lạnh lẽo và mang theo chút gì đó buồn bã, mơ hồ như là kẻ rất si tình. Chiếc mũi cao và thẳng nhỏ nhắn, đẹp một cách tự nhiên.

Đôi môi hơi đỏ hồng mọng, ướt át và gợi cảm, nhìn là muốn hung hăng cho nó một trận, cho bỏ tật khiêu khích. Đương nhiên, nàng cũng chưa tới mức quái đản, tự cắn lấy môi của mình.

Lần đầu nhìn thân xác này từ chiếc gương đồng phản chiếu mờ mờ kia, cứ tưởng yêu nghiệt hiện hình. Không ngờ Ảnh Kiều này lại có phúc, xuyên vào thân của một đại mỹ nhân đẹp như hồ ly hoá thành này!

Vóc dáng yêu kiều, mảnh khảnh và yếu đuối. Thân thể thiếu nữ mới 16 tuổi, nếu ở hiện đại có lẽ đang ở độ tuổi còn ăn học, vậy mà ở đây là bắt đi hầu hạ đàn ông rồi!

Còn nghe qua họ của thân thể này, khỏi nói cũng biết con nhỏ này, không có người thân rồi. Lấy họ Từ Ân - Từ trong từ bỏ, còn Ân trong ân đoạn nghĩa tuyệt!

Rõ ràng, thân phận cao quý và đầy hiểm hách như thế mà lại thành ra thế này? Cha là Tể Tướng – Là tứ tiểu thư, nhưng không phải con của Đại phu nhân hay nhị phu nhân, mà là con của tiểu thiếp. Mẹ mất lúc mới 3 tuổi, cha hết mực yêu thương. Nhưng không hiểu sao, ông lại để con mình vào hậu cung bẫy đặt muôn trùng này, để rồi bỏ mạng như thế này? Tại sao chủ thân thể này, lại không nhận ông khi quyết định vào cung? Có lẽ là gì tên Bát vương gia – Nam Chương Truy Kinh.

Lúc còn sống ở hiện đại đã mồ côi, bây giờ lại sống tiếp kiếp mồ côi luôn sao? Hiện tại, có người thân mà không nhận? Bi kịch!

Nói đến chuyện tình của thân thể này, nàng không biết nói gì nữa?

Trước khi tiến cung, thân thể này có thương thầm một tên nam nhân, tên đó là Bát vương gia của Tần Y quốc. Nhưng trời trớ trêu không thương xót nàng, tên bạo quân điên khùng của Tần Y quốc, hắn lại muốn tuyển tú. Tể Tướng gia, ông cả gia tài chỉ có bốn vị nữ nhi, mà hắn không buông tha, lấy hai người ( Đại tỷ và Tam tỷ của nàng) lại muốn thêm?

Nhị tỷ - Phương Ny Tư và hai vị kia là con của Nhị phu nhân, mà nàng ta và vị Bát vương gia kia lại có tình ý với nhau. Nên hắn ta đâu thể dâng người trong lòng của mình cho hoàng huynh, vì thế hắn ta đã xin mẫu hậu - Tức là hoàng thái hậu thành toàn. Thế là Tể Tướng còn có đứa con gái út, 16 tuổi.

Nghe nói, thân thể này đã thổ lộ tình cảm của mình với tên vương gia đó, nhưng bị cự tuyệt. Mọi hy vọng trong lòng của nàng vụt tắt, đã biết thất bại mà cứ cố, càng cố giữ càng đánh mất. Mà Nhị phu nhân lại muốn nàng, vào cung phụ giúp Tam tỷ của nàng tranh sủng, liền bàn với phụ thân của nàng, cho nàng tiến cung, nhưng cha nàng không đồng ý, vì bây giờ trong hậu cung đang tranh đoạt khốc liệt.

Nàng ngốc này không muốn vào cung, nhưng sau vụ tỏ tình thất bại thì lại đi vào cung như kẻ mất trí. Vì sợ mình ở trong cung gây hoạ cho cha nên đã từ ông, không còn tình nghĩa hay quan hệ với Phương gia. Chuyện này, chấn động cả thiên hạ. Ai cũng biết, mà có một thằng bị mù thông tin là không biết.

Lão Tể Tướng bị nàng chọc giận đến nỗi lâm trọng bệnh, cả mấy tháng, tưởng ông đã bị nàng chọc cho đi về tây thiên rồi. Vào cung được mấy tháng, chắc là vì không còn hồn phách nữa, nên khi biết tin Bát vương gia và Nhị tỷ thành thân, nên đã lên ngồi vào ngai vị hoàng hậu đẫm máu kia, mà không thèm suy nghĩ. Ngốc nghếch làm mồi nhử cho tên hoàng đế kia.

Chuyện này, nàng được nghe Liên Hoa thuật lại. Nàng chẳng mở lời, mà nàng ta lại nhân lúc không có ai nên đã thao thao bất tuyệt, kể tất cả chuyện của nàng, từ ngọn đến gốc. Kể cả chuyện trong cung, kể tất cả, kể luôn chuyện tình của tên hoàng đế luôn và mấy vụ án mạng từ ngôi vị hoàng hậu này. Có lạ không?

***

Một vị cung nữ đứng xa chiếc phụng sàng khoảng tầm hơn 10m, hoặc có hơn. Nàng ta vừa lau dọn các vật dụng và mấy món đồ bày trí cẩn thận trong phòng, vừa đưa mắt lén nhìn về phía phụng sàng. Thấy bộ dạng và hành động của vị mỹ nhân như kẻ ngốc nghếch có hơn, nàng ta thì thầm với vị cung nữ đang đứng ở bên cạnh.

“ Hoàng hậu nương nương. Đầu bị va đập mạnh nên thần trí, có phải bị chấn động đến nỗi không còn minh mẫn nữa? Biến thành kẻ si ngốc rồi?”

Vừa dứt lời, liền lén liếc nhìn về phía phụng sàng. Nàng ta vội vã cúi đầu, tay chân run rẩy, toàn thân toát mồ hôi lạnh. Trong lòng lo sợ, không yên. Không biết lời nàng vừa nói, có phải bị hoàng hậu nghe được hay không? Mà người đưa mắt nhìn về phía nàng một cái đầy giá lạnh, rồi cúi đầu tiếp tục công việc vuốt lông của con tiểu hồ ly. Làm sao bây giờ? Nếu nghe thấy, đầu của nàng sẽ bay khỏi cổ! Có nghe thấy hay không đây?

Vị cung nữ đứng ở bên cạnh, thấy nàng ta tự dưng hỏi và nói chỉ có mấy câu xong thì thần sắc bỗng chốc trở nên sợ hãi. Bộ dạng như gặp phải ma quỷ vậy!

Nên ghé miệng vào tai nàng ta hỏi nhỏ: “ Ngươi bị làm sao vậy?”

“ Mịch Dương..Hoàng hậu, hoàng hậu mới, mới vừa nhìn ta bằng ánh mắt rất đáng sợ. Rất, rất đáng sợ đó! Có phải người, người nghe được lời của ta nói rồi hay không? Làm sao đây?” Nàng ta sợ xanh mặt, lời nói không trôi chảy và giọng có chút run run. Mặt đầy căng thẳng và đầy vẻ kinh sợ.

“ Nhìn ngươi bằng ánh mắt, rất đáng sợ sao?”

Vị cung nữ được gọi là Mịch Dương, nàng ta đưa mắt nhìn về phía phụng sàng một hồi lâu, rồi quay đầu nhìn An Tịnh vẫn đang trong trạng thái sợ hãi.

Mịch Dương cười, thấp giọng hỏi: “ Với khoảng cách đó, ngươi nghĩ người có nghe thấy được không?” Lấy tay chỉ vào đầu nàng ta, nói tiếp: “ Ngu ngốc! Làm sao nghe được chứ?”

“ Hừ! Ngươi nói, hoàng hậu nhìn ngươi bằng ánh mắt rất đáng sợ sao?” Mịch Dương lại hạ giọng hỏi, có chút không tin.

Liếc nhìn về phía phụng sàng một cái, rồi lại nói tiếp: “ Từ ngày, người tỉnh lại. Ngươi thấy người thế nào? Có nghe người nói với ai lời nào hay không? Có để ý gì không? Có đi khỏi phụng sàng không? Trừ lúc đi nhà xí, đi tắm ra thì mới rời chiếc phụng sàng thôi! Ngoài ra, vẫn ngồi yên, ngây ngốc vuốt lông của con tiểu hồ ly đó, mỗi ngày mà thôi!”

Lời của Dương Mịch vừa dứt, một đôi mắt ở phía xa chuyển tới chỗ của hai người đang bàn tán ngay lập tức. Ánh mắt sắc bén và khá lạnh, đầy nộ khí. Họ chẳng phát hiện rằng, có người đang nhìn họ chăm chăm như thế nào? Đáng sợ ra làm sao?

Lệ Khuynh trong lòng thầm mắng mấy câu, rồi nhếch miệng cười lạnh một cái.

Nàng mấy ngày nay vẫn nói chuyện tự kỷ như vầy đây. Từ khi tỉnh lại đến nay đã được 4 ngày, một chữ vẫn chưa ra khỏi miệng hay phát một âm thanh lạ nào. Nếu ai ở tình trạng như nàng, thế nào cũng sợ đến nỗi, xì hơi cũng nín luôn chứ? Không biết còn sống tới nay hay không nữa? Coi chừng ngủm rồi!

Nàng sống trụ được 4 ngày, coi như đã là cao thủ rồi! Cũng coi là thằng trùm rồi! Có thể nói mỗi ngày nàng sống ở chốn này, cảnh giác còn hơn lúc làm kẻ trộm ở thời hiện đại nữa. Nếu so ra và được chọn, thì thà ở hiện đại bị người khác truy đuổi như tội phạm còn hơn!

Nàng hiện giờ, như kẻ bị tự kỷ nặng. Muốn nói chuyện, thì chỉ biết nói trong lòng thôi! Ngày thì nói với chính mình, đêm thì tâm sự với động vật! Nhịn nói đến độ sắp thối ruột và sắp điên, mà hiện tại, không biết phải giải bày chuyện này với ai cả?

Nói chuyện nhập hồn sống lại và chuyện xuyên không gì đó, với bọn họ? Với người cổ đại này sao? Kiến thức khoa học chẳng có? Trình độ hạn chế này? Dù nói với họ, họ cũng không tin lời nàng! Vậy tốn nước bọt để làm gì? Thôi mình nói, mình nghe và biết cho chắc! Tránh bị mấy câu hỏi vớ vẩn và làm mình tốn hơi, nguy hiểm đến bản thân!

Mà nói cho cùng, để tìm một người tốt và đáng để mình tin cậy trong đám này? Thôi cho nàng xin, đám này toàn là đồ âm binh và trứng thối, không đáng tin!

Có khi trong đám này, lại có người muốn giết thân thể này cũng nên. Kẻ thù của chủ nhân thân thể này, coi chừng đã cài gián điệp vào đám này rồi. Chờ có cơ hội tiếp cận và thủ tiêu nàng cũng nên! Vì nàng đã chết hụt một lần rồi, trong 4 ngày mới tới đây!

Sau ngày đó, nàng đã rút ra bày học về kinh nghiệm để tồn tại ở đây. Muốn sống, tốt nhất là cứ giả ngu, làm theo lời của họ nói về thân thể này! Họ nói lúc trước nàng ngốc, ừ nàng sẽ làm cho thân thể này thành kẻ ngốc và còn khuyến mãi luôn cái bản mặt khờ khờ nữa. Diễn càng sâu, càng sống lâu! Càng ngu ngốc, càng sống tốt!

Nhưng nàng biết, nếu còn ở lại hoàng cung này thì có ngày họ cũng tiễn nàng về trời! Nhưng không biết khi nào thôi? Nói chung, chuyến bay vô hạn của nàng về thế giới dưới ở ( âm phủ), lúc nào cũng còn vé cho nàng! Có vé chờ sẵn cả, nên nàng cũng lo lắm! Sợ cái vé đó, nàng sẽ lấy trong một ngày đẹp trời nào đó thôi!

Nói chung, thần chết hiện tại đang cùng ở với nàng. Quanh quẩn bên thân nàng, nửa bước không dám rời.

Thần chết! Ông đối với ta nặng tình, ta biết mà! Kiếp trước, kiếp này mãi không tha cho ta. Bám theo hai kiếp luôn! Ta xuyên không, ông cũng xuyên theo. Ta phục ý chí của ông ấy rồi! Qủa là ý chí bền vững như keo dán 502!( hiệu keo dán sắt)

Lệ Khuynh cúi đầu xuống thấp thêm tí nữa, tay vuốt lông của con tiểu hồ ly càng thêm bạo và nhanh như tên lửa làm bọn cung nữ đứng xa xanh mặt. Bọn họ cho nàng đang phát điên lên rồi, họ chỉ biết thở dài và tôi nghiệp cho nàng, cũng như cho số của họ quá đen.

Tốc độ vuốt lông của con tiểu hồ ly nhanh và bạo, đến nỗi làm nó giật nảy mình, muốn chạy nhưng không khỏi. Bàn tay kia đã túm cổ của nó, đôi mắt ác quỷ nhìn nó cảnh cáo.

Lệ Khuynh nghiến răng nghiến lợi, thì thầm với nó: “ Mày mà chạy, tao lột da mày!”

Ánh mắt ác ma làm nó sợ nằm im, ngoan ngoãn nghe lời. Có lẽ, nó rất khổ khi có một người chủ như thế này!

Chủ nhân của nó, ngày thì vuốt lông nó đến nỗi bóng loáng và theo nếp luôn, nó không cần phải chăm sóc hay tốn nước bọt để liếm lông vào mỗi ngày. Không phải như thế là không tốt, chủ nó cũng vuốt có khi nhẹ. Nhưng có khi rất bạo như thế này!

Đêm về, chủ nhân của nó, để nó nằm ở bên cạnh nói chuyện rù rì bên tai nó, làm nó không ngủ được. Đi lòng vòng trong phòng thì bắt nó ngồi đó nhìn, dám nhắm mắt ngủ thì sẽ biết tay.

Nét mặt Lệ Khuynh đầy thống khổ, muốn khóc mà không thể.

Thật cảm động, có phải không? May mắn quá đi, khi có ông bên cạnh! Thần chết..Ta vui quá! Vui đến nỗi muốn bật khóc thật to! Thành tiếng luôn, nhưng thôi! Hoàn cảnh, tất cả vì hoàn cảnh. Ta không thể khóc ra tiếng! Ông thấy đó, ta hiện giờ ra sao mà? Tình hình Cuba căng thẳng như thế nào, ta cũng như vậy đó!

Ta biết mà! Ta biết ông, hiểu ta nhất mà! Ông cũng đồng cảm với ta có phải không?

Không kìm nỗi sự xúc động nữa rồi! Ô..ô..ô..Nước mắt chảy ngược vào trong, ta chỉ khóc trong lòng thôi! Ông đúng là, vừa đẹp trai và vừa thấu hiểu nổi lòng của ta! Đúng là người đàn ông..Number one! I love You!

Cường điệu vuốt lông con tiểu hồ ly giảm lại. Bọn cung nữ nhìn qua, thấy vậy lại thở dài. Cả cuộc đời của họ, không có lúc nào mà thở dài nhiều hơn lúc này đâu. Từ khi họ dọn tới đây, mỗi ngày mà không thở dài để than thở, là họ không thể ăn cơm. Cũng như vị chủ tử của họ, không ngồi vuốt lông con tiểu hồ ly là không chịu được. Hầy..

Lệ Khuynh không biết toàn bộ người ở đây, đã bị nàng làm ảnh hưởng như thế nào? Nàng có ý nghĩa gì, góp phần gì trong cuộc đời họ, đó là làm cho họ chỉ biết than thở và thở dài mà thôi!

Nàng không quan tâm, vẫn ngồi tự kỷ nói chuyện với thần linh. Nếu họ biết bệnh tình nàng đã đạt tới cảnh giới cao như thế này, chắc họ thở dài đến chết luôn cũng nên! Thật ra, cảnh giới của nàng đã đạt đến mức yêu ma đều phải quỳ! Nàng đã ở vượt ngoài tam giới rồi!

Mặc dù ta biết, ông không nỡ rời xa ta! Ta cũng không nỡ rời ông! Nhưng do tâm trạng ép buộc ta quá! Ta thật sự, thật sự không còn cách nào!

Thần chết nghe ta nói này, chuyện tình mình tới đây là đủ xàm rồi! Kết thúc đi, đường thằng nào nấy đi! Ông về dưới ở với Diêm La Vương! Ta chúc ông với ông ta hạnh phúc! Con, thì từ từ tìm cách sinh cũng được! Cố gắng phấn đấu, con đàn cháu đống nha! Ô.. ô..ô..

Hầy! Đừng nhớ ta quá! Ta thì, cũng không nhớ ông đâu! Mà ông hãy luôn luôn nhớ rằng, là ở trần gian này, có một người con gái, lòng vẫn không hướng về ông và nó đã nói rằng..MÃI MÃI KHÔNG CẦN ÔNG! Người đàn ông áp lực! Đi đi! Bye!

Lệ Khuynh thở dài trong lòng, cười khổ.

Mắt thấy tai nghe, nhưng muốn nói gì thì tự độc thoại nội tâm cho chắc! Tránh để họ sinh nghi này nọ, tính mạng mình không thể giữ được nữa cũng nên! Ôi, sao mà sống lại thêm một lần nữa, thì lại khổ sở như thế này? Hả trời? Khi nào, con mới thoát khỏi cảnh địa ngục này đây?

Nàng thương tâm, cúi đầu. Tay vuốt ve con tiểu hồ ly trắng trên tay, trong lòng khó chịu vô cùng.

Các ngươi ăn không ngồi rồi! Tám chuyện về ta? Không còn chuyện gì, để đem ra bàn nữa sao? Ta ngốc như heo thì sao? Ừ! Ta ăn và ngủ một chỗ đó, rồi làm sao? Nếu tắm ở trên giường được, thì ta cũng làm rồi! Còn nữa, nếu ta đi đại tiện luôn ở trên cái giường này! Các người có dám ở chung với ta nữa không? Nếu dám nói một chữ “ Dám ” thôi, ta đây sẵn sàng đi đại tiện ở trên đây luôn cho các người xem!

Hầy..Thôi dẹp đi, an phận đi! Chấp nhận cục diện bây giờ đi! Rồi nếu thấy có cơ hội thoát được nơi này, thì tính sau vậy!

An Tịnh nhìn về phía phụng sàng một cái rồi nhìn Mịch Dương, vẻ mặt vẫn còn sợ hãi: “ Nhưng, ta cảm thấy..Hình như, người đã nghe được lời của ta nói. Nên mới nhìn ta một cái liếc mắt, cực kì đáng sợ kia. Coi chừng lời của ngươi khi nãy, người cũng đã nghe rồi đó!”

Chắc chắn, người nghe được lời mình. Không phải là trùng hợp hay vô ý, mà là đúng lúc bắt gặp được ánh mắt đó! Là đang nhìn mình, cảnh cáo mình!

Mịch Dương nhìn về phía phụng sàng thêm một lần nữa, nghiêm mặt nói: “ Rất xa đó!”

Thấy nàng ta vẫn cứ với bộ dạng sợ hãi, liền tức giận nhỏ tiếng mắng: “ Nói linh tinh làm gì, rồi đâm ra sợ hãi?” Mịch Dương thấy An Tịnh cứ nơm nớp lo sợ, nên nói: “ Dù thính cỡ lỗ tai của tiểu cẩu, cũng không thể nghe. Ngươi an tâm đi. Mau lo làm công việc của ngươi đi.”

Nàng ta nói xong liền bỏ đi, bộ dạng có vẻ chẳng lo lắng gì tới việc, lỡ như lời mình bị hoàng hậu nghe được rồi sao? Một chút bộ dạng sợ hãi, cũng không hề có.

Qủa là, khoảng cách giữa họ và vị hoàng hậu đang ngồi ngây ngốc kia rất xa. Có lẽ, người bình thường sẽ không thể nào nghe thấy những lời thì thầm nhỏ xíu của An Tịnh và Mịch Dương khi nãy được. Nhưng ngặt nỗi, người ngồi trên phụng sàng kia chẳng phải là người bình thường.

Tay của Lệ Khuynh nắm chặt thành quyền rồi lại thả lỏng ra, ánh mắt gian ác thoáng cái đã biến mất. Tiểu cẩu?

Nhớ lúc trước ở hiện đại, vẫn ở trong thân thể của mình, dù lỗ tai luyện thính tới cỡ nào. Ảnh Kiều nàng đây cũng không thể nào, mà nghe rõ được từng chữ một trong lời nói của hai vị cung nữ, đang nói chuyện ở khoảng cách khá xa và với âm thanh nhỏ như thế được. Nhưng không biết có phải do thân thể này, rèn luyện cái tài nghe trộm tới mức xuất quỷ nhập thần, hay là xuất thần nên quỷ đã nhập vào người rồi không? Lỗ tai thính tới mức, hơn cả mấy con chó săn ở thời hiện đại kia nữa. Hơn cả bẹc rê đại cẩu ca nữa!

Thấy vị cung nữ kia nói xong thì đã đi, Lệ Khuynh ngẩng đầu, đầu hơi quay nhìn vị cung nữ khi nãy bảo đầu nàng có vấn đề. Trong lòng có chút buồn cười, nên miệng cũng nhếch lên cười lạnh.

Lỗ tai của tiểu cẩu? Ha ha ha..Hết bị coi là ngốc nghếch, đần độn, thần kinh có vấn đề? Nay lại bị coi là, chó luôn sao? Chức hoàng hậu này, đúng là hữu danh vô thực rồi! Vô quyền lực! Ngay cả mấy vị cung nữ hèn mọn, không có địa vị cũng coi thường được! Hỏi còn ai không dám khinh thường, vị Từ Ân hoàng hậu này?

An Tịnh vừa nghe Mịch Dương dứt lời rồi bỏ đi, liền nhìn về phía phụng sàng. Xem hoàng hậu có phản ứng gì không? Thì quả là không nằm ngoài dự đoán của nàng, vị hoàng hậu mấy ngày nay luôn tỏ vẻ ngốc nghếch và đần độn đang nhìn mình, nhếch mép cười tà ác. Chân tay nàng liền mềm nhũng ra, đánh rơi chiếc khăn lau. An Tịnh hốt hoảng, hướng về phía phụng sàng, vội vã quỳ xuống.

Dập đầu liên tục trên sàn, miệng cầu xin không ngừng: “ Hoàng hậu nương nương, tha mạng. Hoàng hậu nương nương, tha mạng..” Cả thân người sợ hãi, run rẩy.

Những nô tì đang quét dọn và bày trí đồ trong phòng, cũng không biết có chuyện gì đang xảy ra, vậy mà vẫn lật đật quỳ rạp xuống sàn ngọc, cúi đầu, thân người khẽ run.

Trừ Hương Ly và Liên Hoa, thì tất cả cung nữ và thái giám trong cung Phụng Nghi đều là người mới. Họ mới nhập cung, liền được an bài đến hầu hạ vị Từ Ân hoàng hậu này rồi. Không biết là phúc hay hoạ, mà vừa đặt chân tới đây làm việc là bị cấm túc luôn, ở yên trong cung Phụng Nghi này. Không khác gì, là tội phạm bị giam lỏng. Sống những ngày tháng phập phồng lo sợ, đề cao cảnh giác đủ điều!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.