Hoàng Hậu Nương Nương Đích Năm Xu Đặc Hiệu

Chương 129: CHƯƠNG 129: TỨ ĐẠI MỸ NHÂN QUỐC SẢN



CHƯƠNG 129: TỨ ĐẠI MỸ NHÂN QUỐC SẢN

Editor: Luna Huang

Vu Xá Nguyệt ngẩng đầu nhìn một chút, cũng không biết lần này lại đại nhân vật gìđăng tràng.
Trầm Nhan Hoan một bên bện vòng hoa, một bên ghé vào bên tai nàng tự tin nói: “Nhất định là Vu Lưu Vân nàng đã tới cửa, mỗi lần nàng cũng làm tràng diện lớn như vậy, ta phỏng chừng còn có Khương Doanh cùng Tân Duyệt công chúa —— ai, Tân Duyệt cùng bát hoàng tử Tân Chỉ làm huynh muội thân sinh, ngươi nên biết phải làm gì.”
Vu Xá Nguyệt giật mình, ánh mắt lạnh nhạt của nàng nhìn sang, quả nhiên người thứ nhất nhìn thấy chính là Vu Lưu Vân.
Chỉ thấy bốn nữ tử thành thục màđến, dường như chúng tinh phủng nguyệt phong quang màđến. Nữ tửđi ở phía trước nhân mặc tử sắc đoạn sa, bên trái Vu Lưu Vân, bên phải là Khương Doanh, bên trái của Khương Doanh là nữ tử cạn y chưa từng gặp qua.
Nhìn thấu, Vu Xá Nguyệt đại khái có thể nhận được, của dẫn đầu mặc tửđoạn y chắc làđịa vị cao hơn Vu Lưu Vân, đó phải là Tân Duyệt công chúa đi.
Dưới mạn che mặt khóe miệng của nàng mỉm cười, nói như vậy Tân Duyệt công chúa coi như làđối đầu với nàng rồi? Thật đúng là thú vị, tất cả người có cừu oán với nàng, đều vừa vặn xúm lại rồi.
Nhìn rất nhiều người tiến lên trước muốn tiếp lời, tiếng cười của Trầm Nhan Hoan đi qua trọng trọng nghị luận lần thứ hai vang lên: “Mấy người kiam được xưng là tứđại mỹ nữ Long Phục.”
Tứđại mỹ nữ? Vẻ mặt của Vu Xá Nguyệt xuất hiện dấu chấm hỏi.
Trầm Nhan Hoan lại cùng lại cùng kề tai nói nhỏ: “Ngươi thấy chưa, các nàng tới, một hồi các công tử cũng tới.”

Vu Xá Nguyệt cảm thấy buồn cười, xem ra đều là hormone hành tẩu?
Trầm Nhan Hoan thấy biểu tình kia của Vu Xá Nguyệt, liền biết nàng cũng giống như mình khinh bỉ bài danh như vậy. Nên cười nhạt giễu cợt một câu: “Nhân gia được xưng là tứ mỹ Long Phục ~ tự nhiên được người thổi phồng.”
“Liền bốn người kia?” Vu Xá Nguyệt lần thứ hai nhìn về phía mặt của các nàng, tối, quả thực tốt vô cùng. “Các nàng có ‘làm’ đặc thù gì a?”
“Không có a.” Trầm Nhan Hoan không biết nàng vì sao hỏi như vậy, bất quá chỉ là dựa theo mỹ mạo bài danh, còn làm gì?
Vu Xá Nguyệt cười nhạo một câu, “Vậy coi như tứ mỹ gì ~ ‘đẹp’ thật vậy nhất định phải danh thùy thiên cổ. Nếu không, có thể hồng nhan họa thủy theo quân vương triều cương, nếu không, có thể ngăn cơn sóng dữ giải cứu thương sinh linh muôn đời.” Tứ mỹ chân chính, Dương quý phi Vương Chiêu Quân đám người kia người nào không phải là như vậy.
Huống hồ, chỉ là nói riêng về tướng mạo, Trầm Nhan Hoan không thua các nàng a, chỉ có thể nói mỗi người có cái đẹp cái đặc biệt riêng mà thôi. Không làm được bài danh tứ mỹ chính là tự người ta xếp cho mình.
Trầm Nhan Hoan cùng Tiên Quả có chút bị ngôn luận của Vu Xá Nguyệt làm hù dọa, nhưng chỉ có Ngưng nhi vẻ mặt thấy nhưng không thể trách, nàng sớm đã thành thói quen.
Trầm Nhan Hoan ngạc nhiên thở dài nói: “Nào có nữ tử như vậy, vậy nơi nào làđẹp hay không đẹp a, vậy phải là cao hơn nam tử hòa tâm cơ hòa khí. Vô luận ngươi nói loại nào, đều là chỉ có mỹ mạo cũng khó mà làm được.”
“Nên a, mỹ nữ chân chính danh chấn Long Phục, còn chưa có xuất hiện.” Vu Xá Nguyệt nói những lời này đại khái cũng không nghĩ ra, trong này có rất nhiều chuyện, một ngày nào đóđều là các nàng có thể làm được.
Trầm Nhan Hoan sâu đậm nhìn Vu Xá Nguyệt, nói thật, nàng là thật bất tại hồ những người đó bừa bộn bài danh, nhưng nàng quả thực cảm thấy hứng thú vbới hai điểm Vu Xá Nguyệt nói.
Như nam tử ngăn cơn sóng dữ giải cứu thương sinh linh muôn đời a. . .
Tân Duyệt cùng Vu Lưu Vân mấy người thấp giọng nói chuyện, dọc theo đường nhỏđi tới. Chung quanh một đám tiểu thư thục nữđều lui về phía sau vài bước nhường đường, quỳ gối hành lễ.
Không giống với lãnh đạm như băng của Vu Lưu Vân, Tân Duyệt đạm nhiên là thể hiện thân phận cao quý trang nhã của công chúa. Cử chỉưu nhãđiềm tĩnh của nàng, vừa cùng người bên cạnh xì xào bàn tán, lại không quên hướng người khác gật đầu đáp lại.

Vu Lệ Hương rất xa đã nhìn thấy tất cả mọi người vây qua đó, tự nhiên cũng không nguyện rơi xuống. Nàng cũng không muốn để cho mình như là ngoại tộc một dạng, liền theo sát mà chen ra trước. Vừa rồi nàng chưa ôm cánh tay của Trầm Nhan Hoan, đã mất mặt, Tân Duyệt công chúa nàng nhất định có thểôm!
Nên, Tân Duyệt chính nói vui vẻ, bỗng nhiên chỉ thấy trước mặt lao tới một nữ hài nùng trang tươi đẹp. Nàng liền kinh ngạc dừng câu chuyện, bên người Vu Lưu Vân cũng là nhướng mày.
Trong lòng Vu Lệ Hương có chút khẩn trương, vẫn chưa chúý tới chỉ có chính nàng lên đây, nàng cho rằng Trầm Nhan Hoan có thể bị cản lời, tựu cũng có thể như vậy.
Cho nên nàng đầu tiên làđi tới chỗ Vu Lưu Vân, kêu một câu: “Đại tỷ tỷ, ngươi đãđến rồi ——”, sau đó lại như bỗng nhiên nhìn thấy Tân Duyệt, kinh ngạc dừng bước, liền vội vàng hành lễ: “Nha, Vu Lệ Hương gặp qua công chúa điện hạ.”
Tân Duyệt tế tế nhìn mặt đậm rực rỡ của Vu Lệ Hương, nghiêng đầu nói với Vu Lưu Vân rằng: “Đây là. . . Muội muội nhà ngươi?”
“Đúng vậy, tứ muội muội của ta hôm nay lần đầu tiên vào cung.” Sắc mặt của Vu Lưu Vân băng lãnh, nàng biết Vu Lệ Hương đây là có chủý gì.
“Nga ~” Tân Duyệt lại nhìn mặt của Vu Lệ Hương một chút, chợt kéo dài ngữđiệu.
Vu Lệ Hương thấy nàng thực sựđáp lời, trong lòng một trận mừng rỡ nhảy nhót. Nàng có lòng tin mười phần, vội vàng hướng Tân Duyệt tự giới thiệu mình, “Lệ Hương hôm nay lần đầu tiên nhìn thấy ——”
Bất quá Tân Duyệt cũng không nghe Vu Lệ Hương nói gìđó, nàng trực tiếp cắt đứt lời của Vu Lệ Hương, tiếp tục nghiêng đầu nói với Vu Lưu Vân: “Ai, thứ xuất nhà ngươi thật đúng là nhiều a.”
Lời của Vu Lệ Hương nói phân nửa lúng túng ngừng, sắc mặt nàng đỏ lên, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Tân Duyệt.
Khương Doanh cười một cách tự nhiên, đôi mắt cười xấu xa nhìn Vu Lệ Hương, tựa hồ là trào phúng đoạt câu chuyện: “Đây mà nhiều? Đó cũng không nhiều hơn nhà khác. Ngoại trừ bách hoa yến, Vu thừa tướng thường ngày cũng không thêt những người bừa bộn này tùy tiện vào cung a ~”
Nghe một câu như thế, Vu Lệ Hương quẫn bách vạn phần, viền mắt một chút liền đỏ, xung quanh cũng tựa hồ vang lên cười nhạo thấp thấp, mồ hôi trên mặt nàng một chút chảy xuống.

Trên mặt Vu Lưu Vân hiếm thấy lộ ra vẻ tươi cười.
“Ân. . . Cũng đúng. Ca ca ngươi lúc nào trở về.” Tân Duyệt không thấy xấu hổ lúng túng của Vu Lệ Hương, nàng và mấy người kia cười, vừa nói chuyện vừa đi qua bên người Vu Lệ Hương.
“Cũng sắp.”
“Ai, hắn đều bỏ qua hai năm bách hoa yến rồi. Bất quá nam tử hoàn hảo, bỏ qua một hai lần cũng không có gì. . .”
Các nàng vừa nói chuyện, đi ngang qua bên người Vu Lệ Hương, khóe mắt của Khương Doanh nhìn Vu Lệ Hương cúi đầu, tựa hồ biểu tình xấu hổ vô cùng. Trong lòng nàng bỗng nhiên thập phần đắc ý, liền tùy ý, thuận lợi đẩy Vu Lệ Hương một bên màđi.
Vu Lệ Hương một cái lảo đảo, nàng dừng bước phẫn hận quay đầu lại nhìn bóng lưng của các nàng, tức giận cả người đều run. Vì sao a, vì sao mấy người kia có thểưu nhã rời đi, mà nàng lại chật vật vạn phần ở tại chỗ này. . .
Hai tay của Vu Lệ Hương nắm chặt, trong lòng cuồn cuộn tức giận vô hạn. Các ngươi, các ngươi không phải là sinh tốt sao, có gìđặc biệt hơn người, sau này. . . Nàng nhất định sẽ trả lại những thứ này!
Nàng nhìn chung quanh một chút, luôn cảm thấy người chung quanh toàn bộđều đang cười nhạo nàng, nghị luận nàng, nhất là còn có thật nhiều nam tửở chỗ này. . .
Vu Lệ Hương cảm thấy thực sựđợi không được, xoay người chạy ra.
Mấy cô nương vhung quanh đều liếc nhau, hết thảy đều không cần nói cũng biết. Muốn trèo cao, Vu Lệ Hương không phải là người thứ nhất. Bị Tân Duyệt xem thường, nàng cũng không phải là người thứ nhất. Cấp trên chẳng thèm cùng khinh bỉ cho tới bây giờđều là chuyện đương nhiên, trách thì trách chính nàng không hiểu chuyện.
Chuyến đi này mấy người đi xa, Tân Duyệt bỗng nhiên vừa cười vừa nói: “Thế nào a Khương Doanh, ngươi đã xả giận chút chưa?”
Tuy rằng công chúa hoàng thất không thể ra cửa cung, nhưng nàng cũng sớm nghe nói qua những chuyện kia của tướng phủ. Dù sao Vu Xá Nguyệt làm ra “Thần tiên hiển linh” Lớn như vậy, nàng muốn không biết cũng khó.
Khương Doanh cốý không vui nói: “Ai, ngươi ở nơi này là giúp ta trút giận a ~ bất quá chỉ là hạ mặt của nàng mà thôi, nếu muốn hết giận thật, vậy phải là lột một lớp da mới đúng. Hơn nữa. . .”
Nàng dừng lại câu chuyện một chút, hai bên trái phải mấy nữ tửđều nghiêng đầu nhìn về phía nàng. Điền An Nhiên vẫn không lên tiếng truy vấn, “Ngươi nói thẳng đi, chớ thừa nước đục thả câu.”
Một đôi mắt như nước của Khương Doanh vòng vo chuyển, bỗng nhiên đưa tay chỉ hai người dưới tàng cây xa xa nói: “Vu Lệ Hương toán cái gì, thật khi dễđánh chửi ta và Lưu Vân, làở bên kia.”

Mấy người theo ngón tay của nàng nhìn sang, nhìn thấy Trầm Nhan Hoan cùng Vu Xá Nguyệt ngồi dưới râm mát chậm rãi mà nói. Tân Duyệt nhìn gương mặt đó của Trầm Nhan Hoan, nét mặt của nàng trong nháy mắt đọng lại, nhưng rất nhanh dấu đi.
Sau đó nàng nhìn hướng nữ tử mang mạn che mặt, “Cái này chính là sỏa tiểu thư của tướng phủ ngươi?” Nữ tử này tuy rằng nhìn không thấy mặt, thế nhưng khíđộ hào hiệp tùy ý, trái lại có một phong cách riêng.
Vu Lưu Vân đạm nhiên tùy ý gật đầu.
“Ai. Sỏa tiểu thư này lợi hại a, nàng đánh cả Lưu Vân, còn nói xấu ta.” Khương Doanh ở một bên thêm dầu thêm nhớt, Vu Lưu Vân cũng không ngăn lại.
Tân Duyệt nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia tính toán, “Vậy coi như nàng cùng ta cũng có thù, bát ca ca ta nhưng đến bây giờ còn chưa chữa khỏi hai tay a ~ cũng không biết hắn hiện tại thế nào. . . Bất quá nữ nhân này rốt cuộc là một lai lịch thế nào? Lưu Vân, ta cũng không tin bằng thủđoạn của ngươi lại còn có thểđể cho nàng tới tham gia bách hoa yến?”
“Chuyện của nàng nương ta cũng chưa hiểu rõ. Bất quá nàng tới thì thế nào.” Vu Lưu Vân lập tức ghé vào bên tai Tân Duyệt nhỏ giọng nói hai câu.
Mắt của Tân Duyệt hơi phóng đại “Trách không được nàng mang theo mạn che mặt, cái này ngoan a ~” Dù cho sửa lại đồ trang sức, xem ra cũng trễ rồi.
Tân Duyệt nói, tựa hồ là trong lòng có chủý thú vị, nàng ôm lấy khóe miệng cười rộ lên, “Được rồi được rồi, bách hoa yến năm nay sẽ phải đẹp mắt nhất ~”
——
Trầm Nhan Hoan hơi ngoạn vị nhìn một đám oanh oanh yến yến vây quanh bốn người Tân Duyệt cùng Vu Lưu Vân cách đó không xa, ánh mắt mang theo địch ý mới vừa rồi của Tân Duyệt nàng đã cảm nhận được.
Đoán cái liền biết những người đóđang nghị luận cái gì, nàng có chút khinh thường nói: “Đám người kia thực sự là rỗi rãnh, rõ ràng đều là tuổi dậy thì, không nên nói nhiều vậy mới đúng.”
Ánh mắt của Vu Xá Nguyệt nở nụ cười, “Các nàng nếu là không đàm luận người khác, vậy còn có thể làm cái gì a ~ trên thế giới này vẫn là người tục tằng tương đối nhiều, hơn nữa chỉ có cùng đồng loại xúm lại, mọi người cùng nhau tục tằng, mới có thể ra vẻ mình ra vẻ mình chính xác. Mà ngươi” Nàng chỉ vào Trầm Nhan Hoan “Đặc lập độc hành sẽ bị người xa lánh, mặc kệđúng hay không, tư vị không dễ chịu chứ?”
Tròng mắt của Trầm Nhan Hoan chuyển hướng Vu Xá Nguyệt, “Làm sao ngươi biết?”
Sách, tốt xấu. . . Trong lòng nhân gia phỏng đoán mục tiêu cũng là rất lợi hại.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.